Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 139: Đó Là Thần Tích Cuối Cùng Trong Truyền Thuyết
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 139: Đó là thần tích cuối cùng trong truyền thuyết
***
Nhân loại mãi mãi không thể nào quên được ngày hôm đó.
Ngày hôm đó, đại tự nhiên giống như không thể chịu đựng sự tham lam của con người, cho nên mới phát ra lửa giận đã đè nén từ rất lâu.
Động đất, cháy rừng, sóng thần, bão cát, lốc xoáy… Từng đợt thảm họa quét qua lục địa.
Ngày hốm đó, vốn sẽ biến thành ngày tận thế.
Nhưng mà, cũng là ngày hôm đó, nhân loại đã nhìn thấy vết tích của các vị thần trong truyền thuyết
*
Ngày 14 tháng 5 năm 2020 tây lịch, ngày 8 tháng 4 âm lịch.
Bờ biển phía đông, thôn Hồi Ngư.
7:00 sáng
Trung tâm chỉ huy khẩn cấp của ủy ban thôn bị khủng hoảng, hơn mười công nhân nhìn chằm chằm vào bản đồ vệ tinh trên điện thoại, trơ mắt hình thành cơn bão lớn nhất từ trước đến nay đang gần như bao trùm toàn bộ đại dương. Không khó để dự đoán rằng sau khi cơn bão đổ bộ thì hơn một nửa số quốc gia trên lục địa sẽ bị ảnh hưởng nặng nề đến mức không thể ước tính.
[Cảnh báo bão đỏ bắt đầu khởi động!]
[Tốc độ của cơn bão đang đến rất nhanh!]
[Sẽ đổ bộ trong vòng 13 tiếng nữa!]
[Các bộ phận liên quan làm tốt công các chuẩn bị đối với việc phòng chống khẩn cấp và cứu trợ thiên tai!]
Trương huyện trưởng nhìn chằm chằm sắc trời đen tối ngoài cửa sổ, trán toát ra mồ hôi to như hạt đậu, ông đã chỉ huy trung tâm mười ngày nay, đây là mười ngày đầu tiên trong sự nghiệp bắt đầu manh nha của ông, trong mười ngày, trước sau xuất hiện ba cơn bão, thế nhưng ngay trong lúc sắp đổ bộ vào thì đột nhiên tan biến… ông ta vốn tưởng rằng đại nạn không chết thì sẽ có phúc về sau, thế nhưng không ai ngờ tới là mới qua năm ngày lại xuất hiện thêm một cơn bão khổng lồ.
Đây là cơn bão khủng khiếp nhất kể từ khi được ghi chép của đài khí tượng.
“Thôn trưởng, cấp trên trả lời rồi, lực lượng cứu hộ thiếu thốn, kêu chúng ta chuẩn bị tốt công tác ứng phó trong tình trạng khẩn cấp!”
“Động đất Xuân Thành, cấp 8!”
“Rừng vẫn còn cháy! Trời ơi, cho chúng tôi một ít nước thì tốt biết mấy!”
“Dựa theo quy mô đổ bộ của bão thì toàn bộ bờ biển phía đông đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!”
“Chúng ta ở trong thôn thế này có an toàn không?!”
“Đừng nói bậy, thôn chúng ta là nơi phong thủy bảo địa, mấy trăm năm qua đều có bão lướt qua, thế nhưng đều không sao cả mà!”
“Tình hình lần này hình như không được tốt cho lắm!”
“Đừng nói nữa, im lặng!” Thôn trưởng Trương hét lên.
Tất cả mọi người lập tức câm như hến.
Mưa lớn phủ kín trời, cơn gió lớn cuốn gãy thân cây, đèn tắt, điện tắt, bên ngoài căn nhà đen kịt giống như đêm tối, chỉ có thể nghe được tiếng gió giận dữ ào ào giống như hàng ngàn vạn con quái thú đang gào thét.
“Không phải nói là còn 13 tiếng nữa sao?”
“Hay là tốc độ của bão đột nhiên nhanh lên, hoặc là…”
Không ai dám lên tiếng nữa, bọn họ đồng loạt quét qua cửa sổ, bên ngoài kia là bờ biển xa xôi, đen kịt, những con sóng mạnh mẽ vỗ vào bờ tựa yêu ma.
Đột nhiên, bầu trời truyền đến một tiếng sấm rực rỡ, toàn bộ mặt đất kêu ầm ầm, bầu trời chấn động.
Tất cả đều yên tĩnh hai giây.
“A a a a a, động đất!”
“Đệt, không phải chứ!
“Không có bão lại có động đất sao?!”
“Không đúng, mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ đi!”
Sóng đen gào thét dâng lên, chỉ trong vòng vài giây đã dâng cao mấy trăm mét, giống như một vách tường khổng lồ uốn éo trăm dặm đang ầm ầm bổ tới.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho choáng váng, bọn họ quên cả kêu lên, quên cả chạy trốn, chỉ ngơ ngác nhìn bức tường sóng đen đang nghiền nát mặt, càng ngày càng gần, càng ngày càng cao, treo trên bầu trời thôn Hồi Ngư, tạo thành một đường hầm dưới đáy biển khổng lồ, từng đoàn từng đoàn cá màu đen nhanh chóng bơi xuyên qua đường hầm, giống như chạy trốn. Đột nhiên, có một quả bóng màu xanh lóe lên, nhìn qua giống như một con trăn khổng lồ, nhưng thần hình lại thô to hơn mãng xà, vảy màu xanh, móng vuốt, sừng, còn có hai sợi râu thật dài.
“Đó là… rồng sao?” Có một người thốt lên.
Ngay sau đó, một màu đỏ ửng bay đến, giống như ánh hoàng hôn che lấy toàn bộ đường hầm dưới biển.
Trong ánh sáng màu đỏ mông lung đó, mọi người giống như nhìn thấy hai ngọn lửa đang bị thiêu đốt, không, là hai bánh xe lửa lướt qua ráng chiều, ánh sáng bạc rộng lớn giống như chiếc thương bạc khổng lồ, xuyên qua bức tường biển đen, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, ầm ầm lui về sau, càng lui càng xa, càng lui càng thấp, mọi người chỉ nghe một tiếng ngâm dài xông thẳng lên trời, bóng lớn màu xanh phá biến bay ra rồi bay vòng quanh chân trời, đám mây đen dưới móng vuốt của nó bắt đầu di chuyển, trong cơn lốc, có hai luồng ánh sáng vàng qua trời, là đôi mắt khổng lồ.
Đó là một con rồng!
Vô số tia chớp bổ xuống, bên cạnh mây đen tỏa ra một tầng lửa đỏ, dường như tất cả tầng mây đang bắt đầu bị thiêu đốt, mưa lớn đầy trời tản ra sương mù màu trắng, thanh long ngâm một tiếng dài rồi bay lên, xuyên qua mây mù, há miệng hút hết mây đen, sương trắng, mưa to đang trút xuống.
Mặt biển dần dần trở nên yên tĩnh, những đám mây đen tan ra, một chùm ánh sáng vàng giáng từ bầu trời xuống, phản chiếu ra đường chân trời.
Trong ánh sáng vàng kia xuất hiện một cái bóng, cánh tay ngắn đôi chân ngắn, hiển nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, cả người cậu tỏa ra hào quang sáng ngời, chân đạp phong hỏa luân, tay cầm thương bạc, trên đầu còn có hai búi tóc đáng yêu.
Cự long màu xanh bơi đến bên cạnh cậu, vòng quanh hai vòng, trong chớp mắt ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ.
Mọi người theo xạ có điều kiện nhắm mắt lại, vài giây sau, ánh sáng tắt đi, mọi thứ trở lại như bình thường.
Mưa ngừng rơi, gió ngừng thổi, mây tan, tất cả trở yên yên tĩnh.
Điện thoại hiện ra tin nhắn dự báo thời tiết mới nhất.
[Thời thiến không thể ngờ được. Bão tan biến, cảnh báo bão hủy bỏ! Lặp lại, cơn bão tiêu tan và báo động hủy bỏ!]
Ủy ban thôn ngạc nhiên, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, rồi cùng nhau đưa tay lên dụi mắt.
“Đó, đó là thứ gì?”
“Hình như tôi nhìn thấy rộng.”
“Tôi hình như thấy một đứa trẻ?”
“Hình như tôi nhìn thấy…”
Mọi người đồng loạt nhìn qua phía thôn trưởng Trương.
Thôn trưởng đã hơn năm mươi tuổi sửng sốt vài giây, lấy điện thoại ra, vào app xem video, mở một video ra.
[Na Tra náo hải]
Mọi người tiến lại gần xem, trầm mặc vài phút rồi đồng loạt quỳ xuống.
“Đệt, thật sự là Na Tra!”
*
Khu bảo tồn rừng Hưng Toàn Lĩnh.
8:30 sáng.
Các thành viên của đội cứu hỏa số 18 thành phố Hắc Long nhảy xuống xe, sau đó toàn bộ bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc.
Ngọn lửa biến khu rừng tươi tốt thành một địa ngục lửa, khói lửa che khuất bầu trời, nóng nảy đến nghẹt thở.
Trong bộ đàm truyền ra tiếng la hét ồn ào, giống như là tiếng cầu cứu gì đó không thể nghe rõ được.
“Đội, đội trưởng…” Tiểu Lý vừa mới tới sợ tới mức chân nhũn ra, gần như muốn òa khóc.
“Sợ gì chứ, mở đường phòng cháy chữa cháy trước!” Đội trưởng hét lên.
“Vâng!”
Các đội viên lập tức chia làm ba đội, hai đội chia nhau dập lửa, một đội chặt cây cối, dọn các vật ngáng đường, đang lúc làm việc đúng trật tự thì đột nhiên, chiều gió đột nhiên thay đổim ngọn lửa theo gió thôi tới, chỉ mới vài giây mà sóng lửa cực nóng đã vậy các đội viên lại, mọi người đều hoảng loạn đến biến sắc, lưng tựa lưng đứng ở giữa vòng lửa, dùng hết mọi cách để phá vòng vây, thế nhưng vẫn vô dụng. Tất cả các thiết bị chữa cháy trong đám cháy khủng khiếp này chỉ giống như một ly nước.
Tiểu Lý: “Đội trưởng, chúng ta có chết không?” Khụ khụ!”
Đội trưởng: “Không, tiếp tục, khụ khụ, cố lên!”
“Tiểu Lý đừng từ bỏ, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!”
“Cố lên!”
“Cố… khụ khụ khụ!
Ngọn lửa mãnh mẽ dâng cao, trên không trung một vòng tròn xinh đẹp vòng quanh, hung hăng nhào xuống, đội trưởng gầm lên giận dữ, nhấc bình chữa cháy lên chuẩn bị nghênh đón.
“Đội trưởng!”
Ngay lúc này đây, mọi người nghe thấy một tiếng “leng keng”.
Đó là chuông xe đạp.
Một giây sau, chỉ thấy một chiếc xe đạp Nhị Bát giao hàng vỡ tường lửa, cách một tiếng dừng trước mặt bọn họ, người đạp xe đội mũ lưỡi trai của đoàn du lịch hoàng hôn đỏ, mặc quần áo shipper màu vàng tươi, trên yên sau gắn một rương đồ ship, một chân dài của anh ta chống trên mặt đất, một bàn tay đỡ lấy xa, một tay khác cầm tay đội trưởng.
Các lính cứu hỏa: “…”
Nhân viên giao hàng đặt lên tay đội trường một hóa đơn tiền ship.
“Là đội cứu hỏa số 18 thành phố Hắc Long phải không?”
Đám đông: “Hả?”
“Trà sữa ướp lạnh mấy người ship đến rồi.”
“Gì cơ?”
“Tên đơn hàng là: Một nhân dân thành phố bình thường.”
“……”
Các anh lính cứu hỏa hoàn toàn ngây người, ngơ ngác nhìn anh shipper chậm rãi lấy trà sữa trong rương ra, nhét từng ly vào tay bọn họ.
Ngọn lửa vừa rồi hung hăng là vậy thế nhưng khi nhìn thấy anh shipper lại không dám đến gần, giống như đang e ngại cái gì đó.
“Người đặt hàng để lại lời nhắn: Các anh vất vả rồi, mọi người đều là anh hùng, phải nghỉ ngơi cho tốt.” Anh shipper mặt không chút thay đổi đọc xong lời nhắn xong xoay người bước xuống xe, lấy điện thoại trong túi ra.
Đội trưởng không hổ là người thấy nhiều hiểu rộng, người đâu tiên hồi thần lại: “Anh, anh là ai?! Anh muốn, muốn làm gì?!”
Anh shipper kéo mũ xuống: “Hoàn thành yêu cầu của khách hàng, để các anh nghỉ ngơi.”
“Anh nói bừa gì thế, nguy hiểm …”
Đội trưởng còn chưa nói hết một câu thì đã thấy anh shipper dùng điện thoại vẽ một cử chỉ kỳ quái trên không trung.
[Dung Đao lâm thế!]
Một thanh đao rực lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, chỉ thấy anh ta giơ cao thanh đao hung hăng quét một cái, cả núi rừng bỗng nhiên chấn động, lửa lớn khắp các ngọn núi, rừng cây giống như bị thứ gì đó kêu gọi, vù vù bay lên sau đó tranh nhau chui vào lưỡi đao của anh shipper, ngọn lửa trên đao sáng ngời rồi dần dần dập tắt.
Anh shipper làm tư thế như thu đao vào vỏ, ngọn lửa trên đao lập tức biến mất.
Cháy rừng trên toàn bộ ngọn đã bị dập tắt, thậm chí đến khói cũng không còn.
“Nếu hài lòng với dịch vụ của tôi thì, xin vui lòng cho đánh giá năm sao.” Anh shipper nhảy lên xe, ngón tay đẩy vành mũ lên, để lộ gương mặt lạnh lùng đẹp trai: “Chúc mọi người dùng cơm vui vẻ.”
Tiếng chuông leng keng dần dần biến mất, các anh lính cứu hỏa cầm ly trà sữa ướp lạnh ngơ ngác đứng tại chỗ, ước chừng qua một phút mới hồi thần lại.
Tiểu Lý: “Không phải… chúng ta gặp thần núi rồi đó chứ?”
Đội trưởng: “Thần núi còn cần đi ship đồ ăn… sao?”
Các đội viên: “Có lẽ… thần núi… hơi nghèo?”
Đội trưởng: “…”
*
Huyện**, bệnh viện khu vực chấn động, trước cửa phòng cấp cứu.
11:09 giờ trưa.
“Lúc cứu ra thì anh ta vẫn còn ý thức, nhưng mà đưa đến đây thì đều đã hôn mê bất tỉnh rồi!” Đội viên cứu hộ Tiểu Vương hai mắt đỏ bừng, sốt ruột nói: “Chúng tôi đào suốt sáu tiếng đồng hồ mới vất vả mới cứu được anh ta, bác sĩ, cô nhất định phải cứu được anh ta!”
Bác sĩ trước mắt đeo khẩu trang phẫu thuật, là một người phụ nữ trẻ tuổi, đôi mắt cực ký trong suốt làm cho người ta nhìn vào cảm giác tin cậy.
“Mọi người vất vả rồi, tiếp theo đây là công việc của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Phòng phẫu thuật đóng lại, Tiểu Vương nhìn thấy đèn phẫu thuật sáng lên, quay đầu định đi thị bị y tá bên cạnh túm lấy.
“Tay anh bị thương rồi, nhất định phải băng bó.”
Vết thương trên cánh tay Tiểu Vương chỉ dài mười mấy centimet, mặt trên còn đang được băng lại, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
“Không cần, tôi đang vội, nhất định phải mau chóng trở về.”
“Không được!” Y tá rất kiên trì.
Tiểu Vương tránh khỏi người y tá, xuyên qua đám người ồn ào xông ra ngoài, còn chưa kịp chạy hai bước đã đụng phải một người.
Là một thanh niên mặc quần áo thể thao màu trắng, đứng giữa chốn bệnh viện đang ồn ào lộn xộn, thế nhưng bộ quần áo thể thao của anh ta lại không chút tì vết, sạch sẽ đến lạ kỳ.
Bên cạnh anh ta còn có một thanh niên áo đen, gương mặt dài ra.
Thanh niên áo trắng cầm điện thoại đi vòng qua Tiểu Vương, trực tiếp đi về phía phòng phẫu thuật cấp cứu, giống như ở chốn không người: “Bên trong này là số 45.677, sổ sinh tử ghi chép còn có bốn mươi năm dương thọ, nhưng hồn đã lìa khỏi xóc, cần buộc hồn thể lại với thân thể lần nữa. Ông nội nó chứ còn có hơn ba vạn hồn thể khác cần buộc lại, thật là…”
Thanh niên áo đen: “Mệt muốn chết.”
Tiểu Vương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, tiểu y tá đuổi theo bắt được được.
Y tá: “Vào trong băng bó với tôi!”
Tiểu Vương: “Hai người kia thật kỳ lạ!”
Y tá: “Cái gì, đừng kiếm cớ nữa, phải băng bó vết thương, nếu không nhiễm trùng thì sẽ rắc rối đó!”
“Ừ, anh là Vương Đại Lực đúng không.” Thanh niên áo trắng đột nhiên xoay người, lướt điện thoại lên: “Trùng hợp thế, vừa hay gặp được cậu, đến 10 giờ 59 phút hôm nay cậu tổng cộng cứu được 19 người, giá trị công đức tăng 5%, đổi thành Dương Thọ là 11 năm, woa, tiểu tử …”
“Làm không tồi.” Thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiểu Vương, vỗ vỗ bả vai anh.
Tiểu Vương: “Hả?”
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy thanh niên áo trắng cười với anh, lộ ra hai cái đồng điếu, trước mắt Tiểu Vương chợt lóe lên ánh sáng trắng, một giây sau thanh niên áo trắng và thanh niên áo đen đã không thấy đâu nữa.
Tiểu Vương: “Người đâu rồi?”
“Sao anh cứng đầu thế.” Y tá nổi khùng kéo Tiểu Vương vào phòng trị liệu.
Tiểu Vương sững sờ nhìn xung quanh, chỉ thấy trong khe cửa phòng giải phẫu sáng lên một luồng ánh sáng cam, sau đó đèn trong phòng giải phẫu tắt, nữ bác sĩ trẻ tuổi vừa rồi mặc đồng phục phẫu thuật bước ra, đến trước mặt Tiểu Vương mỉm cười, đưa tay lên làm một cử chỉ OK.
Tiểu Vương cười chảy nước mắt.
*
Thôn**, khu vực động đất, khu vực hồ Yến Hàn.
14:28 chiều.
“Nhanh nhanh nhanh nhanh! Phải nhanh lên! Sơ tán người dân và nhân viên xuống khu vực hạ lưu, nhân viên cứu hộ, sắp có lũ lụt!”
Kỹ sư địa chất Chu Công giơ bộ đàm lên hét, chỉ vào dưới sườn núi nơi anh đứng, một chiếc hồ Yến Hàn đã hình thành, tràn ngập nguy cơ, lúc nào cũng có thể xảy ra lũ lụt.
Chuyên gia nổ mìn đang bố trí, mệnh lệnh sơ tán khẩn cấp vừa mới hạ xuống, hết thảy đều phải tranh thủ từng giây từng phút.
Đột nhiên toàn bộ mặt ầm ầm, khói bụi bốc lên, ngay sau đó đã nghe thấy có tiếng hét lớn.
“Sạt lở đất! Có người bị vùi rồi!”
Chu Công kinh hãi, đỡ mũ bảo hiểm khập khiễng chạy tới, chỉ thấy bụi bặm đầy trời, sườn núi sụp đổ, hơn mười công nhân viên loạn thành một mớ, có mấy người còn muốn xông lên cứu.
“Cẩn thận kẻo lại sụp lần nữa, nhanh sơ tán đi!” Chu Công hét lớn: “Đội khảo sát ở đâu? Mau đi …”
“Anh trai, có cần hỗ trợ không?” Một âm thanh đột nhiên vang lên, Chu Công cả kinh quay đầu lại, người đến là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đeo balo đứng ở đằng sau anh ta nửa bước, còn mỉm cười với anh ta.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà anh ta dường như thấy một tầng ánh sáng vàng xinh đẹp trên người cô gái kia.
“Cô là ai? Sao lại ở đây? Là dân cư sống gần đây sao? Đi ngay đi, chỗ này nguy hiểm!”Chu Công giận dữ: “Ai cho người dân bình thường vào thế hả?!”
Lời còn chưa dứt đã thấy bóng người cô gái đó lóe lên, bay đến trước sườn núi sụp đổ kia.
“Mau quay lại nguy hiểm!” Mọi người hét lên.
Cô gái kia giống như không nghe thấy, lấy điện thoại ra, hờ hững xoay một vòng: “Võ Triệu Chú – Khai!”
Một tấm thảm san hô hình heo con peppa khổng lồ chui ra khỏi màn hình điện thoại, trên sườn đồi sạt lở vang lên vài tiếng ấp ầm, sườn núi mở ra một cái động lớn.
Mọi người ngạc nhiên đến biến sắc.
Cô gái trở tay cất điện thoại, tấm thảm san hô phồng rồi bay đến nơi an toàn, phụt phụt phun ra bảy tám người ngồi trên mặt đất, đúng là mấy nhân viên công tác vừa mới bị chôn vùi, vẻ mặt họ ngây ngô, trên người lại cực kỳ sạch sẽ, giống như vừa mới tắm rửa xong vậy.
“Rất tốt, lần này làm rất sạch sẽ, vô cùng biểu dương.” Cô gái vỗ tay.
Thảm san hô mở ra bốn góc, tạo ra một tư thế như hoan hô, nấc một cái chui trở lại điện thoại cô gái.
Mọi người trợn mắt há mồm, Chu Công hung hăng dụi mắt.
Điện thoại của cô gái vang lên tiếng “đinh đinh đinh”.
“Trời ạ, anh lại lạc đường rồi à? Đừng gấp. Để tôi gửi định vị cho anh!” Cô gái giơ điện thoại lên nói to: “Đúng đúng đúng, qua ngọn núi phía trước, đúng đúng đúng, đến rồi!”
Trên không trung truyền đến tiếng gió vù vù, mọi người ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt làm mọi người kinh hãi tột độ.
Trên không trung lại bay tới một cái bánh bao thịt khổng lồ, còn là bánh bao thịt với sáu cánh, trên bánh bao thịt còn có một đôi mắt to rất hoạt hình, càng kỳ lạ hơn là trên thân bánh bao còn có một thanh niên, anh ta mặc áo hoodie, đôi mắt to tròn xinh đẹp, chỉ là sắc mặt trắng bệch đến dọa người, anh ta cau mày, vẻ mặt như đang cực kỳ buồn nôn.
“Cuối cùng, cuối cùng cũng đến.” Anh ta nói.
“Đó là hồ Yến Hàn này, anh chịu đựng một chút.”Cô gái khoa tay múa chân.
Chu Công kinh ngạc: “Mấy người muốn sẽ làm gì?” “
Cô nương giơ ngón tay cái lên: “Yên tâm, miếu Thổ Địa chúng tôi làm việc rất đảm bảo!”
Cô gái còn chưa dứt lời thì đã thấy thanh niên xinh đẹp kia đứng trên bánh bao thịt, hai chân run rẩy, cánh tay vung lên, nói một câu: “Võ triệu chú – Khai!”
Lòng bàn tay anh ta bay ra một thanh thủy kiếm màu lam băng cực kỳ chói mắt, cực kỳ xinh đẹp, anh ta cầm trường kiếm chỉ về phía trước, chợt nghe bên trong hồ Yến Hàn nhẹ nhàng chấn động, một cơn lốc nước màu xanh biếc xoay tròn bay lên, trên không trung xoay một vòng cung duyên dáng rồi vui vẻ bay về phía thủy kiếm, lưỡi kiếm tỏa ánh sáng màu lam ôn nhu, hút hết con lốc nước kia vào bên trong.
Dưới ánh mặt trời, ánh nước gợn sóng, kiếm quang lấp lánh, áo hoodie của thanh niên bị gió thổi rung động, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.
Chỉ trong vòng một phút, toàn bộ hồ Yến Hàn đã bị hút khô, thanh niên kéo kiếm lại, thủy kiếm lập tức biến mất.
Mọi người khiếp sợ, mọi người trợn mắt, mọi người há hốc mồm.
“Được rồi, kết thúc công việc!” Cô gái lướt điện thoại, vẻ mặt sụp đổ: “Hả, còn có nhiều việc thế sao? Tiền lương làm thêm giờ còn bị cắt giảm một nửa?! Hả? Đây là thông báo gì? Pháp lực khan hiếm, Quy Nguyên chú phải nên tiết kiệm được? Hạo Ngọc anh làm thế là không phúc hậu đâu!”
“Ọe…” Thanh niên trên bánh bao đột nhiên nôn ra, nằm úp sấp trên đầu bánh bao hít thở không ngừng.
Mọi người: “…”
“Ôi chao, xin lỗi, thứ hàng này sợ độ cao, đã say mây còn say bánh bao, xin lỗi xin lỗi!” Cô gái liên tục cúi đầu cười, mũi chân nhún một cái nhảy lên bánh bao, lấy một chai nước khoáng từ trong ba lô lấy ra đưa cho thanh niên: “Anh không sao chứ?”
Thanh niên đỏ mắt: “Khó chịu.”
“Hỗn Độn, bay vững một chút.”
Bánh bao “chi chi chi” kêu hai tiếng, vỗ cánh bay đi.
Bầu trời xanh thẳm, tiếng gió vù vù bên tai, mọi người đứng yên một lúc, đột nhiên hồi thần lại, vội vàng leo lên sườn núi.
Hồ Yến Tắc vừa rồi còn cực kỳ nguy hiểm, bây giờ đến một giọt nước cũng không con.
Vừa này, không phải là mơ chứ!
Kỹ sư: “Chúng ta cũng gặp thần tiên rồi sao?”
“Vì sao lại nói là cùng?” Chu Công Hỏi.
“Anh không thấy sao?” Anh kỹ sư mở weibo ra xem.
Đó là một chủ đề mới với từ khóa #Tôi gặp được thần tiên#.
Các cuộc thảo luận về chủ đề này đã vượt quá hai tỷ.
[Tôi dám thề với trời, tôi tuyệt đối nhìn thấy Na Tra, còn có rồng!]
[Bây giờ nhớ lại thì đôi thanh niên kia hẳn là Hắc Bạch Vô Thường.]
[Có lẽ anh shipper kia không phải là thần núi mà là thần lửa?]
[Tôi kỳ lạ nhất nè, tôi được một con hồ ly ba đuôi cứu! Đã thế còn có một cô bé siêu siêu siêu đáng yêu ngồi trên lưng nó!]
[Tôi còn tưởng tôi bị điên cơ, bởi vì ân cứu mạng của tôi là một đạo sĩ, nhìn thấy chủ đề này tôi mới biết thì ra mình vẫn còn bình thường hahaha]
[Vậy tôi nhất định là điên rồi, ân cứu mạng của tôi là một cái bánh bao.]
[Lầu trên, cậu thắng rồi ha ha ha!]
[Người cứu tôi là một soái ca siêu cấp đẹp trai, còn hay thẹn thùng nữa.]
[Cứu tôi là một tướng quân mặc áo đen giáp đen, cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Soái ca, nếu anh nhận được tin nhắn này, hãy cho tôi biết số hiệu son môi mà anh dùng.]
[Người cứu tôi là một cô gái, vừa ngáp vừa ném meme hình đầu chó, sao tôi cảm giác không phù hợp với chú đề này thế (cười chảy nước mắt).]
[Người khống chế bão cát là một soái ca cổ trang, còn mang theo một một chó, tôi mãnh liệt hoài nghi đó là Nhị Lang thần!]
[Vì sao người cứu tôi là một ông già, tay còn bưng một cái ấm giữ nhiệt hình tháp sắt, vì sao tôi lại thảm như vậy.]
[Lúc tôi sắp chết hình như nhìn thấy một đại mỹ nữ tóc bạc cực kỳ xinh đẹp, tát một cái thức tôi dậy, nói tôi còn chưa đến giờ chết, hù chết tôi rồi!]
[Người mạng tôi là một cô bé, tôi hình như còn nhìn thấy đuôi cô ấy, hình như là một con thỏ?]
[Tôi đã được một đám chuột đào lên.]
[Tôi ngất xỉu. Trong mở hồ hình như nhìn thấy có một con châu chấu lớn?]
[Tôi hìn thấy…]
[Tôi thì được…]
“Cho nên, chúng ta nhất định là gặp được thần tiên rồi!” Kỹ sư son sắc đưa tay lên ngực.
Chu Công: “Tôi là người rất kiên định với chủ nghĩa duy vật.”
“Cho nên, anh cho rằng là …”
Chu Công ngửa đầu lên bầu trời, gió và mặt trời xinh đẹp, vạn dặm không mây, thực sự là một ngày đẹp trời.
Chu Công cười.
“Có lẽ là… một sự tồn tại giống như kỳ tích đang bảo vệ thế giới này.”
10.4.2022
Thiên đình nghèo quá nên chơi trội luôn.