Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 76
Cách mỗi một tháng. Buổi đấu giá đều tiến hành ở Bách Hoa Sơn Trang!
Bách Hoa Sơn Trang cách kinh thành mười dặm. Chợt nhìn giống như là một bồng lai tiên cảnh, xem ra một đường nơi đây dãy núi liên miên, cảnh sắc nên người, nhưng mà khi buổi đấu giá vừa bắt đầu ,bên trong sơn trang, ở ngoài là xe ngựa đông nghịt , ánh mặt trời nhu hòa thoải mái, sương trắng dần dần lui.
Vải mỏng lụa tơ ,trên con đường đi xuyên qua Sơn Trang, , có một cô gái xinh đẹp phong trần. Một người một ngựa, chạy như bay đến, thiếu nữ mặc quần áo màu xám vô cùng khiêm tốn. Dù sao, loại giao dịch nơi chỗ tối này rất dễ dàng xảy ra thảm kịch “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau”. Chỉ thấy, nàng giục ngựa thật nhanh mà đi, phóng qua một chiếc xe ngựa sang trọng, bóng dáng thanh lệ mà tuyệt diễm. Khi nàng vượt qua một chiếc xe ngựa màu xanh lam, thì nam tử trung niên lái xe không nhịn được, “Ahh” một tiếng. Quay đầu liếc mắt nhìn nam tử bên trong xe, phát hiện ánh mắt nam tử kia cũng nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ rời đi, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, “Thiếu gia! Mau nhìn. . . Phải . . . Là nàng!” Nam tử trung niên có chút kích động.
“Thấy được…” Nam tử bên trong xe ngựa nói như gió nhẹ nước chảy.
“Thiếu gia, vị nữ đại phu kia thật đúng là thích xuất đầu lộ diện! Ngươi xem, tư thế nàng cởi ngựa thật là đẹp, giống như giỏi về thuật cỡi ngựa vậy, cô gái như vậy quả là hiếm thấy! Vóc người xinh đẹp, y thuật cũng tinh xảo. Lần trước. . . . . . Rất nhiều ngự y trong cung cũng không chữa khỏi bệnh thiếu gia, nhưng mà sau khi nàng chẩn bệnh qua thiếu gia. Không có mấy ngày thiếu gia liền khỏi hẳn, thật là cao minh a! Phải không?”
“Còn nữa,” Nam tử nhàn nhạt nói “Dường như nàng còn chưa xuất giá đây! Ngươi nói tiểu thư xinh đẹp như vậy thích hợp gả cho ai?”
“Không biết.”
“Thật ra thì. . . . . . Ta cảm thấy . . . . . . Cô nương này đại khái vô cùng hợp với Nam Cung thiếu gia, còn ngươi?” Giọng của nam tử trung niên trong tràn đầy thưởng thức, “Lai lịch nữ gia quyến đều là phụ nữ tư chất oai hùng. Nam Cung lão gia yêu cầu Nam Cung Vũ cưới vợ hiền, tự nhiên thanh thản, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Nhưng Nam Cung phu nhân lại yêu cầu cần võ nghệ bất phàm, trên phòng khách, dưới phòng bếp, mà thiếu gia lại thích mỹ nhân độc lập, ba người đều muốn, Aizz. . . Chỉ là thế gian này nào có bao nhiêu cô gái tận thiện tận mỹ như vậy? Nữ đại phu này nhìn qua rất có tư cách! Không biết thiếu gia có thích hay không?
“Quản gia, lần sau ngươi cưỡi ngựa thì đừng nói tới chuyện này, chẳng quan hệ tới ta, cũng không liên quan đến ngươi.” Giọng nói nam tử lạnh lẽo xa cách, mặt không vẻ gì nhìn về phía trước, hắn có thể nào không nghe rõ ý tứ tổng quản? Đáng tiếc, nữ nhân kia đẹp thì đẹp thật, hành động việc làm làm hắn không dám khen tặng, “Dạ, thiếu gia!” Nam tử trung niên không khỏi lắc đầu thở dài!
Chợt, một khoái mã đuổi theo đến sau Lâm Tuyết Nhan. Nam tử kia trùm mũ, tựa như sợ bị nàng phát hiện ,vừa sợ cách quá xa ,mất đi mục tiêu, vì vậy thận trọng đi theo nàng. Người này chính là Phi Dương, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều đi theo ở bên cạnh Lâm tiểu thư, cũng không phát hiện Lâm tiểu thư đi cùng nam nhân nào! Nếu là đến gần, cũng chỉ có những thứ bệnh hoạn kia!
Khi thiếu gia biết được chuyện này, mặc dù sắc mặt vui mừng, lại không chịu bỏ qua! Như cũ để cho hắn truy tung! Xem ra thiếu gia đối với chuyện này khá quan trọng!
Nam tử trung niên nhìn tên nam tử kia theo đuôi Lâm Tuyết Nhan. Không nhịn được “A” một tiếng.
Nam Cung Vũ như cũ mặt không chút thay đổi.
Chưa đầy một lúc, một con ngựa đuổi đi theo, bọn họ nhận ra được nam tử trên lưng, thì ra là tiểu thiếu gia Thượng Quan, Thượng Quan Ngâm. Lúc này, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Lâm Tuyết Nhan, cắn răng nghiến lợi, bộ mặt tức giận, lại không làm gì được nàng nửa phần.
“Khụ. . . Ngươi xem một chút, nam nhân theo bên cạnh cô đại phu này thật đúng là không ít!” Nam tử trung niên không nhịn được Bát Quái vùng dậy, hắn tin tưởng bên cạnh nữ nhân xinh đẹp khẳng định không thiếu người theo đuổi! Chỉ là, hai người nam tử này đều không phải đúng nghĩa là người theo đuổi, thật là cố tình khiến cho người ta hiểu lầm.
Nói xong, Nam Cung Vũ như cũ ngồi ở trong xe, vẫn bất động, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nói: “Nếu như ngươi nhìn thấy người theo đuổi Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân Duẫn Tuyết Nhi, liền sẽ không ngạc nhiên!”
Nam tử trung niên tinh thần bát quái, quay đầu lại nói: “Ta nghe nói Duẫn Tuyết Nhi đã đến Kinh Thành! Hình như được Hoa Vân Quận chúa mời vào hoàng cung làm khách, nghe nói là muốn tham gia cuộc so tài Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân tháng sau. Thật ra thì ta lại muốn xem xem nàng đẹp đến cỡ nào! Có bao nhiêu người theo đuổi nàng?”
Nam Cung Vũ cười lạnh: “Một nữ nhân mà thôi!”
“Đúng rồi, thiếu gia có hứng thú với nàng không? Cô gái phong hoa tuyệt đại như vậy cưới vào Nam Cung phủ cũng có thể.”
“Không có hứng thú!” Nam Cung Vũ y nguyên, trong miệng vẫn câu cách ngôn kia, năm nam tử thở dài, thiếu gia thật là lòng cao hơn trời a!
Bên ngoài Bách Hoa Sơn Trang, thiếu nữ thắng ngựa dừng lại, vẫy người dắt ngựa đến chuồng ngựa, Tuyết Nhan hơi gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua sau lưng, Phi Dương cùng Thượng Quan Ngâm. Mấy ngày nay, nàng đã sớm phát hiện có người theo dõi nhưng biết bọn họ cũng không ác ý, không để ý tới, nếu gặp phải thích khách võ công bất phàm, có lẽ bọn họ còn có thể giúp được việc!
Ngoài cửa hội trường, các loại khách nhân lục tụ đến, từ quanviên nhị phẩm trở xuống, trong tay cầm lệch bài vàng đồng.
Toàn bộ những người đang được dẫn vào trong đại sảnh tay cầm lệnh bài Bạch Kim. Quản sự ở cửa thấy nàng mặc không có gì đặc biệt, ánh mắt như có chút khinh bỉ. Khi nàng lấy ra lệnh bài Bạch Kim, quản sự lại biến sắc, vội vàng phái người mang nàng đi nhã gian khách quý, không dám chậm trễ. Trong lòng Tuyết Nhan nghi ngờ, chỉ là lệnh bài Bạch Kim mà thôi, cùng lệnh bài người khác có gì bất đồng? Nàng vội cúi đầu tỉ mỉ phân biệt, phát hiện lệnh bài kia có khắc dấu hiệu thương hội tinh mỹ, sắc màu sáng rõ hơn chút, tính chất hình như không phải bạc trắng, mà là bạch kim. Nếu nàng đoán không sai, đây ứng thị là lệnh bài của Thượng Quan Ngấn. Không ngờ Thượng Quan Ngấn lại đem lệnh bài của mình giao cho nàng, chẳng lẽ yên tâm với nàng như thế? Nghĩ đến đêm đó hắn đối với mình đã… Tuyết Nhan vốn là trong lòng tức giận. Giờ phút này, trong lòng mới hòa hoãn đôi chút.
Rất nhiều quản sự mang Ngọc Cầm của nàng đi giám định, hình như còn phải giám định hồi lâu. Vì vậy bọn họ an bài nàng ngồi chờ nơi này, dùng trà thơm cực phẩm tiếp đãi nàng. Tuyết Nhan thưởng thức trà chốc lát, trong lúc rãnh rỗi liền quan sát bốn phía. Không ngờ Bách Hoa Sơn Trang này thế nhưng rộng lớn khác thường, vây lượn thành một vòng tròn, phòng đấu giá thiết lập tại trung ương. Khi nàng tò mò nhìn chung quanh thì ngoài ý muốn thấy một bóng dáng cao ráo ưu nhã quen thuộc, nàng nheo mắt phượng lại, không thể nghĩ đến là Phượng U Trần, mà hắn cũng thấy nàng.
Xa xa, hai người gật đầu một cái, coi như là chào hỏi. Vốn trật tự hội trường là vô cùng tốt, sau một lúc lâu, chợt trong phòng quý tộc sôi trào lên, rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, Tuyết Nhan không nhịn được nhìn ra phía ngoài, liền nghe có người kích động không thôi nói: “Mau nhìn, Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc kia, Duẫn Tuyết Nhi!”
Thật sự là Duẫn Tuyết, nàng thế nào tới nơi này?
“Không hổ là Đệ Nhất Mỹ Nhân. Quả thật là tuyệt đại giai nhân, quốc sắc thiên hương a!” Mọi người ồn ào không dứt.
Tuyết Nhan hơi ngẩn ra, Duẫn Tuyết, tỷ tỷ cùng mẹ khác cha, tại sao lại đột nhiên đi tới Bách Hoa Sơn Trang? Nàng không phải nên ở Thần Long Cung sao?
Mà nàng đến nay cũng chưa gặp qua Đệ Nhất Mỹ Nhân này, vì vậy mắt Tuyết Nhan khẽ nhìn lại, vị trí này cực tốt, có thể nhìn một cái không sót gì, ánh mắt của nàng, vượt qua đỉnh đầu của mọi người, nhưng chỉ thấy ba cô gái nhẹ nhàng xuất hiện tại hội trường. Phía sau hai ứng thị là thị tỳ, đi tuốt đàng trước dĩ nhiên là tiểu thư Duẫn Tuyết Nhi nuôi dưỡng ở trong khuê phòng. Tại sao lại xuất đầu lộ diện tại nơi này?
Tuyết Nhan nheo mắt lại, trong lòng nghi ngờ chợt lóe lên, từ xa nhìn lại, váy thướt tha trên đất, tóc tựa hơi bay, quần áo là màu trắng nho nhã, quần trang đẹp đẽ, không chút nào kiêu căng. Thân thể nàng kiều mỵ được bọc bởi lụa thật mỏng, thủ nghệ đường viền hoa rườm rà, mép váy mơ hồ lộ ra màu vàng nhạt của đáy váy, bên hông còn thắt một sợi dây đai màu trắng xanh. Dáng người giống như nhược bất thắng ý ( chắc là yếu không thắng trang phục hử?), cử chỉ lại có chừng mực, không thể không nói thi đấu như thế này vô cùng khiêm tốn.
Nàng đi vòng qua sân khấu, hình như không muốn gây chú ý của mọi người. Khi nàng đi qua, mọi người rốt cuộc có thể nhìn thấy hình dáng rõ ràng và khuôn mặt mờ ảo qua cái khăn che mặt. Thấy được ánh mắt tuyệt sắc, lông mày kẻ đen giương nhẹ cong lên, tinh mỹ xinh đẹp làm người ta ngẩn ngơ. Rõ ràng không thấy hình dáng, nhưng lời ca ngợi chung quanh không ngừng truyền đến. Lại thấy dáng của nàng ngày càng rõ hơn, chậm rãi mà đi vào, tay áo lay động theo chiều gió. Mờ mờ ảo ảo cử chị mê người. Tư thế tùy ý ưu nhã cao quý, rất có phong phạm đại gia khuê tú!
Duẫn Tuyết, Đệ Nhất Mỹ Nhân! Tuyệt không phải là hư danh! Mọi người đều nói như vậy.
Thượng Quan Ngâm núp ở trong đám người, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Duẫn Tuyết Nhi, không hề chớp mắt, dĩ nhiên, có khối ánh mắt si mê, kể ra không hết!
Giờ phút này, chỉ một thoáng Duẫn Tuyết Nhi đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tất cả bảo vật trong phòng đấu giá cũng ảm đạm phai mờ, giống như chỉ có Duẫn Tuyết Nhi mới là độc nhất vô nhị.
Tuyết Nhan cúi ở trên lan can, vuốt ve cằm dưới, tinh thần chợt có chút hoảng hốt. Ánh mắt lại rơi ở trên người nam tử theo phía sau Duẫn Tuyết Nhi. Khi nàng thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn thì ánh mắt nhất thời ngưng trệ thật sâu, không ngờ. . . . . . Hắn. . . . . Hiển nhiên là Duẫn Bình, hôm nay đã bốn mươi tuổi, điều dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Dung nhan thất phần tuấn mỹ, tương tự Duẫn Ngọc, không khó tưởng tượng lúc xưa là một nam tử tuấn mỹ như thế nào.
Giờ phút này, hắn và Duẫn Tuyết Nhi vẫn duy trì một khoảng cách, mà ánh mắt của mọi người đều không tại trên người của hắn. Người này thường ẩn trên giang hồ, cho nên người trong triều đình rất ít có người nhận biết hắn. Thấy bên cạnh hắn ôm hai mỹ nữ, điệu bộ phong lưu, không khác nam tân bình thường. Tuyết Nhan nghiến răng, đôi tay nắm thật chặt, con ngươi tựa như băng tuyền rét lạnh, như hàn tinh sắc bén, loại u đầm sâu không lường được, móng tay đâm vào da thịt ở bên trong, trong lòng hận ý như sóng lăn lộn, không hề hay biết đau đớn. Mặc dù nàng gặp qua hắn hai lần ở Thần Long Cung, nhưng lúc đó cũng không biết hắn là hung thủ giết cha. Hôm nay kẻ thù gặp nhau, nàng tìm hắn hết sức đỏ mắt!