Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 145: Nơi Đó, Là Nhà Của Chúng Tôi


Đọc truyện Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 145: Nơi Đó, Là Nhà Của Chúng Tôi

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phiên ngoại 3: Nơi đó, là nhà của chúng tôi.
***

“Mẹ ơi, bài tập về nhà của trường mẫu giáo tuần này là viết nhật ký quan sát, yêu cầu 800 từ.”

Dung Quang nhảy từ đỉnh đầu Hỗn Độn xuống, vai đeo chiếc cặp sách nhỏ nói.

Ngón tay Phạm Lam run rẩy suýt nữa thì gửi sai pháp chú mới sáng tạo, máy ép trái cây của Kế Ngỗi phun một ít nước hoa quả ra, Dung Mộc bị sặc nước trà, ho đến mức muốn bể phổi.

Dung Mộc: “Khụ khụ, bao, bao nhiêu chữ cơ?!”

Phạm Lam: “Giáo viên mầm non yêu cầu sao?!”

Kế Ngỗi: “Cái quái gì thế?”

“Thầy giáo yêu cầu viết 20 chữ, nhưng mục tiêu của con là 800 chữ, con vốn định dùng bút lông viết chữ khải nhỏ, nhưng cuối tuần con còn phải đến chỗ chú Cao Lộ để làm thí nghiệm, thời gian gấp gáp quá.” Dung Quang nói: “Cho nên con chỉ có thể dùng bút chì viết rồi.”

Ba thần miếu Thổ Địa: “…”

Con nhóc trước mắt vóc người còn chưa cao bằng cái chân bàn, dáng vẻ trắng nõn hồng hào kia có thể nói là đáng yêu đến mức làm tan chảy vạn vật, không hiểu sao lời nói ra lại cực kỳ giống một lão già tám ngàn năm.

Phạm Lam liếc mắt nhìn Dung Mộc.

Dung Mộc: “Tiểu Quang, con mới có bốn tuổi… như thế … Có phải là miễn cưỡng quá hay không…”

“Tính cả thời gian ở trong bụng mẹ thì con đã là tám tuổi rồi.” Dung Quang lấy một tờ rơi trong túi ra, bàn tay nhỏ bé mập thịt giơ lên cao: “Chủ đề quan sát nhật ký con đã chọn xong rồi.”

Tờ rơi có một hàng tiêu đề màu vàng lớn.

[Tài liệu quảng cáo công trình thám hiểm mặt trăng của Thường Nga số 15 của nước Hoa Hạ]

Dung Quang: “Nếu như có thể thì con muốn đến Nguyệt Cung thứ nguyên cảnh để quan sát gần.”

Ba thần: “…”

Phạm Lam mở trang web chính thức của Nguyệt Cung, vị trí nổi bật trên trang chủ hiển thị một đoạn quảng cáo.

[Đài quan sát thám hiểm mặt trăng của Thường Nga số 15 của Hoa Hạ đã hoàn thành, có thể tiếp xúc ở cự ly siêu gần, vé VIP sắp bán hết. Bây giờ chỉ còn vé ghế hạng nhất là 50.000 hộc, ghế hạng hai 30.000 hộc, ghế hạng ba 10.000 hộc]

Dung Mộc và Kế Ngỗi tiến lại gần xem, đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Đắt thế!

Dung Quang: “Bố mẹ ơi, con có thể đi không ạ?”

Phạm Lam: “Tháng này có hơi kẹt…”

Dung Mộc: “Hay là chúng ta mua vé hạng ba?”


“Chú Kế Ngỗi ơi, con đi được không?” Dung Quang chớp chớp đôi mắt to tròn giống hệt như Dung Mộc hỏi.

Kế Ngỗi: “Đương nhiên.”

Nói xong Kế Ngỗi lập tức đặt vé, soạt soạt soạt mua tận bố vé hạng một.

Phạm Lam: “Chờ đã!”

Dung Mộc: “A Ngỗi!”

Kế Ngỗi: “Tính vào tiền ăn của Hỗn Độn, có thể hoàn trả.”

Hỗn Độn: “Chi?”

Dung Mộc, Phạm Lam: “…”

“Cám ơn chú Kế Ngỗi.” Dung Quang lạch bạch chạy tới ôm Kế Ngỗi, rồi lần lượt chạy tới ôm Dung Mộc và Phạm Lam, sau đó xách cặp sách nhỏ ngồi đến trước bàn làm việc, mở bài tập về nhà của trường mẫu giáo ra bắt đầu cặm cụi làm bài tập.

“Hỗn Độn, cậu tạo dáng đẹp vào, tớ vẽ chân dung cho cậu.”

“Chi chi…”

Phạm Lam và Dung Mộc nhìn nhau.

Emmmmm……

*

“Mọi người có cảm thấy Tiểu Quang nhà mình dậy thì hơi sớm không?” Phạm Lam nói.

“Tiểu Quang chắc là giống Mộc ca.” Kế Ngỗi nói.

Dung Mộc: “Dung, Dung mỗ khi còn nhỏ cũng đâu có như thế …”

Phạm Lam: “Anh còn nhớ chuyện 80.000 năm trước sao?”

Dung Mộc: “…”

Phạm Lam: “Tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi thích nhất là nằm trên ghế sofa xem phim hoạt hình, ghét nhất là làm bài tập về nhà.”

Kế Ngỗi: “May mà nó không giống cô.”

Phạm Lam: “Này!”

Hỗn Độn: “Suỵt …”

Tam thần đồng thời câm miệng quay đầu lại nhìn.

Bọn họ đang trên đường đi tới Nguyệt Cung Thứ Nguyên Cảnh, Tường Vân 007 trải qua năm lần thăng cấp cuối cùng đã đạt tới tiêu chuẩn mười người ngồi, Dung Quang đang gối đầu lên Hỗn Độn nằm ở đuôi mây ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào phản chiếu trên Tường Vân mềm mại trông giống như một thiên sứ.

Phạm Lam: “Chỉ khi ngủ mới giống một đứa trẻ.”

Dung Mộc: “Chẳng lẽ là do thân phận Thuần Mạch thần tộc áp lực lớn quá sao?”


Kế Ngỗi: “Nhất định là đám người của bên cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới đã gieo ba cái tư tưởng kỳ quái gì vào đầu nó rồi.”

“Ưm…” Dung Quang dụi dụi mắt, ôm Hỗn Độn ngồi dậy, ánh mắt sáng lên: “Đã đến Nguyệt cung rồi ạ!”

Ngay phía trước là một mặt trăng siêu to khổng lồ sáng ngời, những sợi mây tinh tế giống như vô số dải ruy băng bay phất phơ đuổi theo ánh trăng, chữ viết như thủy tinh nhẹ nhàng bay qua bầu trời màu xanh sẫm.

[Cục giao thông Tam Giới ấm áp nhắc nhở ban, trên đường bay chú ý tránh đi lộ tuyến phóng phi thuyền Thần Châu số 5, để tránh tạo thành tổn thương không cần thiết.]

[Xin vui lòng chú ý đến tình hình đường Thiên Đình Vân, Cục Giao thông Tam Giới và Bộ Thiên Binh sẽ hết lòng phục vụ ngài.]

[Tàu thăm dò Mặt Trăng Thường Nga số 15 sẽ được tổ chức trong ba giờ tới. Sau khi hạ cánh trên mặt trăng, xin vui lòng xem đúng thời gian để vào đài quan sát.]

Ánh trăng dệt ra một cầu thang dài trong suốt, mang theo vô số Tường Vân bay lên, đám tiên nga mặc áo lông đứng ở cửa vào Thứ Nguyên cảnh chờ kiểm tra vé… kết giới thứ nguyên cảnh của Nguyệt cung và ánh trăng khổng lồ dung hợp thành một thể tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Nguyệt Cung thứ nguyên cảnh, tên khoa học là Lãnh Nguyệt Như Sương.” Dung Quang nắm tay Phạm Lam nói: “Mẹ có thần phú thiên nhãn, lúc xuyên qua kết giới nhất định phải nhắm mắt lại nếu không sẽ tạo thành hiện tượng mù mắt trong thời gian ngắn đó ạ.”

Phạm Lam: “Mẹ ơi, Tiểu Quang giỏi quá nè.”

Kế Ngỗi ôm lấy Dung Quang, Dung Mộc dùng bàn tay che mắt Phạm Lam lại.

Toàn thân Phạm Lam giống như ngâm mình trong đá bào, cô hơi giật mình một cái Dung Mộc buông tay ra, trước tầm mắt là một cung điện thuần sắc lộng lẫy, sương ngọc làm mái hiên, bạch ngọc làm trụ cột, tuyết ngọc làm thành con đường, trong tầng mây mù lượn lờ có thể nghe được tiếng tiên nhạc như có như không, quần áo của các tiên nga phiêu đãng phía trước dẫn đường, khán giả đến xem có nói có cười, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Dọc theo con đường ngọc, đi qua chín khúc mười tám vòng, phía trước xuất hiện một đài quan sát siêu lớn, chỉnh thể tạo hình giống như một rạp chiếu phim, xung quanh có vô số Tường Vân vờn quanh, ước chừng có thể chứa hơn vạn đám Tường Vân, ở chính giữa là một mặt gương nước siêu lớn, nổi lên từng tầng gợn sóng trong suốt.

Kế Ngỗi dẫn mọi người tìm được chỗ ngồi, chờ chỗ ngồi cách chiếc gương nước gần nhất thì lại nghe được tiếng nước chảy như có như không bên trong tấm gương.

Dung Quang thoạt nhìn vô cùng kích động, lấy chiếc ra máy tính bảng nhỏ của mình ra, cầm bút lên bắt đầu lật xem đủ các loại tư liệu.

Phạm Lam rất hứng thú với thiết kế của đài quan sát này.

“Chẳng lẽ lát nữa sẽ quan sát tàu thăm dò Mặt Trăng từ chiếc gương nước này?” Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc lắc đầu: “Dung mỗ cũng chưa từng nhìn thấy.”

Kế Ngỗi: “Cũng chả biết là có gì đáng xem không.”

Đột nhiên, cả đài quan sát hơi chấn động, chỉ thấy gương nước rung động rồi hiện ra một dòng chữ viết tay.

[Chương trình quan sát sắp bắt đầu, xin hãy thắt dây an toàn.]

Dải ruy băng mềm mại bay ra buộc Tường Vân lại, dọa cho 007 phun ra vài đám khói mây, toàn bộ đài quan sát trở nên tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy trong gương nước đang lấp lánh ánh sáng.

[Chương trình quan sát nguyệt cung thứ nguyên cảnh, khởi động đếm ngược, 10, 9, 8 …]

Phạm Lam: “Anh, em đột nhiên có linh cảm xấu.”

Dung Mộc: “Chẳng, chẳng lẽ …”

[6, 5, 4…]


Kế Ngỗi: “Nắm chặt!”

Dung Quang: “Xuất phát!”

Hỗn Độn: “Chi chi chi!”

[2, 1!]

Giữa gương nước lao ra hàng vạn luồng sáng, vây lấy đầu mây của Tường Vân, sau đó đột nhiên thu lại, Tường Vân biến thành mấy luồng sáng chui vào trong thủy kính.

Phạm Lam: “Mẹ ơi!”

Dung Mộc: “A a a a a a!”

Kế Ngỗi: “Cái quái gì thế!”

Hỗn Độn: “Chi chi chi!”

Dung Quang: “Đừng căng thẳng, đây là …”

Gương nước biến thành một hố đen đang sợ, bất ngờ cắn nuốt lấy tất cả. Phạm Lam chỉ cảm thấy hô hấp và nhịp tim mình như bị hút đi, trước mắt tối sầm lại, chỉ nửa giây sau Tường Vân của bọn họ xông vào vũ trụ mênh mông.

Phạm Lam nhìn thấy những đám mây xinh đẹp giữa thiên hà, nhìn thấy sự ra đời và biến mất của các ngôi sao xa xôi, nhìn thấy trái đất xanh thẳm, nhìn thấy những ngọn núi trên mặt trăng.

Dung Quang: “Vừa rồi là phương pháp truyền tống nhảy vọt của Nguyệt Cung Thứ Nguyên Cảnh, có hơi choáng váng, bố, bố sao thế…”

Dung Mộc: “Ọe…”

Dung Quang thở dài.

Phạm Lam vỗ vỗ lưng Dung Mộc, giương mắt nhìn lại thì thấy đông đảo Tường Vân thần tộc đang được thứ ánh sáng kia dẫn đường, lơ lửng trong vũ trụ giống như những chiếc diều mây. Quả nhiên, vị trí hàng đầu cách mặt trăng gần nhất, vị trí thứ hai và ba đều cách rất xa.

“Thì ra là dùng pháp khí nhảy vọt, khó trách lại đắt như vậy.” Kế Ngỗi nói.

Dung Quang: “Tới rồi!”

Một quả trứng trắng từ xa bay tới, cách mặt trăng khoảng 5km, vươn tay chân ra biến thành một người máy tròn vo, sau đó vừa phun lửa vững vàng rơi trên mặt trăng.

Khán giả: “Wow, dễ thương quá.”

“Là loại máy dò mới nhất.”

“Lần này còn có thể biến hình.”

“Chúng ta được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử rồi.”

Hai mắt Dung Quang tỏa sáng, nhanh chóng ghi ghép lại những gì mình thấy lên máy tính bảng của mình.

Chỉ thấy robot tàu thăm dò đứng trên mặt trăng đang nhìn xung quanh, rồi nó giơ tay phải lên, cánh tay của nó bật ra một lá cờ màu đỏ nho nhỏ.

Mọi người: “Hahahaha, thật đáng yêu!”

Robot thăm dò cắm cờ đỏ lên đỉnh đầu, tay trái bật ra một cái xẻng nhỏ, chiếc bụng tròn mở ra một cái miệng, bắt đầu xúc đất cho vào miệng.

“Động tác lưu loát hơn nhiều rồi!”

“Tuyệt vời!”

“Ngẫm lại thì là lần đầu tiên đến đào đất, thật vất vả!”


“Cố lên, lần này nhất định phải mang thêm một chút đất trở về!”

“Chụp ảnh chụp ảnh đi!”

“Tranh thủ lần này có thể tìm được biện pháp trồng rau trên mặt trăng!”

Trong tiếng hoan hô, Dung Quang lại rất yên tĩnh. Tiểu thần tộc bốn tuổi nhìn chằm chằm vào Thường Nga số 15, bút trong tay viết rất nhanh, ánh mắt cô bé vừa to vừa sáng, toàn thân tỏa ra thần quang vui vẻ.

Phạm Lam và Dung Mộc nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.

*

007 lướt qua biển mây cuồn cuộn, khói mây thấm đẫm ánh trăng giống như một cục kẹo bông mạ vàng.

“Tiểu Quang, hôm nay con có vui không?” Kế Ngỗi hỏi.

“Vui lắm ạ.” Dung Quang ôm lấy Hỗn Độn gật đầu: “Con có được được rất nhiều số liệu, lúc về có thể viết báo cáo quan sát chuyên nghiệp rồi, chỉ là trong này có rất nhiều vấn đề chuyên môn, con còn cần phải nghiên cứu thêm một chút, trở về sẽ hẹn với chú Ngạc Nghĩa Viễn để hỏi về số liệu*** và cách tính*** cho đến đã về số liệu *** số liệu và với công thức***.”

Kế Ngỗi: “…”

Kế Ngỗi: “Nhóc vui là được.”

Phạm Lam nhìn bóng lưng nhỏ bé của Dung Quang, đột nhiên nghĩ thông suốt.

“Dung Mộc, em cảm thấy chúng ta không cần quá lo lắng đâu. Tiểu Quang có lẽ dậy thì hơi sớm và không giống với những đứa trẻ khác, nhưng thế này cũng không sao cả, giống như Kế Ngỗi thích nấu ăm, em thích ngủ, Tiểu Quang thích nhất hẳn là làm nghiên cứu, chỉ cần…”

“Chỉ cần…”Dung Mộc cầm tay Phạm Lam: “Con có thể làm chính mình là tốt rồi.”

Phạm Lam mỉm cười.

“Tôi không thích nấu ăn.” Kế Ngỗi quay đầu lại: “Tôi là bị cuộc sống ép buộc.”

“Bố thích làm gì nhất ạ?” Dung Quang giơ tay lên đặt câu hỏi.

Hỗn Độn: “Chi chi chi chi!”

Phạm Lam: “Hỗn Độn nói gì thế?”

Dung Quang: “Hỗn Độn nói, bố gần đây thích nhất là hôn trộm mẹ.”

Mặt Dung Mộc đỏ lên.

Kế Ngỗi: “Hỗn Độn, mày mất bữa khuya rồi.”

Hỗn Độn: “Chi!!!”

Phạm Lam: “Ha ha ha ha ha.”

Trong ánh trăng sáng ngời, Tường Vân 007 xuyên qua biển mây bay về miếu Thổ Địa khu Thanh Long đang ẩn mình trong ánh đèn vạn nhà.

Nơi đó, là nhà của họ.

13.4.2022

Toàn văn hoàn.

Bà Yuan: Đến phút này lại chẳng biết nói gì nữa, thôi thì cảm ơn mọi người đã cùng em đọc bộ truyện này trong gần 5 tháng qua ha…

Ban đầu vốn định kiếm bộ nào dịch cho tâm trạng có thoải mái trong khi chờ Bộ Sinh Liên với Bách Yêu Phổ thôi, ai dè càng dịch càng thấy mê truyện bà Thỏ, tuy rằng toàn bùa chú tè le dịch mệt nghỉ, nhưng mà tình tiết cũng rất thú vị mới lạ, và miền đang làm bộ mới “Ngươi có tiền ta có đao” cũng của chị 🐇 luôn á. Thề không hay không lấy tiền luôn, mọi người đọc xong thì rẽ qua đọc luôn cho nóng.

Mình thường cập nhật truyện đồng thời ở page Facebook “Quá Khứ Chậm Rãi” và ở tài khoản wattpad này ha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.