Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 21: Những trò chơi mới đúng chất BadBoy. (1)
(cảnh báo: part này nhảm và điên và hại não khỏi nói luôn, bình tĩnh nhá các ty -_-)
Thằng đó vừa dứt lời xong thì Madi dù đang buồn nhưng vẫn thanh minh ngay:
– Không phải! Không liên quan tới cậu ấy đâu.
Còn mấy cái mặt của bọn lớp Anh, con Liên và thằng Thuận ló ra thì biểu hiện sự tò mò đến phấn khích vì thấy cảnh “sát nhân máu lạnh” đi lau nước mắt cho 1 đứa con gái. Sến kinh dị.
Thằng Godi kéo Madi vào lớp, không quên khuyến mãi cho tôi ánh nhìn nguy hiểm, không biết nó đang mơ tưởng biến tôi thành món gì để tọng xuống họng nữa. Hình như nó đoán được có thêm 1 con thiêu thân đâm đầu vào lưới tình của báu vật Ladykiller. Nhưng nó sai rồi, tôi chả thích con bé đó đâu. Gì chứ, 1 đứa vừa trẻ con, vừa mít ướt, vừa có ý nghĩ mù quáng như Madi không phù hợp để chia sẻ cái gọi là tình cảm, mặc dù nó cũng thú vị. Với tôi, bọn con gái ngoài mẹ ra chỉ là 1 lũ tầm thường, nếu sau này tôi có “thích” ai thì cũng chỉ là 1 thú vui, 1 đam mê thôi, hoàn toàn không phải là tình yêu, ok?
…
– Tao buồn quá! – Con Liên không lo về lớp học, cứ ngồi đeo bám lớp tôi mà rên rỉ như con khỉ. Có lẽ nó lo cho sự tan đàn xẻ nghé của BadBoy vì 2 thằng Exdi và Nodi đã làm gương cho hình tượng “lâu lâu có 2 con trâu bị điện giật” cắn xé nhau tơi bời.
– Thì đi đi! – Cả tôi và thằng Thuận cùng cười man dại bảo nó. Ấy chết, sao dạo này tôi bị lây bệnh thằng này vậy nhỉ, có cùng suy nghĩ mới sợ chứ!
– Đi đâu? – Con Liên ngơ ngác cộng với dè chừng hỏi lại.
– WC chứ đâu, “buồn” mà! Haha… – Mấy thằng khác hiểu nên bon chen cười ầm lên.
Đã vậy, em Ly hoa khôi còn nhiệt tình ném cho con Liên bịch khăn giấy loại tốt, khỏi cần nói công dụng của nó là gì.
– ĐỒ ĐIÊN!!! – Con Liên vừa tự đập tay vào đầu vừa gào lên như phát dại đến nơi, vật vã giải thích – Buồn là buồn đau ấy!
Nhưng nó chưa đủ trình để cãi cùn với lớp tôi, nhất là khi cái lũ này đã yêu tha yêu thiết cái trại tâm thần, tình yêu đó là vô tận, không có đối thủ, thằng Thuận là kẻ đi đầu, tỉnh bơ đáp lại:
– Ờ, vừa “buồn” vừa “đau” mới có nhu cầu đi WC! Nhanh lên kẻo ô nhiễm lớp tao!
Cả lớp lại phá lên cười hô hố hừ hự rùng rợn làm ai đi ngang qua cũng chảy mồ hôi lạnh, thiếu điều chạy mất dép không dám nhìn lại. Con Liên hết chịu nổi bèn đứng phắt dậy, đổi giọng nghiêm trọng, cắt cái xoẹt màn đùa cợt vô bổ:
– Ừ cứ cười đi, 1 lũ thú hoang! Bọn mày không lo cho thằng Exdi sao hả? BỌn mày nghĩ đại ca sẽ tha cho nó sao?
Thấy con Liên bực như con mực rồi, lớp Lý đành trở về làm người-bình-thường, thằng Hải lớp trưởng bấy giờ đã thành thành viên BadBoy làm mặt nghiêm túc nói:
– Đương nhiên là lo rồi, nhưng tao nghĩ đại ca là ngườ rộng lượng, không chấp đàn em đâu!
Đúng, rộng lượng lắm, rộng lượng tới mức nó sẵn sàng cho Exdi 1 vé trọn gói đi du hành khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn huyền bí của nghĩa địa, xem múa rối bởi mấy bộ xương người, còn khuyến mãi thêm 1 suất nhà nghỉ 5 sao chất lượng ang tên Địa ngục bên cạnh dòng Suối vàng ru giấc nghìn thu. Quá hời ấy thằng chán đời!
Nếu như bọn thành viên mới như thằng Hải có EQ âm thì bọn thành viên lâu năm tất nhiên EQ cao hơn, khoảng bằng 0, gật gù còm men:
– Còn bọn tao nghĩ đại ca sẽ trị tội nó, nhưng chắc không đáng kể đâu!
Não bọn này để quên ở nhà hoặc đi bảo hành hết rồi hay sao ấy. Con Liên nản quá chạy lại đập bàn tôi cái “rầm”, hỏi chân thành:
– Nếu phải chọn giữa đại ca và thằng Exdi, mày sẽ chọn ai?
Thật là hại não, sao dạo này tôi toàn gặp mấy vụ sến sồ vậy nè, chắc bị thằng nào thắp hương lên hũ gạo nguyền rủa rồi.
Nhưng con Liên hỏi vậy không phải là không có lý, vì sẽ đến lúc thằng Nodi vì cái lòng tự trọng cao hơn cây sào nhà nó mà chơi thằng Exdi 1 vố. Và khi đó, bọn đàn em sẽ phải đứng trước 1 sự lựa chọn khó khăn: biến thằng Exdi thành món cầy tơ hay heo quay?
Đùa đấy, sự lựa chọn đó là sẽ ủng hộ thằng Exdi hay tẩy chay nó.
– Cảm ơn, tao không có nhu cầu xài Neptune. – Tôi đáp 1 câu vô thưởng vô phạt rồi lại cắm đầu cắm cổ đọc tiếp quyển ” Ngày dài hơn thế kỉ” cũ xì tưởng thổi phát là nát bươm trên bàn.
Chưa phải lúc để nghĩ đến sự lựa chọn tào lao đó, việc cần làm bây giờ là đâm đầu vào học và cứu vãn vị thứ lớp, chứ điểm học tập cao chót vót mà hạnh kiểm khá cũng coi như không. 8 lớp BadBoy tuần nào cũng đứng nhất từ dưới lên nhưng đã đến lúc đảo lại từ trên xuống rồi.
– Không giỡn đâu!- Con Liên cười khổ, lau trán soàn soạt như thể nói chuyện với lớp tôi làm não nó hoạt động đến mức chảy quẹo thành mồ hôi luôn á.
– Thì mày bắt tao chọn còn gì?
– Ý tao là mày ủng hộ ai ấy, hức! – Nó vẫn kiên nhẫn không chịu buông tha.
– À… – Tôi gật gù ra vẻ hiểu rồi phẩy tay như đuổi ruồi – Kệ bọn nó đi, cùng lắm tao sắm đèn cầy, mày mua xôi đi cúng!
– Còn hòm? – Em Ly nhúng mũi vào, lại phát bệnh rồi.
– Khỏi, lấy lá cây bọc lại, vừa nhanh gọn vừa đỡ tốn tiền! – Thằng Thuận vuốt bộ râu vô hình trên cằm, gật gù như thể Tống Giang Lương Sơn Bạc không bằng.
kể ra tình cảm bạn bè dành cho 2 anh tay đầu đà của BadBoy thật cảm động đến rớt nước mũi. Vậy mà con Liên vẫn chưa chịu thỏa mãn, vò đầu bứt tóc như mụ Cầu Thiên Xích, chỉ thiếu điều phun hạt táo vèo vèo nữa thôi.
Tôi sợ nó giật kinh phong mà chết nên không đùa nữa, bảo cả lũ trời đánh thánh đâm kia đi gọi đại diện 7 lớp đến nghe “đọc truyện đêm khuya”. Con Liên nghe có trò mới là hăng lắm, xách dép chạy trước thiên hạ, con này chắc chắn cùng 1 trại với thằng Thuận.
– Lớp Toán đâu? – Tôi chán ngán hỏi nó sau khi đại diện 6 lớp kia đã có mặt mà lớp Toán không có mống nào. Chẳng lẽ bọn này bị đột quỵ tập thể cả rồi?
– Mày không thấy mưa hay sao mà hỏi? Lớp Toán học ở tít bên dãy phòng thí nghiệm, bắn súng đại bác còn không tới! – Nó lải nhải.
– Điện thoại mày để làm cảnh hả?
– Tốn tiền. – Nó tỉnh bơ như trái mơ.
– Thì nhá máy! – Thằng Cường thấy có đứa theo chủ nghĩa ky bo giống mình liền mách nước.
Ai dè con Liên còn “cao thủ” hơn, cười giảng giải như thể chứng minh mình là thiên-hạ-đệ-nhất-hà-tiện:
– Thôi đi, nhá bọn điên khùng đó bắt máy ngay, 1 giây là mất cả khối tiền rồi. Cho nên tao vừa gửi “đề nghị gọi lại”, haha.
Không thể đỡ nổi bọn này, trời mưa chứ có nắng quá đâu mà lớp Hóa phải đi tranh giành chức quán quân môn “tâm thần học” với lớp Lý vậy kìa?
– Mày đem tiền cho gái hết rồi hả em? – Thằng Thuận so độ điên không nổi nên chuyển sang đá xoáy con nhỏ.
– Cho trai. – Con Liên đính chính lại, cười nham nhở.
Ờ, mà cũng chả biết cái vụ con này tuyên bố “cảm” thằng X-pít cờ hó là thật hay giả, chả biết đâu mà lần. Con gái vốn đã rắc rối, con gái mắc bệnh điên càng rắc rối hơn, thôi thì phó mặc cho ông trời vậy, chấm hết.
Sau một hồi vật vã thì lớp Toán cũng mò sang đông đủ và thằng Hải đứng ra phát ngôn thông báo kế hoạch tôi vừa nghĩ ra:
– Như các bạn đã biết, để xứng đáng làm người “dọn xác” cho đại ca và Exdi, chúng ta cần phải làm người lương thiện, mà muốn làm người lương thiện thì không thể chấp nhận hạnh kiểm khá được. – Nó xoay 1 vòng như thể múa bale xong chém tiếp -Cho nên từ mai, 8 lớp chúng ta sẽ quyết tâm leo lên chiếm vị trí đầu của trường về điểm thi đua!
Cả lũ nghe ong hưởng ứng ngay, dù gì cũng đã đến lúc suy nghĩ tới việc “mỏng hóa” da mặt mỗi giờ chào cờ rồi. Hơn nữa, sắp thi học kì, cần phải trở lại làm học sinh chăm ngoan.
Thế là từ hôm đó, với 1 tinh thần nhiệt huyết cao của tuổi trẻ…trâu, theo châm ngôn: “Khả năng vô hạn bệnh hoạn vô biên”, 8 lớp đã hoàn thành xuất sắc kế hoạch chiến lược được vạch ra. Kế hoạch đó được soạn thảo qua tay bọn con gái như sau:
[_Kế hoạch A: Làm “người lương thiện”.
Mục đích cao cả: Không bị trừ điểm
Cách thức tiến hành: Đi học đúng giờ, học theo Ninja trèo tường vào nếu trễ (bị hàng rào đâm toạc quần ráng mà chịu) hoặc bịa lí do tầm xào bá láp như nhà có chuyện để bịp giám thị mà vào lớp (ưu tiên mấy màn khóc lóc nước mắt nước mũi); không được nghỉ học, trừ trường hợp bị dịch bệnh càn quét như lở mồm long móng, H1N1, phát ban nổi ghẻ…; chuồn giờ không được để lại dấu vết; trong giờ học phải tập trung nghe giảng, đứa nào ngủ gật thì đứa bên cạnh có quyền cào, cấu, véo, cắn xé tùy thích miễn sao nó tỉnh dậy là ok; trong giờ học phải phát biếu ý kiến cho sôi nổi (đừng chém gió thành bão bay cả bàn giáo viên là được)…
Lưu ý mang tính “sống còn”: uống thuốc đúng giờ, đúng thuốc, đúng liều lượng để trong giờ học không nổi điên bất ngờ, ai thiếu thuốc liên hệ Thủ quỹ đại gia của lớp.
_Kế hoạch B: từ người lương thiện tiến lên làm người tốt.
Mục đích cao cả: Cộng thêm điểm thi đua cho lớp.
Cách thức tiến hành: Đăng kí làm việc tốt cho trường như quét dọn sân trường (dù lỡ tay đổ rác xuống cống), dán sách cho thư viện (nhưng sách cũ quá dán vào càng rách, kết quả là dán cả quyển luôn cho chắc ăn), quyên góp tiền ủng hộ quỹ từ thiện (mỗi thằng 500VNĐ, đùa đấy, cũng khá nhiều)…vân vân và mây mây…
Vẫn có lưu ý: uống thuốc đều đặn, ưu tiên thuốc có công dụng lâu dài vì trong quá trình làm việc tốt có thể xảy ra hiện tượng thoát mồ hôi, dẫn đến mất cân bằng sinh lí và gây giảm công dụng của thuốc.
_Kế hoạch C (quan trọng nhất): Làm người xấu
Mục đích cao cả: Hạ điểm các lớp khác.
Cách thức tiến hành: …(bí mật)
Lưu ý: Không cần uống thuốc, cho thoải mái phát bệnh vì có câu : “bệnh vào sáng tạo ra”.
Xác nhận: Hội trưởng hội bỉ ổi – Công Tằng Tôn Nữ Bành Nguyễn Thị Bưởi, *đóng dấu cộp cộp*…………….]
Vâng, kế hoạch C bí ẩn đó được thực hiện vào bất kì lúc nào có thể, không theo 1 phương thức có sẵn nào vì nó tùy thuộc vào độ sáng tạo và vô liêm sỉ của mỗi người. và bây giờ thì chúng tôi đang phát huy độ “bệnh” đó đây.
“0167xxxxxxx, 0122xxxxxxx….”, lưu số điện thoại của các thầy giám thị vào xong, bọn tôi chia nhau ra hành động: chơi đểu khối 10. Những đứa con hoang đàng đi vòng vèo 1 lượt, tới lớp nào cũng xông vào ngó ngang ngó dọc 1 hồi, săm soi kĩ lưỡng. Thấy lạ, thằng Saker lớp Sinh, đối thủ hôm trước tò mò:
– Bọn mày mới xổng trại ra hả?
– Hê hê, đi tham quan thôi mà! – Thằng Thuận cười ngây ngô – Nóng thế, nổi mụn bây giờ!
– Mụn đâu mà nổi được? – Con Liên bào chữa như thể bênh vực thằng nhóc đó, xong liền cười đểu giả – Da mặt dày quá sợ mụn mọc không có nổi!
– Há há há há…- Cả bọn cười rú lên. Chậc, đây là hậu quả của việc miễn uống thuốc.
Thằng Saker không có vẻ tức nhưng vẫn đi tới gây sự. Tôi đẩy nó lui 1 tẹo, cười ẩn ý:
– Đẹp đấy!
– Gì? – Nó chả hiểu cái con khỉ gì.
Tất nhiên, vì điều mà tôi khen đẹp chính là…số điểm lớp nó sắp bị trừ. Và đây là kết quả:
– A lô, thầy ạ, lớp 10 Sinh có 5 bạn hút thuốc, 10 bạn đánh bài, 4 bạn không đeo bản tên phù hiệu! – 1 đứa con gái thuộc BadBoy kể lể vào điện thoại với thầy giàm thị nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường.
Và bọn khác cũng lô dế yêu ra, tiếp tục với các thầy giám thị khác:
– A lô, em chào thầy ạ, lớp 10… không có khăn bàn, bình hoa, lớp 10…có đánh nhau, lớp…có…bạn không mặc đồng phục…
Bạn nghĩ đúng rồi đó, chúng tôi đang làm nghĩa vụ cao cả của những kẻ mách lẻo chuyên nghiệp, tố cáo hết những lỗi mà bọn lớp khác phạm trong khi thầy giám thị chưa soi hết được. Thầy nhờ vậy mà có thể “diệt tận gốc” các mầm mống vi phạm nội quy và nhờ đó điểm thi đua của bọn nó tuột dốc không phanh, à không, tuột xuống tận địa ngục mới đúng.
– Quá tuyệt! – Thằng Nam cười khả ố khi tuần đầu tiên chơi trò bỉ ổi, 8 lớp BadBoy đã vươn lên vị trí từ 1 đến 5 (có 1 số lớp trùng vị thứ) toàn trường. Và cờ thi đua đỏ chói đạp cửa xông vào, nhảy lên bàn lớp Lý ngồi chễm chệ lần đầu tiên… Nếu như kế hoạch C làm điêu đứng bọn khối 10bị chơi đểu thì kế hoạch A và B làm bọn khối 11 và 12 tụt lại phía sau (khối 12 lo học không có thời gian làm việc tốt, khối 11 có nhiều thời gian hơn nhưng không hăng bằng khối 10, nếu ai đó muốn biết).
Thừa thắng xông lên, BadBoy lại chơi tiếp trò mới: lớp nào không chơi bài thì đem bài vào nhét, không chuồn học thì rủ rê bọn nó chuồn….tóm lại là từ tố cáo chuyển sang “gắp lửa bỏ tay người’ trắng trợn mà chưa có thằng nào dám lên tiếng, nhờ vậy mà BadBoy vẫn giữ ngôi đầu bảng từ bây giờ cho đến hết học kì I và cả sau này. Những vị thầy Chủ nhiệm 8 lớp đó bị qua mắt trót lọt nên vẫn tin rằng bọn học trò yêu quý như con của thầy đang dần trưởng thành về mặt nhân cách. Tội lỗi thật, nhân cách của bọn này thành dẻ rách hết rồi còn đâu, haha…
_Đón đọc Part 2 vào 1 ngày hơi…xa_