Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 71


Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 71


Tính ra, Duẫn Ngọc rời Kinh Thành năm ngày, khi mới vừa trở lại liền tới đi Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán tìm nàng, nhưng không có kết quả, sau lại cùng Mộ Dung Thanh Ly ở chung một chỗ thương thảo chút công việc bí mật, không thể nghĩ đến lại gặp được Tuyết Nhan trong quán rượu Long Phượng, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Tuyết Nhan sẽ cùng Thượng Quan Ngấn ở chung một chỗ. Thật là nằm ngoài dự liệu của hắn!
Rốt cuộc, hắn không nhịn được lạnh nhạt nói: “Nhan Nhi, ngươi cũng ở đây?”
“Duẫn Ngọc ca ca, ta đang cùng Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử bàn chuyện làm ăn của Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán. Lục Sư Huynh giải thích độc đáo. Không hổ là Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử. Thật là khiến ta vô cùng bội phục,” Tuyết Nhan khẽ mỉm cười. Cố ý ra vẻ cùng hai người xa cách.
Duẫn Ngọc nghe vậy, thầm nghĩ Thượng Quan Ngấn là Hội Trưởng Thương Hội, thường cùng các thương nhân ở chung một chỗ, mà khoản nợ của Tuyết Nhan gần đây quá rõ ràng. Vì vậy nghi ngờ trong lòng dần dần tiêu trừ. Nhưng Thượng Quan Ngấn cùng Mộ Dung Thanh Ly trái lại vẫn còn đang tiếp tục lạnh lùng.
Tuyết Nhan không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười. Khi Tuyết Nhan thấy Mộ Dung Thanh Ly, chợt nhớ tới một chuyện vô cùng trọng yếu, nghĩ mình tới đây một tháng, thủy chung cũng không có cơ hội gặp lại Mộ Dung Thanh Ca, có lẽ hôm nào không bằng hôm nay, vì vậy, nàng nhếch môi cười yếu ớt nói: “Tam Sư Huynh, nghe Duẫn Ngọc ca ca nói: lúc ở Kinh Thành hắn thường ở nhà huynh. Mộ Dung phủ rất có ý tứ sao?”
Thượng Quan Ngấn khẽ cau mày. Nữ nhân này chẳng lẽ muốn đi Mộ Dung phủ?
Mộ Dung Thanh Ly cười nhạt, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Thượng Quan Ngấn, bên môi cười mỉm. Như mỹ ngọc loại thanh nhã: “Có ý tứ, dĩ nhiên rất có ý tứ.”
Thượng Quan Ngấn cười lạnh, bên môi xinh đẹp diễm lệ như anh túc tràn ra.
Tuyết Nhan nở nụ cười: “Ta đã nghe qua về phong thái Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử, Mộ Dung Thanh Ca. Không biết Thanh Ca công tử có ở trong phủ hay không?”
Mộ Dung Thanh Ly rũ mắt cười một tiếng: “Đại ca ta . . . Dĩ nhiên ở đây.”
Nghe nàng nhắc tới Mộ Dung Thanh Ca, sắc mặt Duẫn Ngọc lạnh lùng biến đổi, đuôi lông mày hếch lên, mang theo một ít mũi nhọn sắc lạnh. Trong khoảng thời gian này, hắn biết nàng đã từng có vị hôn phu chưa cưới tên là Mộ Dung Thanh Ca, vì sao nàng chợt nhắc tới người này? Chẳng lẽ nàng đối với vị hôn phu kiếp trước nhớ mãi không quên?

Nghĩ tới đây, tim hắn nhất thời vô cùng không thoải mái, trên mặt Mộ Dung Thanh Ly là nụ cười yếu ớt nhẹ nhàng, cười như không cười, Tuyết Nhan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, không khỏi âm thầm than thở, Mộ Dung Thanh Ly mặc dù không có yêu nghiệt như Thượng Quan Ngấn. Nhưng cũng có loại phong hoa làm người ta không thề rời mắt. Nghe nói bảy vị sư huynh này mỗi người đều là người trong Long Phượng, nàng biết năm người, quả nhiên mọi người đều là tuyệt sắc mỹ nam, cũng không biết còn dư lại hai người sẽ là như thế nào? Mắt nàng nhìn Duẫn Ngọc, lại nhìn Mộ Dung Thanh Ly. Thầm nghĩ hai người kia vì sao quan hệ tốt như thế?
Nghe nói, quan hệ hai người Duẫn Ngọc cùng Thượng Quan Ngấn cùng bảy vị sư huynh đệ tốt giống như nhau. Trong bảy người đó, quan hệ thân thiết giữa Phượng U Trần cùng bất kỳ một sư huynh đệ nào đều vô cùng tốt, vì vậy bị truyền ra một chút lời đồn đồng tính. Còn lại, Duẫn Ngọc cùng Mộ Dung Thanh Ly khá gần nhau. Thượng Quan Ngấn cùng Thượng Quan Ngâm quan hệ được, mà nghe tiếng Tô Châu cùng Nam Cung Vũ xuất sư đồng môn. Hai người hình như thân thiết vô cùng. Quan hệ bảy người này cũng rất là tế nhị !
“Tiểu sư muội. Sao ngươi đối với đại ca ta có hứng thú đây?” Lúc này. Mộ Dung Thanh Ly chậm rãi bưng chén lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
Biết hắn sẽ hỏi như thế, Tuyết Nhan sớm có chuẩn bị, chậm rãi nói: “Thật ra thì cũng không phải hứng thú gì, mà là . . . cố nhân ở Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán đã từng giao cho ta một chuyện. Muốn ta giúp tìm đến ca ca huynh, hoàn thành tốt tâm nguyện ngày xưa của nàng.”
“Người phương nào?” Mộ Dung Thanh Ly nhàn nhạt hỏi.
“Tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta.” Tuyết Nhan khẽ hé đôi môi đỏ mộng, thành thật trả lời. Nếu nàng còn sống, thật là chị em cùng cha khác mẹ của cỗ thân thể này.
Duẫn Ngọc hơi ngẩn ra, trong mắt đột nhiên đốt qua một tia lửa giận, ngay cả hắn cũng chẳng biết tại sao sẽ như thế, một khi nghe nói đến tình yêu ngày xưa của nàng, hắn liền dễ dàng nổi nóng.
Mộ Dung Thanh Ly cùng Duẫn Ngọc quan hệ rất tốt, hắn biết rõ ràng là huyết mạch của hậu nhân Thần Long Cung có chút hỗn loạn, nhưng chưa nghe nói qua Tuyết Nhan có tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, liền khẽ nâng đầu, nhíu lông mày.
Còn lại là Thượng Quan Ngấn không liên quan tới ta, vắt chân ngồi xem, nhấp một miếng trà xanh, ánh mắt nhìn tựa như lơ đãng quét qua cổ tay trắng như tuyết.
“Tốt!” Mộ Dung Thanh Ly chợt cười đồng ý chuyện này.
Tuyết Nhan trong lòng không khỏi vui mừng.
“Chỉ là. . . . .” Mộ Dung Thanh Ly dừng một chút. Muốn nói lại thôi.

“Tuy nhiên làm sao?” Tuyết Nhan trong lòng có chút nóng nảy.
“Mộ Dung gia tộc hiếu khách là nhất. Dù sao Mộ Dung Thanh Ly công tử có danh xưng là tiểu Mạnh. Cho nên. Trong phủ nhất định vô cùng náo nhiệt.” Thượng Quan Ngấn nhướng lông mày. Nhàn nhạt mà nói ra chuyện ở trong Mộ Dung phủ, ánh hôm chạm mái hiên. Bức tranh đám mây bay.
Cửa sổ tiếp đón màu ngọc biếc chằng chịt, màn che xanh biếc treo cao, nghe nói người của nhà Mộ Dung hết sức hiếu khách, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không uổng, trước mặt mọi người nghe nói Thần Long Cung Đại Công Tử cùng Tam Tiểu Thư đến, lập tức bày tiệc rượu ở vườn hoa. Khiến tất cả mọi người trong phủ ra gặp khách. Tất cả các thực khách trong nhà Mộ Dung đều đã xuất hiện. Không thiếu hạng người gà gáy hay chó trộm. Quả nhiên là rừng lớn, loại chim nào cũng có!
Nhưng, Tuyết Nhan có dụng ý khác. Mục đích tới nơi này chính là Mộ Dung Thanh Ca.
Nào biết này Mộ Dung Thanh Ca cư nhiên nuôi dưỡng thiếu nữ trong khuê phòng, thủy chung chưa từng xuất hiện qua, làm Tuyết Nhan thật là nóng nảy.
Tại thời diểm nảng cảm thấy thất vọng sâu sắc, chợt nghe ngoài cửa gã sai vặt lớn tiếng thông báo nói: ” Thanh Ca công tử đến!”
Trong nội tâm Tuyết Nhan vui vẻ, ánh mắt hướng ngoài cửa . . . . . Khi nàng thấy người nọ xuất hiện ngoài cửa, không khỏi cả kinh trong lòng, mặc dù nàng duyệt vô số người nhưng chưa bao giờ thấy nam nhân mập như vậy. Thấy thân thể hắn mặc gấm vóc tơ lụa, trắng trắng mềm mềm, da nhẵn nhụi. Cầm trong tay một cái quạt giấy. Bộ dáng thướng tha, mang theo điệu bộ phong lưu, nhưng Tuyết Nhan chợt nhìn còn tưởng rằng heo trắng to lớn Ukraine có thể mặc y phục và đi hai chân.
Người này đến tột cùng là. . . . . .
Nhưng thấy hắn tươi cười rạng rỡ đối với mọi người chắp tay nói: “Tại hạ Mộ Dung Thanh Ca. Vô ý tới chậm. Nên tự phạt ba ly!”
Tiếng nói Mộ Dung Thanh Ca vừa dứt, liền nghe được trong tiệc rượu truyền ra một tiếng thanh thúy”choang”, thấy một ly rượu tinh mỹ rơi xuống đất” trên mặt đất búng ra mấy lần, thoáng chốc té thành mấy múi, hắn hơi ngẩn ra. Ánh mắt hướng trước bàn, thấy một cô gái tuyệt sắc nhìn hắn líu lưỡi không thể tin nói: “Ngươi là Mộ Dung Thanh Ca?” .
Mộ Dung Thanh Ca nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt, vẻ mặt lạnh nhạt không câu chấp, cũng không vì lời nói của nàng mà tức giận. Vạt áo sau lưng mỏng như cánh ve tung bay theo gió, mấy phần phiêu dật, ào ào nói: ” Vị tiểu thư này. . . . . sao nhìn tại hạ, đến tột cùng là ý gì?”

Nhìn nam nhân “phiêu phiêu dục tiên” ở trước mặt, Tuyết Nhan cơ hồ lập tức tỉnh táo lại, nàng tự biết có chút thất lễ. Nhưng mặc cho là ai thấy bộ dáng Mộ Dung Thanh Ca như thế cũng sẽ thất kinh, chỉ là không ngờ trong vòng một tháng hắn sẽ biến thành bộ dáng như thế, thật là thay đổi quá lớn! Năm đó khó khăn miêu tả mặt mày, tuyệt lệ phong thái khinh trần còn đâu? Tuyết Nhan kinh ngạc một hồi lâu, ngay sau đó tức cười cười một tiếng: “Thì ra các hạ là chính là Thanh Ca công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thất kính! Thất kính! “
“Hảo thuyết! Hảo thuyết!” Mộ Dung Thanh Ca dễ tính chắp tay, liền thản nhiên ngồi vào bên trong, Tuyết Nhan không nhịn được vừa liếc nhìn, lại thấy hai cái băng ngồi ghép tại cùng nhau, khi hắn sau khi ngồi xuống, bốn chân gấp khúc ngồi trên ghế, thật là thê thảm không nỡ nhìn!
Tuyết Nhan buồn bực suy nghĩ nội dung chính, khi nâng ly lại nhớ tới đã bị mình đổ trên mặt đất. Bất đắc dĩ liền cầm ly trà Duẫn Ngọc lên, vô ý thấy Duẫn Ngọc ở bên cạnh, hai vai không ngừng lay động, Tuyết Nhan cho là hắn bị sặc rượu rồi. Chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hắn đang cười.
Hoàng hôn dao dao, cả sảnh đường lần lượt giơ ly rượu chúc Mộ Dung Thanh Ca, mọi việc thuận lợi, mặc dù mập mạp, nhưng không mất phong độ! Rất có phong thái công tử đệ nhất năm đó!
Tuyết Nhan nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn là quyết định ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Thanh Ca, muốn cùng hắn hảo hảo thương lượng, mà chung quanh hắn vốn cũng không có người. Bằng vào thân thể mảnh mai, sau khi Tuyết Nhan ngồi xuống liền thử cùng Mộ Dung Thanh Ca hàn huyên. Lúc này, lời nói nàng khẩn thiết, đem chuyện năm đó miêu tả rõ ràng. Lại đem chuyện ngày đó hắn cùng với nha hoàn động phòng, hời hợt vụng trộm mờ ám, lí do chân thành .Khi nàng cho biết nói cho Mọ Dung thanh Ca , mình là đại phu của Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, mà chủ y quán ngày xưa là tỷ tỷ của mình, ban đầu từng cùng hắn đính hôn, sau lại quyết định từ hôn, hy vọng hắn đem thanh Ngọc Cầm ngày đó đưa tới trả lại.
Nghe vậy, Mộ Dung Thanh Ca mỉm cười, đưa bàn tay ra, đôi tay thịt béo uốn thành nếp, hắn cười nhạo nói: “Hôm nay bộ dáng ta đây, đã là không thể đánh đàn, nếu là ngươi muốn, đi phòng kho đem Ngọc Cầm mang đi, tốt lắm!”
Tuyết Nhan thật không ngờ Mộ Dung Thanh Ca lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng rất là kinh ngạc. Khi nàng đi ôm Ngọc Cầm trong Mộ Dung phủ trở lại, trong lòng như cũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi vì sao sau một tháng, Mộ Dung Thanh Ca biến hóa to lớn như thế?
Quả thật giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Vì vậy nàng dùng ngân châm thi triển Khống Tâm Thuật ở trên người nha hoàn trong khi đi lấy cầm. Nha hoàn này là lão nhân ở Mộ Dung phủ, đi theo Mộ Dung Thanh Ca mười năm, nghe nói, năm năm trước hắn bắt đầu phát phì. Càng không nghĩ tới hình dáng, liền từ Công Tử Ca tuấn tú hôm nay biến thành bộ dáng này! Tuyết Nhan hít một hơi khí lạnh, không ngờ hắn thật sự là Mộ Dung Thanh Ca, nhưng một tháng trước ở bên bờ sông nàng thấy Mộ Dung Thanh Ca kia, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc ấy, thấy nam tử ở quán rượu Phượng Thiên, chẳng lẽ. . . . . . Người nọ căn bản cũng không phải là Mộ Dung Thanh Ca? Nhưng trong tay hắn cầm rõ ràng chính là độc nhất vô nhị Ngọc Cầm.
Vậy mà giờ phút này. . . . . . Thanh Ngọc Cầm này trong tay nàng cũng là không thể giả được, hơn ngàn viên trân châu trong biển sâu lóa mắt. Cuối cùng ánh mắt của nàng rơi lên Ngọc Cầm, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng rung động nghĩ, mặc kệ Mộ Dung Thanh Ca biến thành cái dạng gì, đều cùng nàng chút quan hệ cũng không có, hôm nay nàng chỉ muốn bán cái thanh Ngọc Cầm này là đủ. Liền nhẹ nhàng ngắt lòng bàn tay, phát hiện bàn tay khẽ ướt mồ hôi. Sau khi rời khỏi Mộ Dung phủ, Tuyết Nhan như cũ ôm chặt Ngọc Cầm không thả, Duẫn Ngọc chậm rãi nghiêng mặt sang bên, như hàn tinh sáng chói tròng mắt đen lóe ánh sáng u ám, băng lãnh như ngọc, khuôn mặt không chút thay đổi, môi mím chặt tạo thành đường vòng cung đẹp mắt nhạt như gió mát, nói: “Nhan Nhi, không ngờ. . . . . . Ngươi vì nam nhân kia thật đúng là bỏ xuống được vốn ban đầu!”
Tuyết Nhan nghe thấy được một tia ghen tuông, cảm nhận được trong lòng hắn ước ao ghen tị, không nhịn được cười nói: “Duẫn Ngọc ca ca, năm đó ta cũng không thiếu bạc, cái thanh Ngọc Cầm này chỉ là chín trâu mất một lông mà thôi.” Tuyết Nhan nói lời ấy không uổng, nhưng nàng xác thực từng phí tâm vì Mộ Dung Thanh Ca.
“Nếu là ban đầu đổi thành ta, ngươi. . . . . Sẽ đưa cái gì?” Vẻ mặt Duẫn Ngọc nhìn như không có gì, một đôi tròng mắt đen thật giống như bầu trời đêm tối tĩnh mịch, trái tim biển dấm chua sôi trào. Đổi lại lời của ngươi, cái gì đều không đưa cho ngươi!” Tuyết Nhan cười quyến rũ, nụ cười thanh mị xinh đẹp, như tường vi mới nở.
“Vì sao?” Duẫn Ngọc ngẩn ra.
“Đưa cho hắn một thanh cầm là có thể để cho hắn biến thành Thiên Kim Công Tử, ngộ nhỡ ngươi cũng trở thành bộ dáng giống như Mộ Dung Thanh Ca, ta sợ lúc ngủ bị ngươi đè chết!”

Nghe vậy, trong mắt Duẫn Ngọc chứa nụ cười nồng đậm, chợt xoay người đem Tuyết Nhan kéo vào trong ngực của mình. Hôm nay, bọn họ đi Mộ Dung phủ, Thượng Quan Ngấn cũng không có theo tới, nàng cúi đầu ở trong ngực Duẫn Ngọc, có loại thuyền bè cặp bờ, khi trở về cảng chợt cảm giác tay Duẫn Ngọc xấu xa lẻn đi hướng trước ngực nàng, Tuyết Nhan trợn mắt nhìn hắn nói: “Nơi này là đường phố ngõ tối, cẩn thận bị người khác thấy. . .”
“Ta giúp nàng ôm cái thanh này cầm mà thôi, nàng suy nghĩ nhiều!” Duẫn Ngọc môi mỏng nâng lên, tay chuyển một cái, nhẹ nhàng phủ ở trên cây đàn, ôm vào trong ngực, chậm rãi nói: “Cái thanh cầm này nàng chuẩn bị để ở đâu?”
“Để muội suy nghĩ. . . . .” Ngón tay Tuyết Nhan thon dài vuốt hạ dẫn, vẻ mặt như có chút khổ não: “Nếu làm có chút đáng tiếc, nếu như nói bán lời? Không biết có thể bán một giá tốt?”
“Ngươi phải bán nó?” Vẻ mặt Duẫn Ngọc ngớ ngẩn, hắn vốn tưởng rằng sau khi Tuyết Nhan đòi xong thanh cầm này, trong lòng sẽ không muốn bỏ.
“Dĩ nhiên, ta không biết đánh đàn, cũng không thể thấy vật nhớ người, tự nhiên muốn bán giá tiền tốt rồi !”
Thương hội của Thượng Quan Ngấn có phòng đấu giá, ngươi có thể đi tìm hắn!” Thời điểm Duẫn Ngọc biết được nàng muốn bán Ngọc Cầm, trong nội tâm mừng thầm, chợt tự đề cử mình, thay nàng bày mưu tính kế. Dù sao trong vòng mười năm Tuyết Nhan là trống rỗng, rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ, mà hắn đối với Kinh Thành hoặc nhiều hoặc ít cũng coi là quen biết. Chỉ là hắn không có nghĩ đến. . . . . . Hành động lần này lại khiến Tuyết Nhan rơi vào lồng ngực một người đàn ông khác! (Mà nam tử kia lại là một trong bảy phu quân của Tuyết Nhan, có sức mạnh cực kỳ đáng sợ! Còn lại sáu người cũng bị hại nặng nề! Cho đến khi mọi người liên thủ đối kháng. . . . . Dĩ nhiên, đây là nói sau!)
“Phòng đấu giá?” Tuyết Nhan hỏi lại, không ngờ chỗ này thậm chí ngay cả phòng đấu giá đều có, hơn nữa còn là do Thượng Quan Ngấn thiết lập. Không thể không nói người này quả thật làm nàng lau mắt mà nhìn, “Duẫn Ngọc ca ca, chờ khi ta có bạc, ta liền có thể mua tòa nhà, tất cả mọi người có thể ở!”
Duẫn Ngọc nghe vậy, thâm tình khẩn thiết nhìn nàng dịu dàng nói: “Nhan nhi, thật ra thì ta đã chuẩn bị mua một tòa nhà quanh Đệ Nhất Y Quán. Cho nên ngươi rất nhanh sẽ không cần ở lại Thượng Quan phủ rồi.”
Không nhịn được bĩu môi, trong lòng Tuyết Nhan, Duẫn Ngọc đã sớm là phu quân tương lai, bạc của hắn chính là bạc của mình nhất định phải hảo hảo quản chế, liền ngẩng đầu lên, chữ chữ rõ ràng gọn gàng: “Duẫn Ngọc, ca ca, nếu là ngươi có thừa bạc, không bằng để tại Đệ Nhất Y Quán. Sang năm khi có nhiều bạc, chúng ta mua một tòa nhà lớn chẳng lẽ không được ?”
“Tốt tuy tốt, chỉ là . . . ánh mắt Duẫn Ngọc đen như mực lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tuyết Nhan: “Ta hiện tại muốn cho ngươi vì ta sanh con dưỡng cái, cho nên. . . . . Tối nay theo ta, có được không?”
Lời của hắn đối với nàng nghe ra muốn mời. Dù sao, một tháng không có đụng nàng, hắn đối với nàng thật là nhớ nhung. Tay hắn nắm cả thân thể của nàng, nàng nhẹ nhàng nằm ở trên người Duẫn Ngọc, hai người cánh môi kề nhau, thâm tình vừa hôn, Duẫn Ngọc một tay ôm cầm, một tay vòng qua eo của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn bụng của nàng, thăm dò vào váy của nàng càn rỡ tận tình.
Ánh trăng như nước, con mắt như thanh tuyền, miệng Tuyết Nhan rất nhanh bị đôi môi hắn giày vò đỏ tươi vi sưng! Lại khẽ nheo lại con ngươi, nhớ tới chuyện rất quan trọng. Nơi xa, một bóng dáng màu đỏ thấy tình hình như vậy ,mặt mày thoáng qua tia lạnh lẽo cực độ, roi trong tay đen nhánh dưới ánh trăng sáng.
Miệng Tuyết Nhan thở dài thật sâu, dù sao nàng cùng Thượng Quan Ngấn đêm qua túng dục quá độ, đau nhức toàn thân, tràn đầy đều là vết hôn. Lúc Duẫn Ngọc muốn dẫn nàng về khách sạn, nàng không thể không kiếm cớ từ chối, nàng, không đành lòng mà nàng cũng không muốn cho Duẫn Ngọc đưa nàng trở về. Khi Duẫn Ngọc buồn bực rời đi, tinh thần nàng có chút hoảng hốt, bất tri bất giác hướng Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán đi tới, dù sao, cả ngày nàng đều chưa từng xuất hiện, không biết Quỷ Y có thể hay không lo lắng cho nàng? Nhưng đã trễ thế này, đã là thời gian nghỉ chỉ có vài người trong hậu viện!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.