Bạn đang đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối: Chương 70
Hôm sau. Hai người ngọt ngào ôm nhau. Ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Tuyết Nhan chậm rãi mở mắt đẹp ra. Từ từ ngồi thẳng lên, nhìn lướt qua trên người giăng đầy vết hôn xanh xanh tím tím, không ngờ lại bị Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử đem làm bữa ăn khuya, thật là mắc cỡ! Nàng vội vã nhặt quần áo lên mặc lại chỉnh tề.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn máu ứ đọng tràn đầy bụng mình, dòng điện khác thường thoáng chốc lẻn qua thân thể, theo số lần hoan ái dần dần tăng, thân thể của nàng hình như càng ngày càng trở nên nhạy cảm!
Chợt một đôi bàn tay kéo qua eo nhỏ của nàng, thân thể của nàng không nhịn được khẽ run mấy cái. Không ngờ Thượng Quan Ngấn cũng tỉnh. Ngoái đầu nhìn lại, thấy một ánh mắt yêu mị của hắn thâm trầm ngắm nàng. Nhất là nụ cười khóe môi kia, rất tà mị rất dịu dàng, bộ dáng yêu nghiệt như thế thật sự là câu hồn phu nhân rồi! Giờ phút này. Bụng của nàng phát ra một tiếng “cô lỗ lỗ”, thật là quá sát hại phong cảnh. Nhất thời gương mặt của Tuyết Nhan nổi lên đỏ ửng.
Thượng Quan Ngấn vuốt cái trán, phong tình vạn chủng nở nụ cười.
Không thể nói là nên dùng đồ ăn sáng hay là ăn trưa, Thượng Quan Ngấn lại mang theo nàng đi Quán Rượu Long Phượng của Kinh Thành Đệ Nhất, tuyệt đối không ngờ rằng hắn là hội trưởng thương hội của Xuất Vân Quốc. Thủ hạ có vô số sản nghiệp, một trong đó chính là chỗ quán rượu Long Phượng này.
Thượng Quan Ngấn cho là nàng lần đầu tới Kinh Thành, một đường an bài Phi Dương thay nàng giảng giải tin đồn trong kinh thành. Lời của Phi Dương như nước sông Hàm, liên miên bất tuyệt, nhưng không có nửa câu nói nhảm.
Tuyết Nhan nghe rất cẩn thận, âm thầm than thở Phi Dương này quả thật so với hướng chuyên nghiệp dẫn du lịch còn hơn rất nhiều.
Lúc này, Phi Dương chỉ vào quán rượu Long Phượng trước mặt, khẽ mỉm cười: “Lâm tiểu thư, quán rượu Long Phượng này mở tại địa phương tuyệt đối tốt nhất trong kinh thành, bởi vì nó khai mở ở trên đường Thiên Kim, địa phương duy nhất nữ quyến có thể tự do ra vào, về sau Lâm tiểu thư cũng có thể thường thường tới nơi này đi dạo một chút.”
Tuyết Nhan cũng không biết vị trí quán rượu Long Phượng gọi là Phố Thiên Kim. Thì ra chung quanh đây là cửa hàng quần áo, tiệm bán son phấn, thù bảo đồ trang sức, đầy đủ mọi thứ mà nữ quyền quý tộc thích tới. Nơi này, nhiều công tử cũng thường thường ở chỗ này truy tìm nữ sắc, cho nên quán rượu Long Phượng buôn bán như mặt trời ban trưa.
Thượng Quan Ngấn quả nhiên là rất có đầu óc buôn bán. Một điểm này, Tuyết Nhan không thể không thừa nhận. Khó trách Phượng U Trần để cho nàng ở tại trong phủ Thượng Quan, vô luận như thế nào cũng muốn làm quen vị thanh niên tài tuấn này, mà ánh mắt Phượng U Trần cũng vô cùng độc đáo. Lời của hắn nói cũng tự nhiên rất có đạo lý, vậy mà, Thượng Quan Ngấn cũng không phải như lời Phượng U Trần nói. Hai người có lẽ sẽ trở thành người buôn bán không có gì giấu nhau.
Nghe nói, giữa Thượng Quan Ngấn cùng Phượng U Trần có chút quân tử chi giao nhạt như nước.
Trong kinh, kể từ khi lời đồn Phượng U Trần là đồng tính, sau lần đó Thượng Quan Ngấn liền trở thành nam nhân cô gái muốn gả nhất, sau khi hắn xuất hiện ở Phố Thiên Kim, thoải mái, rất nhiều ánh mắt thiên kim quý tộc liền bị hắn hấp dẫn. Tuyết Nhan mím môi cười nói: “Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử quả nhiên tuyệt không phải là hư danh nói chơi, ở kinh thành thật sự là rất có nhân khí đấy.”
Thượng Quan Ngấn cười nhạt, nụ cười yêu dị, cảm thấy hình dạng của nàng vô cùng đáng yêu. Nếu nàng vì hắn mà ghen. Chẳng phải là tốt hơn. Thì phía dưới tay áo to lớn, nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Tiến vào nhã gian sau, Tuyết Nhan tùy ý ngồi ở trước bàn, quần áo màu trắng tuyết khiến nàng thật giống như tiên tử, nàng cầm thực đơn, chăm chú nhìn, sau đó điểm rất nhiều điểm tâm tinh mỹ.
Thượng Quan Ngấn cảm thấy kỳ quái. Vì sao nàng không ăn món ăn đắt ở bảng hiệu nơi này? Vì vậy. Hắn vô cùng săn sóc, dặn dò Phi Dương mấy câu, để cho hắn bưng mấy thứ đẹp mắt mà cô gái thích nhất.
Giờ phút này. con ngươi Tuyết Nhan nhướn lên, ánh mắt êm ái nhìn hắn. Nàng chợt cảm thấy thời điểm Thượng Quan Ngấn không có mang che mặt, có lẽ cùng Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử càng thêm giống nhau! Mà bộ dáng hắn đối với mình tỉ mỉ khiến cho nàng có chút xúc động. Dĩ nhiên. Cũng chỉ là có một chút mà thôi.
“Lâm tiểu thư còn thích gì?” khóe môi Thượng Quan Ngấn hàm chứa nụ cười kích diễm.
“Không cần!” Nàng rũ con ngươi, chợt lạnh nhạt nói: “Yên tâm, thân phận Ngấn công tử của ngươi ta tuyệt sẽ không cho bất luận kẻ nào tiết lộ nửa câu. Ta nói được là làm được.” Nàng nói như vậy là hy vọng có thể rất nhanh cùng hắn phủi sạch quan hệ. Bọn họ cuối cùng chỉ là một đêm triền miên mà thôi, không có bất kỳ tình cảm dính líu. Mà loại tình yêu này nàng tạm thời… không tiến triển.
Nói xong, con ngươi Thượng Quan Ngấn buồn bã, trong nháy mắt. Nụ hôn của hắn rơi xuống. Thật giống như bất mãn. Thật giống như thổ lộ. Đầu lưỡi ở trong môi của nàng linh hoạt xoay một vòng, khí tức phái nam bá đạo đập vào mặt. Tuyết Nhan không khỏi lại nghĩ tới đêm qua kích tình triền miên. Chỗ ý thức kia còn không hoàn toàn trầm luân, duy trì tâm linh trong sạch, vì vậy tinh tường thấy được trong mắt Thượng Quan Ngấn chợt lóe lên vẻ giận.
Hắn lại đang tức giận. Vì sao? Chẳng lẽ hắn không muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ?
Trong lòng nam tử này đến tột cùng là đang nghĩ gì? Tuyết Nhan chợt có chút không hiểu!
Khi Phi Dương bưng thức ăn đi vào, thấy công tử cùng Lâm cô nương ngồi nghiêm chỉnh, tựa như bàn về cái gì. Hắn cảm thấy hình như có chút kỳ quái, nghiêng tai vừa nghe, không ngờ bọn họ lại đang bàn về chuyện làm ăn của Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán. Không khỏi thở dài! Công tử cái gì cũng tốt. Hay là quá nghiêm túc về buôn bán, thật vất vả mới có giai nhân bên cạnh, vì sao không nói chuyện tình cảm trai gái một chút?
Những thứ này Thượng Quan Ngấn làm sao không biết. Nhưng hắn đàm luận tình cảm trai gái như thế nào đây? Khi hắn cùng nàng nói đến buôn bán vận hành . Hai người giống như không có bất kỳ trở ngại, thân mật vô gian, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ đây mới chân chính là nữ nhân này, một mặt Phi Dương bưng món ăn ra ra vào vào, chưa đóng cửa.
Giờ phút này, một bên ánh mắt Tuyết Nhan chợt thấy hai nam tử đứng ngoài cửa. Hơi ngẩn ra, thế nhưng chính là Duẫn Ngọc và còn có Mộ Dung Thanh Ly. Diện mạo Duẫn Ngọc lành lạnh như cũ. Mộ Dung Thanh Ly vẫn như cũ phong hoa động lòng người! Nhưng ánh mắt Tuyết Nhan bất giác rơi vào trên người Duẫn Ngọc. . . . . .
Nghe nói Thiên Cơ Các thời kỳ này vô cùng bận rộn, Duẫn Ngọc không gặp nàng đã năm ngày! Một tháng trước. Quỷ Y đã từng đi tìm Doãn Ngọc, hắn thế nhưng không có ở Thiên Cơ Các trong Kinh Thành. Cũng không biết hắn đi nơi nào. Vì vậy nàng cùng Phượng U Trần ở cùng nhau cả đêm. Chuyện này, nàng ở trong lòng khó xử thật lâu. Vì vậy, Tuyết Nhan cũng không muốn đụng phải hắn trong tình huống như thế này, cố tình rất không khéo đụng phải.
Thượng Quan Ngấn theo ánh mắt Tuyết Nhan hướng ngoài cửa nhìn lại. Cũng thấy Duẫn Ngọc cùng Mộ Dung Thanh Ly.
Duẫn Ngọc đứng ở cửa tiệm, khẽ ngẩng đầu, động tác thong thả ung dung, hình như không chút để ý, một thân cao ráo trong quần áo màu xanh lam. Làm hắn càng lộ thêm vẻ phong thần tuấn lãng, rực rỡ như lãnh nguyệt. Trên mặt hắn bình thản. Trong mắt khẽ thoáng qua một tia kinh ngạc. Hay là. Nhàn nhạt sắc mặt vui mừng.
Hắn cùng Tuyết Nhan đã năm ngày không gặp! Mà ở Kinh Thành trong khoảng thời gian này bọn họ cũng rất bận. Ai cũng bận rộn chuyện của mình. Gặp mặt cũng giới hạn vài ba lời mà thôi. Trời mới biết mấy ngày nay, hắn nhớ là bao nhiêu . . .
Giờ phút này, vẻ mặt Thượng Quan Ngấn hơi ngẩn ra, trong nháy mắt vẻn vẹn lưu ý đến Lâm Tuyết Nhan, trước hết nhìn hẳn là Duẫn Ngọc, mà Duẫn Ngọc cũng ngắm nhìn Lâm Tuyết Nhan thật sâu, trong ánh mắt có một loại không nói được, không rõ ý vị. Hắn biết Duẫn Ngọc là huynh trưởng của Lâm Tuyết Nhan, nhất thời không nghĩ tới cái gì, chỉ thấy lạ là nàng lại cùng huynh trưởng quan hệ tốt như vậy, dù Mộ Dung Thanh Ly là người yêu xưa ở bên cạnh nhưng cũng không nhìn hắn một cái.
Rất kỳ hoặc. Thật rất kỳ hoặc.
Duẫn Ngọc cùng Tuyết Nhan đưa mắt nhìn nhau chốc lát. Ánh mắt lạnh lẽo dần dần chuyển sang Thượng Quan Ngấn. Mắt phượng híp lại, cũng không có ra vẻ đặc biệt gì. Có chừng một tia nghi ngờ trong mắt thoáng qua.
Thời điểm hai người đàn ông này nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong lòng của Tuyết Nhan không nhịn được nhảy loạn. Vội bấm lòng bàn tay mình một cái, để tránh cho hai người phát hiện vẻ mặt mình lúc này biểu lộ khác thường. Trong không khí khẽ sinh ra chút lúng túng, nàng cùng Duẫn Ngọc quan hệ là đã định. Hai người sớm muộn cũng phải lập gia đình. Giờ phút này. Trước hết nàng lại suy nghĩ một chút, sợ bị Thượng Quan Ngấn biết, có phải vô cùng kỳ quái?
Rõ ràng giữa nàng cùng Thượng Quan Ngấn chỉ là tình một đêm. Mà hắn cũng biết mình không phải là xử nữ, vì vậy hắn tuyệt sẽ không cưới mình, mà hai bên đều không cần vì đối phương gánh vác bất cứ trách nhiệm nào. Thượng Quan Ngấn kế tiếp để cho nàng cảm thấy khó có thể suy nghĩ, đến tột cùng là hắn muốn cùng nàng duy trì quan hệ bạn trên giường theo như nhu cầu, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay? Hay là nghĩ muốn cùng với nàng buôn bán hợp tác? Không còn cái khác? Nhưng Tuyết Nhan hy vọng. . . . . . Kế tiếp hắn sẽ đối với mình mất đi hứng thú. Coi như là chưa xảy ra. Chỉ là. Tâm tình của nàng vô cùng phức tạp, ánh mắt quét qua Thượng Quan Ngấn xong lại dần dần nhìn về phía Duẫn Ngọc.
Mặc dù Duẫn Ngọc đã từng cam kết, nguyện ý cùng người khác chung thị một thê, nhưng mà nàng nhìn ra trong mắt hắn khác thường, không cam lòng, cùng mơ hồ sát ý. Nếu mà bị hắn phát hiện mình cùng Thượng Quan Ngấn từng có da thịt thân thiết. Đến tột cùng thì như thế nào? Nghĩ tới đây, thân thể Tuyết Nhan không khỏi cứng đờ! Ánh mắt Tuyết Nhan lần nữa quét qua Duẫn Ngọc, nàng biết khi có người ngoài Duẫn Ngọc sẽ ra vẻ lạnh lẽo, đối với bất kỳ người nào cũng lãnh nhược băng sương, giống như băng tuyết. Tuyết Nhan mím môi, lúc này tận lực để cho tâm tư mình trấn định lại trước.
Lúc này Thượng Quan Ngấn ưu nhã đứng dậy. Khóe môi mang theo nụ cười kích diễm, cùng Duẫn Ngọc và Mộ Dung Thanh Ly gặp mặt, tao nhã lễ độ nói: “Tam Sư Huynh, Ngũ Sư Huynh, tương thỉnh không bằng vô tình gặp được. Hai vị sao không cho tại hạ một mặt, đi vào ngồi một lát, tự ôn chuyện. Phi Dương còn không mau chào hỏi khách nhân?”
Hắn rất ít khi đối với người ngoài khách sáo như thế. Bình thường đều là bị người một phương xin. Chỉ là, Thượng Quan Ngâm nếu cùng Thần Long Cung kết thân, Duẫn Ngọc coi như là. . . . . thân thích với Thượng Quan gia tộc, nay cũng là Ngũ Sư Huynh của mình, hai người có tình đồng môn, huống chi, hắn còn là đại ca của nữ nhân mình. Quan hệ càng gần một tầng.
Cho nên tâm tình hắn đặc biệt tốt chào hỏi.
“Duẫn Ngọc công tử, Mộ Dung công tử, hai mời vị lên ngồi.” Nụ cười trên mặt Phi Dương vô cùng hiểu, nhìn mặt mà nói chuyện. Vội vàng chào hỏi hai vị công tử, an bài bọn họ nhập tọa.
Duẫn Ngọc cùng Mộ Dung Thanh Ly cũng không khách khí, chậm rãi nhập ngồi.
Tuyết Nhan phát hiện một ánh mắt đã nhìn nàng hồi lâu. Tuyết Nhan ngước mắt nhìn về, bắt được ánh mắt, phát hiện ra là Mộ Dung Thanh Ly. Hơi ngẩn ra. Nàng lại đem hắn bỏ quên. Thật là thất lễ. Vội vàng hướng về phía Mộ Dung Thanh Ly hơi gật đầu.
Mộ Dung Thanh Ly nâng lên đôi môi, có thâm ý khác cười cười: “Tiểu sư muội đã lâu không gặp?”
“Tam Sư Huynh phúc, tất cả hoàn hảo.” Lúc này. Vẻ mặt Tuyết Nhan nhàn nhạt, cùng Mộ Dung Thanh Ly nói chuyện phiếm nhân tiện có thể dời đi lực chú ý của Duẫn Ngọc cùng Thượng Quan Ngấn. Vì vậy. Nàng định đối với Mộ Dung Thanh Ly bộc phát khách khí!
Duẫn Ngọc cùng Thượng Quan Ngấn cũng hơi nheo con ngươi lại.
Mộ Dung Thanh Ly mắt đào hoa cười như không cười nhìn chằm chằm Tuyết Nhan, bất luận khi nào. Cặp mắt luôn là liễm rung động lòng người sâu không lường được, trêu nói: “Tiểu sư muội, chúng ta hình như đã thật lâu không có gặp mặt! Ngươi hôm nay đã là thê chưa cưới cuả Thượng Quan Ngâm. Quả nhiên có vui mừng mới quên tình yêu cũ, đã hoàn toàn quên ta! Thật đúng là làm người ta đau lòng!” Lúc này, hắn giọng nói sơ nhưng nơi đó có ý vị đau lòng.
“Như thế nào đây? Tam Sư Huynh.” Tuyết Nhan như gió thanh nhã. Sóng mắt nhẹ nhàng lay động qua, nhàn nhạt khen tặng nói: “Tam Sư Huynh phong thần như ngọc như thế, coi như quên tất cả nam nhân nhưng ta thế nào lại quên ngươi?”
“Ba tháng không thấy, tiểu sư muội thật là càng ngày càng động lòng người! Thông tuệ đạm bạc. Nhanh mồm nhanh miệng, nếu không tham gia cuộc so tài Xuất Vân Quốc Đệ Nhất Mỹ Nhân, chẳng phải là đáng tiếc?” Mộ Dung Thanh Ly ánh mắt lom lom nhìn, đôi tay ôm vai. Mặc dù giọng nói thân thiết. Cũng là vẻ mặt nhàn nhạt.
“Tam Sư Huynh khéo lưỡi như hoàng vậy, nếu như không đi kể chuyện cổ tích, cũng chẳng phải là đáng tiếc!” Tuyết Nhan nheo mắt lại. Mỉm cười, tươi cười rạng rỡ.
Hai người bèn nhìn nhau cười. Sóng mắt như nước, một phen dịu dàng thắm thiết. nhu tình như nước.
Lúc này, ánh mặt trời từ cửa sổ trúc chiếu vào, nhàn nhạt nhàn nhu nhu chậm rãi chiếu rọi ở đuôi lông mày cùng gò má trên dáng Mộ Dung Thanh Ly . Hắn nhàn nhạt mỉm cười. Diễn nhuộm khiến người rất động lòng. Mặc dù từ ngoài cửa sổ xuyên suốt vào trong nhà, cảnh xuân như sợi tơ tà tà, nhưng là bây giờ cả người Mộ Dung Thanh Ly đều giống như đắm chìm trong xuân ý. Se lạnh cũng biến thành nhu hòa, quả nhiên là mỹ nam tử khó gặp.
Thượng Quan Ngấn chợt nhớ lại lời đồn về Lâm Tuyết Nhan. Nàng hình như bị Mộ Dung Thanh Ly cự tuyệt. Mà nay nàng ở trước mặt Mộ Dung Thanh Ly miệng lưỡi bén nhọn như thế, đến tột cùng là vì sao?
Thượng Quan Ngấn mặc dù thông minh một đời, lại với giữa nam nữ vô cùng u mê, nghĩ tới đây, hắn chợt mơ hồ có chút không hiểu. Quý tộc thường đem Thượng Quan Ngâm cùng Mộ Dung Thanh Ly so sánh một chỗ. Thật ra thì Thượng Quan Ngấn hiểu, Ngâm trên nhiều khía cạnh so ra đều kém Mộ Dung Thanh Ly. Mộ Dung Thanh Ly nội lực cao, võ công cũng không phải một loại cao thường. Chính mình chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nếu Lâm Tuyết Nhan đến nay cũng ái mộ Mộ Dung Thanh Ly. Như vậy. . . Hắn là không phải có một người cường đại cạnh tranh sao? Nghĩ tới đây, Thượng Quan Ngấn ngớ ngẩn. Hắn đối với nữ nhân này có phải quá mức để ý hay không? Chỉ là, chỗ sâu đáy lòng của hắn không cách nào bài xích cái ý nghĩ này.
Lúc này, nụ cười Thượng Quan Ngấn thanh tao lịch sự như vậy. Cơ hồ làm người ta bỏ quên đáy mắt hắn lạnh lẽo. Nếu nhìn kỹ lại. Ba quang kích diễm chỗ sâu đáy mắt của hắn, nhộn nhạo lạnh lẫm liệt như băng. Lạnh giống như đáy biển thủy tinh sâu thẵm.
Mộ Dung Thanh Ly giương mắt lên khẽ mỉm cười, cùng Thượng Quan Ngấn nhìn nhau, trong không khí tự dưng sinh ra mấy phần ý lạnh nhàn nhạt.
Thượng Quan Ngấn là bởi vì tình sinh ra hận, Mộ Dung Thanh Ly còn lại là bởi vì gia tộc bất hòa. Hai người đang căm thù lẫn nhau. Thế nhưng hoàn toàn không để mắt đến Duẫn Ngọc.