Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 58: Tình yêu đích thực.
Sáng thứ hai đầu tuần, thằng AK vừa đến lớp đã nhảy tót lên cái bàn thân yêu của tôi ngồi, đưa tay quẹt ngang mũi một phát như Lục Tiểu Phụng, cười toe toét:
-Thằng kia, nhìn xem hôm nay anh mày đẹp trai không?
Lạy giời, nếu ông có mắt xin hãy cứu thằng này dùm con!
‘RẦM!’
Tôi cầm hai cái chân bàn xốc lên làm thằng nhóc trượt một lèo xuống đất. Đầu nó đập cái ‘cốp’ vào chân thằng Thuận đang đứng ngay bên cạnh khiến thằng này nhảy dựng lên, vô tình lên gối một phát vào đúng ‘chỗ đó’ của thằng Nam. Thằng Nam thốn quá vớ ngay cánh tay thằng Hùng mà đớp như cờ hó. Tội nghiệp thằng nhỏ, chưa kịp hớp hết ngụm nước thì phụt một hơi đầy mặt con Liên đứng đối diện. Con Liên cầm gáy quyển sách dày cả tấc đập thẳng vào trán thằng Hùng, khiến nó té lăn quay ra, kéo theo thằng Nam. Hai thằng ôm nhau nằm ăn vạ giữa lớp. Neptune ending.
-Thằng kia! Tất cả là tại mày!!!
Cả lũ chúng nó gào ầm lên, xách bàn xách ghế rượt đuổi đòi giết tôi.
Kết quả, tôi đành phải cuốn xéo ra ngoài sân ngồi tự kỉ. Thằng Godi đi ngang qua thấy thế ân cần ghé mặt hỏi:
-Sao ngồi có mình vậy?
Tôi lắc đầu:
-Chuyện dài lắm.
Nó ném cho tôi cây kẹo mút Cô ca:
-Ăn cho đỡ buồn này!
Giây phút cầm cây kẹo đó trên tay, trái tim chợt rung lên những xúc cảm lạ thường, tôi nhìn X-pít và chợt nhận ra, nó thật là đẹp trai vô cùng. Và tôi đã hiểu tại sao bấy lâu nay mình vẫn chưa phải lòng đứa con gái nào, đó là vì tôi đã yêu bạn Godi mất rồi. Vâng, tình yêu đích thực.
Khi đã yêu, tất nhiên là phải tỏ tình, cho nên tôi đứng dậy, vỗ vai X-pít yêu dấu một cái ‘bốp’ rõ to, cười thân thiện:
-Này, anh em mình đi làm vài ly không?
Tôi vừa nói vừa hồn nhiên quàng vai nó, tiện thể dán tờ giấy đã chuẩn bị sẵn lên lưng áo trắng của X-pít. Tội nghiệp thằng bé. Trên đó ghi một dòng quảng cáo siêu bự:
‘Khi bạn có nhu cầu, chỉ cần một cú phôn.
Call boy – nơi thông ASS đáng tin cậy, bạn của mọi nhà’.
-Okay, mày trả tiền đấy! – Thằng Godi ngó cái mặt ‘dễ xương’ chết được của tôi một hồi rồi mới phun ra một câu mà nghe xong tôi buồn muốn khóc.
-Khỏi lo, anh sẽ ‘bao’ chú. – Tôi gật đầu cái rụp, sốt sắng hết chỗ nói.
Đừng có cười, tốt nhất là đừng vội cười lúc này!!!
Tôi đã tự nhủ mình như thế, nhưng suốt dọc đường đi với anh Godi đẹp trai ra canteen, tôi cứ cười suốt. Vì mỗi lần bọn tôi đi qua, đám con gái lại chỉ trỏ rồi cười khúc khích. Đám con trai thì tất nhiên là cười ré lên sung sướng hết biết rồi, vì thằng đẹp giai nhất khối bị dìm hàng mà. Chỉ có đám fan girl trung thành của X-pít là ngó tôi bằng ánh mắt hình bom nguyên tử, nhưng rốt cuộc chả dám làm gì. Công nhận, X-pít nhà mình hot thật đấy, cả fan và anti-fan đều đông như kiến cỏ. Thế mới xứng làm tình yêu đích thực của tôi chứ!
Tất nhiên, ‘tình yêu đích thực’ của tôi không có ngu để bị người ta dắt mũi, đi được một đoạn thì nó nhận ra ngay điều bất thường, nhưng vẫn cứ đi tiếp, mặc kệ bàn dân thiên hạ. Lúc gần tới canteen, nó mới đưa tay ra sau lưng tìm tờ giấy tai quái đó, gỡ xuống. Đọc xong, nó nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm, hỏi đểu:
-Hạnh phúc quá nhở?
-Hả? Gì cơ? – Tôi nhìn lại nó, mặt ngây thơ – Ủa, mày cầm giấy gì thế? Ồ, hóa ra mày là nhân viên thông ass à? Có khuyến mãi không?~
-Không. Mất sức lắm!
Nó cười cười, nói như thể mình là ‘dân trong nghề’ thứ thiệt, rồi tỉnh bơ… dán tờ giấy ra trước ngực, vuốt vuốt cho phẳng.
-Dán thế này oách hơn! – Nó nhìn tôi, mắt cười lả lơi sóng sánh.
Chết mất thôi!
Da mặt thằng này dám chắc dày hơn Vạn Lý Trường Thành, đem nỏ thần của An Dương Vương ra bắn mấy trăm phát có khi còn không thủng. Cỡ thằng AK chắc phải xách dép đứng xa chục mét mà học hỏi. Haizz…
Khi hai chúng tôi vừa bước vào, cả cái canteen cười rần rần, thằng Godi cũng cười, nhưng hình như có dòng chữ vô hình viết trên trán nó: ‘Đứa nào cười, tao cắt!’ nên cả đám lại im re, ai nấy đều quay lại lo làm việc mình.
-Gọi cho anh hai chục chai Nep…, à nhầm, Cô ca! – Nó ngồi gác chân lên bàn kiểu đại gia, phẩy tay bảo tôi.
Tôi lập tức lôi trong túi quần ra tờ 500 đồng đã xếp sẵn thành hình trái tim xinh xắn, đưa cho nó:
-Tao yêu mày nhất quả đất! Tự xử đi!
Nó nghiêng đầu nhìn tôi, nói giọng dịu dàng, từ tốn:
-Tiên sư ông cố tổ bà cố nội nhà mày! Mời bố mày uống nước mà thế hả con?
Dễ thương chưa, nó từ ‘tình yêu đích thực’ lên làm ông già tôi từ bao giờ thế? Bay nhanh thiệt!
-Đừng nóng mà nổi ghẻ! – Tôi trấn an nó, rồi quay sang mấy thằng đang ngồi bàn bên – Ê tụi bây, cho anh Godi đây vay tạm vài chai, tối nó tới tận nhà thông ass miễn phí cho!
Bọn đó gào ầm lên:
-KHÔNG THÈM! THẰNG ĐÓ BỊ SI ĐA LÀ CÁI CHẮC!
Rồi ngả ngớn ra cười hô hố. Tụi này đúng là ‘mặt thú dạ người’ mà.
-Không mời anh thì thôi, anh đi đây! – Thằng Godi không thèm chấp đám trốn trại, đứng dậy, lột tờ giấy trên áo ra đập cái ‘bép!’ vào người tôi – Giữ lấy mà phát huy!
Lúc nó đi rồi, tôi mới phát hiện ra: mình vẫn chưa tỏ tình.
———
Sau vụ đó, chuyện tình của cả dân BT là AK và dân BH là tôi vẫn chưa đi đến đâu, mãi cho tới lúc thi học kì một.
Hôm thi xong môn đầu tiên là Văn, tôi đang mải chém gió với đám bạn thì Quạ đen lù lù xuất hiện. Tuy nhiên, nó trông te tua như vừa đi đánh nhau về. Tóc tai bù xù, mặt mày bơ phờ, trên má in mấy “dấu hoa” nguyên năm ngón đỏ lừ vẫn còn nóng hổi, váy áo xộc xệch, trên người đầy những vết cào. Nhưng vẫn đẹp, lạy giời, vẻ đẹp của con gái đường phố.
Nó đi chân trần, tay xách đôi giày lững thững bước tới chào bọn tôi, trông cái mặt phè phỡn kinh khủng.
-Vừa vượt cạn về đấy hả? – Tôi tò mò hỏi. – Đẻ được mấy đứa?
Thằng Thuận a dua bồi thêm:
-Trai hay gái? Đặt tên là Gà hay Vịt?
-Gà Vịt cái búa á!
Thả đôi giày xuống cái ‘phạch’, Quạ lườm bọn tôi một cái rách cả da mặt, rồi trèo lên lan can ngồi, khoanh hai chân lại, bắt đầu kể sự tích con quạ:
-Chuyện là như này: Ngày xửa ngày xưa, có mụ bán dưa…
Bọn tôi nản quá định phắn luôn, nhưng bị Quạ túm cổ áo lôi lại. Nó làm mặt nghiêm túc:
-Kể thật đây, em vừa đi đánh nhau về.
-Với ai? – Con Liên hỏi ngay.
Không hiểu sao tôi có dự cảm không hay. Ai mà có thể làm nó ra thế này nhỉ? Chim ưng hay diều hâu?
-Thật ra cũng không phải là em đi đánh nhau, -Quạ lắc đầu chán ngán – chính xác là người ta đánh nhau, em xông vào can nên lãnh đủ.
Ngừng một lát, nó nhìn tôi, vẻ nguy hiểm:
-Mấy anh đoán xem là ai đánh ai?
Thì ‘gà vịt cắn nhau con quạ chết’ chứ gì nữa?
Không đợi cả lũ chờ gãy cổ, nó nói tiếp:
-Haizz… Là chị Cún, trả thù chị Madi. Nhưng mà mấy anh biết đấy, chị Madi làm gì biết đánh nhau, với cả hôm nay ai cũng bận thi cử, chẳng ai giúp chị ấy, thành ra em đây phải xả thân vì nghĩa! – Nó huơ tay múa chân như luyện ‘Thái cực quyền’ phiên bản lỗi. – Nhưng em đánh không lại chị Cún nên ăn đòn đủ luôn, te tua như này đây!
Cái vẹo gì… Hóa ra không phải chiến tranh họ nhà Quạ, mà là ‘đàn bà đại chiến’.
-Cái… – Con Liên chỉ thốt được có một từ, xong đơ cái mặt ra.
-Cún Cún có võ à? – Đám còn lại hét ầm lên.
-Còn hơn thế. – Tôi nói – Nó không xài võ bình thường đâu.
Mà là cắn, cào, cấu,… đủ thứ. Nghĩ tới mà nổi da gà. Không biết Madi…còn sống không.
-Thế Madi thì sao? – Thằng AK ở đâu bay ra hỏi. Thằng này chỉ quan tâm mỗi gái thôi.
Con bé Quạ làm mặt tỉnh bơ trả lời:
-Không. Chả sao cả. Bao nhiêu đòn em nhận hết rồi!
Nó là vệ sĩ của Madi hay sao? Nó ghét Madi lắm cơ mà. Đúng là tinh thần thượng võ, hy sinh vì gái, à nhầm, vì đại nghĩa. Like bự!
Thằng AK tròn mắt:
-Ế, sao em lại đỡ hết đòn dùm nó?
-Chẳng tại sao cả! – Nó lẩm bẩm, lắc lắc cái đầu – Thói quen rồi. Từ nhỏ tới lớn em và ba ông anh luôn bảo vệ chị ấy vì chị ấy không biết đánh nhau.
Nhìn mặt con Quạ lúc này, tôi có cảm giác nó sắp òa lên khóc. Nhưng không, nó chỉ cười.
Không đúng tí nào. Xưa nay tôi chưa thấy đứa nào bị Cún Cún cho ăn đòn mà còn cười được. Thật đấy.
-Thế giờ con Cún đâu rồi? Để anh đi xử nó! – Thằng AK vỗ vai Quạ, sốt sắng nói.
Muốn thử cảm giác mạnh ha!
-Ui da!!! – Quạ kêu toáng lên ngay khi thằng AK vừa đụng vào người nó, cái mặt nhăn hơn cả con đười ươi. CÓ vẻ đau đớn lắm.
Hờ, không giấu được rồi nhé!
Tôi nghĩ là mình đã đoán được một chuyện. Không hay ho tẹo nào.
-Này, em bị gì nghiêm trọng không? – Tôi hỏi Quạ.
Làm gì có chuyện Cún Cún ra tay mà nhẹ thế.
-A không, không sao cả, em chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi! – Nó giơ hai cái tay lên cho tôi xem, cười hờ hờ như con ngốc.
Tôi không nghĩ có ngày nó lại thành ra người như thế này, đại khái là…hiền lành chăng?
-Thật không?
-Thật, thật mà. – Nó lẩm bẩm. Đóng kịch kiểu gì vụng thế không biết.
Con Quạ mà tôi quen là một đứa lẻo mép cực, đâu có cư xử như này.
Tôi chả buồn hỏi thêm, đập nhẹ tay vào sau lưng nó.
-Auuuuuuuuu!!!
Tay tôi vừa chạm vào, nó đã kêu ầm lên, bấu chặt vào cái cột nhà. Tôi nhìn thấy quanh thái dương nó lấm tấm mồ hôi, mắt nhắm nghiền, bặm chặt môi. Đau dữ vậy à?
Như phát hiện ra điều gì, con Liên cúi người xuống, vén lưng áo của Quạ lên.
Ở dưới lớp áo đó, toàn là bông băng thấm đẫm máu.
Đây mới là thương tích thật sự.
Tội nghiệp con bé, giờ thì thành ‘xác ướp con Quạ’ rồi. Đặc sản số một Việt Nam, nhỉ?
-Chị làm cái gì thế? – Quạ đen nhảy cẫng lên như con choi choi, hốt hoảng kéo áo xuống che vết thương lại, mắt rơm rớm nước, bấy giờ mới trở về là Quạ mà tôi biết:
-Bà nội con Cún! Từ nhỏ tới lớn, anh em đây cũng chưa dám đánh em kiểu đó…
Hãy khóc đi khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng…
-Đau lắm không? Xin lỗi nhé! – Tôi an ủi nó. Nó mà đi mách thằng anh nó thì Cún Cún khó mà thoát. Thề đấy.
Quạ đen nhìn tôi, nước mắt chỉ chờ có thế mà tuôn ra như suối, nó ôm chặt lấy tôi, khóc òa lên:
-Hu hu hu…. Đau mún chết luôn á!!!
-Được rồi! – Tôi vuốt vuốt cái đầu nó – Quạ ngoan đừng khóc nữa! Anh sẽ về dạy lại con bạn của anh!!!
Dỗ mãi nó mới nín, tội nghiệp…
…cho cái áo của tôi, mới giặt hôm qua.
———
-Cậu nói gì lạ thế? Tớ không có đánh Subi! – Cún Cún khoanh tay nhìn tôi, nói rành rọt từng chữ, cái mặt tỉnh còn hơn con White Fang.
Thế ai đánh nó, Cầy Cầy à? Hay là Cẩu Cẩu?
-Vậy hả? – Tôi hỏi lại một câu vô bổ. Không ngờ được nó lại chối. Thế quái nào…
– Cậu nghĩ tớ là loại người xấu xa, nhỏ nhen đó à? Tớ mà thèm chấp một đứa nhóc không biết cách tự bảo vệ mình như Madi à? Được rồi, nếu cậu không tin tớ thì thôi! Bao giờ nghĩ lại thì đến tìm tớ!
Nó nói một chập, xong xách cặp biến khỏi phòng thi, vẻ thất vọng dữ lắm. Tôi đứng ngó theo một hồi, rồi mới hỏi thằng AK – đứa đứng nghe với tôi nãy giờ:
-Thế là sao?
Nó nhún vai:
-Là rứa đó.
Hỏi thằng bại não này đúng là ‘hỏi như không mất công đi hỏi’ mà.
Nó đăm đăm chiêu chiêu:
-Rứa chú mi tin ai?
Đồ điên. Tôi đập một cái vào đầu nó:
-Tin cái đầu nhóc đó!
-Tau tin em Subi. – Thằng nhóc xoa xoa cục u trên đầu, gật gù – Mà còn ai biết vụ đó nữa không? Nghe giang hồ đồn chuyện hôm đó xảy ra ở trong một phòng thi vắng…
-Không phải vấn đề tin hay không. Chuyện đã rõ rành rành như thế rồi. – Tôi xách cái cặp lên, bước ra khỏi cái phòng thi của Cún Cún.
Thằng AK cũng định đi về, vỗ vai tôi một cái, nói như kiểu nó là ông già tôi:
-Đừng nghĩ nhiều, có gì cứ nói với tao. Tao sẽ giúp mày.
Nói như thể tôi bị Si Đa giai đoạn cuối và sắp xuống địa ngục ăn vạ không bằng. Cảm ơn nhé bà nội.
-Dạ, đại ca. – Tôi chắp tay lạy nó một cái, rồi mới đi về.
———
Hôm sau đó ba ngày, thi xong môn Toán, tôi đang đi tìm Cún Cún thì gặp Quạ đen. Nó hớt hơ hớt hải, chạy lại nắm áo tôi, nói nhanh:
-Anh ơi, chị Cún Cún lại đi gây sự với chị Madi rồi!
Oh yeah. Chiến tranh thế giới lần hai đây mờ.
Lúc tôi đến chỗ hành lang vắng đó, hai đứa nó không còn cãi nhau nữa, chỉ thấy Madi ngồi bệt dưới đất, tay trái giữ chặt cánh tay phải, máu tươi nhỏ tong tong xuống đất. Còn Cún Cún thì nhìn tôi trân trối.
Ánh mắt đó khiến tôi có cảm giác…ờm…nói sao nhỉ? Đại loại là cái cảm giác lúc bạn phát hiện ra bốn anh Siêu nhân Gao mà bạn tôn sùng hồi bé toàn là gay hết. Hay nói đúng hơn, là một cái gì đó quan trọng đã sụp đổ. Thế đấy.
_End chap 46_