Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 144: Thuần Mạch Thần Tộc Mới Đản Sinh


Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 144: Thuần Mạch Thần Tộc Mới Đản Sinh

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Phiên ngoại 2: Thuần mạch thần tộc mới đản sinh

***

Dung Mộc vừa mới rời giường đã nhận được điện thoại của mẹ vợ.

“Tiểu Dung à, ngày dự sinh của Phạm Lam cụ thể là ngày nào thế?” Mẹ Phạm hỏi: “Mẹ nhớ đã gần 34 tuần rồi phải không?”

Dung Mộc ngồi nghiêm chỉnh, móc quyển sổ nhỏ ra, lật xem ghi chép.

“Ngày dự sinh là ngày 10 tháng 9.”

“Gói chờ sinh đã chuẩn bị chưa?”

“Dạ rồi.”

“Đã hẹn bệnh viện phụ sản chưa?”

“Dạ rồi.”

“Tuần này khám thai không có vấn đề gì chứ?”

“Vâng.”

“Phạm Lam kiểm tra phụ sản có đều đi theo nó chứ?”

“Vâng.”

“Kêu nó ăn ít thôi, đừng ăn béo quá, đứa nhỏ lớn ra thì không dễ sinh.”

“Vâng, thưa mẹ.”

“Được rồi, có chuyện gọi điện thoại nhé, tuần sau mẹ qua đó.”

“…… Vâng.”

Cúp điện thoại, Dung Mộc dùng tay áo lau mồ hôi trên trán âm thầm thở dài.

Những gì anh ghi lại trong cuốn sách nhỏ của mình là rất rõ ràng.

[Phạm Lam mang thai tuần thứ 196]

Không sai, Phạm Lam đã mang thai hơn bốn năm, thế nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn sinh ra, vì muốn gạt người nhà họ Phạm nên Dung Mộc thi triển bốn lần Quy Nguyên Chú, hơn nữa với cái đà này thì có khí còn phải thi triển lần thứ năm cũng nên.

Dung Mộc lại thở dài, bốn năm nay số lần anh thở dài còn nhiều hơn so với tám vạn năm cộng lại.

Phạm Lam nằm trong chăn không biết lẩm bẩm câu gì, đá văng chăn ra để lộ cái bụng ra.

Yết hầu Dung Mộc giật giật.

Tuy rằng đã mang thai bốn năm, nhưng vóc người Phạm Lam cũng không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ có ở vị trí bụng là nhìn thấy thần quang thai nghén nhàn nhạt… Dung Mộc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thần quang kia là do anh đưa vào…

Dung Mộc nhắm chặt mắt lại, đưa tay ra mò mẫm giúp Phạm Lam đắp chăn, nghiêm túc đậy lên, lúc này mới mở mắt, đè nén dục vọng trong lòng.

Phạm Lam vẫn đang mang thai, không được để mệt mỏi.

Ước chừng là anh đắp chăn quá dày rồi nên Phạm Lam ngủ không được thoải mái, miệng lại bắt đầu nói mớ.

Dung Mộc vội vàng áp đến gần: “Chuyện gì thế?”

Ai ngờ Phạm Lam ôm lấy cổ anh cười tủm tỉm mở mắt ra.

“Xã công đại nhân, chào buổi sáng.”

Cả gương mặt của Dung Mộc bỗng chốc trở nên nóng bỏng: “Chào buổi sáng.”

Phạm Lam cười tủm tỉm nhìn anh, cô vừa mới tỉnh ngủ, hai má trắng hồng, hơi thở ôn nhu ngọt ngào, tóc mái vé lên để lộ ra cái trán hơi đổ mồ hôi, cách nhau gần như vậy có thể nhìn thấy cô nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi môi một cái.

Trước mắt Dung Mộc trở nên mông lung, thân thể không khống chế được mà đè lên người cô, chạm nhẹ môi vào trán Phạm Lam.

Trên người Phạm Lam có một loại hương vị đặc biệt, giống như chăn bông vừa phơi nắng xong, thoải mái mềm mại, rất dễ khiến cho người ta đắm chìm trong đó…

Thân thế Dung Mộc căng thẳng, không khống chế được tràn ra thần quang màu băng lam.

Không ổn không ổn, Phạm Lam còn đang mang thai, không được để mệt mỏi!

Dung Mộc luống cuống tay chân bò dậy, vội khoác áo hoodie vào, ném cho mình một chú băng lạnh, lúc này mới miễn cưỡng hạ nhiệt độ thân thể xuống.

Chờ làm xong hết thảy thì Dung Mộc lại phát hiện trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Dung Mộc siết chặt ngón tay quay đầu lại.

Chỉ thấy Phạm Lam một tay chống đầu, nghiêng người nằm nghiêng trên giường, mái tóc đen thật dài xõa tung như nước chảy, hai mắt cô cong cong, biểu cảm rất ư là mập mờ.


Tim Dung Mộc lại đập lỡ một nhịp, vội kiểm tra lại nghi dung của mình: “Dung, Dung mỗ có chỗ nào không ổn sao?”

Sắc mặt Phạm Lam vừa chuyển: “Xã công đại nhân phong tư trác tuyệt, Phạm mỗ vô cùng yêu thích ~ không biết hôm nay có thể cùng quân chung…~”

“Không thể!” Dung Mộc chạy té ra ngoài: “Mau rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi.”

Khoảnh khắc khi cánh cửa phòng đóng lại, anh nghe thấy tiếng cười của Phạm Lam.

“Ha ha ha ha, sao lại đáng yêu như vậy chứ, ha ha ha ha ha, thú vị quá ha ha ha ha ha…”

Dung Mộc cảm thấy mặt mình sắp cháy.

Thực ra anh đã sớm phát hiện rằng Phạm Lam rất thích trêu chọc anh. Lần trước, anh quả thực là không kìm chế được, kết quả hại Phạm Lam ngủ ba ngày ba đêm, về sau anh phải cố gắng hết sức để khống chế chính mình… Mặc dù hiệu quả thường rất ít…

Từ khi Phạm Lam có thai tới nay, anh lại cực kỳ ít chủ động vì sợ động thai, cũng không biết có phải Phạm Lam phát hiện ra điểm này hay không mà càng ngày càng đùa dai với anh, thực sự khiến anh khổ não không thôi.

Thật sự trăm triệu lần không nghĩ tới, ở cái tuổi gần tám vạn như anh cũng có ngày phải dùng đến thanh tâm chú.

“Chi Chi Chi Chi!” Hỗn Độn nhảy lên cầu thang, nhảy tới nhảy lui bên chân anh.

Trải qua mấy năm sớm chiều ở chung, Dung Mộc cuối cùng cũng nghe hiểu được một chút lời của tên nhóc này.

Hỗn Độn ước chừng là được giao nhiệm vụ đến kêu anh ăn cơm.

Trên bàn ăn ngoài phòng khách tầng một bàn đầy thức ăn đầy màu sắc và hương vị, mười lạnh mười nóng, còn có hai nồi cơm lớn. Bàn ăn là món quà bốn năm trước Cơ Đan tặng để chúc mừng Phạm Lam mang thai, Dung Mộc không thể không bội phục sự sáng suốt của Cơ Đan, từ sau khi Phạm Lam mang thai, lượng thức ăn của cô càng lúc càng lớn, bây giờ gần như có thể sáng ngang với Hỗn Độn rồi, hơn nữa Ly Trạch và An An lại đang trong giai đoạn trưởng thành, lượng lương thực mỗi tháng trong nhà không thể tính bằng số được nữa, cho dù có Hạo Ngọc thay An An trả tiền trợ cấp ăn uống thiên đế nhưng mà cũng chẳng khác gì xe muối bỏ biển.

Thân là chủ gia đinh, Dung Mộc cảm thấy áp lực của mình tựa như núi lớn.

Mà người có áp lực còn lớn hơn anh thì chỉ có thể là phụ trách vấn đề ăn cơm của một nhà từ già đến trẻ.

Hỗn Độn còn dễ nói, chỉ cần ăn no là được, Ly Trạch và An An cũng không quá kén ăn, Phạm Lam mới là người khiến người ta đau đầu nhất… có lẽ bởi vì cô xuất thân nhân tiên cho nên sau khi mang thai vẫn còn đặc tính của phụ nữ mang thai của nhân loại, Phạm Lam từ sau khi mang thai trở nên cực kỳ kén ăn, chỉ cần ăn một chút gì đó không hợp khẩu vị thì sẽ sinh ra một loạt “phản ứng mang thai”.

Phản ứng mang thai của con người phần lớn đều là nôn mửa, mà phản ứng mang thai của Phạm Lam thì cực kỳ đáng sợ, vì nó sẽ khiến cho pháp khí của cô nổi khung, nói cách khác, Tức Khâm sẽ điên cuồng cắn nuốt tất cả những thứ mà nó có thể cắn nuốt…

Ví dụ như có một lần ba năm trước, Kế Ngỗi đi Thiên sơn mạch mua sắm, Dung Mộc vì bảo đảm chế độ ăn uống của Phạm Lam mà cố ý dẫn cô đến miếu Thổ Địa khu Chu Tước ăn cơm, kết quả…

Cơ sở sản xuất Tường Vân lớn nhất Tam Giới thiếu chút nữa bị Tức Khâm nuốt chửng.

Nói tóm lại thì nhiệm vụ khó khăn nhất của toàn bộ ngôi miếu Thổ Địa bây giờ là để cho một bà Thổ Địa mang thai ăn uống đầy đủ.

“Bữa sáng hôm nay, mười món quảng Đông, mười món ăn Tứ Xuyên, nguyên liệu đều là nguyên liệu tươi ngon nhất thiên sơn mạch, cơm dùng gạo Kim Ô thứ 108 của Thiên sơn mạch, nếm thử đi.” Kế Ngỗi buộc tạp dề đứng ở bên cạnh bàn, biểu cảm cực kỳ lo lắng nói.

Dung Mộc, An An, Ly Trạch, thậm chí Hỗn Độn cũng không dám động đậy, toàn bộ đều lo sợ nhìn Phạm Lam.

Phạm Lam cầm đũa lên gắp một món ăn nhét vào miệng, ánh mắt sáng lên giơ ngón tay cái với Kế Ngỗi.

“Kế Ngỗi anh giỏi quá, siêu cấp ngon!”

Chúng thần cộng thêm một cái bánh bao đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Dung Mộc: “Mọi người cũng ăn đi?”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ bàn ăn giống như chiến trường, chúng thần mỗi người đều thể hiện năng lực của mình, lấy thế gió cuốn mây tan càn quét mỹ mỹ vị trên bàn.

Ly Trạch: “Kế Ngỗi, tuần trước tôi lại thua Na Tra, lát nữa anh giúp tôi ra chiến lược đi.”

Kế Ngỗi: “Hai tên nhóc các người chiến đấu thôi cũng cần chiến lược nữa sao?”

“Vậy chiến lược tuần trước đó với Bạch Huyên đâu?”

“Cậu trả tiền thuốc men cho Bạch Huyên và Hắc Diệp trước đã.”

“Tôi đã xin thượng thần Dương Tiễn rồi, không biết khi nào có thể phê duyệt.”

“……”

An An: “Anh Dung Mộc, em bắt đầu học môn thiên điều pháp độ rồi, có một số chỗ không rõ lắm, anh dạy thêm cho em được không?”

Dung Mộc: “Để ngày mai đi, hôm nay Dung mỗ có việc phải đến tam thập tam thiên một chuyến.”

Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều kinh hãi.

An An: “Anh Dung Mộc, lẽ nào anh muốn tự đằng mây đi sao?”

Dung Mộc: “Hỗn Độn đưa anh đi.”

Ly Trạch: “Đừng nữa, để tôi đưa anh đi.”

Phạm Lam: “Anh đi tam thập tam thiên để làm gì?”

Kế Ngỗi: “Tôi đi với anh.”

Dung Mộc bưng chén cơm lên che hơn nửa khuôn mặt: “Dung mỗ đi một mình là được.”

Các con thần: “…”

Dung Mộc cẩn thận nhìn mọi người một cái, quả nhiên tất cả mọi người dùng biểu cảm hóng hớt như “có mèo vờn chuột” nhìn chằm chằm anh.


Hai má Dung Mộc lại nóng lên.

*

Không phải Dung Mộc không muốn nói mà là việc này thật sự khó để mở miệng.

Dung Mộc cắm tay vào ống tay áo ngồi trên đỉnh đầu Hỗn Độn, mặc cho sáu cánh khổng lồ của Hỗn Độn quạt rối mái tóc của anh, thở dài.

Về thời gian dự sinh của Phạm Lam, Dung Mộc từng hỏi Thiên Thánh Mẫu hộ sinh thần, Nguyệt Quang Bồ Tát sinh sản thần, đại đế Ngô Điềm bảo sinh thần, thậm chí còn nhờ Dương Tiễn mời Đại Thánh đi hỏi Tống Tử Quan Âm, những đều nhận được câu trả lời đều giống nhau.

Thuần mạch thần tộc tộc Nữ Oa, ngày sinh cũng thiên cơ, cho dù là bọn họ thì cũng không cách nào nhìn thấu.

Nói tóm lại, bọn họ cũng không có kinh nghiệm, hai mắt anh cũng đen đi.

Chỉ có Thiên Thánh Mẫu coi như phúc hậu, âm thầm chỉ cho Dung Mộc một con đường rõ ràng, để cho anh đến tìm Thần tộc có kinh nghiệm để hỏi thăm.

Dung Mộc vốn tưởng rằng Thiên Thánh Mẫu nói đến Tiểu Thất, nhưng nghĩ lại dường như không đúng, Tiểu Thất mang thai cũng chỉ một năm… anh cảm thấy ý của Thiên Thánh Mẫu ước chừng là để cho anh hỏi vị thần tộc có thời gian mang thai dài hơn… Dung Mộc nghĩ tới nghĩ lui, từ đó đến nay cũng chỉ có một người phù hợp với điều kiện này.

Hỗn Độn xuyên qua bảy tầng thiên giới, lướt qua mây biển cuồn cuộn, kiến trúc to lớn của Thiên Binh bộ cao sừng sững giữa trời, các thiên binh đang đằng mây bận rộn ra ra vào vào, nhìn thấy Dung Mộc thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Dung Mộc thượng thần? Sao anh lại ở đây?”

“Ngài đến một mình sao?”

“Không lạc đường à?”

“Sắc mặt ngài không tốt lắm, có phải lại say bánh bao không?”

“Ngài muốn tìm vị thượng thần nào? Để tôi chỉ đường cho.”

“Không không không không, không cần phiền toái như thế.” Dung Mộc liên tục xua tay: “Dung Mộc biết đường, biết đường.”

Trong ánh mắt cực kỳ lo lắng của chúng thần Thiên Binh bộ, Dung Mộc ôm Hỗn Độn cúi đầu bước nhanh, rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng đến được nơi muốn đến.

Dung Mộc đứng lại sửa sang dung mạo, nhìn tấm biển trên cửa.

[Thần dinh của Tiền Phong tướng quân Thiên Binh bộ]

Nó ở đây rồi.

Dung Mộc giơ tay lên gõ cửa.

“Vào đi.”

Dung Mộc đẩy cửa đi vào, phòng làm việc lộn xộn, trên ghế sofa chất đầy túi đồ ăn vặt, trên thảm vứt đầy bài poker, trên giá sách bày đầy các hình ghép đủ màu, Dung Mộc nhận ra được vài người, đều là nhân vật trong trò chơi “Thần Ma đại chiến”, bàn làm việc khổng lồ dựa lưng vào cửa sổ sát đất, trên bàn chất đống các quyển trục và tài liệu cao hơn một người đang lung lay chực đổ.

“Lần này là văn kiện gì nữa hả?!” Vị thần ở phía sau bàn làm việc oán giận: “Lão Dương, anh đừng có quá đáng! Tôi con mẹ nó ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có!”

“Khụ, là Dung mỗ.” Dung Mộc ôm quyền.

Vị thần sau bàn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên.

Cậu ta đeo hai búi tóc lên, cầm một cây bút lông xù, trên mặt chỗ đỏ chỗ đen, là Na Tra.

“Dung Mộc?! Anh làm gì vậy… mẹ kiếp!” Sắc mặt Na Tra đột nhiên đại biến, đào một cặp kính râm từ trong đống văn kiện ra luống cuống tay chân đeo lên.

Tiếp theo đó là một sự im lặng kỳ quái.

Dung Mộc: “…”

Na Tra: “…”

Dung Mộc: “Na Tra thượng thần, ngài đây là?”

Na Tra ho khan một tiếng, tháo kính râm bỏ vào trong ngăn kéo.

Dung Mộc: “Đó là kính râm gì vậy?”

“Khụ khụ khụ, không quan trọng.” Na Tra nhảy xuống ghế, lấy một đôi dép lê từ bàn làm việc mang vào, tùy tiện mất mớ đồ ăn vặt trên ghế sofa, ra hiệu “mời ngồi”.

“Ngồi đi.”

Dung Mộc nhìn xung quanh, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở bên góc sô pha, lưng thẳng đứng.

“Đến một mình à?” Na Tra ngồi trên bàn trà xé một gói khoai tây chiên, mũi chân đung đưa đôi dép lê.

Dung Mộc gật đầu.

“Không phải anh sợ độ cao à, sao lại đến một mình, có việc gì quan trọng sao?”

Dung Mộc tiếp tục gật đầu.

“Nói đi, có chuyện gì?”


Dung Mộc hít sâu một hơi: “Dung mỗ muốn hỏi tình cảnh lúc Na Tra mang thai.”

“Phụt khụ khụ khụ khụ!” Na Tra thiếu chút nữa bị khoai tây chiên sặc chết: “Anh nói gì cơ?!”

“Không không không không, Dung mỗ là muốn hỏi, lúc cậu được mang thai, không không không không, là lúc cậu còn chưa sinh ra. Phải… cái, cái đó… kinh nghiệm…”

Na Tra há hốc mồm, trên chiếc răng nanh rớt ra một khối khoai tây chiên.

Mặt Dung Mộc lại nóng lên.

“Ha ha ha ha ha ha, trời ơi, Dung Mộc anh là bệnh nguy nên tìm thầy bậy hả, sao lại đến hỏi tôi, hahaha!” Na Tra cười lăn ra đất, lăn đến khắp người toàn bã khoai tây chiên.

Dung Mộc giống như ngồi trên bàn chông, nhiều lần muốn trốn chạy nhưng lại cố ép buộc mình ngồi trở về.

Phạm Lam mang thai bốn năm, thực sự vất vả…

“Không bằng cậu cố ngẫm lại…”

Na Tra cười muốn ná thở, một lúc lâu sau mới hoãn lại được: “Tôi chỉ nhớ rõ lúc sinh ra, có một luồng sáng trắng, lúc mở mắt thì nhìn thấy bố tôi… cái đó anh cũng cần ghi chép sao? Không phải trong truyền thuyết đều viết rất chi tiết rồi sao?”

Dung Mộc cầm quyển sổ nhỏ: “Vẫn nên ghi lại cho yên tâm.”

Na Tra: “…”

Thì ra mấy lời như mang thai một lần ngốc ba năm là thật.

“Còn gì nữa?” Dung Mộc lại hỏi.

Na Tra gãi đầu: “Cho dù anh có hỏi như vậy thì tôi cũng…”

[Ting ting ting!]

Điện thoại của Dung Mộc đột nhiên kêu lên, màn hình hiển thị là [Bạch Huyên].

Dung Mộc: “Này?”

[Lão Mộc, anh ở đâu thế?! Có chuyện lớn rồi!]

Dung Mộc: “Hả?”

[Hai tôn thần nhà cậu thần nổi điên rồi… mẹ nó, Diêm La điện sắp xong đời rồi! Aaaaaaa, đừng ăn! Đừng đốt…]

[Rụp…tút tút tút …]

Điện thoại bị cắt ngang, Dung Mộc chớp mắt, có hơi hoảng hồn.

[Cảnh báo! Báo động! Địa giới Diêm La điện tuyên bố cảnh báo cầu cứu đỏ, Thiên Binh bộ nhanh đến trợ giúp!]

Cả Thiên Binh bộ vang lên tiếng cảnh báo chói tai.

Na Tra và Dung Mộc nhìn nhau ba giây, gương mặt đồng thời biến sắc.

*

Dung Mộc và Na Tra thống lĩnh đội cứu viện của Thiên Binh bộ đến địa giới, một nửa Diêm La điện đã biến thành biển lửa.

Vì sao lại là một nửa biển lửa, bởi vì nửa còn lại đã bị Tức Khâm ăn đến gần như không còn gì, con nhóc heo Peppa màu hồng phấn cực kỳ hung ác, gặp thần ăn thần, gặp quỷ ăn quỷ, tất cả Thiên Binh bộ và Địa Binh bộ chỉ có thể trốn ở một bên xa xa, hoàn toàn không dám tới gần.

Nửa bên còn lại của Diêm La điện bị Tam Muội Chân Hỏa trên Dung Đao điên cuồng thiêu đốt, tản mát ra một mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, dường như còn thúc đẩy sự thèm ăn của Tức Khâm hơn, Tức Khâm ăn càng vui vẻ.

Chung Quỳ thống lĩnh một đám địa binh bộ cưỡi Tứ Phương Liệt Hỏa Thú bay lên xung quanh khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt Bạch Huyên và Hắc Diệp cực kỳ khó nhịn, Ngũ Đạo tướng quân vội bấm điện thoại, hiển nhiên là lại đang tính toán tổn thất của Diêm La điện, Na Tra tiến lại gần nhìn qua không khỏi líu lưỡi, vẻ mặt đồng tình nhìn qua Dung Mộc.

Dung Mộc bây giờ đã không để ý đến những thứ này, anh cưỡi Hỗn Độn bay xung quanh, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

“Phạm Lam?! A Ngỗi?! Mọi người đang đang ở đâu?”

“Dung Mộc, ở đây ở đây!” Ly Trạch thoát ra khỏi ngọn lửa, dùng sức vẫy chín với Dung Mộc.

Dung Mộc gọi Thương Kiếm ra, kiếm phong ở phá ra một con đường trong Tam Muội chân hỏa, sáu cánh của Hỗn Độn vỗ điên cuồng chở anh vọt tới giữa biển lửa.

Dung Mộc thấy Kế Ngỗi và Bạch Trạc, bọn họ một người cầm Dung Đao, điên cuồng bắn ra Tam Muội chân hỏa, một người cầm roi bạc, cả bầu trời đầy sấm chớp, nhưng bọn họ không phải đang đối chiến, mà đang điên cuồng tấn công Tức Khâm… không, không phải tấn công, mà là truyền năng lượng cho Tức Khâm.

Tức Khâm đang ở ngay phía dưới, Dung Mộc nhìn thấy Phạm Lam.

Tim anh dường như ngừng đập.

Phạm Lam đang lơ lửng trong kết giới thần quang hộ thể có màu sắc trong suốt, hai mắt cô nhắm nghiền, đầu đầy mồ hôi, thần quang màu xanh băng lam trên bụng cô lóe ra không ngớt, sáng đến kinh người.

“Dung Mộc, Phạm Lam sắp sinh rồi!” Bạch Trạc hét lớn: “Tức Khâm là pháp khí bản mệnh của cô ấy, nó đang điên cuồng hấp thu năng lượng cần thiết để sinh đứa bé ra!”

Kế Ngỗi: “Đều tại cô, cho Phạm Lam ăn lung tung!”

Bạch Trạc: “Đây là bàn đào ba vạn năm mới chín một lần đó, bản thân tôi còn không nỡ ăn.”

“Đã lúc này rồi, hai người các người có thể yên tĩnh một lát được không!” Ly Trạch hét lớn: “Dung Mộc, chúng tôi đều không thể phá kết giới hộ thể vô thức của Phạm Lam, chỉ có thể dựa vào anh rồi.”

Dung Mộc lắc mình đến phía trước kết giới, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên mặt ngoài kết giới, anh nghe trong được nhịp tim dồn dập của Phạm Lam còn có một tiếng tim đập nho nhỏ.

Đó là con của họ.

Hốc mắt Dung Mộc chua xót đến đau, trán anh dán vào kết giới, cảm nhận nhiệt độ trong kết giới, trong lòng hết lần này đến lần khác gọi tên Phạm Lam.

Dường như nghe được tiếng gọi của anh, Phạm Lam mở mắt ra.

Dung Mộc: “Phạm Lam!”

Phạm Lam giật giật khóe miệng.

Dung Mộc: “Gì thế?”

“…… Tên… Tên… Tên của con…”

Theo những lời này nói ra, thần quang thai nghén trên bụng Phạm Lam sáng ngời, Tức Khâm trên không trung lại lớn lên gấp đôi, hấp thu hết Tam Muội Chân Hỏa và sấm sét của Bạch Trạc.


Thái dương Phạm Lam nổi gân xanh, kết giới thần quang hộ thể kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng kêu ầm ầm.

Dung Mộc hiểu rồi. Đầu ngón tay anh tỏa ra thần quang, vẽ một nét nguyên chú duyên dáng trên không trung, chú quang ngưng tụ thành giọt nước màu xanh băng, lơ lửng trong lòng bàn tay anh.

“Quang.” Dung Mộc nhẹ giọng nói: “Tên của con là Dung Quang.”

Giọt nước tỏa ra ánh sáng dịu dàng chậm rãi dung nhập vào kết giới, dung nhập vào thần quang thai nghén.

Tức Khâm chấn động kịch liệt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ rót vào thần thể Phạm Lam, Phạm Lam hét lớn một tiếng, thần quang thai nghén trong bụng hóa thành một quả cầu ánh sáng, chậm rãi thoát ra khỏi thân thể cô, lấp lánh lơ lửng giữa không trung.

Thần quang vỡ vụn, thân thể Phạm Lam mềm nhũn ngã xuống, Dung Mộc nhào tới ôm chặt lấy Phạm Lam.

Trái tim anh đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.

Phạm Lam mở mắt ra, mỉm cười: “Em nặng lắm sao?”

Dung Mộc dùng sức lắc đầu.

“Tay anh đang run kìa.”

Dung Mộc lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều đang run rẩy. Anh lại lắc đầu một lần nữa.

“Con mình đâu?” Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc nhìn về phía trước, không biết nên trả lời thế nào.

Con của bọn họ bây giờ là một quả cầu sáng màu băng lam, lẳng lặng lơ lửng ở bên kia… chẳng lẽ nó cũng giống như Na Tra, phải dùng Thương Kiếm để bổ ra?

Ngay lúc Dung Mộc đang không biết làm sao chợt nghe không trung vang lên tiếng gió, Tức Khâm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bay lên bọc lấy quả cầu.

Xung quanh lặng ngắt.

Các thần tộc thấy vậy thì đều choáng váng.

Dung Mộc sợ tới mức thiếu chút nữa thì hụt hơi, nhưng đúng lúc này quả cầu ánh sáng bị Tức Khâm bọc lấy dần dần biến đổi… hóa ra cánh tay nhỏ nhắn ngắn cũn, bắp chân mập mạp, khuôn mặt mập mạp, mái tóc nhỏ xù xù… biến thành một đứa bé đáng yêu.

Tức Khâm quấn lấy đứa bé, chậm rãi bay tới trước mặt Dung Mộc và Phạm Lam.

Dung Mộc cẩn thận vươn một tay ra nhẹ nhàng ôm lấy bé con, thân thể bé con giống như kẹo dẻo, mềm mềm trắng trắng.

Mũi Dung Mộc chua xót: “Phạm Lam, em xem nè…”

“Wow, là một bé gái, vậy nhất định là giống anh rồi.” Phạm Lam mở ra Tức Khâm ra nói.

Dung Mộc: “Hả?”

“Xinh đẹp đáng yêu giống anh.” Phạm Lam cười nói.

Dung Mộc sững sờ nhìn gương mặt tươi cười của Phạm Lam, anh đột nhiên nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy cô của vạn năm trước.

Dung Mộc mỉm cười ôm chặt đứa bé, trán dán lên trán Phạm Lam.

“Không, nó nhất định sẽ giống em… là sự tồn tại tuyệt vời nhất Tam Giới…”

Lần này, khi Dung Mộc không thể nhìn thấy, Phạm Lam đỏ mặt rồi.

*

Vào lúc đó, chư thần Tam Giới vây xem toàn bộ hành trình …

Ngũ Đạo tướng quân: “Phí đỡ đẻ của con gái Dung Mộc thượng thần – Mức độ hủy diệt Diêm La điện là 56,33%, Bạch Trạc điện hạ thi triển cao cấp 908 chú, cộng thêm tai họa từ Dung Đao v.v…, tầm 6.666.666 hộc.”

Ly Trạch: “Wow, con số may mắn.”

Chung Quỳ: “Ai trả tiền?”

Na Tra: “Cái này còn phải hỏi sao?”

Chúng thần đồng thời nhìn về phía Bạch Trạc.

Bạch Trạc: “Tôi, tôi sao?”

Ngũ Đạo tướng quân: “Chi phí trên sẽ được trừ từ bổng lộc của Diêm La điện hạ.”

Bạch Trạc: “Chờ đã! Dù sao tôi cũng được xem như công thần hộ sinh mà, vì sao lại đòi pháp lực của tôi?!”

“Hôm nay đa tạ Bạch Trạc điện hạ!” Kế Ngỗi đột nhiên trịnh trọng thi lễ với Bạch Trạc, khiến Bạch Trạc sợ hãi giật mình.

Chỉ thấy Kế Ngỗi chậm rãi đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn chúng thần xung quanh hồi lâu lâu, đột nhiên, anh ta mỉm cười.

Mọi người đều choáng váng.

Phải biết rằng gương mặt khó ở của Kế Ngỗi nổi danh cả Tam Giới, biểu cảm chỉ có ba loại, mặt đen, mắt trắng, không biểu cảm.

Bây giờ nụ cười này của anh ta giống như trên sông băng vạn năm nở rộ một đóa tuyết liên, thật sự là làm cho người ta kinh tâm động phách.

“Dung Mộc thượng thần và Phạm Lam thượng thần sinh được thần nữ, ít ngày nữa, miếu Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn luân mạch sẽ mời chư thần Tam Giới đến tham gia đại tiệc sinh thần!” Kế Ngỗi nói: “Kính mong chư thần nhất định phải đi!”

Chúng thần còn đắm chìm trong khuôn mặt tươi cười của Kế Ngỗi, sững sờ gật đầu.

Kế Ngỗi thu nụ cười lại: “Đến lúc đó, nhớ mang theo bao lì xì chúc mừng.”

Các vị thần: “…”

Ông nội nó chứ!

12.4.2022

Mai còn chương cuối cùng… hic

Tên bé con anh Mộc là Quang, chữ tiếng trung đẹp lắm, bộ Thủy(nước) và bộ Quang(ánh sáng) ghép lại thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.