Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 138: Ma Tộc Cuối Cùng Biến Mất
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 138: Ma tộc cuối cùng biến mất
***
Đây là cảnh tượng đẹp nhất Phạm Lam từng thấy trong đời.
Càn Nhị đại trận lóe ra ánh sáng rực rỡ không gì sánh bằng quét sạch hết oán khí trong trời đất, túy thể yểm thể đều bị quét sạch, bầu trời xanh biếc như vừa được rửa sạch, chư thần Tam Giới lơ lửng phía chân trời, thần quang và đại trận hình thành cộng hưởng, tỏa sáng khắp đất trời.
Biểu cảm của các vị thần từ mờ mịt biến thành kinh hỉ, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Đây là… trận mạch mới hoàn toàn của Càn Nhị đại trận, là phương trình pháp chú hoàn toàn mới được viết bằng nguyên chú!” Cao Lộ luống cuống tay chân gõ bàn phím ảo: “Phạm Lam, sao cô làm được vậy?!”
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã thấy một luồng sáng bắt đầu dâng lên từ mặt đất, trong ánh sáng kia là một cô bé sáu bảy tuổi.
“An An!” Ly Trạch vọt tới.
“Ly Trạch!” An An nhào vào lòng Ly Trạch, hai đứa bé nắm tay vui mừng vừa nhảy vừa cười.
Trên người An An sáng lên một vầng sáng tinh tế, liên kết lại một thể với Càn nhị đại trận.
Hạo Ngọc: “Chẳng lẽ đây là sức mạnh của An An sao?!”
Bạch Trạc: “Không, không chỉ là cô bé, mà nhiều hơn, nhiều hơn…”
Vô số “khí” trong suốt bay lên trời, không ngừng hội nhập vào từng lưới trận rực rỡ xinh đẹp mới. Các vị thần bị choáng váng bởi cảnh tượng trước mắt.
“Thì ra là thế, thì ra là thế! Là sự chuyển đổi định nghĩa và thuật toán tự sức mạnh tín ngưỡng, Phạm Lam, cô quả nhiên là thiên tài pháp chú, cô đã sáng tạo ra kỳ tích rồi!”
Dung Mộc nắm tay Phạm Lam, khẽ mỉm cười: “Nhân tộc vẫn luôn có thể sáng tạo kỳ tích.”
“Không.” Phạm Lam nắm chặt tay Dung Mộc: “Là mọi người cùng sáng tạo ra kỳ tích.”
“Tại sao? Tại sao?!”
Hắc khí nồng đậm nổ tung xung quanh Thiện Văn Thành, nhưng còn chưa hình thành túy thể thì đã bị ánh sáng của Càn Nhị đại trận thanh lọc thành vô hình. Làn da toàn thân anh ta bị lột ra hóa thành từng luồng hắc khí, rất nhanh thân thể anh ta chỉ còn lại một cái bóng màu xám tro, suy yếu đến mức không thể chịu nổi một kích.
Trời đất lặng ngắt như tờ, chúng thần lẳng lặng nhìn anh ta.
“Tại sao? Chị?” Thiện Văn Thành ngẩng đầu, hắc khí như ẩn như hiện ở trong đôi đồng tử của anh ta, anh ta nhìn thẳng về phía Phạm Lam.
Đầu óc Phạm Lam ong lên một tiếng, Dung Mộc hét lớn bên tai cô: “Đừng nhìn vào ánh mắt cậu…”
Sau đó Phạm Lam không còn nghe thấy gì cả, cô đứng trong bóng tối dày đặc.
Là ảo ảnh của thần phú thiên nhãn?
Hay là oán khí của Thiện Văn Thành?
Phạm Lam bây giờ cũng không phân biệt được, thế nhưng điều thần kỳ là lúc này đây, trong lòng cô không có bất kỳ sự hoảng loạn nghi hoặc nào, cô rất bình tĩnh giống như đã chờ đợi giờ khắc này rất lâu, rất lâu.
Cô đứng đó lặng lẽ chờ đợi.
Cô nghe được tiếng bước chân vang lên đằng sau, một người đi tới bên cạnh cô, cậu ta mặc quần áo shipper tiêu chuẩn, trên mũ bảo hiểm có hai chiếc tai thỏ đáng yêu.
Là Thiện Văn Thành.
Cậu ta không nói gì, cũng không có tiếng hít thở, giống như có như không có bóng dáng, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.
Trong bóng tối xuất hiện một cánh cửa chống trộm màu xanh biếc, phía trên dán hai tấm ảnh môn thần… Phạm Lam biết cánh cửa này… là nhà của Thiện Văn Thành.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ, Phạm Lam nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
[Bà ơi, cháu về rồi!]
Thiện Văn Thành bước vào trong nhà, cậu mặc một bộ đồ thể thao bình thường, giày thể thao trắng xóa.
Phạm Lam nhớ đây là ngày hôm đó, lúc cô đưa Thiện Văn Thành về nhà, cậu cũng mặc quần áo thế này.
Ngày đó cậu được giải thoát khỏi nanh vuốt của Thiên Duyên thánh giáo.
Ngày hôm đó cậu nghĩ rằng cậu chỉ mới rời đi một đêm.
Ngày hôm đó cậu nghĩ rằng chỉ là một ngày bình thường.
Ngày hôm đó…
Thiện Văn Thành quỳ xuống mặt đất, hai tay anh run rẩy vuốt ve mặt đất, nước mắt chảy đầy mặt miệng phát ra tiếng khóc không giống tiếng người, giống như có thứ gì đó đang bóp cổ cậu, bóp lấy lục phủ ngũ tạng của cậu, bóp lấy hô hấp của cậu.
Trên mặt đất trước đầu gối của cậu chỉ có một vùng tối đen, nhưng Phạm Lam biết nơi đó là cái gì… nơi đó, là thi thể của bà nội Thiện Văn Thành.
“A a a a a a a…” Thiện Văn Thành hét lên thảm thiết thê lương, đột nhiên quanh người cậu ta bốc lên hắc khí nồng đậm, sau đó hình thành cơn lốc xoáy nhỏ vặn vẹo cuốn anh ta vào bên trong.
Sau đó Phạm Lam nghe thấy một giọng nói của một người khác.
[Cậu có đau khổ không?]
Là giọng của Dung Lăng!
Phạm Lam cảm thấy sợ hãi, theo phản xạ có điều kiện muốn tiến lên thì lại phát hiện người cô căn bản không nhúc nhích được, giống như thứ hàng hóa mà Thiên Văn Thành đeo bên người, chỉ có thể bình tĩnh nhìn hết thảy đang xảy ra trước mắt.
Đây chỉ là hồi ức mà thôi.
Dung Lăng: [Cậu có biết vì sao bà cậu mất không?]
Thiện Văn Thành: “Không, không … vì, vì sao…”
[Bởi vì bà cậu phải chết.]
“Nói bậy! Nói bậy!!”
[Cậu không biết sao, tuổi thọ của bà nội cậu trong sổ sinh tử đã sớm kết thúc rồi.]
“…… Cái gì?!”
[Tịnh Thạch của tôi đã kéo dài sinh mệnh của bà ấy, thế nhưng cho dù là tôi cũng không cách nào đối kháng với hệ thống Luân Hồi Tam Giới.]
“Anh nói gì vậy?! A a a a!”
Hắc khí nồng đậm tràn vào mắt Thiện Văn Thành, Thiện Văn Thành che đôi mắt đang quay cuồng, kêu thảm thiết.
[Nhớ ra chưa?]
“Anh… anh là Thần Chủ? Thần chủ thiên duyên thánh giáo!”
[Tôi là Dung Lăng, là người Ma tộc.]
“A a a… anh… đang làm gì thế?”
[Sinh lão bệnh tử, ghét mà phải gặp nhau, yêu phải biệt ly, đây là những cái khổ mà nhân loại phải trải qua, là bất công của Tam Giới đối với nhân loại, là sự ức hiếp của Thần tộc đối với nhân tộc, cậu muốn thoát ly khỏi loại thống khổ này không?]
“Cút ra! Cút khỏi cơ thể tôi!”
[Chỉ cần cậu quy thuận tôi, tôi sẽ giải thoát khỏi cậu khỏi sự khổ này!]
“A a a a, cút ra ngoài!”
[Thoát ly luân hồi, rời xa sinh tử, chấm dứt hết thảy thống khổ, thậm chí có thể mang bà của cậu trở về.]
“Bà… Bà nội…”
Thiện Văn Thành chậm rãi đứng dậy, mắt, lỗ tai, khoang mũi của cậu chảy ra dòng máu màu đen, há miệng phun ra khí màu đen.
Cậu hỏi: “Thật sao?” “
[Bây giờ cậu hẳn là có thể nhìn thấy bà nội của cậu thật ra vẫn luôn ở đây.]
Theo âm thanh của Dung Lăng, một hồn quang yếu ớt từ nổi lên trong bóng tối hóa thành một bóng người mơ hồ, là bà nội của Thiện Văn Thành, bà đang nở nụ cười hiền lành lẳng lặng nhìn Thiện Văn Thành.
“Bà ngoại!” Thiện Văn Thành muốn chạy đến ôm lấy bà thế nhưng lại chỉ có thể xuyên qua hồn thể của bà nặng nề ngã trên mặt đất.
Nụ cười của bà bị được nhuộm một lớp bi thương.
“Phải làm sao thì nội tôi mới có thể quay về?!” Thiện Văn Thành hét to, nhãn cầu của cậu đã bị hắc khí cắn nuốt, dần dần biến thành hai cái hố đen.
[Tiếp nhận tôi, phục tùng tôi, trở thành Ma tộc thì không có gì mà cậu không làm được!]
“A a a a!” Thiện Văn Thành phát ra tiếng gầm xé lòng liệt phế, hắc khí hóa vô số chiếc châm nhỏ đâm vào thân thể cậu, làn da của cậu lật lên như vảy cá, bắt đầu lột ra rồi vỡ vụn.
[Tiếp nhận tôi, toàn tâm toàn ý tiếp nhận tôi!]
[Trở thành Ma tộc! Cậu sẽ tránh được tất cả mọi đau đớn!]
[Bà của cậu sẽ trở lại!]
[Nhanh lên! Nhanh lên!!]
Hồn thể của bà nội bay vòng quanh Thiện Văn Thành, giống như đang hét lớn cái gì đó nhưng Thiện Văn Thành căn bản không thể nghe thấy. Tốc độ lột da của Thiện Văn Thành càng lúc càng nhanh, đôi mắt cậu biến thành hình màu như viên đá đen bóng loáng, hắc khí quanh người biến thành từng đốm tròn, đột nhiên thân thể cậu chấn động, da thịt hòa tàn dưới làn da, dòng máu chậm rãi chảy xuống mặt đất.
[……]
[Lại thất bại!]
[Nhân tộc quả nhiên đều là rác rưởi!]
[Chút đau khổ này cũng không chịu được!]
[Toàn là rác rưởi cả!]
Hắc khí ngưng tụ thành một bóng người hư ảo thoát ra khỏi thân thể Thiện Văn Thành, nhưng vào lúc này Thiện Văn Thành đột nhiên vươn tay ra túm lấy cái bóng của Dung Lăng.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi đồng tử một biến thành viên đá đen, một bên mắt vẫn là mắt của con người.
“Anh từng nói sẽ đưa bà tôi trở về…”
[Cút…] Dung Lăng nặng nề hất tay cậu ra, thế nhưng lại không thể hất được.
“Tôi muốn bà tôi trở về!” Thiện Văn Thành túm lấy cái bóng của Dung Lăng hung hăng nhét vào ngực mình.
[Cậu đang làm gì thế hả?! Cái tên rác rưởi như cậu căn bản không thể thành mà…cậu… sao có thể! Cái thứ rác rưởi này…aaaa!]
Làn da Thiện Văn Thành hòa tan, cơ bắp hòa tan, xương cốt, nội tạng toàn bộ đều hòa tan, những tế bào máu thịt dây dưa với hắc khí phát ra tiếng rít đáng sợ, tiếng kêu của Dung Lăng càng ngày càng yếu, túy thể chung quanh lần lượt nổ tung.
Cậu ta căn bản không thể thành ma!
Bà nội dừng lại giữa không trung, hai gò má già nua giàn dụa nước mắt, đột nhiên hồn thể của bà nội tỏa ra ánh sáng trong suốt nhào tới trên người Thiện Văn Thành, hồn quang giống như chiếc vỏ xinh đẹp ấm áp bao quanh thân thể Thiện Văn Thành, ma hóa thất bại.
Là Hồn Quang Hiến Tế!
Thiện Văn Thành bị hắc khí ô nhiễm vào máu thịt lộ ra vô số xúc tu, tham lam hấp thu năng lượng hồn quang, chỉ vài giây trôi qua hồn quang đã bị cắn nuốt không còn gì, huyết nhục vặn vẹo, gào thét, cắn nuốt, hắc khí và túy thể, nổ tung rồi dần dần dung hợp, dừng lại, tái tạo… một thân thể mới được sinh ta, đầu, tay chân, mặt mũi… là một Thiện Văn Thành mới, cũng là một ma tộc mới.
Ánh mắt của cậu trong trẻo, thân thể tỏa ra ma quang trong suốt, đẹp đẽ không thua gì thần quang.
Cậu hơi mờ mịt đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
“Nội ơi?”
Không ai trả lời cậu.
Linh hồn của bà đã biến mất.
Âm thanh của Dung Lăng biến mất.
Trong bóng tối chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu chậm rãi giơ tay lên, nhìn ánh sáng trong lòng bàn tay nở rộ, thật lâu sau nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Nội ơi…”
Nước mắt làm mờ đi tầm mắt Phạm Lam, cô nghe được âm thanh của Thiện Văn Thành, cậu dường như đang lẩm bẩm gì đó.
“Tôi, biến thành Ma tộc rồi sao?”
“Không phải anh ta nói là có thể tránh khỏi khổ đau sao?”
“Thế vì sao trái tim tôi vẫn đau đớn như vậy?”
“Đau quá, đau quá …”
“Tại sao tôi phải trải qua nỗi đau như vậy?”
[Thế giới khốn kiếp này!]
[Tôi hết nhìn nổi tên lãnh đạo ngu si đó rồi!]
[Tôi không muốn có con!]
[Làm phụ nữ khổ quá!]
[Vì sao con người lại sống khổ sở như thế?]
[Mẹ tôi chết rồi! Tôi cũng không muốn sống nữa!]
[Tôi muốn rời đi, để tôi đi đi!]
[Tại sao con người phải mắc bệnh, vì sao phải chết, vì sao lại sinh ra?]
[Tôi đau qua, hãy để tôi được giải thoát đi!]
[Ý nghĩa tồn tại của con người là gì? Ý nghĩa tồn tại của tôi là gì?]
[Ai sẽ cứu tôi!]
[Tôi muốn có được hạnh phúc thôi mà, tại sao lại khó khăn như vậy?]
[Cuộc sống sao lại khó khăn như vậy?]
Trong bóng tối nổi lên vô số âm thanh, là thống khổ thì thào, là bi thương giãy dụa, là tiếng kêu tuyệt vọng… đó là vô số oán khí ngưng kết ban đầu, là âm thanh đen tối nhất từ đáy lòng.
Thiện Văn Thành chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt nhìn bóng tối, đột nhiên cậu mỉm cười, nụ cười cực kỳ thuần khiết sạch sẽ, cực kỳ vô tội.
[Mọi người đều rất đau khổ sao?]
[Mọi người đều muốn thoát khỏi sự đau khổ này sao?]
[Mọi người đều giống như tôi sao.]
[Con hiểu rồi nội ơi.]
[Tất cả những điều này là vì để cho tất cả mọi người có được hạnh phúc…]
Thiện Văn Thành hóa thành một luồng bạch quang, dung nhập vào bóng tối vô biên vô tận.
“Chị, em sai rồi sao?” Thiện Văn Thành đứng bên cạnh cởi mũ bảo hiểm ra quay đầu nhìn Phạm Lam, hốc mắt cậu đỏ như máu, giọng nói của cậu run rẩy hỏi: “Em chỉ muốn cứu mọi người thôi, em chỉ muốn mọi người đừng đau khổ như thế nữa, em chỉ muốn mọi người có được hạnh phúc mãi mãi, tuy rằng cần phải trả giá, tuy rằng quá trình rất khó khăn nhưng mà hết thảy đều đáng giá… Phải không chị?”
Phạm Lam lẳng lặng nhìn vào mắt của cậu, thật lâu sau cô mới hít sâu một hơi.
“Tiểu Thiện, cậu rất lương thiện, nhưng mà…” cô nói: “Nhưng mà những nguyện vọng về sự lương thiện đó cuối cùng lại đưa mọi người vào địa ngục.”
Nước mắt Thiện Văn Thành chảy xuống: “Cho nên, em sai rồi sao?”
Phạm Lam không biết có nên trả lời cậu hay không, cũng không biết nên trả lời cậu như thế nào.
Đường nét cơ thể của Thiện Văn Thành biến thành những đốm sáng màu bạc, lơ lửng trong bóng tối, rất đẹp, rất cô đơn, rất buồn.
Phạm Lam giơ tay lên nhẹ nhàng vẽ một nét nguyên chú, cuối bùa chú xuất hiện một cánh cửa chống trộm màu xanh biếc.
“Tiểu Thiện, cậu vào xem thử đi.”
Thiện Văn Thành nhìn cánh cửa quen thuộc kia, âm thanh yếu ớt đến mức chỉ còn lại tiếng thì thào.
“Trong… trong đó có gì vậy?”
“Có lẽ đó mới là nguyện vọng chân chính của cậu.”
Thiện Văn Thành bước qua. Cậu lấy chìa khóa trong túi ra cắm vào lỗ khóa vặn một cái, cánh cửa cạch một tiếng mở ra.
Bên trong cánh cửa là ánh nắng mặt trời ấm áp, trong ánh nắng ấm áp kia là một bóng người.
“Tiểu Thiện về rồi, mau vào đây uống canh nội nấu đi.”
“Được thôi, bà nội.”
Ánh mặt trời nhấn chìm cơ thể Thiện Văn Thành, cũng nhấn chìm luôn cả người Phạm Lam.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay Phạm Lam nhẹ nhàng kéo về phía trước, Phạm Lam đụng vào ngực một người, hơi thở như sương mai ôm trọn lấy cô.
Phạm Lam ngẩng đầu, thấy Dung Mộc đang nhíu mày, đôi mắt như nước nhìn cô.
“Phạm Lam, vừa rồi cô …”
Phạm Lam ôm chặt Dung Mộc.
Dung Mộc thoáng cứng đờ: “Sao, sao vậy?”
Phạm Lam lặng lẽ lau nước mắt trên vai Dung Mộc nhìn về phía trước.
Chỗ Thiện Văn Thành đứng, bây giờ chỉ còn lại có những đốm sáng màu trắng, dưới ánh sáng của đại trận lập tức biến thành khói bụi màu trắng.
Ma tộc cuối cùng của Tam Giới, đã biến mất rồi.
9.4.2022