Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 23: "Lên nóc nhà là bắt con gì? - Bắt con gà! " (1)


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 23: “Lên nóc nhà là bắt con gì? – Bắt con gà! ” (1)

Nếu nàng Hiếu là một dạng con gái phức tạp thì còn có một đứa khác khó hiểu hơn. Tôi đang nói về Cún Cún, cái người nhắn tin cho tôi hồi chiều ấy. Nó là đứa bạn đầu tiên của tôi, “thanh mai trúc mã” thì đúng hơn. Tuổi thơ của tôi, tức là hồi còn ở với mẹ, đã gắn chặt với nó- 1 con nhóc bệnh hoạn không kém. Hồi đó “nhà nàng ở cạnh nhà tôi”, hai đứa bệnh rủ nhau đi chọc phá làng xóm, chơi mấy trò bỉ ổi, chả biết là tôi lây bệnh cho nó hay nó nhiễm bệnh cho tôi nữa. Sau đó, nó theo bố mẹ sang Mỹ, lâu lâu lại về chơi với tôi. Nó bảo bên đó chán như ở tù, vậy mà lần này đi cái vèo hết hai năm không them ló cái mặt về Việt Nam. Không biết nó bị nhốt vào trại tâm thần hay trại cải tạo thanh thiếu niên rồi.
Tôi vừa nghĩ xong thì một đứa con gái từ trong khách sạn chạy ra, tung tăng như con nít. Haizz, cái dáng vẻ nhí nhảnh phát khiếp đó thì ngoài Cún Cún ra chắc không ai có.
– Oa! Bạn iu của tớ đấy rồi! – Cún Cún vừa reo vừa nhảy lên ôm cổ tôi như thể tri kỉ, à không, tình nhân lâu năm gặp nhau không bang. Cái cảnh “lỡn mợn” là thế mà chả hiểu sao tôi thấy giống cảnh con cờ hó lao tới ôm chủ. Rõ khổ!
Nghĩ là thế nhưng thực ra tôi cũng thấy thích cảm giác này, được gái đẹp ôm mà không thích thì cạp đất mà ăn. Nhưng mà giữa đường giữa phố như này thật có công dụng đốt mắt nguời khác, tôi bèn cắt đứt cảnh phim Hàn bằng một câu phũ phàng:
– Nặng chết được!
Nàng ta nghe vậy mới chịu buông ra, tuột xuống và cười ranh mãnh, đôi mắt biết nói ánh lên tia nhìn tinh quái:
– Đừng dối lòng chứ, tớ như này là chuẩn lắm rồi!
Lại thêm một mầm mống bệnh tự sướng nặng nữa. Nhưng phải ghi nhận là nó xinh hẳn và đáng để nhìn hơn trước, chỉ có điều là nó vừa nhuộm lại tóc với cái màu nâu làm tôi ngứa mắt. Nói ra thật tội lỗi nhưng cái màu nâu đó rất giống với màu lông bắt mắt của con cờ hó hồi xưa bên nhà hàng xóm, trước khi bị thằng nhóc quái đản là kẻ đang đứng ngắm gái đây cạo sạch.
– Ờ, trông như con bệnh. Mà sao bây giờ cậu mới về hả?
– Cái cậu này…- Nó nhăn mặt vì bị cho là bệnh rồi sốt sắng giải thích – Bị ông già quản chặt quá mà, nhưng lần này nhớ cậu hết chịu được nên trốn về, ha ha!!!

Tởm quá, trời có lạnh lắm đâu mà cái não nó teo lại không nói được gì bớt sến hơn sao? Thôi kệ đi, dù sao cũng bạn bè tốt lâu ngày, thân thiết còn hơn anh em nên miễn cái vụ xoắn cho ẻm.
– Quà cho tớ đâu? – Tôi ngửa tay chờ đợi. – Không có quà thì bắt tắc xi mà về!
Nó lôi trong túi ra một cái hộp bé bằng một góc bàn tay đưa cho tôi với nụ cười tí tởn. Đó là một bộ bài Tây tự chế, nhìn rất độc và chất, nó bảo vừa chôm được của một ông khách trong Anise. Vâng, biệt tài và sở thích số một của nàng này là…móc túi. Nó biết móc túi từ khi còn nhỏ và đến hôm nay thì cấp độ đã cao vượt bậc, sau này lỡ mà rớt Đại học cũng không lo thất nghiệp đâu.
Và cái biệt tài độc hại này cũng đã có tác dụng làm phát sinh thêm sự mâu thuẫn vốn đã nung nấu từ lâu trong Badboy. Số là khi chở Cún Cún về nhà tôi ăn bám, tôi thấy bọn “con hoang đàng” yêu quái đang tụ tập trước cửa như thể muốn bày trò gì đó, có cả thằng Exdi và Nodi.
– Tới nhà mày phá một trận, hê hê! – Con Liên cười khả ố, bảo tôi, nhưng rồi chợt nhận ra có một kẻ lạ xuất hiện nên tròn mắt hỏi – Ai vậy?
Cái lũ kia cũng nhao nhao lên, ngó Cún Cún như thể sinh vật lạ ngoài hành tinh, lí do là vì bọn nó chưa bao giờ thấy đứa con gái nào được vinh hạnh đến nhà tôi chơi như này, ngoài bọn trong hội và Quạ đen.
Nàng Cún Cún thấy vậy liền nhảy xuống xe, cười thật nai tơ, làm màn giới thiệu:
– Hello các cậu! Tớ là Yến Nhi, bạn của Assa, bây giờ về đây chơi một bữa.
– “Bạn” theo kiểu gì đấy? – Con Liên cười đen tối. Con này tưởng đang nói chuyện với nai vàng sao?

– Kiểu cao nhất! – Cún tự hào rồi mời cả lũ – Vào nhà chơi ha!
Và sau một hồi cả lũ ngồi chém gió, phá phách một hồi, có cả nhậu nhẹt nữa, Cún hồn nhiên giơ ra cho tôi xem hai cái điện thoại và phán xanh rờn:
– Hai người này có một mối thâm thù rất lớn!
Vâng, bằng cách nào đó, nó đã chôm được hai cái điện thoại của hai thằng Exdi và Nodi, và cũng bằng cách nào đó, hình nền trên cả hai cái điện thoại đều là hình của…Madi. Bái phục, hai thằng này mê gái đến thế là cùng. Con Liên nhìn thấy thế thì suýt sặc nước, nó kêu lên:
– Chết chửa, hình…hình của Madi, hai ý tưởng lớn gặp nhau!
– Cái gì? – Cả lũ kia ồ lên phấn khích.
Không gian bỗng dưng chìm ngập trong mùi thuốc súng miễn phí, chỉ có tôi và Cún Cún là tỉnh bơ ngồi cười. Thằng Nodi tức lắm nhưng chỉ cười đểu, trù tính chuyện khác trong âm thầm. Còn thằng Exdi thì hơi say nên không cần biết gì hết, nói xóc Cún Cún:
– Này bạn hiền! Sao bỗng dưng đi làm trò đầu đường xó chợ ở đây vậy hả?
Nàng Cún Cún thật ra không phải người xấu gì đâu, chỉ là nó vốn là một đứa tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ nên chán quá đâm ra thích chơi mấy trò bệnh hoạn thôi, cốt là để chọc cho người khác tức điên dù kẻ đó là ai. Đúng là bạn tôi. Và trình choc tức người khác của nó rất cao, nó cười cợt:

– Bình tĩnh chứ! Tớ có làm gì đâu, chỉ tò mò chút thôi mà. Mà này, cô bạn trong ảnh là gì của hai người thế?
Nó muốn thử cảm giác mạnh hay sao ấy, đúng là thời gian qua nó đã thèm khát sự bệnh hoạn quá rồi, giờ được tự do nên chọc phá người khác đây mà. “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời” là đây.
– Là mầm mống tai họa đó mà. – Hai thằng là Thuận và Hùng cùng đồng thanh. Bọn này đang nản vì sự chia bè kéo cánh của Badboy. Bọn nó không thích cái cách “vì gái mà Huynh đệ tương tàn”, ặc, nghe cứ giống như “Hoa hồng xứ khác” của Nguyễn Nhật Ánh vậy, chỉ có điều là hai anh thiêu thân này không yêu thương bạn bè như trong cái truyện đấy. Đời rất phũ phàng mà, BadBoy thì càng phũ phàng hơn, chả biết thằng Nodi bao giờ mới cho Exdi “lên nóc nhà là bắt con gà” đây!
– Trả lại đây! – Thằng Exdi bực bội bảo Cún Cún. Nó rất ghét mấy đứa con gái mà xía vào đời tư người khác.
Cún Cún định “chơi” thêm nhưng tôi ngăn lại, chừng đó là đủ rồi. Nó đưa cái điện thoại lại cho hai thằng, cười man dại:
– Chúc may mắn nhá!
Và không lâu sau đó, “may mắn” đã đến với Exdi, nó được anh đại ca chiếu cố rất chu đáo.

Sự Lựa Chọn (Đời học sinh của BadBoy)
Đó là một ngày mưa rất to. Con phố chìm trong sự đìu hiu khó tả. Hàng cây ủ dột đứng phơi mình ra như thách thức sự vô tình của dòng xe cộ đang bận rộn kia, từng chiếc lá rụng rơi theo mùa, nhàm chán, mệt mỏi, rách nát. Cuộc đời cũng thế, chẳng bao giờ là tốt đẹp, chẳng có gì là vĩnh hằng, nhất là tình bạn.
10 giờ đêm, “những đứa con hoang đàng” tụ tập ở quán billard của nhà thằng Nam. Lúc này quán không còn một vị khách nào, ế đến thế là cùng. Chỗ này rất hợp cho việc xử nhau, vì nó khá khuất và it người qua lại. Thằng Nodi khởi đầu cho vụ này, nó vừa cầm cây gậy nhắm vào viên billard trắng chuẩn bị mở màn ván billard với tôi vừa hỏi thằng Exdi:

– Thái độ của mày mấy hôm nay là gì vậy hả?
– Chẳng gì hết! – Thằng Exdi cười khẩy, trả lời bang giọng bất cần.
Muốn hôm nay không “lên nóc nhà”, nó phải xin lỗi đại ca, vậy mà thái độ của nó là như vậy đấy. Có thể một số thằng sẽ nghĩ nó thẳng thắn, có khí phách nhưng với tôi thì nó quá ngu.
Hai, à không, đến ba thằng trong Badboy sém chút đã xông vào cho nó mấy đấm, nếu con Liên không ngăn lại kịp. Con Liên thừa hiểu tính cách của Exdi: không bao giờ nhận sai trước mặt kẻ mà nó ghét, mặc dù bản thân nó sai, dám đấm cả đại ca mà.
– Mày làm sao vậy hả? Xin lỗi đại ca đi, đừng bướng nữa! – Con Liên chán nản bảo nó, mắt ánh lên một sự sợ hãi nào đó. Nó không thích mấy vụ Badboy tự cắn xé nhau.
– Im đi! tao đếch cần mày khuyên can! – Thằng Exdi xua tay, cười đểu. Một khi đã ghét ai, nó sẽ không nhường, dù có bị ăn bao nhiều “hành” đi chăng nữa. Đúng là “Ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng cót thằng khùng thằng điên”.
Thằng Nodi nghe vậy thì cười đen tối, nhìn lũ đàn em như muốn nói: “Thấy chưa, là nó phản bội đấy!”.
– Ý bọn mày sao? – Nó cất tiếng lạnh lùng.
– Không chấp nhận được! – Thằng Nam gầm gừ. Nó đang hăng máu, chỉ muốn xông vào cho Exdi một trận thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.