Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 24: “Lên nóc nhà là bắt con gì? – Bắt con gà! ” (2)
A/n: Sự trở lại chính thức của bệnh hoạn-er, từ bây giờ ta sẽ chú tâm vào việc xây dựng các nv khác hơn, cho nên có thể nó sẽ không hài và hại não như trước, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ 😀
Trước câu nói sặc mùi huyết chiến đó của thằng Nam, bọn ủng hộ đại ca lập tức ồ lên đồng ý ngay. Thực ra thì trước đây trong BadBoy đã xảy ra một số vụ “thanh trừng” nhau như thế này, chỉ khác một điều là hôm nay, thằng Nodi không còn được ủng hộ nhiều như ngày xưa do cái bệnh-dậy-thì kinh hoàng của nó. Và điều đó có nghĩa là một số thằng không muốn nhìn thấy cảnh Exdi bị “xử” mặc dù người sai là Exdi. Khoảng thời gian chơi bời với nó vui vẻ bao nhiêu thì khi nhìn thấy cái cảnh này phải xảy ra, bọn thằng Thuận, thằng Hùng, Cường,… cảm thấy đau bấy nhiêu. Tuy nhiên, cái tình bạn lâu năm giữa bọn này với đại ca rất dày và sâu đậm, cộng với sự cứng rắn như đinh rét của lý trí đủ để bọn nó làm ngơ với Exdi, chọn cách bỏ ra ngoài. Con Liên thì khác, nó nắm chặt hai tay, bặm môi nhìn thằng Exdi một cách tức giận và thất vọng. Nó đã làm gì chứ, khuyên can Exdi hết lần này đến lần khác, thậm chí dám chống lại đại ca, vậy mà nó được con khỉ gì đâu. Đời đẹp. Quá đẹp. Nó đưa cho thằng Nodi một ánh mắt năn nỉ cuối cùng nhưng bị bơ đểu, bèn đi ra ngoài luôn, trước khi bòn rút vài giây để làm vài cái việc cao cả là lầm bầm chửi rủa và do dự.
– Muốn làm gì thì làm nhanh đi! Tao sẽ không phản kháng! – Thằng Exdi cười khẩy nói với cả bọn, chân nó duỗi duỗi như thể đứng đợi nãy giờ mỏi lắm rồi. “Không phản kháng” cơ à? Xem ra nó còn một chút nơ ron thần kinh đọng lại trong não, định làm thế để bọn kia nương tay chứ gì, hay vì niềm vui sướng được hàn huyên với mấy “em” y tá làm nó sung sướng đến không còn muốn làm gì nữa?
Thằng Nodi lại theo thói quen đưa mắt sang nhìn tôi như tìm kiếm một sự đồng cảm, hoặc chống đối gì đó, nhưng khổ một nỗi là tôi không mấy quan tâm đến cái vụ sến kinh dị này. Mấy thằng đàn bà, làm gì làm nhanh cho rồi, cùng lắm cho thằng Exdi nằm viện vài ngày thôi mà, bày đặt tình nghĩa này nọ, mệt!
– Tùy ý đại ca, vụ này thằng Exdi sai mờ. Nhưng sau hôm nay, tao hy vọng bọn mày vẫn là bạn, ok? – Tôi vừa cầm viên billard gõ cóc cóc giết thời gian vừa nói bâng quơ. Nghe có vẻ vô lý nhưng theo luật BadBoy, cái gì qua rồi thì phải để cho nó qua hẳn, không “ợ” lên nhai lại như trâu bò nữa, trừ khi có chuyện gì to tát xảy ra. Chỉ có điều không biết xác suất để hai thằng này không-làm-động-vật-nhai-lại có vượt qua được con số không tròn vo xinh đẹp hay không?
– Ừ, bạn tốt chứ! – Thằng Nodi cười nửa miệng theo xì tai cờ hó. Nó búng tay cái “tách” ra hiệu cho tụi đàn em, mắt ánh lên một niềm vui man dại.
Và cái gì đến cũng phải đến, đại khái là một màn đánh hội đồng không có sự phản kháng, giống như mấy con bò điên lên cơn húc một con trâu bị tê liệt vậy. Tôi ngồi nhìn cái cảnh đó mà thấy có chút tội lỗi. Đừng hỏi tại sao tôi không can ngăn! Tôi tôn trọng sự tự do lựa chọn của bạn tốt mà, với lại nó ứ có thích “được” thương hại. Thằng Exdi vốn từ nhỏ đã ít khi được lựa chọn. Bố mẹ nó ly dị, nó không có quyền chọn người giàu hơn để đi theo. Bố nó lên xe bông lần hai, nó không được chọn cách đấm vào mặt bà hồ ly tinh đã cướp ông ta khỏi cái chốn nó gọi là nhà. Mẹ nó lấy chồng khác, nó cũng đếch có cái quyền lôi thằng con hỗn láo của bà và ông dượng ra nện một trận. Cho nên “thương hại” là một thứ khốn nạ.n top đầu trong mớ cảm xúc hổ lốn người đời đem đi ban phát và cho rằng đó là ý nghĩa, ok?
Tôi còn đang nhớ lại cái quá khứ huy hoàng của một trong hai thằng bạn “thân” nhất thì nghe cái iphone trong túi rung lên, bèn lôi ra xem. Tin nhắn của con Liên: “Ngăn tụi nó lại đi, xin mày đấy!”.
Ngắn gọn, sến, thảm thiết, đó là phong cách của con Liên mỗi khi bị bấn loạn tâm can. Nó lại điên cuồng quan trọng hóa mọi chuyện lên để làm cái khỉ đột gì vậy kìa? Tôi cá nó lại ngồi một góc nào đó ở ngoài kia và đấm ầm ầm vào một cái gì cứng cáp đến trầy xước cả hai tay, đồng thời tưởng tượng đó là cái bao cát mềm mại.
“Tao không rảnh đi nhặt sẹo”, tôi nhắn lại, hy vọng nó sẽ hiểu được và thôi cái trò tự dằn vặt đi. Không biết từ bao giờ, tôi mơ hồ cảm thấy nó ngày càng yếu đuối và sợ hãi một thứ gì đó, không giống với con điên bất cần mà tôi quen trước đây. Hình như càng lớn lên, càng già đi, con người càng cảm thấy mọi thứ trôi tuột qua lòng bàn tay, tan biến vào một cõi chết tiệt không tên không hình hài nào đó, rồi họ tức giận, chán ngán, đau đớn, cố gắng níu kéo. Và họ thay đổi, một cách khó lường.
“Ok”, tin nhắn cụt ngủn của con Liên, báo hiệu một sự bất lực.
Nhưng đằng sau sự bất lực là một trò rất đàn bà, nó gọi cho người-mà-ai-cũng-biết-là-ai đến “dọn dẹp”, ok, đó là Madi, tức “mầm tai họa” của BadBoy. Nàng ta đến khi mọi chuyện đã xong, chỉ còn lại tôi và thằng Nodi ngồi ôn lại kỉ niệm xưa bằng mấy ván billard vui tay. Mặt nghiêm trọng, mắt đầy sát khí và tổn thương, Madi bước vào làm bầu không khí lạnh lẽo về đêm càng thêm ghê gớm. Có vẻ như lần này nó đã chịu hết nổi vì biết bạn tốt của nó bị xử nặng. Hai thằng bọn tôi đưa mắt nhòm nó, chờ đợi một sự đòi hỏi sự công bằng chết tiệt. Thằng Nodi có vẻ bất ngờ khi nó ập đến bất thình lình như ma.
– Chỉ một câu thôi, tớ thực sự thất vọng về cậu, Nodi, à không, đại ca vip pro của BadBoy ạ! – Chẳng cần im lặng tỏ ra nguy hiểm, con bé vào đề ngay với một sự nhạo báng kinh dị, nhấn mạnh hai chữ “vip pro”.
Chậc, hóa ra lúc nổi cơn tức lên, “chú hề” này cũng có biệt tài giết người bằng lời nói chả kém ai. Con người mà, chẳng có ai là hiền lành, vô hại tuyệt đối, trừ …trẻ sơ sinh.
Thằng Nodi sau vài giây ngớ người, lien lấy lại vẻ bình tĩnh, it ra thì sau sự tiếp xúc nhiều với Madi, nó đã phần nào hiểu được tính cách của con bé, và nó không còn hy vọng gì vào mối tình mù quáng nhưng chân thành của mình nữa, cười nhạt:
– Rồi sao? Xem tớ là người xấu, nghỉ chơi, căm thù, đúng không?
Madi nghe vậy thì sững người ngạc nhiên, có một cái gì như sụp đổ trong đáy mắt nó. Nhưng rồi nó bỗng quay mặt đi chỗ khác, cười không thành tiếng, sau đó mới nhìn lại thằng Nodi, hỏi bằng giọng chán nản:
– Tình bạn giữa cậu và Exdi bấy lâu nay là giả chứ gì?
Thằng đó không trả lời, chỉ cười khẩy với một vẻ đáng ghét rõ rệt hiếm có. Hình như, đã đến lúc nó để cảm xúc chi phối lý trí, và lộ rõ bản chất của mình.
– Là thật, nếu không có sự xuất hiện của cậu! – Tôi nãy giờ ngồi xem kịch hay liền chen vào. Thằng Nodi đã muốn bộc lộ bản chất thì tôi cũng nên giúp nó diễn đạt cái sự kinh khủng của nó vậy.
Thằng Nodi cười tươi hơn sau câu nói của tôi, và bằng một vẻ đểu giả đích thực, nó bất ngờ đưa tay vuốt má con bé. Như thể thèm khát lâu năm. Mất mặt quá đi BadBoy ơi!
– Tránh ra! – Madi hết tin nổi vào cái chuyện này, nó gạt tay thằng đó ra ngay và luôn, đồng thời trong mắt ánh lên một sự ghê tởm.
Chả biết thằng này định làm cái gì nữa đây, cái cách nó đối xử với tình yêu to lớn đây hả? Đùa cợt, trêu ngươi, hay chà đạp?
– Cậu thay đổi rồi, thật chẳng ra sao cả! Uổng công tớ coi cậu là bạn tốt! – Madi kết luận, và quay lưng bỏ đi.
Nhưng thằng kia chụp lấy tay nó lôi lại, rồi dùng hai tay giữ chặt đôi vai nó, cười man dại:
– Đi đâu mà vội thế, trò vui vẫn chưa kết thúc mà?
Ê, đừng có nói là nó định làm thật nha, đây là quán billard của người ta nha!
– Dừng lại được rồi đó mày, tha cho nó đi! – Đến nước này tôi đành phải vào cuộc, đứng dậy ngăn nó. Cơ bản là thằng này không xứng với Madi, làm như thế chỉ tổ mất hình tượng thôi.
Nó hơi ngạc nhiên vì sự can ngăn của tôi, quay sang ngó tôi một cái. Madi thừa cơ vùng ra, lùi vào sát vách tường, mắt trợn trừng trừng nhìn hai thằng, cái nhìn căm phẫn muốn đốt cháy mọi thứ, đánh dấu một sự kinh hoàng khi phát hiện ra tình bạn lâu nay chỉ là ảo ảnh. Có vẻ như cái chủ nghĩa tôn thờ tình bạn đã phần nào hủy hoại niềm tin nơi nó.
Cái nhìn kinh khủng đó đủ khiến thằng Nodi khó chịu, nó nắm chặt tay lại, đấm cái “rầm” xuống bàn billard, vẻ mặt hơi khổ sở vì cái ý đồ đen tối vừa nãy của mình. Tội lỗi.
– Đi thôi đại ca! – Tôi vỗ vai nó, cố không cười cợt nhả.
Nó không trả lời, lặng lẽ chuồn khỏi đó. Có lẽ nó vẫn còn tỉnh táo và chưa mất hết tình cảm với Madi.
Tiếng mưa vẫn rơi một cách vô tình. Ngoài kia màn đêm đen kịt muốn vây kín mọi thứ. Tôi nhìn lại thì thấy Madi đang ngồi hụp xuống sàn, không khóc, cũng chả thể hiện cảm xúc gì.
– Sợ không? – Tôi ngồi xuống trước mặt nó, hỏi, muốn đọc xem nó nghĩ gì nhưng không được.
Nó chưa trả lời vội, đưa mắt nhìn ra dãy bàn bên cạnh, hỏi nhỏ:
– Chỗ này có rượu không?
_End chap 22_
a/n: chậc, sến quá tờ rời :3