Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 9: “The way to come home” (đường về nhà)
Chap mới siêu dài đây, đọc xong nhớ cho ta cmt nhá các ty, ta thấy nó hơi sến
“Tắt cái thứ nhạc kinh dị đó đi mày!”, thằng Exdi biết là sắp có kịch hay để xem nên bảo con Liên.
Tiếng nhạc vừa dứt thì thằng Hải quệt mồ hôi trên trán như thể vừa đi làm culi xong, nhìn thằng Lâm đang nằm rũ rượi trên sàn mà nói như không tin được:
“Tụi mày ra tay mạnh quá!”
“Từng đó chưa bõ bèn gì đâu chú ạ!”, thằng Exdi vỗ vai thằng Hải một cái làm nó giật mình nhảy dựng lên. Trời ạ, cái tay lớp trưởng này sao mà nhát vậy kìa? Phải xem lại thôi, hồi nãy nó nói năng hùng hồn được thế chắc là do ông bà thình lình nhập vào…
Bọn tôi thì phì cười vì sự nhát gan của thằng Hải, còn tụi khán giả kia thì che tay trước mặt nhưng vẫn ló mắt ra xem tình hình của nạn nhân, có đứa không dám thở mạnh, run bần bật sợ hãi.
Thằng Lâm nằm dài như con giun trên nền gạch trắng có kẻ hoa văn màu xanh đậm của lớp học, cả người bầm dập, rên ư ử. Nhưng phải chia buồn với nó là nó vẫn chưa được buông tha. Nó cần một người để “dọn xác” và tôi chính là người đó. Tôi nhảy xuống khỏi cái bàn đang ngồi, cho tay vào túi quần lôi ra con dao nhỏ thân yêu, bật mũi dao lên và ung dung tiến tới chỗ nó.
“Mày…định làm gì nữa?”, một thằng trong nhóm lớp Sử bước ra, chặn trước mặt tôi, hỏi mà giọng lạc hẳn đi, mắt ánh lên vẻ ghê tởm.
“Mày muốn thử không?”, tôi nghiêng đầu hỏi nó, không quên cười thật đểu giả. Sao không có ai trả thù cho thằng Lâm vậy kìa? Nó sống kiểu gì mà không có một thằng nào làm anh hùng rơm ra giúp nó, hay ít ra là chịu đòn cùng nó. Haizz, bọn này cần đi nhảy cầu gấp, ngay và luôn.
“…”, thằng đó không dám nói nữa nhưng vẫn đứng im tại chỗ như bị hóa đá rồi ấy.
“Uầy! Mấy lớp bên cạnh đến xem kìa!”, Liên chợt nói, tay vén một trong mấy cái áo đang che lớp cửa kính ra, Và ở sau lớp cửa đó là một đóng học sinh đang chen nhau xem như trong rạp chiếu phim.
Tôi gạt thằng đó sang một bên, tiến đến chỗ thằng Lâm, cúi xuống xem xét nó, tay mân mê con dao có phần cán được chạm khắc tinh xảo – món đồ độc đã làm bạn với tôi từ khi còn ở với mẹ.
Gõ gõ cán dao vào đầu thằng Lâm, tôi hỏi nó: ” Ey, mày tên gì tao quên mất rồi?”
“Ư…ư…tha cho…tao”, đáp lại là những tiếng rên và xin tha nhàm chán.
Sao lúc nào cái bọn bại trận cũng muốn xin tha thế nhỉ? Đúng là lũ hèn nhát không có chút tự trọng! Không giống như mấy thằng Ladykiller, khi thua chỉ nhếch mép cười đểu, không bao giờ mở miệng rên la. Tụi đó rất lì và có thằng còn lì hơn cả tôi, tới mức vô cảm.
“Ề, nó hỏi mày tên gì kìa?”, thằng Hùng đứng gần đó đá đá vào người thằng Lâm, cười khinh bỉ.
“Lâm”, nó cuối cùng cũng chịu trả lời vấn đề chính.
“À, Lâm phải không? Tên đẹp đấy!”, tôi dài giọng, “Và từ hôm nay, mày sẽ có tên là Lâm cụt.”
“HẢ?”, mấy thằng lớp Sử lập tức kêu lên bất mãn và hoảng hốt. Chắc trong đầu bọn nó đang hình thành một cuốn phim “Người đương thời” về một cậu bé tên Lâm, dù cụt tay nhưng vẫn chăm chỉ học hành và trở thành học sinh ưu tú của trường. Ha ha…
“Wonderful!”, con Liên vỗ tay bôm bốp khen,
Và không để khán giả đợi lâu, thằng Thuận và Hùng cùng lôi tên Lâm tới cạnh một cái bàn, kéo tay phải nó đặt lên bàn cái rầm. Đám con gái ré lên và vội dạt lui.
“Nó đấm mày bằng tay phải?”, tôi ngó lui hỏi thằng lớp trưởng. Không biết cái hồn thực sự của nó đã về chưa, hay lại lạc xuống địa ngục gặp lại bà con họ hàng rồi.
“Tay…phải…Nhưng làm…làm gì thế?”
Ồ, lại thêm một thằng nghĩ đến chuyện thằng Lâm biến thành Dương Quá cụt tay trong Thần Điêu Đại Hiệp đây mà!
Tôi không trả lời mà quay lại hỏi Lâm: “Cho mày chọn, năm ngón tay ngon của mày ngón nào sẽ hy sinh?”
“KHÔNG!!!”, nó gào lên, vùng vẫy bằng chút sức lực còn lại nhưng vẫn bị hai thằng Badboy kia giữ chặt. Bàn tay phải nó bị xòe ra giữa cái bàn, chuẩn bị một cuộc hành trình đẫm máu.
Tới nước này mà bọn lớp Sử vẫn câm như hến, không ai ra giúp nó. Bái phục!
“Tha cho tao!…Đừng mà…Tao xin lỗi…Tất cả là lỗi của tao!!!”, thằng Lâm cố gào thét nài nỉ, máu bắn tung tóe cả cái bàn, có vài giọt văng vào áo tôi.
Mẹ kiếp! Dám làm bẩn áo của bổn đại ca. Mày thật là phiền phức Lâm ạ!
“Yên nào! Tao sẽ nhắm vào ngón trỏ, mày mà cử động mạnh là đứt luôn hai, ba ngón tao không chịu trách nhiệm đâu!”, tôi bình thản nói như đang chơi game chém hoa quả trên điện thoại. Sẽ thế nào nếu nó không có ngón tay trỏ nhỉ? Chắc vui lắm!
Tôi đưa con dao lên hơi cao, chuẩn bị đâm xuống…
“AAAAA…”, thằng Lâm kêu lên y chang lợn bị chọc tiết, làm như bị chặt cụt cả bàn tay giống Teddy Bagwell không bằng.
Lưỡi dao từ từ lao xuống, chuẩn bị lấy một chút máu cho thêm bén…Tụi Badboy tuy đã khá quen với mấy cái trò này của tôi nhưng vẫn không kìm được, rú lên.
“KHÔNG! ÔI MẸ ƠI!”, thằng Lâm nhắm chặt hai mắt, run rẩy chịu đựng sau khi kháng cự không thành.
“Phập!”….
Con dao cắm xuống mặt bàn, ngay giữa hai ngón trỏ và cái của nó.
“AAAA…..ĐAU… QUÁ!!! MẸ ƠI!!!”, thằng đó vẫn nhắm mắt nhắm mũi la lên. Đúng là sợ chết, đã trúng tay nó đâu cơ chứ?
“Ê, chưa sao mà!”, tôi nhịn cười, nhắc nó.
“HAAAHAHAAHA”, bọn Badboy cười rú lên, còn bọn khán giả thì hoàn hồn, hỏi nhau: “Là đùa à?”
“Chưa hả?”, thằng Lâm mở mắt ra, nhìn ngón tay của nó mà hỏi hoang mang. Nhưng nó chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tôi đã giơ dao lên lần hai, “Lần này nhất định trúng!”
“ÔI KHOONGGGGGGGGGGGGGG!!!”, nó lại hét lên đầy sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu. Cho nó đi đóng phim kinh dị được đó!
“PHẬP! PHẬP! PHẬP! PHẬP……”, tôi đâm xuống tay nó nhanh không ngừng, nhưng cố tình đâm chỉ sượt qua mấy ngón tay, làm nó một phen sợ chết khiếp vì máu chảy ra từ những vết cứa đó. Nó tưởng đi tong mấy ngón thật rồi.
“Đùa với mày thế thôi! Lần sau mà còn động đến bạn tao thì sẽ có trò vui hơn nhóc ạ!”, tôi kết thúc trò chơi của mình sau khi con dao đã được tiếp xúc với máu. Hai thằng Thuận và Hùng cũng thôi không giữ nó nữa mà thả nó xuống cái “Bịch!”.
“HAHA…nhìn cái mặt nó đi! Còn giống con trai nữa không? Đúng là chỉ được cái bắt nạt người khác!”, con Liên chế giễu trước khi bước đi.
“Tự gọi xe cấp cứu nhé!”, thằng Exdi nhắc nhở thêm.
“Tiện thể gửi lời thăm mấy chị y tá xinh đẹp dùm tao!”, thằng Thuận cười sằng sặc…
…
Bọn tôi vừa từ lớp Sử đi ra chưa được bao xa thì có tiếng chân chạy theo và một giọng con gái cất lên cao vút: “Đợi tớ với!”
Quay lại, lũ “con hoang đàng” tưởng mình nhìn nhầm khi trước mặt là cô nàng học lớp Sử đeo đôi kính Nobita ban nãy.
“Muốn làm quen với anh nào hử?”, tôi cao hứng hỏi nàng ta.
“Hơ…tớ…”, nàng đó hơi run, cố gắng trấn tĩnh mới nói được một câu hoàn chỉnh, “Cho tớ gia nhập Badboy nhé!”
Cả lũ lập tức ồ lên phấn khích xen lẫn hiếu kì. Xưa nay cái tụi chuyên Sử này vốn không ưa gì bọn tôi mà, muốn gia nhập để làm cái con khỉ gì chứ?
“Biết đánh nhau không?”, con Liên cố nhịn cười, hỏi một câu tử tế nhưng giọng vẫn ranh ma.
“Không”, nàng đó thật thà đáp, mặt xụ xuống hơi hơi thất vọng. Xem ra nàng ta muốn gia nhập thật rồi, cuồng bạo lực hay là muốn có người bảo vệ đây? Nhìn cái bộ dạng thế kia chắc không có gì hay ho.
“Biết đua xe không?”, thằng Thuận cười hô hố vớt vát.
Đáp lại là một cái lắc đầu giả ngu giả ngơ. Không biết nàng này muốn lợi dụng vào Badboy để làm gì, mấy thể loại này gian lắm.
“Tốt thôi! Lại đây!”, tôi cười thật là nai tơ, ngoắt nó lại. Không dưng nghĩ ra một trò hơi bị vui.
Nàng ta hơi e dè nhưng rồi cũng từ từ tiến lại gần. Tụi kia nhòm tôi, chắc đang tự hỏi tôi định cho nó vào nhóm thật sao. Ô, tất nhiên là không rồi! Chỉ là chọc nó tí thôi.
Đợi cho nàng ta đến gần hơn, tôi chẳng nói chẳng rằng, cầm tà áo dài của nàng lên và…chùi máu trên con dao yêu quý của mình. Haha…
“ÔI TRỜI!”, nàng ta kêu lên, vội vàng giựt lại tà áo đã dính máu, nhìn tôi trân trối.
“Thế này nhé, cho cậu tham gia, nhưng với nhiệm vụ là chùi máu cho tụi này! Haha..”, tôi kết luận tỉnh như không.
“Hay lắm! Tham gia đê!”, bọn kia nhao nhao lên.
Nhưng cơ bản là nàng này không được mạnh tim cho lắm, sợ và sốc quá nên chạy cái vèo đi, để lại một lớp khói mù mịt trong không gian…Tội lỗi..
…
Nàng đó vừa chạy xong thì chúng tôi thấy nàng Madi đang đứng nói chuyện với một ông thầy dạy Hóa, gần cây phượng giữa sân trường.
“Way, tình iu to nhớn của mày kìa!”, con Liên cười gian manh, huých tay thằng Exdi một cái.
Lại một màn chọc ghẹo của lũ bệnh hoạn dành cho thằng đó.
“Chậc chậc…em này kinh thế, đến ông già tóc bạc mà cũng đi cua!”, thằng Thuận chém tầm bậy. Thật chả hiểu cái đầu đen tối của nó có gram bình thường nào không.
“Cua đâu mà cua? Là hỏi bài thôi!”, thằng Exdi liền bênh vực cho người-tình-trong-mộng của nó, có vẻ tự hào nữa. Hỏi bài gì chứ? Bình thường con nhóc này chỉ biết có chơi và chơi, không biết bao giờ mới chịu nghĩ đến tương lai. Nhưng mà vô tư như vậy cũng tốt, không phải lo toan, không phải tính toán, không sợ mau già. Có nhiều người muốn như nó mà không được đấy thôi. Tuy ham chơi nhưng hồi thi vào lớp 10 nó cũng học chăm lắm, 4 môn được ba mươi mấy điểm cơ mà. Tóm lại một từ: thú vị.
“Ra làm hòa với em nó đi!”, tôi dụ thằng Exdi. Nó nên tận dụng cơ hội không có ba thằng bạn “cũ” của nó ở đây mà nối lại cái tình xưa với con bé, kẻo lỡ xui rồi lại than “Uổng công anh đào ao thả cá-Cá thả xong rồi kẻ lạ đến câu” nữa thì khổ.
Nó nhìn tôi, hơi hơi nghi ngờ nhưng rồi cũng gật gù: “Ừ, để tao coi sao!”
Thằng Exdi vừa chạy tới chỗ Madi là cả lũ mấy thằng bệnh, đầu tiên là Thuận cười phá lên rồi hát nghêu ngao bài “Bad Boy”, bài hát “ruột” của nhóm, với ý định cầu chúc hay chia rẽ thì chưa biết:
“Khi tình yêu của em là anh, but sorry I’m a bad boy
Hay là ta phải xa rời nhau từ đây, cuz you’re a good girl
Và khi thời gian cứ trôi dần, thì em hiểu anh hơn nhiều lần
Sẽ chỉ mang cho em thêm xót xa,
Baby don’t leave me, I know you still love me
Và đừng vội vàng quay đi, thật sự lòng anh vẫn nghĩ
You’re my la la la
my la la la la lady”
Cái bài chế này của 4 anh chàng Bueno, YanBi, Mr.T, TMT, khá vui nhộn và lì nhưng tôi không thích cho lắm, tôi chỉ khoái DSK. DSK là ai ấy hả? Đó là một rapper người Việt, thần tượng của tôi. Mà cần phải nói thêm là bọn chúng tôi rất mê rap, cả rap ngoại và Việt- một thể loại rất kén người nghe nhưng đã thích rồi thì khó bỏ, nghe cứ như hút cần sa ấy, haha. Nhiều người nghĩ rap là một thứ nhạc điên khùng, tùy thôi, nhưng sống trên đời rất khó tìm được tri kỉ, và đến với rap thì bạn có thể gặp những tri kỉ như vậy. Ack, sến kinh dị…
Mà tạm gác cái vụ nhạc sang một bên, gạt luôn thằng Exdi với cái trò “tớ đã dậy thì như thế nào” của nó, tôi muốn chuồn hai tiết cuối là Địa với Công Nghệ để đi vu vơ. Cho nên mới có chuyện con Liên đòi rủ tôi đến trại trẻ mồ côi với nó.
Chiều thu mát dịu với một chút nắng và một chút gió lành. Bầu trời trong xanh và cao vời vợi tạo nên một cảm giác chới với cho khách lữ hành cô độc. Nhưng đến cái trại trẻ mồ côi này thì cảm giác đó tan hẳn, vì tiếng nói cười vui nhộn của bọn trẻ con có thể xua tan mọi điều buồn phiền. Khoảng sân trước trại vẫn rải đầy lá vàng như ngày xưa, tưởng như không có gì thay đổi. Chém đại thế thôi chứ ngày xưa tôi chả biết chỗ này thế nào, tôi có đến đây nhưng không ở lâu mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nên chả thấm được cảm giác làm trẻ mồ côi không nơi nương tựa ra sao.
“Tao cực thích chỗ này!”, con Liên thường hay nhai đi nhai lại cái điệp khúc đó mỗi khi đến đây, và còn mua một đống quà hco lũ trẻ nữa. Nó đúng là người tốt trong cái thời đại này.
Nó thích chỗ này không phải là vu vơ, mà vì nó nhìn đời bằng một màu hoang tưởng. Nó có bố mẹ đàng hoàng nhưng suốt ngày cãi nhau, không quan tâm gì đến nó, dẫn đến sự chán đời và bất cần như bây giờ. Và đó cũng là lí do tại sao nó rất yêu thương bạn bè.
“Nếu được lựa chọn, tao thà đến đây ở còn hơn”, nó cười nhạt, mất đi cái vẻ hớn hở thường ngày. Thay vào đó là một nỗi buồn cố chấp.
“Mày ngu! Về mà chơi với ông bà già đi chứ kẻo không còn cơ hội!”, tôi dạy đời nó, cảm thấy cái trò buồn-vì-bố-mẹ-cãi-nhau là một trò vô nghĩa. Tốt thôi, có lắm người muốn được nghe tiếng cãi nhau đó hằng ngày còn chả được. Kinh dị.
“Kệ tao!”, nó nhún vai bất cần, tiện tay giựt một cái lá cây, vò nát.
Bọn trẻ rất vui khi thấy chúng tôi đến, cười nói tíu tít cả lên. Kì này phải bày cho chúng mấy trò bệnh hoạn để xả stress mới được.
“Hai con dạo này học hành thế nào?”, một bà nuôi dạy trẻ, tên Tâm thì phải, cười hiền hỏi chúng tôi. Vâng, bọn tôi đến đây chai cả mặt rồi nên ai cũng biết.
“Dạ, cũng bình thường thôi.”, con Liên cười ngây thơ nhưng trông có vẻ thật lòng, kiểu giống như đây mới là nhà thật của nó, còn cái bà này là mẹ nó ấy, tởm!
“Dì đừng tin! Cái con này nó bị thần kinh giai đoạn cuối, còn học hành gì chứ?”, tôi xen vào chọc nó, vẻ chê bai.
“Vậy à? Haha…bị thần kinh thì phải vào trại điên gấp thôi!”, bà ấy cười ủng hộ, nhưng rồi chợt nghĩ ra chuyện gì đó và nghiêm mặt lại, nói: “À mà này, học gì thì học, đừng có học nhiều quá kẻo bị điên thật đấy nhe!”
Rõ khổ, cái bà này là chuyên gia lo xa mà!
“Ê, mày đàn cho tụi nhỏ nghe kìa! Cái bài gì vui vui giống hôm trước ấy!”, tôi bảo con Liên, cắt đứt cái vụ chuyện trò này đi càng nhanh càng hay. Tôi không muốn nghe giảng đạo. Mà kể ra con này khoái đàn cho lũ nhóc nghe lắm.
“Okay thôi”
Lũ nhóc ủng hộ liền, reo lên sung sướng. Nhưng rồi nhóc Linh, một cô bé học lớp 7, kéo áo tôi, nói với vẻ nghiêm trọng : “Anh hai ơi, hồi chiều giờ bọn em thấy cái chị đẹp ơi là đẹp thường đi với anh đến đây mà ngồi khóc lâu lắm rồi!”
“Phải đó!”, tụi nhóc bắt đầu nhao nhao lên, “Đại mỹ nhân của tụi em không biết có vụ gì mà rơi lệ, nhìn đau lòng lắm!”
What the hell? Cái lũ này đang nói về ai vậy kìa? Cái gì mà đại-mỹ-nhân chứ? Thường đi với tôi đến đây chỉ có 3 người có thể coi là đẹp, một là con Liên, hai là một đứa bạn tuổi thơ, còn ba là một của nợ đeo bám, không lẽ…
“Đừng có nói là mỹ nhân Subi của mày chứ?”, con Liên đoán ra ngay lập tức.
Cần phải nói thêm là Subi, tức “quạ đen” huyền-thoại kia, đã biết đến chỗ này trước cả tôi. Nó là con đại gia, nhưng bố mẹ nó đã mất sau một vụ tai nạn gì đó rồi. Kể cũng tội. Và đó cũng là lí do vì sao nó thích chỗ này.
“Đau lòng lắm hả?”, tôi hỏi cái lũ nhóc tì luôn tôn sùng mình là “anh hai” kia, đơn giản vì chúng thấy tôi “thánh thiện như thiên sứ”, trích nguyên văn lời nhóc Linh đó.
“Em hỏi mà chị ý không nói gì hết! Bó tay thôi!”, con bé mặt đau khổ nhún vai.
Tôi và con Liên đi ra vườn với tụi nhỏ, và thấy một cảnh có nguy cơ làm lũ trẻ không học bài được: “Quạ đen” đang ngồi một mình trên bậc cầu thang, úp mặt vào hai tay, bờ vai rung lên từng đợt, nhìn thảm kinh dị.
“Vào trong chơi đi, để vụ này cho anh!”, tôi bảo tụi trẻ nhưng chả thấy hứng thú gì. Cơ bản là đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy bé “quạ” này khóc. Điều đó làm tôi nhớ đến những giọt nước mắt của mẹ. Ngày xưa, người phụ nữ ấy khóc tôi đã không làm được gì vì tôi chưa hiểu thế nào là nỗi đau, nhưng giờ thì hiểu rồi, và cần phải làm cho vị tiểu thư đây nín đi.
“Này!”, tôi bước tới gần nó, gọi bằng giọng chẳng có vẻ gì là thông cảm.
Nó ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy nước chợt mở to nhìn tôi, bàng hoàng như bị bắt gặp đang làm trò gì xấu xa ấy. Nó ngay lập tức chùi nước mắt, cười khổ sở, lí nhí hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Nhưng mà cái vẻ gượng gạo giả tạo này càng làm tôi khó chịu hơn, thà nó cứ khóc luôn đi cho xong. Đàn bà đúng là phiền phức!
“Lại có chuyện gì thế?”, tôi ngồi xuống cạnh nó, hỏi như hồi trước còn làm bạn tốt.
“Em nhớ bố mẹ lắm! Huhuhuuuuuuu………..”, nó không kìm được, nước mắt lại chảy ào ào như để dành mấy năm nay rồi í. Nó lại gục mặt xuống hai cánh tay, khóc rưng rức.
Biết ngay là đến đây thể nào nó cũng đâm tự kỉ vì nhớ đến cái tuổi thơ sến súa êm đềm đó mà! Tội nghiệp, nếu nó là em tôi chắc chắn tôi sẽ không cho nó đến đây nữa…
“Nhớ thì được cái gì chứ? Thôi nào!”, tôi an ủi nó bằng sự tử tế nhất có thể, nhè nhẹ vỗ vai nó. Tội lỗi quá, thực tâm tôi chỉ muốn trả lại sự yên bình cho lũ trẻ yên tâm học bài thôi!
Nó im lặng không nói gì, chỉ khẽ nấc lên nhưng đã đỡ thảm hơn. Tôi cắm earphone vào điện thoại, chìa cho nó một tai nghe, “Nghe nhạc cho đỡ buồn này!”
Bài “The way to e home” của Ling là hợp nhất. Tôi chả khoái an ủi người buồn, chỉ là do nó làm tôi đâm chán nên giả vờ tốt vậy thôi. Nó nhận lấy cái phone, đeo vào. Tiếng nhạc sôi động vang lên, giọng rap siêu chất của tay rapper này làm cho kí ức trỗi dậy một cách bình yên:
“Có những con đường đưa ta lên đến thảm hoa
Nhưng cũng có những con đường đưa ta đến bờ thảm họa
Và thành công là đánh đổi thời gian,niềm tin,gia đình
Đôi khi tất cả rời xa mình
Ta bước qua những dặm xanh
Và khi ta ngoảnh đầu nhìn lại thanh xuân qua thật nhanh
Trời xanh vẫn ở đó nhưng đời ta dần khép lại
Tiền bạc,tiếng tăm,những mảnh vỡ phù hoa cuộc đời ta chúng ghép lại
Cỏ dại nhỏ dại ,bỏ lại,ép lại trong trang vở
Khô khốc nhưng đang đang thở
Mong xanh nhưng không còn nữa đâu
Mong manh tan vào nỗi đau
Biết đến bao giờ sông mới chảy ngược?
Biết đến bao giờ mưa mới này ngược?
Biết đến bao giờ ta được hồn nhiên?
Biết đến bao giờ phận ta còn duyên?
Biết chẳng bao giờ gặp lại hồn nhiên như ngày xưa
Trong tiếng hát dĩ vãng lại được nhìn cha đang đứng trong khẽ cười
Biết chẳng bao giờ hồi hộp chờ mong như lần yêu đầu tiên
khi nay ta lặng nhìn thời gian không quay trở lại
Ngày hôm qua đã xa lắm
Buông bàn tay nào ta nắm
Mẹ thôi không còn ru ta trong chiếc võng con
Cha thôi không cõng con
Thiên thần trong cổ tích vẫn hai cánh
Xe đạp mini vẫn hai bánh
Xích đu vẫn đong đưa
Tắm chuồng vẫn trong mưa
Chỉ có ta đã khác giờ lại mong xưa
Biết đến bao giờ ta lại gặp nhau hả cố nhân?
Về ghé thăm nhà trong chuông gió ngân
ầu ơ
ai ru người lớn để thành thành trẻ thơ
để mơ,để nhớ
đường máu về tim đỏ thấm
có giống như đường trở về với tổ ấm?
ai đó cho tôi quá giang với
sao ai cũng vội vã như thể cái chết đang tới
tương lai bắt hiện tại và quá khứ phải di cư
tuổi thơ đi tị nạn
đường về rộng thênh thang
nhưng ta chỉ còn bình yên trong dĩ vãng”
Bài hát rất có tác dụng, lát sau nó đã hết khóc. Và lát sau nữa thì nó tựa đầu vào vai tôi, nhắm mắt ngủ ngon lành, chắc do được quan tâm nên sướng quá. Cái con “quạ đen” này thật biết lợi dụng thời cơ!