Sứ Mệnh Bất Diệt

Chương 40


Bạn đang đọc Sứ Mệnh Bất Diệt: Chương 40

Chap 40 : BÍ MẬT THỨ 4
Hàn Vũ Phong tỉnh lại trong cái nhìn quan tâm của mọi người , và ông cũng là người hạnh phúc nhất khi thấy Hàn Vũ Trấn Lôi ở đó . Gia đình họ trở về bên nhau , nên kết chăng ? Không , vì đời là một chuỗi zít zắt vô tận , biết đâu mới là điểm dừng ?
Trường Genius .
– Ông ! Mẹ bảo đem điểm tâm cho ông . – An An lại líu lo đặt hộp bánh trên bàn . Hiện nay việc làm hằng ngày của nó là sáng kéo ông đi ăn , trưa mang cơm cho ông , tối kéo ông về nhà , chưa tính các buổi nửa sáng , xế chiều và khuya nó phụng lệnh của mẹ mang bánh cho ông . Hàn Vũ Trấn Lôi bị chăm cho béo tròng luôn rồi . Ông sợ luôn :
– Cháu ăn đi .
– Thôi , ông ăn đi ! Hi hi , mau ăn chống lớn ! ^^
– Trời …
– Ưm , ông ăn đi ! – An An chống tay cánh sen , nhìn ông nội chớp chớp . 1 phút , hai phút , phút thứ ba thì nó đã ngủ gục mất rồi . Hàn Vũ Trấn Lôi chỉ biết lắc đầu nhìn đứa cháu gái ham ngủ của mình . An An ý hả , lười như heo , mà nghịch thì như quỷ ! Hâzz
Nhìn về phía sân thượng , ông lại mỉm cười thật nhẹ , có gia đình cũng thật là tốt !
***
– An An . Dậy , dậy nhanh , dậyyyy ! – cả đám thay phiên nhau gọi cái con heo lười dậy . Nó ngủ ba tiếng rồi đấy . Mới sáng sớm gặp mặt nhau chưa nói được câu nào thì nó đã gục mặt ngủ mất tiêu , báo hại bọn chúng phải ngồi che cho nó ngủ . Khổ , dạo này bệng lười của An An ngày càng tăng cao , nó ngủ nhiều kinh khủng .
Hai mắt An An nặng nề mở ra khi bị quấy nhiễu , cố dụi dụi cho tỉnh bớt để nhìn đám bạn trước mặt . Nó cười hì hì hai tiếng rồi thì …

– An An !!! Dậy không thì bảo ?
Hay thật , ngủ nữa rồi kìa .
– AN AN !!!
– Ừ . Dậy thì dậy , im coi , dậy thì dậy , làm gì dữ ẹ !
Ngủ chút cũng hổng cho … Ngoáp – nó mắt nhắm mắt mở làu bàu rời khỏi lớp , nó cần rửa mặt để tỉnh táo . Công nhận dạo này ngủ nhiều thật đấy !
Nhưng mà nó trở lại lớp cũng là lúc mặt trời đứng bóng cao xào vì … nó còn bận ngủ gật trên đường !
– Bà kia ! Tỉnh dùm tui cái . – Xumi lay An An như con búp bê , thiếu điều xốc lên xốc xuống cho ruột gan phèo phổi đảo lộn nữa là đủ .
– An An , đi chơi đi , lâu rồi đâu có đi đâu đâu . Nha ! – Tử Hy ôm chặt tay của An An mà năn nỉ . Họ muốn đi chơi , đi chơi đi chơi, nhưng mà khổ quá chả biết đi đâu cả , thế là phải đành đi nhờ vả An An dẫn tàu đi vậy.
– Con heo ấy bây giờ chỉ biết ngủ thôi. Mấy đứa muốn đi chơi thì hối lộ anh đi! Hehe.
Ryno đi tới , vừa nói vừa cười gian xảo. “Hối lộ anh” á, xí!! Tử Hy kèo nèo:
– An An đi nha!
– Ngoáp , thôi thì ra xe anh Ryno chở đi, An đi ké thôi! Hì hì.
– An nhìn anh, cười híp mắt, le lưỡi trêu anh chơi.
Hé hé thế là cả bọn đứa trước đứa sau leo lên xe ngồi ngay ngắn. Wataru vỗ đùi:
– Đúng bài! Đi chơi muôn năm!
– Cảm giác được trốn học thật là tuyệt! – Andy hào hứng hét lên làm cả bọn trố mắt nhìn anh. Được rồi đấy, sao lại thấy trước mắt viễn cảnh thầy đứng đỏ mắt chờ nhỉ? Ác kinh!!
Chỉ có Hero và Sapan là không nói gì . Xumi luyên thuyên với Sapan:
– Dẹp cái bộ mặt đưa đám dùm cái y..y..y… – Mỗi cái “y” là một cái véo má Sapan , muốn đứt má bầu bĩnh của người ta luôn rồi . Hic .
Một lúc, Ryno khởi động xe đi ” Come on! ”
Nào ngờ phía xa , bà Hoài Ân đem bánh tới trường thì thấy An An cùng Ryno đi cùng một đám người đồng lứa , trông quen quen Họ … Hả , chẳng lẽ ???
Cộp ! Bà Hoài Ân vứt luôn hộp bánh trên tay , rối rắm đuổi theo chiếc xe trước mặt. Trong lòng bà vang lên một hồi chuông bất an…

Trong xe Ryno, mọi người cười nói vui vẻ. Chỉ có An An là tựa vào một góc mà lim dim thôi. Nhìn vào gương chiếu hậu trên cao, Ryno nhăn mày lắc đầu: con nhỏ này sắp hóa kiếp heo rồi!
Xe dừng lại ở vùng ngoại ô, cỏ thanh mát áp vào mặt chúng một sự thoải mái lớn. Giờ thì hiểu tại sao mà các nhà văn thơ luôn đưa thiên nhiên vào tác phẩm của mình rồi nhé, ở gần thiên nhiên thích thế cơ mà!
Xumi trải tấm ra xuống thảm cỏ, thức ăn thì đầy rẫy, giờ chỉ có chén thôi. An An lầm lầm lũi lũi đi cạnh Ryno, nó lầm bầm:
– Anh, buồn ngủ quá … Ngoáp …
– Ngủ ngủ ngủ quài! – Ryno trừng mắt nhìn thì:
– An An!
Là tiếng của mẹ An An. Tiếng gọi có chút gì đó rất phẫn nộ. An An nghe người gọi tên mà tỉnh cả ngủ, đứng hình như tượng, Ryno cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Chết rồi !!! Đó là cảm xúc của anh em Ryno, còn đám nhóc kia thì mặt mày hớn hở gọi ” Á, mami” rồi chạy về phía mẹ. Hai anh em nhìn những bóng lưng chạy đi mà cảm thấy khó xử vô cùng.
– Các cháu là…
– Con nè mami! Xumi, Xumi á!
– Con nữa, Wataru, mami nhớ con hông?
– Con nữa, Andy nè Mami, Hero anh con nữa nè!
Tất cả chúng xăm soi bà Hoài Ân như gặp lại điều quý giá đã đánh mất mà tìm lại được. Bà cũng mừng khi thấy chúng đã lớn khôn lắm rồi, nhưng mà … An gặp lại chúng , nó sẽ lại gặp nguy hiểm! Không được, An An mẹ xin lỗi nhưng mẹ phải mang
con đi lần nữa, không được:
– An An! Đi với mẹ! – Bà Hoài Ân chạy đến chỗ An An, nắm lấy tay nó mà kéo đi.
– Mẹ! – An níu lấy tay anh trai. Nó sợ, cái cảm giác này quen lắm, cảm giác lại sắp xa những người quan trọng!

Cả đám ngơ ngác trước hành động của bà Hoài Ân. Nhiều sự việc cứ xảy ra nhưng đâu phải lúc nào cũng biết lời giải đáp!
An An vùng khỏi tay mẹ, nó nghiêm trọng thét lên:
– Con không đi! Con không đi!
– AN AN! – bà Hoài Ân cũng xúc động thét lại . Mọi người bất ngờ tới im lặn. Bà thở dốc, bà nói như mếu:
– Đi thôi An An, đi với mẹ! Con phải đi với mẹ! – bà Hoài Ân lại nắm lấy tay An An. Bà nói như van xin. Còn An An thì níu lấy tay Ryno. Ryno nãy giờ vẫn im lặng, anh chõng chạc hỏi, điều thắc mắc này mọi người đã thắc mắc từ rất lâu rồi:
– Mẹ! Mẹ lại định đưa An An đi đâu?
– Đúng vậy! Mẹ nói rõ đi, con…
Bà Hoài Ân khó xử nhìn những đứa con của mình, tâm bà chùng xuống. Chính bà cũng sợ, sợ lắm, bà cũng khó xử lắm! Ryno hỏi dồn:
– Mẹ! Nếu hôm nay mẹ không nói rõ tại sao thì không được đưa An An đi đâu hết!
– Mẹ … – bà Hoài Ân thụp xuống bãi cỏ hoang dưới chân, tay vuốt mặt với một lực chẳng hệ nhẹ. Đâu đó tiếng dế khóc ròng, đâu đó giọt nước rơi, thấm đẫm sương. Nhưng mà, có lẽ sự thật này cũng nên được bật mí rồi!
Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 41


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.