Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 121: Nam Chính Và Nữ Chính


Bạn đang đọc Sự Nghiệp Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa – Chương 121: Nam Chính Và Nữ Chính

Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 121: Nam chính và nữ chính

***

Phạm Lam, nguyên: Bà Thổ Địa miếu Thổ Địa ở khu Thanh Long, phủ Xuân Thành Côn Luân, hiện nay: tiêu chuẩn nữ phụ ác độc Lý Diễm Nhi của văn ngọt sủng.

Emmmmm……

Không nói cái gì khác, chỉ cần nói đến cái tên “Lý Diễm Nhi” thôi đã thể hiện đầy đủ thẩm mỹ của một tên thẳng nam đáng sợ của tác giả rồi, mỗi khi Phạm Lam nghe người khác dùng cái tên này gọi cô, đều có một loại xúc động muốn lật bàn.

“Diễm nhi à, lần này cô nhất định phải nắm lấy cơ hội.” Một cô gái mặc váy xanh đi theo sau mông cô lải nhải: “Ninh Linh Nhi kia tư sắc bình thường, gia thế lại càng thấp hèn, làm sao xứng đôi với Quỳnh vương điện hạ được, Quỳnh vương điện hạ nhất định là bị mỡ heo che mắt rồi.”

Cô gái mặc váy xanh kia tên là Thôi Oánh Oánh, là bạn thân của Lý Diễm Nhi, chức trách chủ yếu là bát quái và thêm lửa. Mỗi khi Ninh Linh Nhi rời khỏi nhà, cô ta sẽ đưa ra một đống ý tưởng với Lý Diễm Nhi nhằm phá hoại tình cảm nam nữ chính, nhưng mỗi lần như thế nó đều biến thành chất xúc tác cho tình cảm nam nữ chính, hình thành loại tình tiết cẩu huyết như “Nữ phụ làm việc xấu – Nam nữ chính hiểu lầm – nữ phụ đắc ý – nam chính thức tỉnh – theo đuổi nữ chính về – nam nữ chính hòa thuận”.

Không thể không nói đây chính cùng một chiêu trò không đổi viết đủ một ngàn chương, Dương Thời cũng đúng là một nhân tài.

Phạm Lam hoàn toàn không hứng thú với những tình tiết cẩu huyết này, cô đang nghiên cứu cách nào để trèo tường.

Cha Lý trong sách là một vị quan lớn, cụ thể là chức vị gì Phạm Lam không nhớ rõ, nhưng chỉ nhìn độ cao của bức tường viện này thì ít nhất cũng là nhị phẩm.

Nhìn bức tường viện này, vừa nặng nề vừa kiên cố, vừa cao vừa trơn trượt, Phạm Lam xoay người một vòng lớn, ngay cả một gốc cây đặt chân cũng không có… Phạm Lam âu sầu.

Xuyên sách giờ thứ nhất, cô đã lập ra kế hoạch trốn thoát, thứ nhất, xuất phủ, thứ hai, tìm được Dung Mộc và Kế Ngỗi, thứ ba, đi khỏi sách.

Về phần cô vì sao lại khẳng định Dung Mộc và Kế Ngỗi cũng ở trong sách… đây không phải là thừa lời sao, nếu như bọn họ ở bên ngoài thì đã sớm cứu cô ra ngoài rồi, sao còn có thể để cho đường đường là một bà Thổ Địa như cô đi làm nữ phụ được?

Tuy nhiên, cô đã ở trong cuốn sách cả ngày nhưng cô lại không cách nào đi ra khỏi cửa được.

Buổi sáng, cô tìm cớ chạy ra khỏi phủ, nhưng chưa đi được hai bước đã bị cha bắt về nhà luyện chữ. Buổi trưa, cô đến ngủ trưa còn không thèm ngủ, vừa mới đi tới cửa viện lại bị hộ vệ bắt trở về, nói muốn cô cấm túc. Khó khăn lắm mới đợi đến được buổi tối thì một lần nữa lại có NPC đến quấn quanh cô.

Chẳng lẽ vì cô bây giờ là một công cụ cho nên không có cốt truyện thì không được rời khỏi địa điểm nhiệm vụ sao?

Phạm Lam bây giờ có bao nhiêu cách đã dùng hết rồi, hơn nữa cô vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ có thể lắc lư trở về phòng nằm sấp trên bàn để sạc điện.

“Diễm nhi, nàng rốt cuộc có nghe ta nói chuyện hay không thế hả?” Thôi Oánh Oánh ngồi bên cạnh cô tiếp tục cằn nhằn.

“Đại tỷ, chị không mệt sao?” Phạm Lam nói: “Tôi phục cô rồi đó, cô muốn nói cái gì thì nhanh đi, tôi muốn đi ngủ.”

Thôi Oánh Oánh hai mắt sáng ngời: “Diễm nhi, ta đã hỏi thăm rồi, ngày mai Quỳnh Vương sẽ đến hội thơ Thanh Liên tham gia hội thơ tài tử Hàn Lâm, đây là cơ hội trời ban, cô là tài nữ danh động kinh thành, chỉ cần ở hội thơ làm một bài thơ thơ, nhất định có thể chiếm được sự ưu ái của Quỳnh Vương.”

Mẹ ơi!

Phạm Lam bật dậy.

Tình tiết này cô có ấn tượng, Quỳnh Vương tổ chức hội thơ này là vì muốn dẫn Ninh Linh Nhi ra, hẳn là tình tiết ở cuối sách, nếu như cô nhớ không lầm thì tại hội thơ, Ninh Linh Nhi đã đọc bài “Đằng vương các tự”, tài năng làm tứ tọa kinh ngạc, còn giành được sự ái mộ của đệ nhất tài tử thiên hạ Liễu Nhã, khiến Quỳnh Vương ghen tức một hồi.


Phạm Lam gõ bàn, đầu óc bắt đầu bật chế độ Conan.

Nếu như cô xuyên thành nữ phụ, như vậy căn cứ vào địa vị của Dung Mộc và Kế Ngỗi thì rất có thể sẽ xuyên thành nam chính và nam phụ, nếu không thì ít nhất cũng nên là nam ba, nam bốn. Nói cách khác, trong hội thơ ngày mai xác suất lớn là họ cũng sẽ có tham gia. Bây giờ vấn đề duy nhất là lần này không giống như lần trong Kính Luân Hồi, giọng nói và dáng vẻ của cô toàn bộ đều thay đổi, dung mạo của Kế Ngỗi và Dung Mộc tám phần cũng sẽ thay đổi… cô phải tìm được bọn họ như thế nào đây?

Gọi tên sao?

Phạm Lam tưởng tượng ra cảnh tượng đó…

Cô đứng ở hiện trường hội thơ hét lớn “Dung Mộc, Kế Ngỗi”.

Emmmm……

Làm thế có khi cô lại bị coi là bệnh nhân tâm thần rồi bắt đi cũng nên.

Hay là tìm cách nào đó bảo thủ một chút đi, ví dụ như… Phạm Lam nhớ lại những tình tiết từ mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không mình từng xem trước kia, dường như cách đáng tin cậy nhất là ra ám hiệu.

Nếu là ám hiệu thì là…

Chẳng lẽ phải đọc pháp chú nguyên tố cấu thành thơ?

Nhất khí hóa Tam thanh, nhị mạch hóa tứ khảm… sau đó là gì nhỉ?

Phạm Lam kinh hãi phát hiện, cô gần như quên hết tất cả những gì từng học trên lớp!

“Diễm nhi, ngày mai cô rốt cuộc có đi hay không?” Thôi Oánh Oánh hỏi.

“Đi! Tất nhiên là đi!” Phạm Lam đập bàn.

Quản ba bảy hai một đúng hay sao, thuyền đến cầu cầu tự nhiên thẳng, đi trước đã rồi nói sau.

Thôi Oánh Oánh cực kỳ hài lòng, lại nói một đống chuyện mới nhẹ nhàng rời đi.

Phạm Lam thở dài một hơi nhéo nhéo cái cổ lắc lư trở lại phòng ngủ, sau đó, cô ngây người ra.

Chỗ kỳ lạ nhất trong cuốn sách này chính là đây, tất cả đồ đạc đều có đầy đủ, các loại bài trí tinh xảo hoa lệ, nhưng lại không có giường.

Đây quả thực là muốn mạng Phạm Lam mà!

“Thu Cúc!” Phạm Lam hét lớn.

“Tiểu thư có gì phân phó ạ?” Nha hoàn mắt tròn nhanh như chớp chạy vào hỏi.

Phạm Lam: “Tại sao không có giường trong phòng ta?”

Ngay khi cô nói ra những lời này, chuyện kỳ lạ lại tiếp tục phát sinh.

Một tiếng “bốp” chói tai đâm xuyên qua chân trời, giống như có thứ gì xé bầu trời ra, sau đó có một khối lớn màu trắng bay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đập vào đầu Phạm Lam một cái.

Phạm Lam nằm sấp trên mặt đất, đầu ong ong không ngừng, một lúc lâu sau cũng không đứng lên được.

Thu Cúc đứng ở bên cạnh, giống như không nhìn thấy gì, miệng còn đang lải nhải: “Tiểu thư, người đi nghỉ sớm ạ, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Cái quái gì vậy?!

Phạm Lam giãy dụa đứng dậy, kéo khối trên đầu sang một bên.


Là một khối lập phương màu trắng, chiều dài cạnh khoảng 5cm, vật liệu tương tự như “thạch cao”?

Sau đó, cô thấy một hàng chữ nhỏ nổi lên trên bề mặt khối lập phương.

[Theo quy định có liên quan, chặn từ cấm]

Phạm Lam: “…”

Phạm Lam: “…”

Cái quái gì vậy?!

“Tiểu thư, vì sao người còn chưa nghỉ ngơi?” Thu Cúc vẫn đang tận tâm tận tụy với cốt truyện.

“Tôi nghỉ ngơi thế nào đây? Nơi này ngay cả cái giường cũng không có …”

[Bốp…]

Khối thứ hai đập xuống, may mà Phạm Lam phản ứng đủ nhanh, xoay người tránh đi, khối lập phương lăn hai vòng trên mặt đất rồi bất động.

Lần này khối lập phương chuyển sang màu vàng.

Hàng chữ lớn hiện lên lớn hơn một vòng: [Cảnh báo thẻ vàng, ngăn từ cấm]

Phạm Lam hiểu rồi.

Cái gọi là từ cấm là từ “giường”, và khối lập phương nay tám phần là hệ thống xem xét văn bản nhằm chặn các từ vi phạm.

Thế này còn mẹ nó cũng được sao?!

Phạm Lam cả người đều cảm thấy không tốt.

Tại sao từ “giường” lại bị cấm? Tại sao người sống trong cuốn sách không thể có giường?

Nhân vật trong sách chẳng lẽ không có quyền con người sao?!

“Tiểu thư, ta hầu hạ ngài đi nghỉ ngơi.” Thu Cúc bước lên đỡ Phạm Lam.

Phạm Lam cắn răng: “Bỏ đi, không có cái đó thì ít nhất cũng trải chăn bông cho tôi chứ…”

[Bốp…]

Khối lập phương thứ ba đập vào gáy cô, Phạm Lam nằm sấp trên mặt đất.

Thu Cúc: “Tiểu thư nghỉ ngơi đi ạ, chúng ta lui ra trước.”

Phạm Lam: “…”

Mẹ nó! Chăn bông cũng cấm luôn.

*


Đêm nay, Phạm Lam ngủ mà thắt lưng đau nhức, mắt bốc sao vàng, khó khăn lắm mới chịu được đến hừng đông, rửa mặt thay quần áo, ngồi lên xe ngựa đi đến hội thơ.

Thôi Oánh Oánh ở bên cạnh liên tục phổ biến tri thức kịch bản, trạng nguyên tân khoa gì đó cũng phải tham gia hội thơ, cái gì mà thiên hạ đệ nhất tài tử Liễu Nhã tuấn tú ra sao, cái gì mà động hướng của Quỳnh Vương gần đây thế nào, bla bla bla.

Phạm Lam nằm liệt trong xe ngựa, tai trái nghe vào tai phải ra, hết cách rồi cô thật sự quá mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được, giống như có một loại sức mạnh vô hình bắt buộc cô phải tỉnh táo, Phạm Lam đoán đây hẳn là do cốt truyện.

Xe ngựa lảo đảo đi nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến đích… hội thơ Thanh Liên.

Nhìn tấm biển trên hội thơ, Phạm Lam quả thực không còn gì để nói.

Cái tên này nhìn thế nào cũng hơi cảm giác hơi Gay Gay, xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng, thật sự là không được ăn nhập cho lắm.

Bên trong và bên ngoài hội thơ sớm đã đông nghịt người, bên ngoài dân chúng đến xem náo nhiệt chật ních, bên trong gồm có các thư sinh ăn mặc mộc mạc như và các sĩ tử có công danh, ở ngay chính giữa thiết lập một đài cao, ước chừng là sân khấu luận bàn thơ văn. Tầng hai treo rèm trúc, hiển nhiên là phòng VIP chuẩn bị cho quan to và quý nhân.

Phạm Lam đi theo gã sai vặt dẫn đường bước lên lầu hai, ngồi vào phòng ngoài cùng bên trái. Rèm trúc ở phòng đối diện rũ kín, hiển nhiên khách quý đã vào ngồi.

Phạm Lam chán nản mệt mỏi nằm sấp trên bàn nhìn lầu một ồn ào hỗn loạn lại ngáp một cái.

“Quỳnh vương đến …”

Một đống thị vệ bước vào, thắt lưng dắt đao rộng, mắt tỏa sáng như sao. Những hộ vệ này nhường ra hai bên, một gã đàn ông mặc áo choàng đen bước vào.

Anh ta khoảng tầm hai mấy tuổi, mày kiếm nhếch lên, mắt như hàn tinh, vai rộng eo hẹp… không phải tính từ của Phạm Lam thiếu thốn mà là vốn từ vựng của tác giả nó đáng thương như vậy đấy.

Phạm Lam cố gắng tìm trên người anh ta chút bóng dáng của Kế Ngỗi hay Dung Mộc, đáng tiếc cô hoàn toàn không thể nhìn ra cho nên đành từ bỏ.

Quỳnh Vương trực tiếp trèo lên tầng hai, ngồi ở trong gian phòng chính giữa, lại ra lệnh hộ vệ không được buông rèm trúc xuống, đảm bảo tầm nhìn lúc nào cũng rộng mở.

Phạm Lam biết anh ta hẳn là đang chờ Ninh Linh Nhi.

Trong cốt truyện, Ninh Linh Nhi là người đến cuối cùng, Liễu Nhã đến thứ hai từ cuối lên, Lý Diễm Nhi đến thứ mấy Phạm Lam cũng quên mất, chỉ là chuyện này không quan trọng, Phạm Lam quyết định cô muốn làm người đầu tiên lên sân khấu, trước tiên cứ nói một loạt ám hiệu đã rồi tính sau.

Ông chủ câu lạc bộ thơ nói một câu mở màn, tuyên bố rằng hội thơ chính thức bắt đầu.

“Chư vị tài tử tài nữ, không biết ai muốn làm bài thơ mở đầu đầu tiên này không?”

Phạm Lam vội giơ tay lên: “Tôi … mẹ nó?”

Lời còn chưa dứt đã có một người đột nhiên vọt tới giữa sân.

Là một cô gái đội nón lá, tuy rằng mặc một bộ nam trang, nhưng thân hình mảnh khảnh, vòng eo thon thả, đứng ở đó như cây liễu yếu đón gió, cực kỳ câu dẫn.

“Là Ninh Linh Nhi!” Thôi Oánh Oánh khẽ nói.

Phạm Lam: “Sao cô biết?!”

“Hừ, nàng ta có hóa thành tro ta cũng biết.” Thôi Oánh Oánh nói.

Phạm Lam: “…”

Chẳng lẽ đây là kỹ năng nhận dạng đặc biệt của NPC?

Thôi Oánh Oánh cũng nhận ra, thế thì Quỳnh Vương thì sao?

Phạm Lam thò đầu nhìn về phía phòng của Quỳnh Vương, nhưng thấy Quỳnh vương híp mắt chậm rãi bưng lên một chén trà, ánh mắt cao thâm khó lường.

Đúng rồi, Quỳnh vương ở trong bộ sách này là một tên ngốc ngang ngược, rõ ràng yêu Ninh Linh Nhi muốn chết lại hết lần này tới lần khác không biết biểu đạt, dẫn đến việc nam chính và nữ chính không hiểu được nhau tạo ra một mớ chuyện tào lao vớ vẩn.

Chỉ là cũng không khó hiểu lắm, thứ văn ngọt sủng này mà không tạo ra mấy thứ vớ vẩn đó thì độc giả xem gì đây?

“Vị công tử này.” Ông chủ câu lạc bộ thơ lui sang một bên: “Mời.”

Phạm Lam nhìn chằm chằm Ninh Linh Nhi ở giữa sân, không dám thả lỏng chút nào.


Cốt truyện đã thay đổi ở đoạn này, Ninh Linh Nhi đột nhiên biến thành người đầu tiên xuất hiện, chẳng lẽ nguyên nhân là vị bọn họ xuyên không, ảnh hưởng đến cốt truyện rồi sao?

Ninh Linh Nhi đứng thẳng tắp, khẽ lấy hơi nói:

“Thiếu nữ dũng cảm a…”

“Phụt…” Quỳnh Vương phun một ngụm trà.

Phạm Lam ngã khỏi ghế.

Cả câu lạc bộ thơ ồn ào, tất cả mọi người đều choáng váng.

Bài thơ này là gì? Nhạt nhẽo thế!

“Ninh Linh Nhi điên rồi sao?” Thôi Oánh Oánh hét lớn: “Ấy, Diễm nhi cô đi đâu vậy?”

Phạm Lam ùng ục từ đứng lên khỏi mặt đất xách váy xông xuống dưới lầu.

Là Dung Mộc! Nhất định là Dung Mộc!

Nhưng vừa mới xông lên hai bước đã nghe phía sau vang lên một tiếng hét ngạc nhiên, Phạm Lam quay đầu lại nhìn thì thấy Quỳnh Vương tung người bay lên, giống như chim đại bàng màu đen nhảy xuống rơi xuống bên cạnh Dung Mộc… không, Ninh Linh Nhi.

Không tốt! Quỳnh vương nhất định sẽ bắt Ninh Linh Nhi trở về, sau đó khẳng định là làm cái đó cái kia… Dung Mộc nguy hiểm!

Phạm Lam không thèm để ý đến điều gì nữa, xách váy giẫm lên bàn nhảy xuống lầu, động tác gọi là nước chảy mây trôi.

“Không được động đến anh ta, tôi liều mạng với anh!”

Gió mạnh thổi lật da đầu cô, tiếng thét chói tai xung quanh xuyên qua màng nhĩ cô. Phạm Lam nhìn thấy Ninh Linh Nhi bất ngờ nhấc nón lên, nhưng không đợi cô thấy rõ khuôn mặt kia thì cái bóng đen đã lao đến, Phạm Lam chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, thân thể dừng lại giữa không trung.

Cô nhìn thấy áo choàng đen, thắt lưng đen và khuôn mặt đen của Quỳnh Vương.

Cô bị Quỳnh Vương túm cổ áo cô xách ở giữa không trung.

Quỳnh Vương: “…”

Phạm Lam: “…”

Tư thế này, sẽ không phải là…

Quỳnh Vương: “Ngu xuẩn như vậy thì phỏng chừng cũng chỉ có cô thôi, Phạm Lam.”

Phạm Lam: “Kế Ngỗi?”

Quỳnh Vương trợn mắt trắng, xách Phạm Lam bay xuống mặt đất, dựng cô đứng trước người Ninh Linh Nhi.

Phạm Lam cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt “Ninh Linh Nhi”, da thịt trắng nõn như ngọc, đôi mắt to thâm tình, lông mi dày, đôi môi anh đào mọng nước, đây rõ ràng là Dung Mộc phiên bản chuyển giới mà!

Phạm Lam hơi trợn tròn mắt: “Dung, Dung Dung Mộc?”

“Ninh Linh Nhi” khẽ mỉm cười như làn gió mát, như ánh sáng bình minh, cô đi lên phía trước nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Cuối cùng cũng tìm được mọi người rồi.”

Thật sự là Dung Mộc!

Phạm Lam mừng rỡ, đang muốn đi lên ôm anh ta một cái thì đột nhiên Dung Mộc biến sắc, trở tay vứt nón ra, chỉ thấy hàn quang lóe lên, chiếc nón nứt thành hai nửa, một mũi tên màu đen cắm trên mặt đất.

Hắc khí nồng đậm bốc lên từ đuôi tên, hóa thành một cái bong bóng đối thoại.

[Cái bà Lý Diễm Nhi trà xanh này, thật phiền phức!]

29.3.2022


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.