Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 52: Hai bên tranh chấp


Đọc truyện Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần – Chương 52: Hai bên tranh chấp

Một đám Linh điểu gia nhập trận đấu, không bao lâu sau, cuộc chiến liền bắt đầu kết thúc.

Khi thấy có Linh điểu đánh Linh hộ pháp và Xích hộ pháp thì A Sửu liền phóng về phía những Linh điểu kia, hét lớn một tiếng, Linh điểu lập tức liền tản ra. Thấy thế, Quý trưởng lão và Ngọc trưởng lão nhìn về phía Ân trưởng lão, Ân trưởng lão lạnh nhạt đối phó với năm yêu ma bên cạnh, giả bộ như không thấy. Thấy thế thì Quý trưởng lão và Ngọc trưởng lão đều ăn ý chửi Ân trưởng lão là lão già xảo quyệt.

Một đám lâu la đánh nhau, cao thủ tất nhiên sẽ đánh với cao thủ. A Sửu không có nhàn rỗi, dùng hành động chỉ cho những Linh điểu kia tên nào có thể động, tên nào không thể động, xong rồi liền chạy tới chỗ hai con hổ đang đấu với nhau, vây quanh cả hai.

“Grào – -” Một tiếng kêu thê lương và không cam lòng vang lên từ miệng Hắc hổ. A Sửu và Đoạn Thần hợp lực, cuối cùng giết chết Hắc hổ.

Tất cả đều đã kết thúc, sau khi chắc chắn Hắc hổ đã hóa thành bột thì chim khổng lồ màu đỏ cũng chậm rãi thu nhỏ lại, hóa thành hình hài A Sửu rồi rơi xuống dưới. Thấy thế, Đoạn Thần vội vàng biến thân ôm được A Sửu, vững vàng đáp xuống đất.

Bốn vị trưởng lão nhìn thấy cũng liền gấp rút hóa thành hình người, bao vây Đoạn Thần.


Trên mặt Đoạn Thần đầy máu, vẻ mặt tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn vị trưởng lão, ôm chặt A Sửu trong ngực, không hề mở miệng.

Bốn vị trưởng lão nhìn nhau, Ân trưởng lão mở miệng trước, nói với Đoạn Thần: “Cô nương trong lòng Ma quân là Đại thượng thần của Phượng Hoàng tộc chúng ta ở Thần giới, xin Ma quân bệ hạ trả Thượng thần lại cho tộc chúng ta.” Thấy mấy cái lão già này muốn cướp A Sửu đi, Đoạn Thần nhướn mày, khinh thường mở miệng: “Nàng do bản quân nuôi lớn, các ngươi muốn mang đi là có thể mang đi sao?”

“Tộc của chúng ta cảm tạ Ma quân bệ hạ đã chăm sóc Thượng thần, nhưng hôm nay Thượng thần và con dân trong tộc cũng đã giúp Ma tộc, tất cả đều đã được thanh toán xong nên xin Ma quân bệ hạ để ta đưa Thượng thần đi!” Quý trưởng lão cân nhắc nói.

“Giúp đỡ? A, giọng điệu của mấy lão gia các ngươi thật lớn, lớn tuổi rồi nên không cần mặt mũi nữa sao? Đừng tưởng rằng bản quân không biết các ngươi thừa lúc loạn lạc cố ý làm Ma tộc ta bị thương!” Đoạn Thần tỏa ra âm khí, híp mắt nhìn bốn vị trưởng lão.

Tính tình Mạc trưởng lão nóng nảy, thấy Ma quân không cho bọn họ đưa Thượng thần đi thì cũng không khách sáo nữa.”Bổn thần mặc kệ! Dù sao đây cũng là Thượng thần của Phượng Hoàng tộc, ngươi nhất định phải trả cho chúng ta!”


“Bản quân không trả thì sao? Các ngươi tính làm gì? Dù bản quân có bị thương thì đối phó với đám tiểu lâu la các ngươi cũng dễ như trở bàn tay!” Đoạn Thần lạnh mặt, ánh mắt ác độc liếc nhìn bốn vị trưởng lão. Dám cướp đồ xấu xí khỏi tay hắn thì hắn cũng sẽ không do dự giết chết bọn họ!

Bốn vị trưởng lão vừa nghe thấy Đoạn Thần ngông cuồng như vậy thì trong lòng rất tức giận. Mạc trưởng lão không chịu nổi, lập tức động thủ vận pháp đánh về phía Đoạn Thần. Đoạn Thần chỉ dùng một ngón trỏ đã đánh bay hắn.

Thấy thế Ân trưởng lão nhìn về phía Ngọc trưởng lão, dùng ánh mắt bảo Ngọc trưởng lão đi xem Mạc trưởng lão một chút. Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn hòa ái nhìn Đoạn Thần, bình tĩnh nói: “Ma quân bệ hạ, người có biết vì sao lúc này Thượng thần lại ngất lịm đi không?”

Đoạn Thần không nói, ánh mắt như rắn độc, nhìn chằm chằm Ân trưởng lão.

Ân trưởng lão vẻ cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại không cười, sờ chòm râu một cái, tiếp tục nói: “Thượng thần phải xuống thế gian, tính ra đến giờ cũng chỉ có hai tuổi mà thôi. Một con Phượng Hoàng hai tuổi ở Phượng Hoàng tộc thì vẫn chỉ là Phượng Hoàng con cần được bú mớm, thân thể yếu đuối không có năng lực, một chút lực tấn công cũng không có. Hôm nay chắc là lần đầu tiên Thượng thần hóa thân thành Phượng Hoàng, lần đầu hóa thân mà được như thế có thể nói là “Vật cực tất phản, động cực tất tĩnh” (1). Đây là lần đầu tiên Thượng thần hóa thân Phượng Hoàng, ác chiến một trận đã vượt khỏi năng lực của nàng. Nàng cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới có thể thức tỉnh. Mà thời gian nghỉ ngơi ngắn nhất cũng cần một năm, dài nhất là mười năm, cũng có khả năng là trăm năm. Thượng thần là Phượng Hoàng, linh khí ở Phượng Hoàng tộc thích hợp để nàng tĩnh dưỡng nhất. Có linh khí Phượng Hoàng tộc cùng với bốn vị đại thần chúng ta bảo vệ bên cạnh thì nàng sẽ nhanh chóng khôi phục. Nếu Ma quân bệ hạ muốn tốt cho Thượng thần thì xin cho ta đưa Thượng thần về.” Dứt lời, Ân trưởng lão cúi đầu xuống, cực kỳ thành khẩn.


(1) “Vật cực tất phản, động cực tất tĩnh”: Tức nước vỡ bờ, quá cố sức thì sẽ mất sức.

Đoạn Thần nghe xong thì cười lạnh nói: “Lão già này, lừa gạt bản quân sao! Linh khí Phượng Hoàng tộc thích hợp cho nàng tĩnh dưỡng nhất sao? Đúng là trò cười! Chu Tước vừa chính vừa tà, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Ma tộc, sớm đã hấp thụ không ít tinh túy của Ma tộc. Tinh túy của Ma tộc đã sớm hòa tan vào xương tủy của nàng, trừ việc không có Ma căn thì có điểm nào nàng không giống Ma tộc? Ma tộc có gì không thích hợp để nàng nghỉ ngơi? Đối với Thần tộc hoàn toàn xa lạ, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với linh khí Thần tộc, chỗ đó mới không thích hợp cho nàng tĩnh dưỡng!”

Thấy Đoạn Thần không chịu nhượng bộ, Ân trưởng lão cũng không nhịn được tỏ rõ sự tức giận, sầm mặt nhìn Đoạn Thần, hỏi lần nữa: “Ma quân quả thật không đưa Thượng thần cho chúng ta sao?”

“Muốn đưa nàng đi thì phải xem coi các ngươi có bản lĩnh đó không đó.” Đoạn Thần trào phúng nhìn lướt qua bốn vị trưởng lão, cùng với con dân Phượng Hoàng tộc đứng phía sau bọn họ. Dù là bất cứ ai muốn cướp đồ xấu xí này đi cũng đều đáng chết!

Quý trưởng lão biết rõ lúc này nếu đánh nhau thì Phượng Hoàng tộc sẽ không thắng được. Mặc dù Ma quân bị thương nhưng đối phó với bốn vị trưởng lão bọn họ vẫn dư sức. Còn chưa đòi được Thượng thần, nếu để mất thêm người nữa thì thật sự không thể bù được! Trầm tư một chút, Quý trưởng lão nhìn về phía Đoạn Thần, mở miệng hỏi: “Không biết vì sao Ma quân bệ hạ không chịu trả người?”

Đoạn Thần giễu cợt liếc Quý trưởng lão đang nói, không trả lời mà phản bác lại: “Các ngươi không có tư cách quản chuyện Ma tộc ta! Bản quân nhắc lại, các ngươi lập tức rời khỏi Ma giới hoặc là tất cả các ngươi đều táng thân ở Ma giới!” Giọng nói âm u, không hề có ý thương lượng.

Ân trưởng lão quay đầu lại nhìn con dân Phượng Hoàng tộc đứng sau lưng bọn họ, thấy ai cũng đều nghiến răng nghiến lợi muốn tiến lên thì đành phải lấy đại cục làm trọng, giơ tay lên hạ lệnh: “Tất cả các ngươi rời khỏi Ma giới cho bổn thần!”


“Ân trưởng lão!” “Ân đại thần! Chúng ta đi rồi thì Thượng thần phải làm sao bây giờ!” Con dân Phượng Hoàng tộc xôn xao.

“Nghe theo mệnh lệnh lập tức rời đi!” Quý trưởng lão đồng ý với Ân trưởng lão, cứ trở về trước rồi hãy nói, nếu thật sự không được thì đi tìm Thiên đế giúp đỡ. Thượng thần là khuê nữ của Thiên đế Hạ Hi, hắn ta sẽ không mặc kệ! Lúc này Ma tộc mới vừa trải qua một trận ác chiến, là lúc mệt lả. Nếu Hạ Hi hạ lệnh tấn công Ma tộc đoạt lại Thượng thần thì không chừng còn có thể nhân cơ hội diệt Ma tộc!

Không cần nghĩ Đoạn Thần cũng biết hai lão già này đang tính kế gì. Khinh thường liếc bọn họ một lần cuối rồi ôm A Sửu xoay người rời đi.

Mạc trưởng lão muốn đuổi theo nhưng lại bị Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp ngăn cản. Khuôn mặt hai vị hộ pháp lạnh lùng nhìn Mạc trưởng lão. Có ý nếu ngươi dám bước thêm một bước thì sẽ liền đánh chết ngươi.

Ân trưởng lão thấy vậy, lại ra lệnh: “Phượng Hoàng tộc nghe lệnh! Lập tức rời khỏi Ma giới!”

Cuối cùng Phượng Hoàng tộc mang theo cơn tức, ngượng ngùng rời khỏi Ma giới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.