Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 77
Hôm nay, hai người , người ở lầu cao nhất, người ở tầng một .
Nếu mà hắn cách mình trong vòng một trượng, đại khái nàng sẽ nhịn không được tiến lên đâm hắn một đao. Bỗng dưng bên người truyền đến giọng nói nam tử tràn đầy từ tính: “Tất cả tâm tình ngươi cũng viết ở trên mặt mình, nếu mà giờ phút này bị kẻ thù ngươi thấy, không phải là bứt dây động rừng sao? Nếu như thật muốn báo thù. Hãy thu vẻ mặt căm hận này, vĩnh viễn đem hận ý mình che giấu ở chỗ sâu nhất tận đáy lòng. Sư tỷ xinh đẹp khả ái của ta.” Nam tử vừa nhẹ giọng cười nói, vừa không khách khí bưng ly trà trong tay nàng, mình nhẹ nhàng hớp qua một ngụm.
Tuyết Nhan nghe vậy, đã biết là ai đứng ở bên cạnh rồi, vẻ mặt nàng lập tức buông lỏng xuống, thu hồi khuôn mặt tức giận, nghiêng đầu cười nhạt, “Sư đệ, ngươi sao lên đây?”
‘”Sư tỷ quả nhiên thay đổi tự nhiên!” Nụ cười Phượng U Trần nhạt nhòa, mặt mũi tuấn mỹ ưu nhã mang theo nụ cười mê người. Trong lời nói đã uống cạn ly trà trà thơm trong tay nàng.
“Uống ngon không?” Tuyết Nhan liếc xéo hắn. Hôm nay có mặt kẻ thù nên không muốn nhắc tới nữa ,liền nói qua chuyện khác.
“Rất thơm!” Hắn ôn nhã cười cười. Mặc dù chỉ là trà, nhưng hình như giống như có chút ý vị khác, chỉ thấy bờ môi của hắn nhẹ nhàng sờ qua nơi nàng mới uống, nơi đó có dấu đỏ nhàn nhạt, chính là son trên môi Tuyết Nhan. Tốt như vậy. Tựa như gián tiếp hôn môi nàng, mặt Tuyết Nhan lơ đãng đỏ hồng. Nếu là trực tiếp hôn, nàng chưa chắc đỏ mặt như thế. Nàng sợ nhất chính là mập mờ, Phượng U Trần chính là một con hồ ly thích chơi mập mờ, “Thật ra thì, khi sư tỷ hóa trang cực kỳ xinh đẹp! Nếu mà hảo hảo chọn trang phục, không biết so với Duẫn Tuyết Nhi đẹp hơn bao nhiêu?” Miệng Phượng U Trần lúc này giống như là quét mật .
Tuyết Nhan nhíu mày, nàng vốn không thích tô son điểm phấn, nhưng có trường hợp, đó là lần trước khi đã chú ý đến hình ảnh vì muốn cướp mặt nạ của Ngân Diện Độc Ma. Kiếp trước đã là như thế. Nhưng khi nữ nhân dùng chút phấn mỏng cũng có tác dụng che giấu khuyết điểm, dù sao trên người mình còn có nhiều vết hôn. Lần này ra cửa, với đôi môi sưng đỏ, nàng rất tức giận, tận lực che kín không làm người khác chú ý, vô tình càng giống nữ nhân bình thường thích tô điểm. Vào lúc này, cửa phòng phòng giám định chợt mở ra. Một ông lão đi ra, trong tay cầm mặt nạ da người đi tới trước mặt Phượng U Trần. Tuyết Nhan tinh mắt nhận ra đó là mặt nạ của Ngân Diện Độc Ma đã bị cướp lần trước. . . . . Phượng U Trần vẫn chưa bỏ qua tung tích của Ngân Diện Độc Ma.
“Lão nhân gia, đến tột cùng là mặt nạ này từ đâu tới?” Phượng U Trần vẻ mặt ôn hòa hỏi.
“Khụ, không gạt ngài, mặt nạ này đã từng là từ phòng đấu giá chúng ta lưu thông ra, ban đầu chính là bản nhân giám định, cho nên ta có ấn tượng thật sâu.” Lão giả chậm rãi nói.
“Như vậy tấm mặt nạ này người nào đã mua?”
“Cái này ta không thể nói, dù sao hội trường cũng muốn giữ bí mật lai lịch thay tất cả khách nhân, chúng ta không thể tiết lộ nửa phần.”
“Giữ bí mật?” Phượng U Trần lẩm bẩm nói, con ngươi híp lại.
Tuyết Nhan không khỏi cười nhẹ một tiếng, không nhịn được chen lời nói: “Lão nhân gia chớ coi như thế là tuyệt đối. Ngươi xem một chút này, người bên ngoài tấp nập, nhưng nếu một lát khi đứng lên đấu giá, ai cũng có thể thấy đối phương. Huống chi đều là người quen trong kinh thành, muốn không bị người nhận ra cũng khó, trừ phi là….”
“Trừ phi ẩn ở bên trong gian phòng!” Phượng U Trần nhận lấy lời đầu của nàng, khẽ mỉm cười. Xoay chuyển ánh mắt.
Vẫn nhìn cả lầu hai, lầu ba, lầu bốn. Mỗi tầng đều có nhã gian không đồng cấp, bức rèm che xuống, rất khó nhìn ra ai ngồi ở bên trong, mà toàn bộ người mua ở nơi này cũng là số lượng lớn khách quý. Lão giả cung cung kính kính đối với Phượng U Trần nói: “Phượng công tử, thật sự xin lỗi a!”
Phượng U Trần nhướn lên đôi môi, tao nhã lịch sự nói: “Thật ra thì, lão nhân gia cũng có thể nói nơi xuất xứ mặt nạ cho tại hạ. Cũng lưu cho ta một chút đầu mối.”
Lão giả lập tức lên tinh thần buôn bán nói: “Cái này không sao.”
Con ngươi đen nhánh của Tuyết Nhan đánh một vòng, có hứng thú đối với vị lão giả kiến thức rất rộng này. Lão giả chậm rãi nói: “Thật ra thì tấm mặt nạ này từ tay Thiên Diện Công Tử.”
Tuyết Nhan khẽ cau mày, nàng cũng chưa từng nghe nói qua người này.
“Thiên Diện Công Tử? Truyền thuyết người này vô cùng thần bí, đến nay không có người thấy hình dáng hắn! Cũng không biết hắn đến tột cùng là thân phận gì?” Lão giả nói liên tục: “Mười năm nay, trong chốn giang hồ xuất hiện danh hiệu Thiên Diện Công Tử. Vốn cũng chính là người trong giang hồ mà thôi. Chỉ là . . . Thế nhưng hắn lại giả mạo qua rất nhiều kẻ nhân sĩ quyền thế, ảnh hưởng rất là nghiêm trọng. Cho nên vô cùng nổi danh, mà tấm mặt nạ này chắc chắn xuất từ tay của hắn. Phượng Công Tử, mặt nạ này trong tay người rất mỏng, trong mắt người đời rất là tinh đắt, có thể nói là thế gian ít có, nhưng ở trong tay Thiên Diện Công Tử cũng là ngàn cây một lá mà thôi. Nghe nói hắn có vô số mặt nạ tinh xảo như vậy. Toàn bộ đều là lột từ trên mặt người chết trong vòng ba canh giờ. Hơn nữa mặt nạ rất mỏng, không phải ai cũng thích hợp đeo.”
“Chỉ một thôi sao?” Tuyết Nhan vẫn cho là mặt nạ da người chỉ cần mang là được.
“Thật ra thì vị Thiên Diện Công Tử này làm mặt nạ da người vô cùng khế hợp bộ mặt. Như vậy có thể đoán ra Thiên Diện Công Tử hắn nhất định là tuyệt sắc mỹ nam tử.”
Nghe vậy Tuyết Nhan không khỏi mỉm cười: “Nói như thế, chẳng phải là Phượng U Trần sư huynh cũng có thể đeo!”
Lão giả mặc dù nghe ra là nói đùa, lại nghiêm túc nói: “Không tệ, hắn có thể mang.”
Tuyết Nhan không khỏi ngưng lông mày, khó trách Thượng Quan Ngấn cũng mang tấm mặt nạ này.
Lão giả nói tiếp: “Cô nương cũng có thể mang.”
Nhún vai một cái. Thật sự nàng đối với người mặt nạ mỏng này vô cùng động tâm, nhưng kể từ sau khi bị Phượng U Trần cướp đi. Nàng có một đoạn thời gian rất dài quên đi chuyện này. Vì vậy, ngước mắt cười lạnh nói: “Sư đệ, ngươi đã biết nơi xuất xứ mặt nạ, sao không đem mặt nạ trả lại cho ta?”
“Một cô nương như ngươi,mang theo da của người chết, hẳn là khỏi!” Phượng U Trần nhận lấy mặt nạ, dịu dàng mà cười, nụ cười như ngọc, mê hoặc lòng người. Thấy hắn đem mặt nạ chậm rãi cất vào ngực mình, hiển nhiên không muốn cho nàng.
“Đợi chút.” Tuyết Nhan chợt gọi hắn lại, nhỏ giọng nói: “Nếu như ngươi muốn biết thân phận thật của Ngân Diện Độc Ma, có lẽ ta có thể giúp ngươi!” Thật ra thì chỉ là kế hoãn binh mà thôi, thân phận thật của Thượng Quan Ngấn, nàng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, trong đó bao gồm Phượng U Trần. Từ trước đến giờ nàng là người giữ chữ tín.
“Sư tỷ làm sao biết hắn là ai?” Phượng U Trần quả nhiên thấy hứng thú.
Ánh mắt Tuyết Nhan xẹt qua thứ trong ngực hắn, chợt ưu nhã ngồi ở trước bàn, lười biếng cười một tiếng: “Chẳng qua trí nhớ ta dạo này không tốt lắm đâu, ai! Nếu mà không có gì thực chất tốt cho ta thì đừng mơ tưởng ta phun ra nửa chữ có ích.” Dứt lời, cười như không cười nhìn hắn.
“Sư tỷ nếu có thể nói ra chữ có ích, ta tự nhiên sẽ đem mặt nạ dâng lên, tuyệt không hai lời.” Giờ phút này Phượng U Trần dùng nụ cười mê người, nụ cười có loại tư vị câu hồn.
“Đừng dùng mỹ nam kế với ta, không dùng được đâu.” Tuyết Nhan trợn trừng mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Phượng U Trần lập tức che giấu một nửa nụ cười, lạnh nhạt nói: “Mời sư tỷ nói.”
Tuyết Nhan chậm rãi cầm lên ly trà, nhẹ nhàng nhấp một miếng, chợt cau mày: “Trà có chút nguội, mùi vị không tốt. Cho ta đổi một ly.”
Phượng U Trần xoay chuyển ánh mắt: “Phiền tới đây đổi trà?”
Lập tức có thị tỳ xuất hiện giúp nàng thay trà lần nữa, mà Phượng U Trần cũng không có kiên nhẫn chờ nàng.
Một hồi lâu, khẩu vị Tuyết Nhan đã không tệ lắm, liền mím môi cười một tiếng, chậm rãi nói: “Ngày đó ngươi không phải là thấy Ngân Diện Độc Ma truy kích ta sao? Thật ra thì. . . . . Hắn. . . . . Để ý ta rồi!” Giờ phút này, mặt Tuyết Nhan không đỏ, tim không nhảy, phát hiện thiên phú nói láo của mình đang thăng cấp. . . “Ngân Diện Độc Ma nói…. Hắn đã để ý ta, cho nên. . . . . . Sớm muộn sẽ tìm đến ta, đến lúc đó ta sẽ báo cho ngươi.” Tuyết Nhan ưu nhã nói, không nhìn mắt Phượng U Trần có thể xuyên thủng lòng người.
“Thì ra là như vậy! Khó trách lần trước hắn truy đuổi sư tỷ ngay vách núi?” Phượng U Trần nghe vậy cười một tiếng, cũng chậm rãi ngồi ở bên cạnh Tuyết Nhan nâng chén nước trà, từ từ uống, đúng như lơ đãng dừng một chút: “Đúng rồi, vì sao lúc sư tỷ chạy trốn, hắn muốn dùng ám tiễn khiến tỷ bị thương đây? Chẳng lẽ là. . . . Vì ái sinh hận?”
“Sư đệ quả nhiên thông tuệ.” Tuyết Nhan cũng không vì vậy mà đỏ mặt.
“Ồ?” Phượng U Trần rốt cuộc giương mắt nhìn nàng, nụ cười rất sâu.
“Sư đệ, thế gian vạn loại người, cũng có nhiều tánh tình khác nhau, hắn lúc đó là đang ghen với ngươi! Ai cho ngươi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của ta, như thiên thần, phong thần tuấn lãng, anh tư bất phàm. Khiến hắn tự ti mặc cảm!” Tuyết Nhan cười lạnh liếc nhìn Phượng U Trần bên cạnh, thầm mắng tên khốn kiếp này lại dám xem thường nàng.
Nhưng nhớ tới Thượng Quan Ngấn đã từng dùng ám tiễn đối phó mình, trong lòng cũng có chút tức giận. Lại nghĩ đến mấy ngày trước đây, hắn đại phát thú tính phóng túng dong ruỗi trên người nàng, làm hại nàng trước mắt còn phải mặc áo cao cổ che giấu vết ứ đọng ở cổ, trong lòng càng thêm tức giận, lơ đãng sờ sờ cần cổ. Chợt nhẹ giọng cười nói: “Ai mượn ngươi tuấn mỹ hơn so với hắn!” Tuyết Nhan khẽ mỉm cười, đem lỗi chuyển đến trên người của Phượng U Trần.
“Ta thật sự có chỗ tốt này sao?” Phượng U Trần lười biếng mà cười cười.
“Đương nhiên rồi. Không tin ngươi xem. . . . . . Đôi mắt của ta vô cùng chân thành, ánh mắt của ta cũng vô cùng tha thiết, mà lời của ta là trời đất chứng giám!” Tuyết Nhan cười quyến rũ thật sâu nhìn hắn, nhưng trong lòng vô hạn khinh bỉ.
“Đã như vậy, vì sao sư tỷ không thích ta?” Vẻ mặt Phượng U Trần như có chút buồn chán.
“Thích, dĩ nhiên thích.” Nàng thích xem bộ dạng hắn kinh ngạc. Nhưng hắn đến nay cũng không có ra vẻ gì không ổn, thật đúng là một con hồ ly thông minh.
“Sư tỷ thích đệ, là vinh hạnh cho đệ.” Phượng U Trần nhẹ nhàng nếm trà thơm, lập tức nói đến vấn đề chính: ” Đúng rồi, không biết Ngân Diện Độc Ma này có xuất hiện ở đây hay không?”
“Thật ra thì. . . . . . Ta đã thấy qua hắn. Có tin hay không là tùy ngươi.” Tuyết Nhan nói đến đây thì thoáng khép lại vạt áo. Khó có thể khống chế vẻ chán nản ngượng ngùng rất nhanh trong nháy mắt. Hai mắt nhẹ nhàng liền khôi phục vẻ bình thản, bộ dáng như vậy sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Phượng U Trần?
“Tin, đương nhiên tin sư tỷ khuynh quốc khuynh thành, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Đáy mắt Phượng U Trần thoáng qua một tia ý vị không nói được. Chốc lát, khẽ gật đầu, nụ cười trôi chảy thật giống như bức tranh thuỷ mặc , cười đến mê người: “Sư tỷ có lòng giúp đỡ đệ như thế, đệ vô cùng cảm kích, tấm này mặt nạ da người này lý ra nên trao cho sư tỷ, coi như là quà tặng sư tỷ.”
“Ha ha, đệ quả nhiên là Nhân Trung Long Phượng? Vô cùng khẳng khái!” Tuyết Nhan nhẹ nhàng nói, khinh thường liếc hắn. Ban đầu mặt nạ này còn không phải là nàng trộm sao? Bị hắn cứng rắn lấy đi. Lại nói. . . . . . Phượng U Trần này thật đúng là vô liêm sỉ! Gương mặt nàng không hề sơ hở nghĩ chuyện cũ, bề ngoại vẻ mặt bình tĩnh thong dong!
Khiến Phượng U Trần phá công, nàng vô cùng vui thò tay mà tiếp nhận mặt nạ da người. Trong nội tâm Tuyết Nhan vui vẻ, thầm nghĩ đã có vật này thì khi ở dưới tình hình đặc biệt có thể dễ dàng che giấu thân phận của mình. Khi làm một ít chuyện mà không cần lo lắng thân phận bại lộ. Vị công tử làm ra da mặt này cũng thật là một nhân tài, nếu có cơ hội, nàng thật muốn gặp qua!
Ánh mắt Phượng U Trần quét qua mặt mũi của nàng, ánh mắt lóe ra, cười nhạt một tiếng.