Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 4: Mùi Nghèo Từ Đâu Phả Vào Mặt
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 4: Mùi nghèo từ đâu phả vào mặt
***
Khu văn phòng trung tâm 25 tầng của tòa nhà Kim Vận, Chu Lột Da nửa chết nửa sống nằm giữa mặt đất, các đồng nghiệp trốn cách đó rất xa, xì xào bàn tán.
“Vừa rồi Chu Lột Da là tẩu hỏa nhập ma sao?”
“Anh tưởng đây là phim võ hiệp à? Đây rõ ràng là phim huyền huyễn mà!”
“Rõ ràng là phim ma! Chu Lột Da là gặp ma đó!”
“Vậy…” Mọi người nhìn về phía anh shipper và áo len đỏ: “Bọn họ là người hay quỷ thế?”
Anh shipper đi vòng quanh Chu Lột Da một vòng, đá đá vào chân hắn, áo len đỏ ngồi xổm xuống quan sát một lúc lâu, lúc đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng.
“A Vĩ, anh còn có bao nhiêu hộc pháp lực?”
Anh shipper: “27.”
Áo len đỏ: “Tôi chỉ còn lại 23 hộc.”
Hai người liếc nhau, sau đó cùng nhìn về phía Phạm Lam.
Phạm Lam lùi lại nửa bước: “Làm gì?”
Áo len đỏ: “Thiếu nữ dũng cảm à…”
Phạm Lam: “Có rắm mau thả.”
“Khụ, xin hãy quan sát thêm một chút nữa.” áo len đỏ nói: “Xem người này có còn khí đen trên người không?”
Phạm Lam nhìn Chu Lột Da, hắn sớm đã mất đi ý thức, nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn trắng, răng miệng mở rộng, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy khò khò, giống như bị mắc một cục đờm to tướng. Trong cơ thể hắn rất sạch sẽ … không có chất lỏng màu đỏ, cũng không có khí màu đen … Phạm Lam đang muốn nói, lại phát hiện có điều quỷ dị.
Trên da của Chu Lột Da xuất hiện khí đen yếu ớt, phảng phất khói nhang muỗi quấn quanh. Những luồng khí đen này không phải từ trên người ông ta phát ra, mà là …
Phạm Lam ngẩng đầu, cô nhìn thấy ánh mắt đồng nghiệp nhìn Chu Lột Da, hoảng sợ có, chán ghét có, oán hận cũng có.
Khí đen từ đỉnh đầu bọn họ sinh ra, phảng phất như bị Chu Lột Da hấp dẫn nên tụ tập lại.
Phạm Lam lui ra sau hai bước, gửi cho Anh shipper và áo len đỏ một ánh mắt.
“Trên đỉnh đầu mọi người toả ra khí đen, sau đó quấn quanh người Chu Lột Da. Giống như khí đen trước đây.” Phạm Lam hỏi: “Đó là gì?”
Anh shipper hạ thấp vành mũ.
Áo len đỏ nở nụ cười, lông mi dài chớp chớp.
Phạm Lam: “…”
Phạm Lam: “Đàn ông bán manh đáng xấu hổ.”
Anh shipper thở dài: “Gom lại có 50 hộc, đủ dùng Quy Nguyên chú.”
Áo len đỏ hít sâu vào, hai tay đút vào ống tay áo, đứng thẳng lưng: “Thiếu nữ à, cô bình tĩnh nghe tôi nói.”
Phạm Lam: “Thứ nhất, bây giờ tôi rất bình tĩnh. Thứ hai, có gì thì nói lẹ. Thứ ba, còn gọi tôi là thiếu nữ nữa là tôi trở mặt đó.”
Áo len đỏ nghẹn ngào: “Những, những khí đen đó, sắp trở thành Túy, cô có thể hiểu hóa thân của những cảm xúc không tốt như là oán giận, tức giận, buồn bã , vân vân…”
Phạm Lam: “Năng lượng tiêu cực.”
“Đúng vậy. Khi oán khí tụ tập ngưng thành hình, sẽ tào thành Túy. Bởi vì oán khí sinh ra từ lòng người… nên chỉ có thể hóa giải… Ừm…”
“Hiện tượng linh dị phi tự nhiên.”
“Túy có thể diệt, oán lại không thể diệt. Bởi vì oán là từ lòng người sinh ra, chỉ có thể hóa giải… cô có thể hiểu không?”
“Năng lượng tiêu cực xuất phát từ nội tâm con người, cho nên không cách nào hoàn toàn tiêu nó được.”
“Chính là như thế.”
“Cho nên phải làm sao?”
“Cho nên…” Áo len đỏ nhỏ giọng nói: “Người này rốt cuộc đã làm sai điều gì? Cướp vợ? Giết cha giết mẹ? Giết chết cửu tộc của các người?”
Phạm Lam: “Nợ lương nhân viên, ép nhân viên làm thêm giờ”
Hai người đối diện: “…”
Phạm Lam: “Sao, cảm thấy chuyện nhỏ này lại sinh ra Túy nên rất kỳ quái à?”
“Không.” Áo len đỏ mặt mày tràn ngập bi tráng nói: “Cực kỳ hiểu.”
“May mà phát hiện sớm, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Anh shipper nói.
Phạm Lam: “…”
Hiện tại cô thật sự có chút tò mò về thân phận của hai người này, vì sao đối với tâm tình khổ cực của nhân viên xã hội lại có thể đồng cảm đến như vậy.
Áo len đỏ: “Bây giờ, công việc đầu tiên của tôi là hóa giải oán khí.”
Phạm Lam: “Phải làm thế nào?”
Áo len đỏ dựng điện thoại di động lên: “Có sổ tay hướng dẫn sử dụng làm việc ở đây.”
Màn hình điện thoại di động của ông là một trang PPT màu xanh lá cây với tiêu đề: “Sổ tay hướng dẫn thực hiện tiêu chuẩn về cách hóa giải oán hận, bản cập nhật 5.30”.
Thứ nhất, tìm ra nguồn gốc của sự oán hận.
Thứ hai, giải quyết oán hận.
Phạm Lam: “…”
Phạm Lam: Rắm á!
“Lật trang.” Anh shipper nhắc nhở.
“A, đúng, còn có trang tiếp theo nữa.” Áo len đỏ nhấp vào màn hình.
[Trang 2]
Thứ ba, phương pháp có thể lựa chọn
1, Trị liệu tâm lý
2, Hòa tan pháp lực
3, Các phương pháp khả thi và hiệu quả khác
Phạm Lam: “Trị liệu tâm lý là sao?”
Anh shipper: “Thuê bác sĩ tâm lý con người tiến hành điều trị tâm lý cho những người có tâm oán hận, về cơ bản có thể thanh lọc oán khí. Ưu điểm, tính bền vững tốt, tỷ lệ tái phát thấp. Nhược điểm, hiệu quả chậm, đắt tiền.”
Áo len đỏ: “Không khuyến khích.”
Phạm Lam: “Pháp lực… Hoà tan là gì?”
Anh shipper: “Đắt tiền, không được khuyến khích.”
Phạm Lam: “Các phương pháp khả thi và hiệu quả khác là gì?”
Anh shipper: “Bạo lực. Ưu điểm: Hiệu quả nhanh chóng, miễn phí.”
Phạm Lam: “Anh có thể giải thích được không?”
Áo len đỏ: “Đem vị Chu mỗ này đánh một trận, cho đến khi oán khí của mọi người hóa giải là được.”
Phạm Lam: “Rất tốt, cứ làm vậy đi.”
Anh shipper cùng áo len đỏ gật đầu, nhấc chân, cất bước, đồng thời lui về phía sau một bước, đẩy Phạm Lam lên phía trước.
Phạm Lam: “Này!”
Anh shipper kéo vành mũ xuống: “Chuyện của con người, chúng tôi không tiện nhúng tay vào.”
Áo len đỏ: “Thiếu nữ dũng cảm, cố lên!”
Cố lên em gái anh!
Khóe mắt Phạm Lam co giật.
“Phạm Lam, cô và hai người này…” Đồng nghiệp vây quanh: “Nói gì vậy?”
“Chu Lột Da có phải bị trúng tà hay không?”
“Chẳng lẽ là bị người ngoài hành tinh nhập?”
“Chẳng lẽ phong thủy của công ty này không tốt?”
“Ừm khụ, thực tế cùng mọi người đoán không khác biệt nhiều lắm.” Phạm Lam nhíu mày: “Chu tổng kỳ thật là bị trúng tà.”
“Quả nhiên!”
“Chúa ơi!”
“Thật đáng sợ!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đi tìm một đạo sĩ không?”
“Hay là.” Đồng nghiệp nhìn về phía anh shipper và áo len đỏ: “Nhờ hai vị cao nhân kia giúp đỡ?”
Anh shipper và áo len đỏ một người nhìn trời, một người nhìn đất.
“Tôi hỏi họ rồi.” Phạm Lam hạ giọng: “Hai vị kia kỳ thật chính là cao nhân đắc đạo của phái Thục Sơn, ý kiến chuyên môn bọn họ đưa ra là, tà túy nhập vào Chu tổng rất khó chơi, nhất định phải giữ ý chí kiên định, không sợ hãi, phải thể xác và tinh thần hợp nhất duy trì đả kích mới được.”
Mọi người: “Hả?”
Phạm Lam: “Nói một cách đơn giản, chính là đánh hắn một trận.”
Mọi người im lặng vài giây.
“Chuyện này không hay lắm.”
“Nói như thế nào thì Chu tổng cũng là lãnh đạo của chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Đây là vì cứu Chu tổng mà!” Phạm Lam nắm quyền: “Cứu người một mạng còn hơn xây bảy toà tháp, là đại công đức đó!”
Mọi người liếc nhau.
“Nói như vậy…”
“Hi sinh thân mình, là đức tính tốt đẹp của ông cha ta để lại!”
“Các anh chị em! Lên nào!”
Một đám người tranh nhau xông tới, vừa đấm vừa đá tên Chu Lột Da đang nằm trên mặt đất, Vương Tư Địch còn hùng hổ hơn, tát mấy cái vào mặt hắn thật vang.
“Chu Lột Da, ông cũng có hôm nay!”
“Lão tử nhịn ông lâu lắm rồi!”
“Kêu tôi tăng ca tăng ca tăng ca nè, tôi tăng chết ông!”
“Lần trước mắng tôi kém cỏi, xem rốt cuộc là ai kém cỏi đây!”
Ầm ầm ĩ ĩ một hồi, quả đúng là cảnh tượng chướng khí mù mịt vô cùng hòa hợp.
Mọi người đánh chừng hơn mười phút đồng hồ, cuối cùng ai nấy đều mệt mỏi, có người thở phì phì ngồi bệt xuống một bên, có người ngẩn người, có người cười ngây ngô, có người ôm đầu khóc hu hu.
Khí đen quấn quanh đỉnh đầu bọn họ dần dần phai nhạt, sau đó biến mất, khí đen trên người Chu Lột Da cũng biến mất theo.
Oán khí, giải rồi.
Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại: “Này, các ngươi…”
[ Quy Nguyên Chú … Khai!]
Trước mắt Phạm Lam có một tấm bùa màu xanh lá cây thật lớn, giống như một chiếc lá phát sáng bao trùm lấy toàn bộ không gian. Các đồng nghiệp ngẩng đầu, mờ mịt nhìn vào khoảng không, ánh sáng màu phỉ thúy mảnh vụn rơi xuống đỉnh đầu mọi người, chui vào hốc mắt, tan vào da, hóa thành vô hình.
Anh shipper dựng chiếc di động lên: “Giới chú… Giải!”
Toàn bộ không gian hơi chấn động , trước mắt trở nên Phạm Lam sáng ngời, tựa hồ có một tấm màng mỏng vô hình bị vạch ra.
Văn phòng hỗn loạn khôi phục lại nguyên trạng một cách thần kỳ, tựa hồ trận hỗn loạn vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra.
“Hôm nay nghỉ phép, về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến, vạn vật trở lại bình thường.” Áo len đỏ thì thầm.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Chu Lột Da, đều chậm rãi đứng dậy, mang theo đồ vật tùy thân của mình, như du hồn đi ra khỏi văn phòng.
Phạm Lam hiểu rồi.
Cái gọi là Quy Nguyên Chú, chính là …
“Tiêu trừ ký ức.” Phạm Lam nói.
Anh shipper và áo len đỏ đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: “Hả?”
Anh shipper: “Làm thế nào mà cô …”
Áo len đỏ: “Không có…”
Phạm Lam: “Có lẽ là di chứng của việc sống lại ngày hôm qua.”
Hai người đối diện: “?!!”
*
Phạm Lam nằm liệt mạng trên băng ghế dài ở công viên, hai tên không biết là thứ gì gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Anh shipper biểu cảm lạnh nhạt, khóe mắt có chút co giật.
Áo len đỏ nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to.
Từ mười phút trước Phạm Lam đã kể “kỳ ngộ sống lại” của mình đêm qua cho họ, hai người họ vẫn duy trì tư thế này, giống như nghe được tin tức trời sụp đấy nứt gì không bằng.
“Các ngươi nhìn chằm chằm ta mãi vậy không thấy mệt sao?” Phạm Lam hỏi.
“Ngày hôm qua cô thật sự đã nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường sao?” Áo len đỏ hỏi.,
“Ừm.”
“Lúc này còn nhớ rõ ràng không?”
“Ta còn nhớ rõ Bạch Huyên có hai má lúm đồng tiền.”
“Sau khi tỉnh lại liền mở Thiên Nhãn?”
“Nếu ý của ngươi là có thể nhìn thấy mấy luồng khí đen kỳ lạ thì là…” Phạm Lam nói: “Đúng vậy.”
Biểu hiện của áo len đỏ có vẻ hơi nhức răng.
“A Vĩ, gọi điện thoại cho lão Bạch.”
Anh shipper: “Tôi nợ tiền điện thoại nên bị cắt rồi.”
Áo len đỏ: “Tôi cũng vậy…”
Phạm Lam: “…”
Đột nhiên cảm nhận được mùi nghèo đói kinh hoàng phả vào mặt.
Áo len đỏ: “Thiếu nữ à…”
“Tôi tên là Phạm Lam.” Phạm Lam đưa điện thoại di động ra: “Cho anh mượn đó. Nhanh lên.”
“Cám ơn.” Áo len đỏ trịnh trọng nhận lấy điện thoại di động của Phạm Lam, đầu ngón tay phải toát ra một vầng sáng màu băng lam, sau đó bấm điện thoại.
“Alo, lão Bạch … đừng cúp, là tôi.”
“Hôm nay tôi nhìn thấy một thiếu nữ tên là Phạm Lam, cô ta còn ký ức sống lại đêm qua.”
“Rất tốt, tôi chờ cho bạn, chúng tôi đang …” áo len đỏ nhìn xung quanh: “Một công viên, vị trí cụ thể là… A Vỹ?”
Anh shipper: “Quận Thanh Long Xích Bạch 36,7 độ.”
Áo len đỏ cúp điện thoại: “Lão Bạch nói lập tức đến.”
Phạm Lam duỗi thắt lưng, thay đổi tư thế, tiếp tục nằm dài.
Ánh nắng rất đẹp, giọt nắng rơi trên người vô cùng ấm áp, cây liễu cổ thụ trên đỉnh đầu vừa mới nở một tầng chồi xanh, mềm mềm, non nớt, thoạt nhìn có chút đáng yêu. Phạm Lam gối đầu lên lưng ghế, nửa híp mắt, hưởng thụ sự nhàn nhã của ngày xuân.
Áo len đỏ hai tay đút vào ống tay áo ngồi trên ghế dài bên cạnh, hơi ngửa đầu, đôi lông mi dài phản chiếu dưới ánh mặt trời khẽ chớp chớp, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Đây là thời gian đẹp nhất của mùa xuân trong năm.”
Phạm Lam: “…”
Người này có dáng vẻ rất đẹp, nhìn tuổi tác nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sao lại có thể làm cho người ta có cảm giác giống như anh ta đã là một lão già vậy. Thỉnh thoảng còn xuất hiện những từ ngữ ngu ngốc khó hiểu như “thiếu nữ dũng cảm”, thật sự là một cách ghép chữ đầy mâu thuẫn.
Ngược lại, người kia…
Anh shipper dựa vào thân cây mà đứng, eo thon chân dài, giống như cảm giác được ánh mắt của Phạm Lam, lại lấy kéo vành mũ xuống.
Gió thổi lên cành liễu tung bay, ánh mặt trời bị tầng tầng lớp lớp cành lá che đi, lọt qua khe hở rơi đến trên người bọn họ, giống như từng chùm sáng li ti.
Tuy rằng lời nói cử chỉ của hai người này đều không bình thường, nhưng ghép lại với nhau vẫn tính là rất vui mắt.
Phạm Lam duỗi phẳng tứ chi, bất tri bất giác có chút buồn ngủ.
Tiếng chuông xe đạp vang lên từ xa.
“Lão Mộc…”
Phạm Lam mở mắt ra, cô nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đang cưỡi hai chiếc xe đạp dùng chung màu hồng chạy tới.
Phạm Lam: Điều này còn đáng sợ hơn so với sự xuất hiện của ngày hôm qua.
Bạch Huyên phanh xe một cái vô cùng đẹp mắt, rồi nhảy xuống xe.
Bạch Huyên: “Lão Mộc, anh nói … đệt đệt đệt đệt, quả nhiên là …”
Hắc Diệp: “Phạm Lam kia.”
Hiện tại Phạm Lam có thể khẳng định, bốn con hàng này không chỉ quen biết nhau mà còn có quan hệ còn rất tốt.
Đầu bọn họ ghé vào nhau lẩm bẩm hơn hai mươi phút, Phạm Lam nghe không rõ nội dung cụ thể, chỉ thỉnh thoảng nghe được mấy chữ, như “Thiên Nhãn”, “Quy Nguyên Chú”, “sống lại”.
Bốn người thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Phạm Lam, biểu cảm đều vô cùng thú vị.
Biểu cảm của Bạch Huyên rất phong phú, vừa nhe răng, vừa là nhếch miệng, giống như bị sâu răng.
Hắc Diệp tương đối bình thường, ước chừng chỉ là trên trán nhảy ra mấy dấu chấm hỏi to đùng.
Biểu cảm của anh shipper thoạt nhìn có chút âm trầm.
Đặc biệt nhất chính là áo len đỏ, anh ta nói vài câu, lại quay đầu nhìn Phạm Lam một cái, chớp chớp đôi mắt to, lại nói vài câu, rồi lại quay đầu lại liếc cô một cái, lộ ra khuôn mặt tươi cười, lại vùi đầu nói tiếp.
Phạm Lam lại thay đổi tư thế trên băng ghế đá.
“Bốn vị đại ca, xong rồi chứ? Tôi thực sự mệt quá.”
Bốn người đồng thời xoay người, xếp thành hàng, bình tĩnh nhìn Phạm Lam.
Biểu cảm kia thật sự quá nghiêm túc, khiến Phạm Lam phải ngồi thẳng người đậy..
Hắc Diệp: “Ai nói?”
Anh shipper: “Là họa mấy người gây ra.”
Bạch Huyên: “Các ngươi quyền hạn lớn.”
Áo len đỏ: “Chúng tôi không có pháp lực.”
Bạch Huyên yên lặng cầm lấy điện thoại di động, gọi vài cuộc.
Điện thoại di động của áo len đỏ reo lên.
[Nhận được chuyển khoản pháp lực 500 hộc từ Bạch Huyên]
Áo len đỏ: “Bạch Huyên đại nhân, lương tâm các hạ có đau không?”
Bạch Huyên: “Xã Công đại nhân, đây là địa giới khu Thanh Long của ngài.”
Phạm Lam đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Chỉ thấy Hắc Bạch Vô Thường cùng anh shipper đồng thời nhấc chân, cất bước, lui về phía sau, đẩy áo len đỏ ra trước.
“Xã công đại nhân, mời!
Áo len đỏ thở dài, chớp chớp mắt, nở nụ cười.
Phạm Lam quyết định: “Tôi muốn về nhà…”.
[Huyền Nguyên kiểm tra chú … Khai!]
Một đạo bùa chú màu vàng từ trong điện thoại của tên áo len đỏ gào thét bay ra, phủ lên trên người Phạm Lam, vèo một tiếng bọc chặt lấy cô.
Toàn thân Phạm Lam trở nên nóng bỏng, mạch máu sôi trào, toàn thân giống có nham thạch nóng chảy đang di chuyển, trong đầu cô xuất hiện giọng nói kỳ quái … như gió mạnh trên đỉnh núi, lại như tiếng sóng biển, muốn phá đất mà ra, cô giống như con bướm đang vỗ cánh, thấy được thời sơ khai của trời đất, nhân thần giáng thế, dời non lấp biển, bãi bể nương dâu.
Trong nháy mắt, cô tựa như đã trải qua mấy trăm ngàn năm thời gian.
Bùa chú quấn trên người cô biến mất, sự xao động trong mạch máu dần dần lắng xuống, một cỗ khí lưu từ dưới bàn chân bốc lên, quấn quanh thân thể cô, cuối cùng từ đỉnh đầu vọt về phía bầu trời, nổ thành một chữ lớn màu vàng rực rỡ.
[Nhân] (Con người)
Phạm Lam: “…”
Cái quái gì vậy?
Bốn người đối diện nhìn chằm chằm vào bầu trời, cho đến khi chữ viết hoàn toàn biến mất, lại đồng thời nhìn về phía Phạm Lam.
Lần này biểu cảm rất giống nhau, tựa như muốn rớt cằm xuống.
Bạch Huyên: “Là là là là là người người người người người …”
Hắc Diệp: “Nhân tiên.”
Anh shipper: “Không khoa học.””
Áo len đỏ: “…”
Phạm Lam: “…Ý anh là sao?”
Bốn người liếc nhau một cái, lần này bọn họ vô cùng ăn ý, áo len đỏ tự mình bước ra.
Hai tay hắn xỏ vào trong ống tay áo, cánh tay hơi nâng lên, tạo thành một tạo hình giống như lễ tiết thời xưa.
Hắn mặt mày nghiêm nghị, thanh âm chấn động như tiếng đại hồng chung.
“Để bảo vệ sự hài hòa và ổn định của tam giới, bảo đảm quyền lợi căn bản của cư dân Tam Giới, ta, Dung Mộc, với tư cách là đại biểu của thần Thổ Địa Côn Luân mạch Cửu Châu, bây giờ chính thức thông báo với Phạm Lam: Đã tu thân thành tiên, mời bảy ngày sau tham gia Sính Thần Đại Điển Tam Giới, không được phép có sai sót!”
Phạm Lam: WTF???
12.04.2021
Tác giả có điều muốn nói:
Chúc mừng bạn học Phạm Lam đã thành tiên, rải hoa 🎉🎉🎉