Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 57: Chuyện tình của dân BT.
Rời khỏi cái lớp 10 Lý chế bằm, tôi bước dọc hành lang, một cảm giác nửa quen nửa lạ bất chợt xuất hiện khiến tôi nhìn sang bên phải.
Từ các cánh cửa phòng học, có một đống đầu đang thò ra ngó tôi, tò mò, một vài đứa còn tụ tập bàn tán cái gì đó, có vẻ hăng say lắm, mắt nhìn tôi đầy cảnh giác.
Gì chứ…
Giây phút chạm phải ánh mắt tôi, bọn nó lập tức rụt đầu vào, hoặc giả đò ngó lơ.
Rảnh đời quá đây mà!
Tôi vẫn bước, cái cảm giác bị nhìn như soi mói này lâu rồi không thấy, giờ nghĩ lại thấy cũng hay hay, hồi nhỏ ấy mà, ở trại trẻ mồ côi, tôi toàn bị đám con nít thò lò mũi xanh bu quanh hỏi đủ thứ, phiền muốn chết, chỉ muốn đạp ỗi đứa một đạp.
Ồ… Mình thay đổi rồi à?
Tôi đang nghĩ miên man thì từ đằng sau có tiếng sầm sập dội tới như voi con Bản Đôn chạy loạn, có đứa chết tiệt nào đó đang muốn thử độ cứng của sàn gạch đây mà.
-Đợi tao vớiiiiii!!!!
Tiếng gọi nghe rõ là hăng máu của thằng AK cất lên như muốn chứng minh mồm nó là cái loa to nhất trường. Thằng não mịn này hình như lại lạc quẻ…
“Két!” một tiếng hoành tráng, nó phanh lại ngay khi đuổi kịp tôi, tay thản nhiên quàng qua vai tôi như một thằng bạn thân chính cống. Thế này rõ là thấy người sang bắt quàng làm họ nhỉ.
-Bạn HIỀN!!! – Nó rút cây kẹo mút ra khỏi mồm, nói bằng cái giọng rõ là giả điên đến phát tởm – Mày đi đâu thế?
Tởm. Ai thèm làm bạn hiền của nó chứ! Hoang tưởng cũng có giới hạn thôi nhóc.
-Về lớp, hỏi ngu!
Tôi đáp, đẩy cái đầu nó ra xa, gỡ luôn cái tay trên vai mình. Bệnh hoang tưởng cộng với vô duyên của nó mà lây qua da được thì tôi đi tong luôn chứ còn gì nữa.
Thằng gay đó vẫn giữ cái mặt cười cợt rõ ràng là dày hơn cái bánh hamburger kẹp cả chục lớp thịt kia, này là mặt mâm, mặt thớt, mặt cao su,… chạy lăng xăng bên trái tôi, cái miệng bép xép:
-Nãy tao có thấy vụ ồn ào trong lớp 10 Lý…
Kệ em chứ, nói với anh làm vẹo gì?
-Công nhận, Madi bây giờ ghê gớm thật! – Nó nói tiếp.
Không nhìn nhưng tôi cá “một chăm lẻ một phần chăm” là nó đang cười phè phỡn, nghe cái giọng hứng thú đến thế kia mà.
-“Đằng ấy” còn thích nó không? – Tôi hỏi, trong lúc vẫn đang đi.
Truyền thuyết kể rằng bạn AK bị les mãn tính mà.
-Hả? – Nó phun ra một từ như thể sắp sốc chết đến nơi.
Đùa? Không phải nó từng nói muốn đổi CPU lấy Madi à?
-À, có, còn chứ, tất nhiên! Giờ thì càng thích! – Nó lấy lại kiểu cười muôn thuở, gật đầu lia lịa tới mức tôi tưởng cái cổ nó sẽ rụng luôn.
Đến mức đó cơ à? Đúng là…
-Mày định giúp tao phải không? – Mắt nó sáng lên như có trăm cái đèn pin cùng chiếu tới, và giờ thì nó nhảy tung tăng trước mặt tôi.
CON này uống thuốc lú rồi hay sao?
-Có thể… – Tôi cười với nó. – …nhưng chia buồn với đằng ấy là Madi không có bị les!
-Tao SẼ LÀM cho nó thành les!!! Thế nên YÊN TÂM ĐI! – Thằng AK nói ngay khi tôi vừa dứt lời, thiếu điều gầm lên cho toàn thể ông bà mười tám đời nhà nó nghe thấy.
Ôi giời ơi…
Lạy bốn phương tám hướng chín tầng mây, sao lại có đứa bệnh tới mức này??? Ai đã sinh ra em? Ai đã dạy dỗ em thành người?~
Tội nghiệp CON BÉ! Có nên gọi xe cấp cứu không?
-Được rồi. – Tôi nói, mặt vẫn tỉnh – “Đây” sẽ giúp “đằng ấy”.
Mắt thằng AK mở to ra như nghe được tin gì chấn động thế giới lắm. Nó đơ mất mấy giây, cái mặt ngu ngu trông muốn đấm ột phát, mãi mới thốt nên một từ:
-Hả???
-Không muốn à? – Tôi kệ nó, ném lại một câu rồi đi vào lớp, mải chém gió mà thoắt cái đã tới nơi rồi.
-CÓ CHỨ!!! TẤT NHIÊN RỒI!!! – Nó nói lớn lên, thiếu điều hét thủng cái lớp, cứ như phát cuồng – Tao yêu mày nhất!!!
Trong lớp, tôi thoáng nhìn thấy Cún Cún đang ngồi tự kỉ, thế là thay vì đi vào, tôi quay lại cửa, ra ngoài.
-Sao vậy?
Thằng AK đi theo, lẩm bẩm. Lạy giời, nó không im được một lúc hả?
-Đi bàn kế hoạch tán gái của mày chứ gì?
Tôi nghĩ là mình không muốn gặp Cún Cún, bây giờ. Chẳng tại sao cả.
———-
Mặc dù từ nhỏ tới lớn, tôi chả phải loại quân tử gì, nhưng một khi đã nhận lời giúp ai, tôi sẽ làm, dù chuyện đó điên cỡ nào. Đó là lí do tại sao giờ ra chơi một hôm sau ngày đàm đạo với AK, hay còn gọi là “BT” đẹp chai, tôi và nó cùng nhau đứng trước hành lang tầng hai ngó xuống.
-Tao hỏi CPU rồi, lúc nào Madi cũng đi với thằng đó!
Thằng AK chống cằm nói, mắt vẫn dõi theo hai đứa đang đi dạo dưới sân, tức là Madi và Godi. Bọn này cũng lỡn mợn gớm, mới sáng ra đã đi lang thang rồi.
-Thế nên điều cần làm là tách hai đứa nó ra. “Đằng ấy” định làm thế nào? – Tôi hỏi AK.
Không liên quan nhưng chả hiểu sao tôi không xưng “mày – tao” với nó được, nghe không quen sao sao ấy.
Thằng AK vuốt bộ râu do-nó-tưởng-tượng-ra dưới cằm, tay còn lại tâng tâng quả bóng rổ, cười tự tin hết biết:
-Gây sự chú ý!!!
Nó nói như đúng rồi, và tôi chưa kịp chém gì thêm, nó đã ngóc đầu ra lan can, huýt một tiếng sáo hoành tráng ra trò rồi… ném quả bóng xuống đầu hai đứa kia.
Tôi nhìn theo hướng bóng mà thầm cảm thấy bất lực với thằng này. Đúng là ngoại hạng ngu mà. Có lẽ phải đi mua thuốc cho thằng nhỏ uống. Cái mà nó gọi là “gây sự chú ý” đây hả? Nói là “đói muốn ăn đòn” còn nghe được.
Ngay từ đầu, nó đã gây ấn tượng không hay ho gì với Madi, giờ lại hành xử kiểu này, thiệt tình…
Tôi nghĩ không có sai, vì mấy giây sau đó, trái bóng rổ bay ngược trở lại, và trán thằng nhóc hứng cái “Bốp!” nghe vui tai ra trò. Nó té lăn quay ra giữa hành lang, có mấy chục ngôi sao lượn vòng vòng quanh đầu. Bọn học sinh đi ngang qua nhìn nó như người ngoài hành tinh.
Tôi bước tới sát cái lan can, nhìn xuống. Thằng Godi thấy vậy thì cười sung sướng, hỏi vọng lên:
-Ê, hỏi xem thằng AK chết chưa dùm tao!
Bỗng nhiên tôi thấy đồng cảm với AK dữ dội, vì nhìn mặt thằng X-pít này là lập tức có cảm giác ngứa tay.
-Mày nghĩ sao mà mạnh tay thế? Nó là con gái mà, đồ vũ phu không biết nhục! – Tôi đóng vai người tốt, làm bộ mặt tổn thương nói với X-pít.
Xong, tôi đi qua chỗ AK, nghe từ dưới kia, thằng cờ hó lải nhải gì đó mà “đồ trốn trại” ấy.
-Tỉnh chưa nhóc? – Tôi đứng ở phía trên đầu AK, cúi xuống huơ huơ tay trước mặt nó đuổi vài con ruồi tưởng tượng. Nó không chết luôn đấy chứ? Đời còn dài lắm cưng.
Mở bừng mắt giống như tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nó vừa bò dậy đã rít lên:
-Thằng c.h.ó này, tao phải giết nó!!!
Nó xắn tay áo lên, còn xắn cả ống quần như đúng rồi. Chuẩn bị lên đồng hả?!
-Ừ, đi đi! Anh sẽ chuẩn bị muối để ướp xác cho cưng! – Tôi đẩy nó đi luôn. – Chết đi cho nhẹ quả đất!
Hình như tôi đã lo xa, vì nó không còn cơ hội để đi chết dưới tay X-pít nữa. Nó chạy được mấy bước đã đâm đầu vào cánh cửa đứa nào vừa mở ra, cho nên lên thẳng nóc nhà ngắm gà cháy rồi còn đâu. Cuộc đời đúng là lận đận mà.
.
.
.
Hoặc là cực kì thống khổ, cuộc đời của AK ấy.
Vẫn đang là giờ ra chơi, canteen đông nghịt người, ồn ào không khác gì cái nhà ăn của trại cải tạo. Mấy bà chủ bếp mặt lạnh như sếp, bán hàng mà như cầm dao mổ lợn đi cắt cổ con người ta không bằng. Cái đẹp nhất khi ngồi ở đây mà nhìn, có lẽ là cái khu vườn nhỏ ở cửa bên trái, tôi nghĩ thế, nó không có nhiều cây, thậm chí cằn cỗi chết đi được, nhưng tôi lại thấy thân quen theo một cách nào đó.
Thằng AK có vẻ không có việc gì làm ngoài ngắm gái. Nó ngồi tu hết hai chai Sting hồng, mắt cứ láo liên nhìn bất cứ đứa con gái nào đi vào cửa, rồi lại phán xét luôn mồm: “xấu quá”, hay “béo quá”, ” gầy quá”, “già quá”… Nó làm như mình là mấy mụ tú bà tuyển “mỹ nhơn” vào lầu xanh không bằng.
-Sao không dán vào? – Tôi trỏ cái băng cá nhân trên bàn, hỏi nó.
Vừa mới ăn không ít sẹo vào đầu, chảy máu cả cái trán mà nó không chịu dán urgo, muốn làm anh hùng rơm ấy mà. Thật là uổng công tôi đi kiếm cái của nợ đó cho nó.
Đưa tay cào cào lại đám tóc mái nhuộm nâu của mình để che đi vết đỏ bầm trên trán, nó bĩu môi:
-Nhằm nhò gì, tao quen rồi!
Biết ngay mà, làm tú bà, đi phá đời con nhà người ta nên ăn đòn riết là phải.
-Dán đi! Về nhà ông bà già nhận không ra con thì khổ!
Tôi cầm miếng băng cá nhân lên, đập cái “bép” vào trán nó, khiến nó ngay lập tức kêu lên một tiếng “A!” thật là tâm trạng. Biết đau rồi hả con?
Nó đau đến ôm cái trán nhăn như con tinh tinh, vậy mà vẫn mạnh mồm cười:
-Hờ hờ, ông bà già có đâu mà nhận với chả nhìn?
-Die hết rồi hả? – Tôi tỉnh như ruồi hỏi.
Nó trợn mắt ngó tôi, rồi nhanh chóng bắn tia nhìn đi chỗ khác, lảm nhảm cái gì đó nhỏ đến nỗi tai tôi thính gần bằng con White Fang cũng chẳng nghe nổi, hình như là:
-Cũng gần như thế…
Đừng nói là…
-Hey, mày… – Thằng AK bỗng nhiên kêu lên, tay đập đập vào tay tôi liên hồi, cái giọng tí tởn phát khiếp lên được.
Tay tôi không phải là cái bao cát nhé, muốn đập ít nhất phải bắn ra đây vài nghìn đô!
Thằng AK hất mặt về phía góc quán, cái miệng lại nở nụ cười đúng chất “oppa Biến-Thái style”. Gì thế? Phát hiện canteen mở thêm dịch vụ chuyển giới à?
Tôi ngó về phía đó, bắt gặp một đứa con gái ngồi ở cái bàn khuất nhất trong góc.
Tưởng ai chứ.
Vâng, là đối tượng của nhóc AK: Madi. Nó ngồi một mình hả? X-pít…
-Thằng c.h.ó ghẻ đó đâu rồi? Sao ẻm ngồi có mình vậy? – Thằng AK lải nhải, đúng điều tôi đang nghĩ tới.
-Chắc đi tán mấy anh đẹp giai chứ gì. -Tôi đoán.
-Hô hô, đầu óc nhạy thật! – Thằng AK phá lên cười hạnh phúc. Hình như nó ghét thằng đó ghê lắm. Tốt, anh em mình là “tư tưởng lớn gặp nhau”!
Nhưng trường hợp khả thi nhất chắc là bạn Godi bận đi “xem World Cup”, hay còn gọi là “giải quyết nỗi buồn”, chứ hai đứa nó dạo này dính nhau như sam, khó mà xa nhau lắm. Chắc còn tởm hơn tôi và Madi hồi trước.
Mà khoan, mắc mớ gì lại đi so sánh như vậy nhỉ? Đúng là ở gần thằng AK có mấy bữa mà tôi bị lây bệnh nhiều chuyện của nó rồi. Nghe rẻ tiền thiệt.
-HEY!!!
Thằng AK tự dưng huơ huơ tay trước mặt tôi mà gọi, thuốc nó hết tác dụng à?
-Bị điên hả? – Tôi nhìn lại nó.
-Đang nghĩ cái gì mà không thèm nghe tao nói vậy, mày bảo giúp tao mà thế hả? – Nó trưng ra bộ mặt ỉu xìu như mất hũ gạo, trông gay hết chịu nổi. Bây giờ mà nói nó bị les chắc cóc có ai tin.
Tôi tự hỏi sao mình lại đi giúp một đứa vừa sến vừa tởm như này. Là vì thấy có tính giải trí hay vì ghét hai đứa kia nên muốn phá?
-Ờ, cơ hội cho đằng ấy đấy, đi mà tiếp cận nó, nếu thằng kia quay lại thì anh đây sẽ… – Tôi cười, đưa tay làm động tác cứa ngang cổ.
-Được đó! – Nó phấn chấn hẳn lên, ngửa lòng bàn tay về phía tôi – Đập tay phát nào!
Lại còn thế nữa, cái đầu nó chứa gì không biết. Kẹo dẻo hết hạn à?
-Đùa thôi, ha ha… – Nhóc AK bỗng dưng cười cười, thu cái tay đó về gãi đầu, kiểu như biết mình vừa cư xử hơi lố!? Thật hả?
Nó cho hai tay vào túi, quay người định đi sang chỗ Madi thì tôi kéo lại:
-Từ từ nào!
Nãy giờ mải chém mấy chuyện tào lao mà tôi không để ý, có hai thằng đã tới ngồi ngon lành với Madi tự bao giờ, nhìn có vẻ như không phải học sinh trường này, tụi đó thấy Madi ngồi một mình nên muốn dây dưa. Ai bảo cái mặt nó đẹp cho lắm vào.
Mà cũng không phải là đẹp, nếu nói về nhan sắc, nhiều đứa con gái khác sẽ ăn đứt Madi. Có điều là không hiểu sao nhìn nó rất hút hồn, nó có vẻ gì đó trông vừa ngây thơ vừa…gì nhỉ, hiền lành (!?), nhưng tóm lại là rất đáng yêu. Cái cách nó ngồi, cái cách nghịch điện thoại, cái cách nó chốc chốc lại nhìn xung quanh… Đáng yêu kinh khủng luôn ấy, mọi thứ ở nó, tôi nghĩ mình chưa hề chán, ngay cả khi…
Oát đờ heo?!?
Nghĩ cái của nợ gì thế? Đầu óc mình có vấn đề rồi hay sao?
-Thả ra! – Tiếng thằng AK bỗng vang lên eo é.o, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ sến súa – Để tao sang giải quyết tụi nó chớ!
Tôi nhìn lại, thấy tay mình đang… giữ lấy tay nhóc AK!!! Giời ạ, gay cha nó rồi.
Từ từ, sao cái tai nó đỏ bừng lên thế kia? Bị bệnh lạ à?
Buông cái tay thằng đó ra, tôi đổi sang nắm vạt áo khoác của nó, để nó khỏi chạy lại phá bộ phim sống động đằng kia:
-Chờ một tẹo!
Tôi muốn biết nếu chỉ có một mình, Madi sẽ làm gì với bọn chọc ghẹo nó.
-Gì? – Thằng AK lầm bầm, trưng cái mặt của đứa đang-hưng-phấn-thì-phát-hiện-mình-bị-bất-lực ra ngó tôi. Có khi còn hơn thế.
Nó làm như nó thích Madi lắm ấy. Đồ điên.
Tôi chả thèm nói thêm, vì bận chống mắt lên xem Madi sẽ làm cái trò gì.
Mấy cái thằng mới đến rõ là mặt dày đạn bắn không ăn thua, thấy Madi có-vẻ-hiền là làm tới, hết đứng nói chuyện đến nhảy lên bàn ngồi, còn xoa đầu nó như ông già nó không bằng. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là Madi chẳng có phản ứng gì cả, chỉ ngồi uống nước, thỉnh thoảng còn chém gió với tụi kia. Gì chứ, nó thích vậy lắm hả? Hay là để quên não ở nhà rồi?
Trước lúc tôi đưa ra kết luận, thằng AK đã giựt cái vạt áo của nó tuột khỏi tay tôi, và góc quán thẳng tiến.
Lại muốn làm anh hùng rơm à?
Từ xưa tới nay, thằng AK có vẻ rất thích sự hoành tráng. Nó mà tham gia đánh nhau, kiểu gì cũng phải có “trống kèn” đi trước. Và bây giờ nó đang tự tạo “trống kèn” ình đấy.
Giữa lúc hai thằng kia còn say sưa buôn chuyện với Madi, nó lặng lẽ tiến tới, bưng cái bàn lên đổ luôn không chút do dự.
“RẦM!!! XOẢNG!!! Aaa…!!!”
Một mớ âm thanh hỗn tạp dội tới từ góc quán, hai thằng đang ngồi trên bàn té nhào xuống sàn cùng với đám cốc và đồ uống thổ tả các thứ. Viễn cảnh chẳng đẹp như trong phim Hồng Kông, nhưng đủ tạo sự hoành tráng như nhóc AK kia muốn rồi đấy. Chúc mừng.
Tôi hồn nhiên ngồi ngó. Bọn ở gần đó hét ầm lên, chạy tán loạn. Dân hóng thị phi thì xúm lại chường mặt ra mà xem kịch hay.
Tôi thấy Madi vừa đứng dậy khỏi cái ghế để tránh văng miểng, cho điện thoại vào túi, tròn mắt ngó thằng AK như ngó UFO.
Mặc kệ trời đất ra sao, thằng AK xông vào hai thằng kia – bấy giờ vẫn đang nằm quằn quại dưới đất vì ê mông – đánh tới tấp. Bọn khán giả rú lên, không biết là do sung quá hay do sợ có án mạng nữa. Hai thằng kia bấy giờ đã định thần lại, vừa đỡ đòn vừa gào toáng lên:ngó.
-Bị điên hả? Sao không dưng đánh tụi này?
Nhưng thằng AK vốn dĩ đã đánh là đánh toàn lực, chả thèm trả lời, nó là đứa hiếu chiến nhất quả đất.
Nó ghì hai thằng đó ra sàn nhà, đập te tua, mãi cho đến khi một gáo nước lạnh ụp xuống đầu.
Cả đám khán giả thiếu điều rớt quai hàm xuống đất khi thấy Madi vung vẩy cái gáo nước còn toàn đá lạnh ở bên trong. Nó vừa “tắm” cho AK bằng cái thứ nước kinh dị đó.
Thằng AK còn sốc hơn, vừa đứng dậy, vuốt mặt, người run lẩy bẩy vì lạnh, kêu ầm lên:
-Này nhóc, có nhầm không vậy? Anh giúp cưng trừng trị mấy thằng quấy rối, vậy mà…
“Ào!”
AK nói không hết câu, vì Madi đã hồn nhiên cầm ly nước của đứa nào đó trên cái bàn bên, tạt thằng vào mặt nó.
What the heck?
-Tỉnh chưa? – Trước vẻ ngơ ngác của nạn nhân và đám khán giả, Madi vẫn bình thản hỏi nhóc AK, rồi đánh mắt về phía hai thằng đang nằm chèo keo giữa đất, chậm rãi nói – Đó là bạn tôi. May cho cậu là tụi nó không thích đánh con gái đấy!
-Cái gì??????? – Mặt thằng nhóc đần ra như con bẹc giê ăn phải bả.
-Haizz…. – Madi lắc đầu, thở dài ngao ngán, hơi nghiêng đầu nhìn bản mặt nghệt ra của thằng nhóc bằng ánh mắt khinh bỉ. -Nếu không có việc gì làm ấy… – Nó vỗ vai thằng nhóc như đàn chị, cười vui vẻ – …thì kiếm cục đá thật to, đeo trước cổ, rồi ra cầu Long Biên nhảy xuống chết quách đi cho không khí bớt ô nhiễm ha! Đồ lắm chuyện hơn cả mấy bà bán cá, vô duyên như con điên, biến thái, điên khùng, si đa hột gà, bệnh lậu, giang mai, hoang tưởng, thiểu năng, ngu mà tỏ ra nguy hiểm, đã không ngầu mà còn khoái làm mầu, #$%&*- (#$$%….
Đoạn sau tôi chả nhớ là gì nữa, chỉ nhớ Madi tuôn một tràng xối xả làm đám khán giả cùng với mấy bà chủ canteen đứng lau mồ hôi.
———
Gần trưa. Nắng chiếu xuyên qua tán cây phượng già gầy guộc, sưởi ấm ặt đất sau những ngày đông rét mướt. Một vài đợt gió mỏng tang lướt qua, mang theo mùi rêu phong mộc mạc.
Giữa khung cảnh “xinh đợp” như phim Hàn Xẻng ấy, tôi lại ngồi chống cằm nhìn một thằng điên đang làm cái trò dở người của nó.
Không thể tin được. Ý tôi là không thể tin được mà, thật đấy.
Trên cái bậc cửa sổ dãy phòng trống, thằng AK ngồi khóc dầm dề như mưa tháng chạp, tay cầm chai Sting màu hường lên nốc điên cuồng. Chai thứ bốn rồi đấy, dã man. Có phải rượu đâu mà giải sầu…
Nó ném cái vỏ chai không sang một bên, lấy tay áo quẹt nước mắt, vai vẫn rung lên, cái mặt trông ấm ức chẳng khác nào trẻ con bị giựt mất quà.
Hơ,… bó tay chấm " “.
-Này, đằng ấy… đang khóc hả? – Tôi tròn mắt hỏi nó một câu ngớ ngẩn.
Thằng nhóc láu cá, bị ăn đòn bao nhiêu cũng không chịu thua, quyết xông lên đấu cho đến cùng đâu rồi? Đây là ai thế? Ngồi khóc như một đứa con nít không bằng. Có khi nó còn con nít hơn cả Madi nữa chứ. Kinh dị.
Thằng AK không trả lời, tiếp tục khóc không thành tiếng, giọt nước mắt to như hạt ngô chảy dài trên má, một ngàn giọt, hai ngàn giọt,… cánh tay lại quẹt ngang đôi mắt đỏ hoe, vẻ tức tối kinh khủng.
Biết là không phải, nhưng nhìn nó như thế thật là buồn cười ứ chịu nổi!!!
Tôi phải giả vờ ngó đi chỗ khác để cười một trận, xong mới quay lại làm bộ mặt thông cảm, vỗ vai nó:
-Đừng khóc nữa, có gì đâu nào. Bình thường mặt nhóc dày lắm mà, sao bây giờ lại thế, giống đàn bà lắm biết không?
Từ từ… hình như đây đâu phải an ủi nhỉ, nghe cứ giống đang mạt sát nó ấy.
Thằng AK ngước mắt lên nhìn tôi, ánh nhìn căm hận như muốn giết người.
-A ha, ý anh không phải thế! – Tôi đính chính, cười đậm chất an ủi.
-Ý anh là nhóc đừng buồn, “vạn sự khởi đầu nan” mà! – Chả hiểu sao sau lời khuyên triết lí đấy, tôi lại ngứa mồm bồi thêm – “gian nan bắt đầu nản”! Ông cha ta có câu “Thua keo này ta bày keo khác”, mặc dù keo nào cũng thất bại y chang nhau. Với lại Madi không ghét bỏ gì nhóc đâu. Chỉ tại cái mặt nhóc vô duyên, y chang một con biến thái, nhìn là muốn tránh xa rồi, à không…
-Hức… Òa… oa oa…
Trước khi tôi kịp đính chính thêm lần nữa, nó đã khóc ầm lên như bò rống. Thôi thế là hết.
_End chap 45_