Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 10: Những trò trẻ con và Chó Điên


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 10: Những trò trẻ con và Chó Điên

Không biết thằng Exdi đã đầu độc cái gì mà giờ ra chơi chiều hôm sau Madi mò sang lớp Lý của tôi chơi. Nó vẫn theo cái style lì lợm và trẻ con đó, tức là đồng phục nam sinh và giày thể thao hàng hiệu, cổ đeo một cái headphone màu đỏ rực. Nó chạy vào cái “sòng bài” mới mở của Badboy- đến từ hỗn tạp các lớp- cười hí hửng: “Blackjack hả? Cho tớ chơi với!”
Cả lũ “con trời đánh” khá là bất ngờ vì sự xuất hiện của nó, căng mắt lên nhìn bảo-bối-của-Ladykiller. “Kiếp đỏ đen” đang hăng say cũng phải tạm ngưng.
“Ủa! Madi? Sao hôm nay có nhã hứng sang đây vậy ta?”, con Liên đang có nguy cơ thua bài liền tận dụng cơ hội xông ra làm màn chào đón, tiện thể khuyến mãi nụ cười rạng rỡ vô đối, thiếu điều muốn lao tới ôm vị-cứu-tinh.
“Sang chơi thôi mà! Hì hì!”, Madi tiếp tục cười thân thiện, ngó từ đầu tới cuối lớp rồi gật gù, “Công nhận Badboy rất đoàn kết, cái gì cũng chơi cùng nhau!”
Và trong mắt nó lúc này là một sự ganh tỵ pha lẫn với ngưỡng mộ, chắc nó đang nghĩ tới một đại gia đình mang tên Badboy, tồn tại bền vững qua nhiều thế hệ với truyền thống “đã xấu mà còn xa- đã bị si đa mà còn xông pha đi hiến máu”.
“Tất nhiên, Badboy mà!”, con Liên lại được một phen tự sướng ngất ngây con gà Tây sau lời khen đó.
“Lại đây làm vài ván đi!”, thằng Nodi vẫy Madi lại. Cam đoan là trong đầu thằng này đang có mưu đồ đen tối, chỉ có điều là nhìn mặt nó hơi bị trong sáng thôi.
Tôi xóc lại bộ bài, nhìn con bé đang kéo ghế ngồi giữa bầy con trai rất tự nhiên bằng tia nhìn khá nguy hiểm rồi hỏi nó, nhưng cốt yếu là để chọc thằng đại ca: “Thằng Exdi của cậu đâu rồi? Sao đi ngang lớp Toán mà không kéo nó đến đây luôn?”
Có khi thằng Exdi đang mải mê tán gái ở cái chỗ mắc dịch nào đó mà quên mất tình iu to lớn của mình. Thằng đó si tình là thật nhưng đa tình thì càng không giả. Nó mê con bé này nhưng vẫn thích đi chòng ghẹo mấy em khác.
Madi nghe vậy thì lườm tôi một cái sắc thôi rồi, phủ nhận ngay: “Ai là của ai chứ? Bọn tớ là bạn bè, bạn quan trọng hơn bồ! Mà Exdi đang bận chút việc, sẽ qua sau”
“Ớ…..Hay lắm! Vậy là hai người đã trở lại làm bạn tốt rồi hử?”, tôi gật gù thỏa mãn khi biết cái vụ kia đã thành công, tức là mối quan hệ giữa con nhóc này và Badboy sẽ được cải thiện. Khi đó thằng nào muốn đâm đầu đi thích nó thì cứ việc, miễn không để nó bắt cá nhiều tay là được rồi.
“Hay gì mà hay? Tớ đang bị tẩy chay đây…Mà thôi, không nói nữa…”, nó đốp lại, có vẻ không được vui như hồi nãy nữa, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại sự hào hứng, lôi trong túi ra bộ bài, bảo cả bọn: “Tớ làm nhà cái cho! Ai thua sẽ phải làm theo một điều kiện người thắng đặt ra, ok?”
“Nghe được đấy!”, lũ kia nhao nhao lên hưởng ứng. Nãy giờ chơi bài mà phạt mấy đứa thua phải quỳ nát cả chân, tội lỗi.
Madi bắt đầu xóc bài như một tay cờ bạc chính hiệu, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Nó là một đứa mê chơi, và hầu như trò nào cũng rất sành sỏi. Tuy rằng nó rất xinh xắn dễ thương nhưng không hề chảnh mà lại rất dễ gần. Muốn rủ nó đi chơi hả? Dễ cực kì, chỉ cần kiếm một chỗ nào đó vui vui, có cảm giác mạnh càng tốt rồi rủ nó là nó sẽ đồng ý ngay, mà tất nhiên phải là bạn của nó đã. Nó ham chơi và quá vô tư, lúc nào cũng cười cười nói nói, nhìn tưởng dễ ăn dễ cưa nhưng thật ra là rất khó, chưa kể đến mấy thằng kì đà cáo già xung quanh nó nữa…
Muốn chơi bài hay thì phải ăn gian, và Madi đã thành công trong ván đầu tiên, nó xóc một hồi rồi phát ra cho 6 người cùng chơi là tôi, thằng Nodi, con Liên, thằng Hùng, Cường, Thuận mỗi người 2 quân bài mà điểm thấp lè tè, riêng nó thì một con K rô…
Vì theo luật chơi thì quân đầu tiên được phát ngửa, mà bài của bọn tôi thì không có K, Q, J, 10 gì hết nên chịu, có giở mánh đổi quân bài nằm sấp còn lại thành A cũng không thắng được. Mà cam đoan kiểu gì thì quân bài còn lại của Madi cũng là A cho xem!

Đợi mấy thằng kia bốc bài xong nó mới lật bài lên, và sung sướng khi quân bài còn lại là A cơ.
“Haha…được Blackjack! Tớ thắng nhé!”, nó kêu lên và cười giả điên một cách hiền lành. Đúng là nguy hiểm mà cố tỏ ra ngu!
“Wa!!! Có nhầm không vậy? Sao bài của các cậu toàn trên 21 điểm với lại dưới 15 hết? Thua thảm hại rồi kìa!”, nàng hoa khôi Yến Ly ngồi quan sát nãy giờ đập bàn phát cuồng lên.
Vấn đề là 6 thằng trong bọn tôi( chữ “thằng” cũng áp dụng cho Liên) đều là “cao thủ đại nội” trong món bài này, vậy mà lại bị một đứa con gái xỏ mũi. Thật buồn cười!
Mặc cho lũ con hoang đàng kia đang hoang mang nhìn Madi đầy tò mò lẫn ngưỡng mộ, tôi bình thản bảo nó: “Ván này không tính! Cậu chơi ăn gian!”
Nó ngay lập tức cãi lại, đồng thời tự sướng một vố hùng hồn: “Gian đâu? Cậu đừng có mà chém bậy! Tớ rất ít khi chơi nhưng đã chơi thì phải thắng lớn, haha!”
Cả lũ ngồi chơi ở mấy “sòng” xung quanh cũng phải ồ lên cười vì cái sự chém gió cưa bom gài mìn của nàng này.

“Ờ, tao thấy nó đâu có gian đâu mày?”, thằng đại ca bênh vực nó. Trời ạ, cái thằng này lại phát bệnh mê gái kinh niên rồi!
“Có giỏi thì lấy một bộ bài khác ra chơi, xem cậu còn thắng được không? Chứ bộ bài này theo cậu lâu rồi, tớ e là từng quân bài cậu cũng học thuộc luôn rồi ấy!”, tôi vẫn ung dung bảo Madi, tay phe phẩy mấy quân bài trung-thành-với-chủ-nhân của nó. Mà quả thực, nếu tôi đoán không lầm, nó đã nhớ hết cái đống bài này.
Nó mở to mắt ra nhìn tôi ngạc nhiên đến mấy giây rồi cười phá lên: “Haha…Quả không hổ danh Vua Bài của lớp Lý! Tớ chỉ biết ăn gian mỗi cái mánh đó mà cũng bị cậu nhìn ra! Hâm mộ quá đi! Nhưng ăn gian cũng tính mà, phải không? Cho nên ai thua phải làm theo lời tớ!”
“Trời ạ! Thuộc hết các quân bài luôn á?”, bọn kia vỡ lẽ ra, lại nhìn nó bằng ánh mắt của Colombo tìm ra châu Mỹ.
“Tất nhiên là được! Nhưng trừ tớ ra, ok?”, tôi bán đứng 5 thằng còn lại. Để xem cái điều kiện mà Madi đặt ra là gì. Đó là một trò quậy phá, chắc thế!
“Cũng được! Thể loại như cậu tớ chơi không lại, để hôm nào tớ bảo Godi đấu bài tay đôi với cậu một ván xem giữa Badboy và Ladykiller ai giỏi hơn!”, nó cười hứng thú khi nhắc đến cái thằng cáo già bạn tốt của nó. Haizzz, lại là thằng khốn đó, không biết phải làm thế nào con nhóc này mới thoát khỏi những suy nghĩ tốt đẹp dành cho tên đó đây!
“Có chơi có chịu!”, con Liên hùng hồn tuyên bố, “Nói đi Madi, cậu muốn tụi này làm gì?”
Chỉ chờ có thế, Madi đề xuất cái mưu đồ đen tối của nó bằng giọng rất là tỉnh: “Có gì đâu, 5 người thua các cậu chạy từ đây ra thư viện, vừa chạy vừa hát bài “Một đoàn tàu” vừa múa cho cả trường xem, hề hề”
to be cont…
tuy hơi ngắn và nhảm nhưng nhớ cho ý kiến nha mọi người, t/g sẽ sớm post phần 2 của chap này, tại k có time ^^


“Hay đó! Cậu thật là ác nhân thất đức Madi ơi là Madi! Hahaha…”, thằng Exdi ở đâu bay vào cười khùng khục hưởng ứng trò vui của “chú hề”, coi bộ nó muốn xem cảnh mấy thằng Badboy, mà ai cũng biết trong đó có gã đại ca xấu số, làm trò cười cho thiên hạ.
“Haizz…tớ cũng không muốn như vậy!”, con bé giả nhân giả nghĩa, trông khổ sở lắm, “Có trách chỉ trách số các cậu ấy xui thôi!”
“Này, là do cậu ăn gian mà! Trò này không tính!”, thằng Nodi xua xua tay không chịu tham gia cái hình phạt kinh dị đó. Cũng phải, đường đường là đại ca của Badboy, hơn nữa là hot boy khối 10, hơn nữa nữa là con ngoan trò giỏi, việc quái gì phải chạy tưng tưng để đáp ứng trò chơi gian lận đó chứ!
Nhưng Madi là một con nhóc có nhiễm máu láu cá, nó ngay lập tức giở giọng mỉa mai ra: “Ok, xem ra Badboy chả có gan chịu thua, cứ tưởng là hay lắm cơ!”
Thế là 5 thằng vì đại nghĩa là bảo vệ danh tiếng cho Badboy đành phải diệt thân, bay ra hy sinh trên trận địa, tạo nên trò cười có một không hai. Nhưng vì Badboy có tinh thần đoàn kết, “có phúc cùng hưởng có nạn tự chịu” nên chỉ có vài thằng cùng ra tiếp sức cho bạn bè, nối đuôi tạo thành một đoàn tàu ngắn cũn cỡn chạy ra thư viện giữa bao nhiêu là ánh mắt hiếu kì của bọn học sinh. Tụi khán giả đó đang tự hỏi, hôm nay trời nắng không gắt lắm, tại sao ông trời nỡ lấy đi sự tỉnh táo của con người?
“Haha…tớ đùa vậy thôi mà tụi đó cũng làm thật!”, Madi đứng trên tầng hai nhìn theo tác phẩm của mình mà cười ngặt nghẽo. Con bé này thật là quá ác, người ta làm thật rồi mới bảo là đùa!

Nhưng mà sau vụ đó, dường như Madi bắt đầu xem Badboy là bạn thật sự, nó bảo: “Bạn của Exdi cũng là bạn tớ” nên nguyên một tuần cứ đến giờ ra chơi là bay qua bu bám lớp tôi, vừa đánh bài vừa chém gió rộn ràng hẳn lên, khiến cho lớp Lý vốn đã ồn như cái chợ đen nay càng trở thành mục tiêu nhòm ngó của các thế lực thù địch, ấy nhầm, của mấy ông thầy giám thị. Đánh bài trong lớp là vi phạm nội quy, ok? Và để nâng cấp level phạm nội quy, chúng tôi chuồn mấy môn phụ luôn, đi chơi vu vơ khắp nơi. Nhưng trong mấy vụ đó, Madi không bao giờ để cho thằng nào có vinh hạnh chở nó, mà nó luôn phóng vèo vèo với em moto chế siêu đẹp và xịn của mình, chơi chưa xong thì về trường đón thằng Godi chết tiệt của nó. Thằng đó có máu kí sinh trùng hay sao ấy, toàn bắt con bé chở đi học rồi về nhà không thôi… Và để xem xem mối quan hệ của “đối tượng” với mấy thằng Ladykiller như nào, con Liên đề nghị tới nhà Madi chơi. Dĩ nhiên là nó gật đầu ngay, “bạn bè” mà!

Một sáng chủ nhật đẹp trời, lũ “con hoang đàng” mini, tức là chỉ có 4 thành viên tích cực: Nodi, Exdi, Liên và tôi cùng đến “ăn chực nhà con đại gia một bữa”, nguyên văn lời con Liên. Nhà, à không, ngôi biệt thự mà con bé này sống thuộc loại đẹp và sang nhất thành phố, thiết kế theo kiểu châu Âu với tông màu trắng thanh nhã nhưng vẫn phủ một sự lạnh lùng đến kì lạ, không biết là do thành kiến của tôi hay do sự thật là thế nữa.
Thằng Exdi lấy điện thoại gọi cho con bé xong thì chả thấy nó đâu mà chỉ có 3 thằng kì đà cùng đi ra cười gian manh nhìn bọn tôi với vẻ kì thị. Quả nhiên là tụi này rất khoái tập trung lại chơi với nhau.

“Wa! Những vị khách không mời mà tới này Baddi, có cả kẻ phản bội nữa!”, thằng Quang, hay còn gọi là Cradi nói với thằng Bảo, kẻ lạnh lùng nhất trong Ladykiller với giọng giễu cợt.
“Chà chà! Sao tao thấy nước nhà mình hôm nay hơi đục, hóa ra là có mấy con cá chết trôi!”, thằng Baddi vốn dĩ theo style băng giá nhưng vẫn không kìm được hứng thú khi nói mỉa bọn tôi.
“Ủa? Vậy sao? Thế mà tao cứ tưởng có chuột chết đến đây nữa chứ!”, thằng Godi chêm vào với cái bản mặt ngạc nhiên đến là hoàn hảo.
“Các cậu thôi đi mà!”, Madi lúc này ló đầu ra từ trong nhà càm ràm rồi nhấn nút cho cánh cổng sắt to đùng tự động mở ra.
Bọn tôi bước vào trong, con Liên chém một câu hay ho: “Nói xa xôi cho lắm vào cũng không có tác dụng gì đâu, hehe”

Nhưng ngay lập tức hai thằng Baddi và Cradi cùng chặn Exdi lại, một thằng khinh bỉ lên tiếng: “Tao nhớ mày đã biến khỏi đây rồi mà! Đầu óc mày có vấn đề hay sao mà quên mất vậy?”
“Ủa? Rời khỏi đâu có nghĩa là không quay lại? Mà nhà này đâu phải của tụi mày?”, thằng Exdi phản công, cái mặt nhìn ngạo ngạo, bất cần.
“Không phải của tao nhưng tao cấm đồ phản bội đặt chân vào đây!”, thằng Cradi gằn từng tiếng. Rõ ràng là nó rất muốn đấm cho Exdi một cái bay cho ồi.
“Ừ thì phản bội, nhưng mà phản bội cũng cần có cơ hội làm lại từ đầu chứ?”, thằng Exdi nhượng bộ đôi chút.
Thằng Godi nở nụ cười đểu giả quen thuộc, vỗ vai Exdi: “Câu này nghe còn được! Nhưng nhỡ cái cơ hội đó không dành ày thì sao?”
Haizz, nghe cái lũ này chém qua chặt lại thật là hại não, tôi bèn góp vui: “Cóc cần cái cơ hội khỉ gió nào hết, tự thằng Exdi sẽ tự cho nó cơ hội, ok?”
“Thử xem!”, thằng Baddi nhếch môi cười lạnh lùng.
Madi thấy tình hình không ổn nên chạy ra, trên tay ôm một con chó Nhật ngồ ngộ to tổ bố một cách khá vất vả, vừa lau mồ hôi vừa rụt rè nói: “Godi à, cho…Exdi vào đi mà! Thực ra cậu ấy…cũng đâu phải kẻ…phản bội đâu. Bất đắc dĩ thôi mà!”
Hay! Bình thường nó mạnh mồm cãi tay đôi với người khác là thế mà giờ lại đi nhỏ nhẹ van xin một người không phải chủ nhà nó. Good good!
“Cậu không cần quan tâm đâu! Tụi này tự giải quyết được!”, thằng Godi chả thèm động lòng.
Con Liên thấy thế định bay ra đấu võ mồm thì có tiếng còi xe ở phía ngoài cửa và một giọng nam trầm vang lên:
“Cái gì mà phải “giải quyết” vậy mấy đứa?”
Cả lũ cùng quay lại nhìn. Đó là một người đàn ông trạc ngoại tứ tuần, mắt đeo một đôi kính đen như giang hồ đang ngó bọn tôi từ trong chiếc xế
Lamborghini Aventador màu vàng láng cóng. Ở phía sau còn có hai chiếc Limo màu đen nữa.
“Bố về sớm vậy ạ? Con tưởng tuần sau chứ?”, Madi tiến lại gần ông ta, hỏi mà vẻ mặt không được vui. Hình như cha con nhà này có mâu thuẫn thì phải.
“Con chào bố!”, không hẹn mà cả 4 thằng là Godi, Baddi, Cradi và cả Exdi cùng đồng thanh. Ba thằng bọn tôi cũng chào theo rồi tránh đường cho đại gia lái xe vào. Trước khi vào trong, ông “bố” đó vui vẻ nói: “Xem nào! Huy, Bảo, Quang, Nguyên, đủ cả nhỉ? Còn đây là bạn của mấy đứa hả? Sao không vào trong mà đứng ngoài thế?”

“Dạ, giới thiệu với bố, đây là bạn con”, Madi chỉ vào từng thằng trong bọn tôi, “Đây là Phong, Kiệt và Liên”
“Chào mấy đứa!”, ông ta cười thêm phát nữa, trông hết sức kệch cỡm rồi giục cả bọn vào nhà.
Mấy cha nhà giàu bao giờ cũng khoái trò khoa trương, bằng chứng là ông “bố” này vừa vào nhà là cả đám giúp việc và vệ sĩ trong đó xếp hàng và cúi đầu chào một cách nghiêm túc: “Chủ nhân đã về ạ!”
Ông ta chỉ gật đầu rồi bảo họ đi làm việc, xong ngồi chém gió với lũ chúng tôi trong căn phòng khách kiểu cổ điển vô cùng rộng lớn và tinh tế. Có vẻ như cha này là một người lạnh lùng nhưng vì nghề nghiệp phải cố tỏ ra thân thiện.
“À, ta quên chưa giới thiệu với mấy đứa”, ông ta bảo lũ con hoang đàng là chúng tôi, “Ta là bố của Hoàng Nguyên và cũng là bố của 4 đứa bạn nó. Mấy đứa chơi với nhau lâu chưa?”
Nhận cả lũ điên này làm con luôn á? Ladykiller thật là gắn bó.
“Dạ cũng lâu rồi bố ạ!”, thằng Godi rào đón nhanh chóng, giọng đểu khủng khiếp, “Những người bạn mới này rất tốt bụng và thú vị!”
Đúng là buồn nôn, thằng này đạo đức giả kinh! Hai thằng kì đà kia thấy thế cũng phun ra một tràng những lời khen giả tạo sởn da gà dành cho chúng tôi, nào là “tài năng”, “thân thiện”…này nọ.
“Mấy bạn cứ quá khen!”, con Liên không chịu được nói đểu.
Ngồi nói chuyện sến một hồi, ông bố kia mới đi vào vấn đề chính: “Thế sau này các cháu định theo đuổi nghề gì? Có giống mấy đứa con của ta không? Tụi nó toàn thi Ngoại thương với Kinh tế không à!”
“Dạ cháu cũng định thế, nhưng mong ước lớn nhất vẫn là đạo diễn ạ!”, thằng Nodi nói với vẻ tự hào. Vâng, cái tên của nó cũng bao hàm mơ ước đạo diễn : Normal Director, giống Ladykiller.
Mặt ông ta thoáng chút ngạc nhiên rồi quay sang nhìn tôi với con Liên, “Còn hai cháu?”
“Cháu chưa quyết định được, đến đâu hay đến đó thôi ạ!”, tôi cười ngây thơ. Thực ra cái mơ ước của tôi nó kinh dị lắm, chẳng đáng lôi ra cưa chém ở đây.
“Cháu cũng vậy!”, con Liên hùa theo tôi.
Ông ta cười nhạt, còm men thẳng thừng làm nhiều đứa có nguy cơ dồn máu lên não: “Đừng nên mơ tưởng làm đạo diễn giống lũ con ta! Đạo diễn là một nghề viễn vông!”
Và sau khi tận hưởng ánh mắt ngơ ngác pha trộn với bất mãn của hai thằng Nodi và Liên, ông ta đứng lên, chơi bài bỏ đi: “Thôi, mấy đứa ngồi chơi, ta có việc phải đi!”

Cha này quả thực rất lạnh lùng và phớt đời, chẳng có vẻ gì là ưa thích mơ ước của con mình cả. Lão ta ung dung đi lên tầng trên, để lại bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng tỏa ra từ Ladykiller và thằng Nodi. Madi đang cố nén cơn tức giận, tay nắm chặt lại rồi sau đó thả lỏng ra, gác chân lên bàn cười đểu, lẩm bẩm như muốn giải tỏa với bố mình: “Vâng, đạo diễn là viễn vông! Chỉ có tiền mới là số 1!”
“Không sao đâu mà! Bố bao giờ chả thế?”, thằng Godi vẫn cười tỉnh như không, vỗ vai con bé trấn an.
Thằng Exdi giải thích với tụi tôi: “Đó là ý niệm riêng của ông già tụi này!”
“Hay đấy! Thế mày tính sao? Từ bỏ đam mê hả?”, thằng Nodi tò mò.
“Tất nhiên không rồi!”, lần này cả Madi và Exdi cùng nói ngay, đúng là dễ xúc động.
“Mà thôi, không nói nữa, các cậu đi tham quan nhà tớ nhé!”, Madi lấy lại sự vui vẻ thường thấy, cười tươi với Badboy.
Mấy thằng Ladykiller kia dường như nể mặt ông già nên không đuổi thằng Exdi như đuổi hủi nữa mà ngồi suy nghĩ cái gì đó, riêng thằng Godi cứ nhìn Madi chằm chằm với vẻ gì đó nửa như thông cảm, nửa như chế giễu.
Madi định dẫn bọn tôi đi tham quan nhà nó thì con chó mà hồi nãy nó bế ở đâu chạy lại, chồm lên người nó đòi ôm, thế là nó như tìm được vật xả stress mải mê chơi đùa với con chó.
“Chó Điên nhà tớ đấy, dễ thương không?”, nó cười hớn hở, vừa bắt tay con chó vừa khoe.
“Chó Điên hả?”, con Liên bật cười trước cái tên kinh dị đó.

Cơ bản là nhìn mặt con chó hiền như vậy, đâu có vẻ gì là bị tâm thần đâu. Mà ai ngu gì đi nuôi chó bị điên chứ?
“Bây giờ thì nó hiền”, Madi giải thích sốt sắng, “Nhưng có lúc nó lên cơn là cắn xé tớ kinh khủng lắm cơ! Bởi vậy mới đặt tên là Chó Điên!”
Madi vừa nói xong thì con chó phát bệnh, ngoạm một cái vào tay nó…Cái thể loại gì vậy kìa?
“Đauuuuuuuu!!!!!!!!!!”, con bé giật mình kêu lên, nhảy lui một bước, nhìn bàn tay chưa sao của mình, hình như là cắn đùa hì phải.
“Đem nhốt nó lại đi! Tớ không thích con Chó Điên đâu!”, thằng Godi nói.
“Uầy! Tớ thấy vui mà!”, Madi nghe vậy liền cười ma mãnh, và ôm con chó lên, nhụi vào người thằng Godi.
“Ê!! Không chơi trò đó!”, thằng Godi vội hất con chó ra trước khi bị cào cấu.
“Cứ chơi đấy! Vui mà! Nào, cho em Chó Điên cắn phát nào!”, con bé vẫn không tha, tiếp tục ấn con chó lên người thằng đó, cười sằng sặc như trẻ con. Và rồi hai đứa nó bắt đầu chọc nhau loạn xị nhặng cả lên.
Cái khoảnh khắc đấy, tôi chợt nhận ra, Madi dường như phớt lờ tất cả mọi thứ, trong mắt nó chỉ còn mỗi mình thằng khốn đó và cái trò vui điên loạn của nó. Mà điều đó có công dụng mãnh liệt làm hai thằng Exdi và Nodi tăng lượng máu lên não mà không cần uống “Hoạt huyết nhất nhất”. À quên, tôi cũng nằm trong số đó, chỉ có điều là một chút thôi.
“Này! Bọn mày đừng có chơi trò đó nữa!”, thằng Cradi nản quá bảo hai kẻ trẻ lâu kia.
Nhưng không có tác dụng, vì Madi đang nổi máu chọc ghẹo người khác. Nó ôm con chó rượt đuổi thằng Godi chạy khắp phòng.
Có vẻ như khi ở cạnh nhau, hai đứa này là trẻ con, mà trẻ con thì vô tư và hồn nhiên… Và tách tụi nó ra là một điều không dễ chút nào.
“Ui da!!!”, chạy kiểu gì mà Madi té cái rầm giữa sàn nhà, ôm cái chân nhăn nhó.
“Sao vậy?”, cả lũ cùng chạy lại xem xét tình hình.

“Trẹo chân rồi này!”, nó ngồi lì dưới sàn, càm ràm. Con chó bên cạnh vẫy đuôi hưởng ứng.
“Trời ạ! Ai bảo chạy như điên làm gì?”, thằng Exdi được thể trách nó, cơ bản là muốn trút giận cái vụ đó.
Và thằng này cúi xuống, đỡ Madi lên nhưng nó cười từ chối: “Không cần đâu, tớ tự đứng được mà!”
Nó khập khiễng đứng lên nhưng có vẻ đau quá nên lại ngồi hụp xuống. Thằng Godi chẳng nói chẳng rằng tiến tới ôm nó nhấc bổng lên rồi bế nó tới đặt lên ghế sofa một cách không thể nào thản nhiên hơn.
Lại mùi thuốc súng tràn ngập căn phòng. Và lượng thuốc súng càng tăng khi Madi chả có vẻ gì là
ngại ngùng cả, ngược lại còn càm ràm: “Trẹo chân rồi nè, tất cả là do cậu!”
“Chịu đau một chút!”, thằng Godi cúi xuống, cầm chân con bé xem xét, xoay xoay rồi bẻ một cái như thể dân chữa chấn thương chuyên nghiệp. Rất đau, đó là cảm giác mà bất cứ ai được sửa chân kiểu đó cũng cảm nhận được. Loại con nhà đại gia như Madi thì càng phải đau hơn, thế mà trái với suy nghĩ của tôi, nó không hề kêu một tiếng nào. Nó chịu đau giỏi vậy sao?
T/g: hừm, chap này hơi bị loãng vì chưa có gì thú vị, đợi chap sau nhé các ty. Mối quan hệ của Madi và Godi là ntn đây, rất kinh dị đấy, khà khà
À quên, nhớ ment nhé, chém thoải mái, tg rất vui đón nhận :)))))))
Cuối tuần vui vẻ nha m.n ^^!
next Chap 11


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.