Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 5: Là Một Lão Già Mà


Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 5: Là Một Lão Già Mà


Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả:  Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên

Chương 5: Là một lão già mà

****

Phạm Lam đeo túi da nhỏ, ngửa đầu nhìn tòa lầu sáu mươi tầng trước mặt.

Bức tường thủy tinh màu xanh da trời phản chiếu bầu trời xanh thẳm, đỉnh tháp gần như chui vào trong đám mây.

Đây là tòa nhà văn phòng kinh tế thương mại cao tầng Hồng Quang cao nhất Xuân Thành , cuối năm ngoái vừa mới được xây dựng, còn mời các nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài về, nghe nói là là đầu tư mấy tỷ, cực kỳ hoa lệ cực kỳ hoành tráng.

Phạm Lam lấy ra một phong thư từ trong túi.

Phong bì màu đỏ, mặt bìa được rắc bột vàng, viết ba từ “thư giới thiệu”. Bên trong có một lá thư cổ xưa, chữ trên đó được mô phỏng theo thể chữ đời nhà Tống tiêu chuẩn, còn là chữ giản thể.

[Nhân Tiên Phạm Lam đáp ứng tiêu chuẩn trở thành Thần, đặc biệt đề cử tham gia Sính Thần Đại Điển Tam Giới. Vị thần đề cử: Dung Mộc]

[Địa chỉ lối vào Đại điển Sính Thần Tam Giới: Cổng chính tòa nhà kinh tế và thương mại Hồng Quang]

[Thời gian: 9:00 sáng ngày 26 tháng 2 năm 2022]

[Lưu ý: Vui lòng mang theo thư giới thiệu này]

Bức thư này là sáng sớm thứ ba sau “ngày hôm đó”, xuất hiện trên bàn làm việc của Phạm Lam.

Sau khi nhận được thư, Phạm Lam lên mạng tìm hiểu thông tin về “Thần Thổ Địa”.

[Thần Thổ Địa còn được gọi là “Thổ địa công công”, “Thổ địa gia”, “Thổ địa công”, trong tín ngưỡng dân gian thổ địa là một trong những vị thần phổ biến nhất, thuộc về các vị thần bảo vệ tín ngưỡng ỏ địa phương trong dân gian. Hiện đại chủ yếu thuộc về ý nghĩa cầu phúc, giữ bình an, giúp mùa màng thu hoạch. Là thần cơ sở hành chính cấp địa phương, địa vị rất thấp.]

Tương tự như “ủy ban nhân nhân” của xã hội loài người.

Phạm Lam nhớ tới vị Thần Thổ Địa tên là “Dung Mộc” kia …dung mạo tuấn tú như vậy, thế nhưng chỉ là chủ tịch xã thôi sao.

“Xem ra làm thần tiên cạnh tranh cũng thật kịch liệt.” Phạm Lam nghĩ.

Cửa chính của tòa nhà kinh tế và thương mại Hồng Quang là cửa kính xoay khổng lồ, từng nhóm người xếp hàng tiến vào, Phạm Lam ở trong đội ngũ nghe được hai phong cách đối thoại hoàn toàn khác nhau.

“Hôm nay sao lại nhiều người như vậy?”

“Có phải có hoạt động giảm giá hay không?”

“Không biết.”

*

“Nhiều nhân loại ghê.”

“Tại sao lối vào lại chọn ở đây?”

“Chật chết mất.”

Bộ phận nói về chuyện giảm giá kia, hẳn là con người bình thường, trên đỉnh đầu bọn họ đều có những luồng “khí” bay lơ lửng. Mà nhóm kia tuy rằng nhìn bề ngoài giống hệt con người, nhưng rõ ràng không phải là con người, thân hình bọn họ được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt, có màu đỏ, xanh lá cây, xanh dương, nâu, vàng.


Phạm Lam khẳng định cô không đi nhầm chỗ.

Cửa kính điện đẩy mọi người đi về phía trước, Phạm Lam cảm giác sau ót đụng phải thứ gì đó, giống như là một lớp màng bảo quản trong suốt, “phốc” một tiếng nứt ra, một giây sau, toàn bộ cửa xoay tròn cũng chỉ còn lại một mình cô.

Cánh cửa vừa chuyển động, cô đã bước vào bên trong rồi.

Đây không phải là kinh tế thương mại Hồng Quang trong ấn tượng của cô, trong cửa vốn là đại sảnh trung tâm thương mại, hai bên đều là những cửa hàng quần áo cao cấp, nhưng hiện tại, Phạm Lam lại đang đứng ở trong một đại điện rộng lớn, nơi này sáng sủa một cách lạ thường, thậm chí còn có hơi chói mắt, phảng phất như sau khi bay đến tầng bình lưu nhìn thấy loại ánh sáng không chút ô nhiễm vậy.

Cột trụ màu đỏ thẫm hướng thẳng lên trời, mỗi một cột đều to gần bốn người ôm, trên cột là những con rồng vàng ôm vào sống động y như thật, mấy cái cột giống như như vậy có tận một trăm cái, hoặc là hai trăm cai, Phạm Lam không đếm hết… dọc theo hai bên xếp hàng kéo dài không dứt, cho đến khi biến mất ở cuối tầm mắt.

Dưới chiếc cột đỏ, là vô số mái hiên lưu ly màu xanh biếc lơ lửng giữa không trung, phía dưới đều là những vị thần tiên áo dài tay rộng, trước mặt bọn họ bày những chiếc bàn làm việc giống thời xưa, trên bàn lại đặt máy tính hiện đại màu trắng bạc, dưới mái hiên lơ lửng tấm bảng màu ngà voi, vì cách quá xa, nên Phạm Lam không thể nhìn được rõ chữ trên đó.

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam có chút loạn não.

Trong đại điện tiếng người nói huyên náo, vô số “người” di chuyển rất nhanh, phảng phất dưới chân giẫm lên chiếc xe thăng bằng đi với tốc độ cao.

Chính giữa đại điện treo một màn hình màu vàng, hiển thị: [Hệ thống xếp hàng đại sảnh chính vụ Thiên Đình: Mời thí sinh số 14689 đến hỏa hệ giáp đẳng ghế số 89 để báo danh]

“Tất cả các thí sinh đến đây để xếp hàng!” Ai đó hét lớn.

Phạm Lam nhìn thấy hai bên mái hiên màu đỏ rực rỡ, một ở bên phải, một ở bên trái, phía dưới lần lượt treo tấm bảng “Nhập tướng” và “Xuất tướng”.

Bên ngoài “xuất tướng” hầu như không có ai, cửa “nhập tướng” lại xếp hàng thật dài, trong tay bọn họ đều nắm chặt một tấm thẻ bài màu ngà voi, rất giống triều bản của mệnh quan triều đình ở thời cổ đại …chỉ có một mình Phạm Lam là trong tay cầm phong bì.

Phạm Lam xếp cuối, đội ngũ đi rất chậm. Đến gần, Phạm Lam mới phát hiện phía trước đội ngũ có một cánh cửa an ninh thật lớn, khung cửa màu đỏ thẫm tươi sáng, xung quanh lơ lửng những đốm lửa cháy rực.

Hai thí sinh phía trước đang trò chuyện.

“Đó chính là cửa anh ninh Hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết sao, nghe nói là dùng một ngàn lẻ tám phiến vảy của Hỏa Kỳ Lân luyện hóa mà thành, nếu như ngươi mang theo hàng cấm, sẽ bị thiên hỏa thiêu đốt, đau đến chết đi sống sống lại.”

“Cửa an ninh Hỏa Kỳ Lân khởi động một lần cần bao nhiêu pháp lực?”

“5000 hộc.”

“Mẹ kiếp!”

“Tất cả hàng lậu không được mang vào!” Một tiên nhân mặc giáp đen hô to: “Xin tự giác giao ra hàng lậu, sau khi thi xong, có thể nhận về. “

Bên cạnh cửa an ninh là một tấm gương nước khổng lồ lấp lánh, bên trong phiêu đãng những thứ có hình dáng kỳ quái.

Phạm Lam híp mắt nhìn, tựa hồ có sách, bình thuốc, bảo kiếm, trường mâu, thảo dược, giày thể thao, son môi, mũ, điện thoại di động, sừng hươu, chậu hoa, kẹo cao su, lò vi sóng, kem dưỡng tay, còn có một cái đầu trâu bay qua.

“A!”

Cửa an ninh đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu đỏ thẫm, thí sinh trong cửa kêu thảm một tiếng rồi lăn xuống đất, mấy “người” xung quanh tiên nhân mặc giáp đen đồng loạt xông lên, kéo bình chữa cháy phun điên cuồng về phía hắn.

“Ngươi mang theo cái gì?!” Một gã tiên nhân mặc giáp đen khôi ngô đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống hỏi, xem tạo hình hẳn là một đội trưởng.

“Không, không có mà!”

Đội trưởng Hắc Giáp bắt lấy trong không trung, một bóng đen từ trong túi thí sinh đó  chui ra, bị gã nắm trong tay, đó là là một con vịt vàng lông xù.

“Yêu thú không thể vào trong!” Con vịt kêu cạp một tiếng rồi bị hút vào tấm gương nước, nhào lộn hai cái rồi lại rơi vào trên chiếc đầu trâu.

Hai người lính mặc giáp đen đưa thí sinh vào cửa an ninh lần nữa, lần này thì không có gì bất thường xảy ra.

Đội trưởng Hắc Giáp nhìn lướt qua đám thí sinh một lượt, mọi người đồng thời rùng mình một cái.

Đội trưởng Hắc Giáp: “Tiếp tục đi!”


“Đó, đó là ai vậy? Thật đáng sợ!”

“Nhìn đồng phục, hẳn là đặc cảnh Hắc Giáp của Thiên Binh Bộ.”

“Lần này Sính Tiên Đại Diển nghiêm khắc như vậy luôn sao?”

“Nghe nói là Ngọc Đế đặc biệt phê chuẩn, là một lần Sính Tiên Đại Điển có quy cách lớn nhất trong một trăm năm qua, Yêu tiên cửu châu thất mạch đều tới rồi!”

“Ôi chao, chúng ta coi như là chứng kiến khoảnh khắc lịch sử rồi nhỉ.”

Mẹ ơi, còn có cả Thiên Binh bộ, thật đúng là có Ngọc Đế kìa!

Phạm Lam âm thầm tặc lưỡi, cố hết sức duy trì biểu cảm bình thường.

Có vết xe đổ phía trước, tốc độ kiểm tra an ninh quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, đại đa số thí sinh đều chủ động giao nộp “hàng lậu” ” giống như gọt bút chì, bút mực, chìa khóa, thậm chí còn có bánh ngọt … Phạm Lam cảm thấy, những vật đó có lẽ không phải là những vật phẩm quen thuộc của con người mà cô biết, bởi vì mỗi một thứ đều được bao phủ bởi thứ linh quang kỳ lạ.

Cuối cùng, đến lượt Phạm Lam.

Phạm Lam hít sâu một hơi, siết chặt đai lưng, cất bước đi vào cửa an ninh.

Một giây, hai giây, ba giây… đi qua một cách an toàn.

Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm, đưa ra thư giới thiệu.

Tiên nhân mặc giáp đen dùng ngọc như ý màu đỏ điểm vào phong bì một chút, ngọc  như ý phát ra tiếng “đinh đinh” như tiếng quét mã tính tiền.

“Phạm Lam, thông qua.”

Phạm Lam: “Cảm ơn.”

Nhưng vào lúc này, ngọn lửa trên cửa an ninh đột nhiên tắt, toàn bộ khung cửa chuyển sang màu đen.

Mọi người đồng loại lui ra sau.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đội trưởng Hắc Giáp bước nhanh tới hô to.

“Báo, cửa an ninh Hỏa Kỳ Lân ngừng hoạt động rồi!” Người lính giáp đen trả lời.

“Khởi động lại.”

Tám tiên nhân mặc giáp đen chia làm tám hướng vây quanh cửa an ninh, giơ cao trường mâu trong tay lên, đồng thanh hét lớn: “Huyền hỏa chú…khai!”

Cửa an ninh tỏa ra ánh sáng đỏ trong hai giây, lại lần nữa bịdập tắt, lần này, khung cửa cũng nứt ra.

Mọi người: “…”

Đội trưởng Hắc Giáp: “…”

“Đội trưởng, cánh cửa này đã được 2566 năm.” Hắc Giáp Binh nói: “Có lẽ nên báo hỏng lên trên rồi ạ.”

“…” Đội trưởng Hắc Giáp: “Thí sinh đổi đội, tiếp tục. “

“Vâng.”

Thì ra tiên khí cũng sẽ bị hỏng.

Phạm Lam tặc lưỡi, nhìn phong bì trong tay, trên phong bì lại có thêm một dòng chữ.


[Số thí sinh: 18888]

“Vị thí sinh này, mời lên mây.” Phía trước đi tới một tiên nga, mặt như hoa đào, mắt như sóng nước trong vắt, cô mặc váy dài lụa mỏng, dải ruy băng màu hồng phấn bay lơ lửng trên người cô.

Phạm Lam: “Hả?”

Chỉ thấy một đám mây to bằng chậu rửa mặt từ trên cao rơi xuống, xoay tròn một vòng, dừng ở bên chân Phạm Lam.

[Tường Vân 538007 tận tâm phục vụ quý khách]

Vẫn là tiếng trẻ con đáng yêu kia.

Tiên Nga mỉm cười: “Xin mời. “

Phạm Lam: “Giẫm, giẫm lên sao?”

Tiên Nga: “Mời. “

Phạm Lam thò mũi chân ra, thử thăm dò giẫm giẫm lên một chút, cảm giác rất mềm mại, không khác với bông gòn lắm, giẫm xuống tới đáy, còn có độ đàn hồi, ước cùng cũng rất rắn chắc.

Phạm Lam yên tâm, hai chân đều giẫm lên, nhảy lên nhảy xuống, cố giữ thăng bằng.

[Yêu cầu thí sinh cắm/nhập thẻ dự thi hoặc thư giới thiệu vào.]

Phía trước của đám mây đổ xuống, tạo thành một cái khe nhỏ, Phạm Lam cắm thư giới thiệu vào, sau đó phát ra hai tiếng “cạch cạch”.

[Xin hãy đảm bảo tư thế cưỡi mây chính xác, Tường Vân sắp xuất phát]

Những đám mây chậm rãi bay lên, cách mặt đất khoảng nửa mét, thân mây bắt đầu chấn động, phía sau phát ra âm thanh “phốc phốc phốc”.

Phạm Lam quay đầu lại, thì nhìn thấy đuôi Tường Vân phun ra một đám mây to bằng miệng chén.

Phạm Lam: “…”

Mây cũng có “khói” nữa sao.

[Xin bảo đảm bảo tư thế cưỡi mây chính xác] Tiếng trẻ con lúc nãy lại nhắc nhở một lần nữa.

Tư thế cưỡi mây chính xác là gì?

Phạm Lam có chút ngây ngô, trước tiên bày ra tư thế siêu nhân, tựa hồ không đúng, sau lại bày ra tư thế ngồi xổm trên lưng ngựa, vẫn không đúng, sau lại bày ra tư thế đại bàng giương cánh, sau đó, thì bị cười nhạo.

Tiên Nga kia cười không ngừng, cách đó không xa mấy thí sinh cũng nhìn cô nhịn cười.

Phạm Lam đứng thẳng, liếc nhìn xung quanh.

Các thí sinh khác đều có tư thế giống nhau, hai tay đặt chéo đặt trước bụng, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, tạo hình tiêu chuẩn không thèm để ai vào mắt.

Hóa ra là như vậy.

Phạm Lam làm theo, quả nhiên, âm báo thay đổi.

[Tường Vân sắp xuất phát, chú ý an toàn, ba, hai, một]

Phạm Lam “vèo” một cái bay ra ngoài, đốt sống cổ, thắt lưng của cô bị quán tính mạnh mẽ xẹt qua một tiếng, thiếu chút nữa thì gãy.

Trụ thông thiên màu đỏ thẫm, mái hiên lưu ly màu xanh biếc nhanh chóng di chuyển về phía sau, tạo thành tàn ảnh màu đỏ với màu lục đan xen.

Phạm Lam: “Mẹ ơi! Lúc này tốc độ tối thiểu cũng phải là 60 km/h.”

“Phụt.”

Một đống trắng trắng làm ướt đẫm cả khuôn mặt, Phạm Lam luống cuống tay chân chùi đi, cư nhiên lại là “khói mây” của đám Tường Vân phía trước.

Phạm Lam: “…”

Chung quanh ước chừng có khoảng hai mươi đám mây tường đang bay, khói mây từng đám từng đám trộn lẫn với nhau, phả vào mặt mọi người, chỉ có mấy thí sinh thành thạo với việc cưỡi mây tránh né được, còn đại đa số người mới giống như Phạm Lam, đều bị khói mây dính đầy đầu đầy mặt, thật sự là vô cùng chật vật.

Rất nhanh, Tường Vân chung quanh đều dần dần rẽ ra, chỉ để lại một mình Phạm Lam cưỡi Tường Vân bay thẳng vào bên trong, qua mười mấy phút, Tường Vân chậm rãi dừng lại, phốc một tiếng phun ra lá thư giới thiệu.

[Đã đến đích, cám ơn quý khách, núi xanh không đổi, sông kia chảy dài, có duyên ắt gặp lại.]


Phạm Lam đã có hết sức để không bóc phốt cái gọi là âm thanh nhắc nhở của Tường Vân này, cô vội vàng chùi đi khói mây ướt đẫm trên quần áo, rồi bắt đầu đánh giá xung quanh.

Cô dừng lại dưới trụ thông thiên, không biết là mấy ngàn cây thông thiên, bên trái là khu văn phòng có mái hiên lưu ly, bên phải có một hàng ghế gỗ lim, ngồi đó là ba thí sinh, hai nam, một nữ, xem ra hẳn là khu xếp hàng chờ.

“Tiên hữu, bên này!” Một trong những người đàn ông chào hỏi.

Phạm Lam đi qua, gật đầu chào, rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Tiên hữu cũng thuộc hệ thổ sao?” Anh chàng vừa mới chào hỏi Phạm Lam khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc lễ phục dạ hội màu đen, thắt một cái nơ nhỏ, hai mắt vừa to vừa tròn, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Hệ thổ?

Phạm Lam liếc mắt nhìn khu vực văn phòng đối diện, dưới mái hiên lưu ly treo một tấm biển viết “Thổ hệ ất đẳng bốn ghế ngồi số 26”.

A, Phạm Lam hiểu rõ, hẳn là căn cứ vào ngũ hành để phân chia.

“Vâng.” Phạm Lam nói: “Mọi người cũng vậy sao?”

“Kỳ quái, lúc ta ở nhà đo rõ ràng là thổ hệ giáp đẳng, sao lại bây giờ biến thành ất đẳng.” Một nữ thí sinh nói, hai mắt cô ta trông giống như trái nho, mặc chiếc váy màu trắng bồng bềnh  tinh khiết, cổ và cổ tay còn đeo vòng cổ bằng lông, khiến Phạm Lam trong nháy mắt liên tưởng đến con thỏ.

“Thổ hệ vốn rất hiếm, ất đẳng cũng coi như là người nổi bật rồi.” Người đàn ông cuối cùng hơn 30 tuổi, áo khoác da, quần jeans, giày da rách nát, khuôn mặt rộng lớn, có một loại khí thế của đại ca xã hội đen.

Phạm Lam: Tôi không thể tưởng tượng rằng tôi vẫn được tính là một giống loài quý hiếm.

“Ta là Miêu Hạ Sơn, Yêu Tiên, tu luyện 588 năm, đến từ Bất Chu sơn mạch.” Nam sinh mặc lễ phục màu đen chắp tay: “Hy vọng có thể trở thành bạn tốt của mọi người!”

“Ta, ta là Cáp Thu, Yêu Tiên, tu luyện 340 năm, đến từ Thái Hành sơn mạch.” Cô gái mặc váy bồng trắng nói.

“Ta là Ngạc Nghĩa Viễn, Yêu Tiên, tu luyện 660 năm, Thái sơn mạch.” Anh đại ca xã hội đen nói.

Ba người nói xong, đều đồng loạt nhìn về phía Phạm Lam.

Phạm Lam: “…”

Mẹ kiếp! Mấy con này đều là lão yêu quái mấy trăm năm!

Tôi con mẹ nó là một nhân loại hơn hai mươi tuổi, có đủ cho bọn họ nhét kẽ răng không đây?

Nói cái gì mà sơn mạch cái gì mà quỷ? Vị Thần Thổ Địa bịp bợm kia sao lại không đưa cho cô một quyển “Kiến thức cơ bản hướng dẫn nhập môn của thần tiên” hả!

“Khụ, ta là Phạm Lam, tu hai, hai trăm năm mươi năm, đến từ…” Phạm Lam đột nhiên nhớ tới một từ mà vị Thần Thổ Địa kia có nói: “Côn Luân mạch.”

“Côn Luân mạch!” Miêu Hạ Sơn nghiêng đầu: “Vậy cô đã từng gặp ngài ấy chưa?”

Phạm Lam: “Ai vậy?”

Ba người kia ba miệng một lời: “Dung Mộc thượng thần á!”

Phạm Lam: “…”

Chẳng lẽ vị Thần Thổ Địa kia còn là một người nổi tiếng … à không, thần nổi tiếng?

“Mấy vị tiên hữu, ta tu hành thời gian ngắn, kiến thức ít, không biết vị Dung Mộc thượng thần các ngươi nói kia có lai lịch gì?” Phạm Lam hỏi.

“Ngươi ngay cả Dung Mộc thượng thần cũng không biết?” Miêu Hạ Sơn: “Ngài là vị Thần Thổ Địa lâu đời nhất trong thần tộc!”

Ngạc Nghĩa Viễn: “Dung Mộc thượng thần là thần tộc thuần mạch duy nhất của Tam Giới hiện tại. “

Cáp Thu: “Dung Mộc thượng thần năm nay tám vạn tuổi, thần quang có thể sánh cùng nhật nguyệt!”

Ba con yêu kia: “Có thể nhìn thấy lão nhân gia ngài một lần, chính là may mắn cả đời của các tiểu tiên chúng ta!”

Phạm Lam: “…”

Nói nửa ngày, không phải chỉ là một lão già tu hành tám vạn năm cũng không được thăng chức sao!

*

Dung Mộc: Hắt Xì ! Tôi mới không già ấy!

6.12.2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.