Bạn đang đọc Sứ Mệnh Bất Diệt: Chương 41
Chap 41: Chạy trốn hay đối mặt? Lựa chọn đi An!
Trời quang mây nhưng lòng người nặng trĩu.
Bà Hoài Ân không thể do dự nữa. Trên thế gian này quả thật chẳng có gì là mãi mãi , chỉ bó bao lâu mà thôi. Nhìn những ánh mắt xoáy sâu vô tội kia , bà biết bà sai rồi! Để bảo vệ con mình, bà đã nhẫn tâm mang nó rời xa những niềm vui quý giá. Bà sai thật rồi. An An mẹ xin lỗi!
-Mẹ! – An An ngồi xuống tựa vào người mẹ. Nó thầm thì:
– Nói ra cho lòng nhẹ nhõm đi mẹ. Dù là gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết, phải hông ?- nói đoạn An quay sang đám người kia hỏi sự đồng tình, họ gật đầu thì An mới tiếp- vậy nên mẹ nói đi.
Bà Hoài Ân ôm chầm lấy con gái. Nước mắt lại xót xa. Bà thì thầm với An An:
– Ngay cả khi việc con cũng là truyền thần, nhưng sứ mệnh con mang là lấy mạng đổi sức mạnh con cũng muốn mẹ nói sao An?
Hic
What?! Mẹ nói nó cũng là truyền thần là sao? Chẳng phải lúc nhỏ mẹ bảo là không phải mà? Tại sao lại…
– Con có sức mạnh hội tụ tinh quang của vũ trụ, nhưng để có sức mạnh đó con sẽ … phải chết! Mẹ… mẹ không muốn, An An mẹ không thể đứng nhìn con chết như thế được đâu mà.
An ngớ người! Nó cũng là truyền thần! Nhưng nó sẽ phải chết sao? Nó…
– Giờ mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của con đấy An An. Hic dù thế nào mẹ cũng sẽ … tôn trọng lựa chọn của con! – Bà Hoài Ân nói mà lòng quặng thắt. Đưa ra quyết định sinh tử, há dễ chăng?
– Mẹ! Chúng ta về đi!
An lay nhẹ mẹ mình. Không ngạc nhiên là cuộc đối thoại nãy giờ chỉ có hai mẹ con với nhau. Nếu để những người bạn thân đứng kia, nếu để anh trai yêu đứng kia biết được sự thật này họ sẽ sao đây? An nhìn họ, ánh mắt man mác buồn sâu xa. Còn
bà Hoài Ân nghe An nói muốn về liền vui như đất cháy gặp mưa, An muốn về nhà phải chăng nó lựa chọn từ bỏ sứ mạng.
Không cần nghĩ nhiều, bà Hoài Ân mang An An đi. Nhưng An quyết định sao đây, khi nó vẫn cố hữu im lặng về sau thế này.
Chiếc xe rời khỏi đồng cỏ hoang. Ánh mắt An An thì dán vào gương phản chiếu những thân ảnh ngày càng nhỏ phía sau. Mọi người, An xin lỗi …
Vậy là mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức chẳng ai hiểu gì cả, cứ thế đứng đó nhìn chiếc xe rời đi trong im lặng. Ryno nhìn hai mẹ con rời đi, mắt hóa sâu xa nặng trĩu.
Biệt thự One Star.
An vô thức đi theo mẹ. Đến khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nó mới thu hồi ánh mắt quyết tâm, phải nó đã quyết định rồi, dù quyết định ấy sẽ khiến…
– Mẹ! Con muốn về phòng.
– Ừ! Đi đi con.
Đóng cửa phòng lại, An trượt dài trên phiến cửa. Ngày hôm nay nó tiếp nhận quá nhiều thứ, thật mệt mỏi! An tháo chiếc nhẫn gắn chiếc đồng hồ mini tiên ngón tay. Nhiều lúc nó tự hỏi cái bớt hình ngôi sao này có nghĩa là gì thì giờ có lời giải đáp rồi đấy. Sờ cái bớt nhỏ trên ngón tay, An cảm nhận được một cỗ cảm xúc kì lạ. Khi 10 tuổi, nó phát hiện ngón tay mình nổi lên cái bớt hình ngôi sao, bất ngờ nhưng vì thấy đẹp nên nó cũng chẳng hơi đâu nói với người khác. Khi thấy trên vai anh trai cũng có một cái bớt hình tuyết máu to bằng nắm đấm thì nó cũng chỉ nghĩ là di truyền thôi. Nhưng hôm đó, An mới đến trường thấy trên tay Xumi cũng có là lẽ gì đây? Hâzz, nó âm thầm thở dài.
Đêm đó.
Ryno không về. Trong bữa ăn , An quyết định:
– Mẹ! Mẹ đặt vé máy bay cho con đi Canada ngay ngày mai được không … Con…
– Hả?! Được được mẹ đi đặt ngay. – bà Hoài Ân hấp tất đi ngay sợ An An đổi ý.
Vậy là ngay sáng hôm sau. An lên đường đi Canada không một lời từ biệt. Nhìn chiếc máy bay rời đi trong không trung, Ryno và Hero đứng tựa người vào lang cang bến cảng đối diện sân bay đều im lặng. An em chọn trốn chạy đơn giản thế ư?
Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 42