Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 122: Anh Hùng Bàn Phím
Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 122: Anh hùng bàn phím
***
Đây là thứ quái gì vậy?!
Phạm Lam nhìn cây tên màu đen và bọt khí đối thoại trên mặt đất cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Phạm Lam: “Này, các anh thấy không?”
Dung Mộc: “Oán khí sao?”
Kế Ngỗi: “Cẩn thận!”
Anh ta còn chưa dứt lời thì đã nghe trên không trung truyền đến một tiếng vút vút, mấy trăm mũi tên từ trên trời giáng xuống, bắn về phía Phạm Lam.
Trước mắt Phạm Lam hoa lên, cô bị Dung Mộc kéo ra phía sau. Kế Ngỗi bay lên trời, trường kiếm lạch cạch bổ quét trên không trung, mũi tên bị chặt đứt, ngay khoảnh khắc khi mũi tên bị đứt, mấy luồng khí đen chảy ra từ chỗ đứt hình thành một mảng lớn bọt khí đối thoại màu đen, giống như mấy trăm quả bóng bay màu đen, phông chữ màu huỳnh quang ở trong bong bóng khí như ẩn như hiện.
[Tác giả này có biết viết hay không thể, chương nào chương nấy toàn lo bơm nước thôi.]
[Độc giả cũ, thành thật mà nói, bây giờ cảm thấy rất thất vọng với tác giả.]
[Chán ghét Lý Diễm Nhi, trà xanh quá đi.]
[Quỳnh vương quá cặn bã, lại đi bảo vệ Lý Diễm Nhi.]
[Nhìn thấy bây giờ, khiếp sợ, hóa ra lại không phải là song khiết(*)! Bỏ xem!]
(*)Song khiết có hai loại, một là tình cảm khiết, ý là nam nữ chính trong mắt chỉ có đối phương: thân thế khiết, tức là nam nữ chính chỉ ** với đối phương… túm váy là kiểu yêu đương sạch sẽ hem có người thứ ba í…
[Tác giả có bệnh hả, cũng đâu phải là song khiết, vì sao không chịu bỏ sạn đi?!]
[Lầu trên, dựa vào cái gì nói tác giả bỏ sạn?]
[Mấy người thật lắm chuyện, thích xem thì xem, không xem cút!]
[Bây giờ vứt sạn đều là tiêu chuẩn đó, tác giả còn không vứt sạn đi thì không thèm coi!]
……
Bong bóng đối thoại lơ lửng bay lên, hắc khí trong bong bóng cuồn cuộn bắt đầu khởi động, càng lúc càng lớn, chúng nó ma sát, va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng kêu quỷ dị, đột nhiên, một bong bóng nổ tung, hắc khí phun ra… Phạm Lam ngửi được một mùi hương khó có thể diễn tả thành lời, giống như đặt ba năm mùi thùng rác để ba năm, cực kỳ hôi thối.
Phạm Lam gần như hít thở không thông, sắc mặt Dung Mộc trắng bệch, mặt Kế Ngỗi xanh mét.
“Đi!” Kế Ngỗi Lăng chém một cái giữa không trung, kiếm bổ hắc khi ra hai nửa, nhưng những hắc khí kia lại dường như có sinh mệnh, lập tức lại hình thành xoắn ốc quỷ quái gào thét cuốn trở về lại.
“Mẹ kiếp, đây là cái quỷ gì…” Phạm Lam một câu còn chưa nói xong, đã cảm thấy môi miệng lạnh lẽo… Dung Mộc che miệng cô… lòng bàn tay anh lạnh lẽo còn mang theo mồ hôi, hơi thở như sương mai che mùi hôi thối kia lại.
Phạm Lam không khỏi hít sâu một hơi, tay Dung Mộc run lên, liếc nhìn Phạm Lam một cái.
Tuy rằng rất không hợp thời, nhưng Phạm Lam thật sự cảm thấy một cái liếc mắt này của Dung Mộc phiên bản chuyển giới… rất là yêu kiều.
“Là nồng độ oán khí cao.” Kế Ngỗi không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn mặt che ở miệng mũi, anh ngửa đầu nhìn vòng xoáy hắc khí, trường kiếm trong tay rung lắc, lưỡi kiếm tỏa ra từng lớp ánh sáng, không giống thần quang, càng giống như… kiếm khí?
Xem ra Kế Ngỗi cũng giống như cô, trước mắt cũng không cách nào dùng được thần quang, chỉ có thể sử dụng kỹ năng của nhân vật trong sách… Quỳnh Vương là một cao thủ võ công.
Đột nhiên, cổ tay Kế Ngỗi vừa chuyển, kiếm quang ngưng tụ xông về phía trung tâm vòng xoáy, hắc khí trong chớp mắt trở nên chậm lại, thế nhưng lại không tổn hại chút nào, tốc độ của vòng xoáy kia lại càng nhanh hơn. Càng đáng sợ hơn là Phạm Lam nghe thấy rất nhiều thanh âm kỳ quái, giống như nguyền rủa, giống như oán giận, giống như trào phúng, những thanh âm kia cuốn vào trong vòng xoáy hắc khí kia, hết lớp này đến lớp khác, ầm ầm ĩ ĩ khiến cho màng nhĩ đau nhức.
Kế Ngỗi nhíu mày ghé mắt nhìn Dung Mộc một cái, Dung Mộc ra ý bảo Phạm Lam tự che miệng mũi, sau đó anh lên trước sáng vai đừng cùng Kế Ngỗi, bạch y bay múa theo gió hiện ra thắt lưng mảnh khảnh, ngón tay vẽ bùa chú phức tạp giữa không trung, bay đến trên kiếm của Kế Ngỗi.
Phạm Lam ngây ra.
Vì sao Dung Mộc không có thần quang thế nhưng vẫn có thể dùng bùa chú? Hơn nữa xem tạo hình thì còn là bùa chú vẽ tay của Thần tộc?
Cô nhớ là Ninh Linh Nhi không có kỹ năng này mà!
Đây là nguyên lý gì đây?
Thoáng chốc trường kiếm của Kế Ngỗi trở nên sáng ngời, anh ta trở tay hướng lên trên, hình thành cột sáng phá tan vòng xoáy hắc khí, hắc khí giãy dụa vặn vẹo rồi tản ra, không bao lâu đã hóa thành vô hình.
Cả câu lạc bộ thơ đều trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt dại ra giống như một con rối gỗ khiến cho người ta nhìn vào không rét mà run.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi ba người dựa lưng đứng thẳng, trầm mặc nhìn xung quanh nghiêm túc chờ đợi.
Một giây, hai giây… năm giây, mười giây… Không có bất kỳ biến hóa nào, dường thời gian không gian lúc này đã dừng lại… đột nhiên, vỏ kiếm của Kế Ngỗi vang lên một tiếng kêu, xông lên tầng hai túm lấy một người bay trở về.
Đó là một thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi, dáng vé mi thanh mục tú, trắng nõn, mặc một bộ trường bào thư sinh, khuôn mặt đã sợ tới mức trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Anh ta là người duy nhất trong hội trường có ý thức của bản thân.
“Đừng giết tôi đừng giết tôi, tôi không thấy gì cả?!” Thanh niên hét lên.
“Bình tĩnh.” Phạm Lam hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi, tôi là Liễu Nhã.” Người đàn ông nói.
Liễu Nhã, đệ nhất tài tử trong quyển sách này.
Phạm Lam và Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc nhau.
“Anh vừa mới nhìn thấy gì?” Kế Ngỗi hỏi.
“Mũi tên, tiếng kêu kỳ quái, còn có… hắc khí …” Liễu Nhã nói: “Các, các người là yêu quái sao?”
Anh ta còn chưa dứt lời, quần chúng quan sát chung quanh đột nhiên động đậy.
“Oa, vị kia là Quỳnh vương phi!”
“Đẹp quá!”
“Trời ạ, Liễu Nhã cũng ở đây, đẹp trai quá!”
“Quỳnh vương, Quỳnh Vương điện hạ nhìn ta đi!”
“Lý Diễm Nhi sao lại ở đây?”
Quần chúng khôi phục ý thức, bắt đầu nhiệt liệt đàm luận, bọn họ dường như cũng không bị những hắc khí kia ảnh hưởng, cũng không có ký ức về hắc khí, vẫn tận tâm tận lực đi theo cốt truyện.
“Bây giờ phải làm sao?” Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc nhìn Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi: “Hồi phủ.”
Thị vệ áo đen xung quanh ôm quyền: “Cung nghênh Vương gia, Vương phi hồi phủ!”
Liễu Nhã giật mình, quay đầu định bỏ chạy thì lại bị Phạm Lam túm lấy thắt lưng quần.
“Anh cũng cùng đi.” Phạm Lam nói.
Liễu Nhã: “Hả?”
*
“Chúng ta hãy giải quyết vấn đề đầu tiên trước đi.” Phạm Lam nói: “Chúng ta phải ra ngoài bằng cách nào?”
Dung Mộc, Kế Ngỗi ngồi ở trong phòng ngủ của Quỳnh Vương, đốt hương, nấu trà, ăn điểm tâm, dáng vẻ an nhàn hưởng thụ, dường như hoàn toàn không thèm quan tâm vấn đề trước mắt.
“Này! Các người có thể tỏ ra cấp bách chút được không?” Phạm Lam đập bàn.
“Không sao.” Dung Mộc nói: “Nếu thật sự như lời Phạm Lam nói thì nơi này là ở trong một quyển sách, vậy cứ an tâm chờ là được.”
Phạm Lam: “Hả?”
“Sách là phương tiện vận chuyển năng lượng tinh thần rất cao, có thể hấp thụ sức mạnh tinh thần của đám người mẫn cảm trong điều kiện cụ thể, nhưng năng lượng của thần tộc vượt xa nhân tộc, chỉ là một quyển sách thôi nên có thể chấp nhận được.” Kế Ngỗi nói: “Huống chi quyển sách này viết dối viết ẩu, logic không thông, văn phong nát bét, thiết lập nhân vật hỗn loạn, căn bản không thể chịu đựng sức mạnh tinh thần siêu mạnh. Vì vậy, nếu không có tai nạn xảy ra thì chúng ta sẽ sớm được ra ngoài thôi.”
Phạm Lam: “…”
Xem ra Kế Ngỗi cực kỳ không hài lòng với hình tượng cẩu huyết của Quỳnh vương.
“Thứ duy nhất làm cho Dung mỗ cảm thấy bất ngờ đó là…” Dung Mộc đặt chén trà xuống: “Những oán khí ngày hôm nay.”
Phạm Lam: “Đó phải là hiệu ứng thực thể của độc giả bình luận về chi tiết trong cuốn sách. Tôi nhớ tháng trước Ngạc Nghĩa Viễn đã xuất bản một bài báo trên tạp chí CCI về sự tích hợp oán giận của lệ khí mạng, nói rằng trong mười lăm năm qua, tỷ lệ khiếu nại của lệ khí mạng đã tăng lên đáng kể, còn có … sự lây nhiễm của một loại oán khí mới rất mạnh mẽ được sinh ra không thể kiểm soát được.”
Tay Dung Mộc đang bưng chén trà dừng lại, Kế Ngỗi chậc một tiếng.
“Hơn nữa.” Phạm Lam hạ thấp thanh âm: “Quyển sách này là xuất bản ở trên nền tảng mạng, nói cách khác là sức ảnh hưởng của nó bị phóng đại, số lượng độc giả cũng tăng trưởng theo chuỗi hình học, như vậy sức mạnh tinh thần ngưng tụ có thể cũng bị chuỗi hình học phóng đại hay không?”
Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc nhau, lại đồng loạt nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: “Nhìn tôi làm gì?”
Dung Mộc: “Dung mỗ đối với mạng… thực sự không biết nhiều.”
Kế Ngỗi: “Tôi không đọc tiểu thuyết trực tuyến.”
Phạm Lam: “…”
Dung Mộc: “Nếu như thế …”
Kế Ngỗi: “Vậy thì chỉ có thể dựa vào cô rồi.”
Phạm Lam: “…”
Mẹ nó!
“Vậy, tôi có thể đi được rồi chứ?” Liễu Nhã trong góc giơ tay lên hỏi.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi đồng loạt nhìn về phía anh.
Phạm Lam: “Các anh nghĩ tại sao anh ta có ý thức?” “
Dung Mộc: “Bởi vì có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ.”
Kế Ngỗi: “Có thể có được sức mạnh tinh thần lớn như thế ở trong quyển sách này, vậy chỉ có …”
Phạm Lam: “Tác giả, Quả Tương Tương.”
Liễu Nhã: “Hả?”
“Còn giả vờ!” Phạm Lam vỗ đầu Liễu Nhã: “Anh không phải là xem mắt thất bại nên trả thù chúng tôi đó chứ?”
Liễu Nhã: “Lý tiểu thư sao lại nói ra lời này? Ta và ngươi xưa này không có giao tình gì, chớ nói bậy, làm hỏng sự trong sạch của tôi …”
Đầu ngón tay Dung Mộc vẽ một đạo bùa chú trên không trung, đập vào ót Liễu Nhã.
Liễu Nhã cứng đờ, đồng tử của anh nổi lên một tầng ánh sáng vàng. Lấy mắt làm trung tâm tản ra toàn thân, giống như nhân vật trong trò chơi thay trang phục online, ánh sáng vàng rực rỡ thay đổi lớp da ngoài.
Anh trở về làm Dương Thời.
Phạm Lam: “Ha ha, thật đúng luôn kìa!”
Dương Thời chớp chớp mắt, nhìn xung quanh rồi hét một tiếng ngồi bệt xuống mặt đất.
“Mẹ kiếp, mẹ nó, tôi xuyên vào sách rồi sao?!”
Phạm Lam vẫy tay: “Tác giả đại nhân, xin chào.”
Dương Thời trợn to hai mắt: “Cô, cô chẳng lẽ là Lý Diễm Nhi?”
Nói xong, ánh mắt của anh ta bắt đầu trợn lớn, điên cuồng nuốt nước miếng, Phạm Lam lúc này mới nhớ tới Lý Diễm Nhi ở trong sách được miêu tả theo thẩm mỹ của thẳng nam “lồi lõm điện nước đầy đủ”.
Một luồng ánh sáng trắng đột nhiên hiện ra, Dương Thời nằm sấp trên mặt đất, thứ đánh cho anh ta nằm sấp ra là ống tay áo của Dung Mộc.
Dương Thời lúc này mới nhìn thấy Dung Mộc… không, anh là thấy “Ninh Linh Nhi”. Tác giả trai thẳng đỏ mặt, đỏ tai, còn chảy hai hàng máu mũi.
Lại một luồng gió đen hiện lên, đỉnh đầu Dương Thời xuất hiện một cục u lớn, lúc này anh ta là bị Kế Ngỗi đánh.
Mặt mũi Dương Thời trông giống như đang khóc.
Phạm Lam ôm váy ngồi xổm trước mặt Dương Thời, mặt mày lạnh lùng: “Tác giả đại nhân, bây giờ tôi cần một lời giải thích.”
Dương Thời: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Tôi viết tiểu thuyết ngọt sủng, cũng không phải tiểu thuyết xuyên không, tôi cũng không biết các người vì sao lại ở đây? Vì sao tôi lại ở đây? Tôi cũng không hiểu vì sao nữa!”
“Ai hỏi anh điều này?!” Phạm Lam hung hăng gõ lên đỉnh đầu anh ta một cái: “Tôi muốn hỏi là vì sao mặt nữ chính và Dung Mộc lại giống nhau như thế?!”
Dương Thời: “Hả?”
“Con mẹ anh dám có suy nghĩ lệch lạc với Dung Mộc hả?!”
“Hả?!”
Kế Ngỗi rút kiếm ra khỏi vỏ: “Giết!”
Dương Thời choáng váng, Dương Thời rơi lệ, Dương Thời quỳ xuống. Anh chỉ vào Kế Ngỗi và Dung Mộc kêu to: “Tôi không có, tôi không phải, tôi nào dám! Tôi chỉ nghĩ rằng họ phù hợp thôi!”
Sau nháy mắt trầm mặc, Phạm Lam đạp một cước vào mặt Dương Thời.
Phù hợp con mẹ anh!
31.3.2022