Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 168: Quỳnh Tiêu nâng cấp


Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 168: Quỳnh Tiêu nâng cấp

Dịch: Vì Anh Vô Tình

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

Ngay lúc Triệu Công Minh bước vào cửa miếu nói câu này, Lý Trường Thọ thiếu chút nữa phun một ngụm máu lên người tên đệ tử Độ Tiên môn ngồi ở phía trước.

“Đánh rồi mà đối phương còn không dám nói là thứ diệu pháp gì”… Không lẽ là nói về việc lần trước, kịch bản ăn vạ sơ cấp mà hắn đã dạy cho Triệu đại gia.

Thời gian gần đây tập tục của Hồng Hoang quá diêm dúa lòe loẹt, hay vẫn là do Triệu đại gia nghênh đón mùa xuân thứ hai quá mức phong tao, chỉ một câu nói như vậy, liền làm Lý Trường Thọ thiếu chút nữa cảm thấy đau bên hông…

Triệu Công Minh bước vào Hải thần miếu, cũng không để ý mấy người khách hành hương bình thường, giũ ống tay áo, chào hỏi có chút thân thiết:

“Hải thần à, đạo hữu có ở trong nhà không?”

Người trong miếu lập tức cảnh giác nhìn Triệu Công Minh, nếu không phải thấy gã tướng mạo uy vũ, dáng vẻ khí phách, mấy vị nữ nhân khách hành hương nhìn tới mặt đỏ tới tía tai thì…

Nói thật, nếu như tướng mạo của Triệu Công Minh hơi thô bỉ một chút, các nàng đã đứng ra bảo vệ uy danh của Hải thần đại nhân nhà mình.

Nhưng hiện tại nha, coi như thôi.

Thiếu nữ bị Triệu Công Minh kéo đi theo, lúc này vẫn làm cho người khác không thấy rõ khuôn mặt, thậm chí những vị khách hành hương, người coi miếu đều vô ý không nhìn nàng.

Thiếu nữ này không nhịn được oán giận nói: “Đại ca ngươi đang định làm gì?

Muốn tìm Hải thần, thì đi động phủ của hắn là được, vì sao phải tới miếu thờ của người ta?”

“Muội muội nói có lý” Triệu Công Minh buông cánh tay Quỳnh Tiêu ra, đỡ râu trầm ngâm, “Nhưng vấn đề là vi huynh không biết động phủ của Hải thần ở đâu…”

Quỳnh Tiêu lập tức dở khóc dở cười, quở trách nói: “Đại ca nguyên đoạn đường đều nói Hải thần này tốt ra sao, tâm đầu ý hợp như thế nào, nhưng đến cả động phủ của người ta ở đâu cũng không biết là như thế nào?”

Triệu Công Minh có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Nói thật, không chỉ động phủ, ta cũng chỉ biết đạo hiệu của Hải Thần là Trường Canh đạo nhân, cái khác… Vi huynh, ừ, cũng chưa hỏi bao giờ.”

Quỳnh Tiêu lập tức nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Công Minh.

Triệu Công Minh cười ha ha, truyền thanh nói:

“Nếu không, sao ta lại mang Tam muội tới đây?

Ngươi xưa nay thông minh, trong bốn huynh muội chúng ta, ngoại trừ Nhị muội ra chỉ có ngươi là đa mưu túc trí!

Cho nên hôm nay, muội nhất định phải giúp ca ca một tay.”

Lý Trường Thọ ngồi ở chỗ hẻo lánh của tam giáo nguyên lưu đại hội, lại thông qua tượng thần nhìn chăm chú hai huynh muội này, trong lòng cũng nổi lên chút nghi hoặc.

Hai vị đại lão Tiệt giáo này…

Ở trong miếu của hắn nhỏ to điều gì vậy.

Bên trong miếu, Quỳnh Tiêu lại truyền thanh hỏi: “Đại ca muốn làm gì?”

Triệu Công Minh trầm ngâm một lát, trả lời: “Muội giúp huynh hỏi Hải thần một chút, diệu pháp kia còn bản đổi mới không? Chỉ dùng một bộ, có rất nhiều hạn chế?

Nếu như có, ta dùng nhiều linh bảo để đổi cũng được, vì đây chính là diệu pháp Hồng Hoang, bí mật bất truyền của Hải thần!”

“Huynh…”

Quả nhiên Quỳnh Tiêu bị Triệu Công Minh làm tức đến bật cười, trợn mắt nhìn vị nghĩa huynh nhiều năm qua vẫn luôn quan tâm, chiếu cố đến ba tỷ muội nàng, rồi thở dài.


“Lát sau nếu Hải thần đến, Đại ca ngươi đừng có nói lung tung, muội sẽ giúp huynh hỏi thử xem.”

Triệu Công Minh lập tức chắp tay, miệng liên tục hô to: “Đa tạ Tam muội, đa tạ Tam muội.”

Đúng lúc này, người coi miếu nhận được chỉ thị của Hải thần, đến đây mời hai vị tiên nhân ra phòng khách phía sau dùng trà. Sau đó gã lại mời các vị khách hành hương trong miếu ra ngoài, sẵn tiện đóng luôn cửa lớn của thần miếu.

Ngay lập tức đạo nhân giấy là hóa thân Hải thần của Lý Trường Thọ —— lão thần tiên râu tóc bạc phơi cưỡi mây từ xa bay tới.

Hắn hất phất trần lên, xung quanh lập tức nổi lên một tầng kết giới ngăn cách tiên thức thăm dò.

——Kết giới và trận pháp khác nhau, kết giới chỉ tồn tại nhất thời, dùng tiên lực bố trí mà thành. Còn trận pháp thì lấy trận cơ, trận thế, mượn lực lượng thiên địa để phát huy hiệu quả và có thể tồn tại lâu dài.

Trong hậu đường, Quỳnh Tiêu bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, rồi hơi lắc đầu.

Trà của nhân gian thật khó uống.

Quỳnh Tiêu truyền thanh nói: “Đại ca, không phải huynh nói Hải thần mỗi lần xuất hiện đều dùng hóa thân sao?”

“Muội hãy nhìn cẩn thận” Triệu Công Minh nháy mắt, cười nói, “Đây chắc cũng là hóa thân, có điều là hơi cao minh.”

“Ừm, hóa thân như vậy đủ chứng minh Hải thần này cũng không phải nhân vật đơn giản, Nhân giáo… Trường Canh đạo nhân?”

Quỳnh Tiêu cúi đầu suy tư, bấm ngón tay suy tính sơ qua…

Ách, Thái Cực Đồ cảnh cáo.

Ngay lúc này Triệu Công Minh đứng dậy, cười sang sảng vài tiếng, đưa hai tay, chào đón Lý Trường Thọ từ ngoài cửa đi vào.

Một vị đạo giả tướng mạo đường hoàng oai hùng, và một vị lão nhân tóc trắng xóa, khuôn mặt hiền lành.

Hai người gặp mặt rồi làm đạo vái chào lẫn nhau.

“Hải thần, vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ phúc của Triệu đạo hữu, ta vẫn mạnh khỏe, đạo hữu gần đây thế nào?”

“Ha ha ha ha” Triệu Công Minh cười to “Lần trước sau khi từ biệt với Hải thần, bần đạo đã trải qua một đoạn thời gian rất thoải mái!”

Lý Trường Thọ cau mày nói: “Đạo hữu không phải là dùng cách lần trước ta nói, đi… Đụng người khác rồi chứ?”

“Cái chữ “đụng” này, dùng thật là hay!”

Triệu Công Minh lập tức cười đến híp cả mắt, “Lần trước nhờ có đạo hữu chỉ điểm, nên bần đạo cố ý ở Tây Ngưu Hạ Châu vòng quanh mấy vòng.

Lôi những kẻ sớm nhìn không vừa mắt ra, thu thập một phen.

Hải thần ngươi đoán xem kết quả thế nào?”

Lý Trường Thọ cười khổ nói: “Bọn chúng chắc là cũng không dám làm lớn chuyện?”

“Ha ha ha ha, đạo hữu thật sự là tri kỷ của ta! Tri kỷ của ta!”

“Đạo hữu, việc này cũng không thể thường xuyên làm, ngươi là đệ tử ngoại môn của Tiệt giáo, khách của Bích Du cung, ” Lý Trường Thọ vội nói, “Cái chuyện đụng người này, có thể làm ngươi sảng khoái nhất thời nhưng cũng ảnh hưởng rất nhiều đến thanh danh của mình.”

“A” Triệu Công Minh khoát khoát tay, lạnh nhạt nói, “Thanh danh đều là do nắm đấm đánh ra.

Mà không phải còn có bộ đại đạo lời thề, do đạo hữu làm ra sao?


Lời thề vừa ra, bọn họ ai còn dám đi kể cho người khác

Chỉ là gần đây, ta cảm thấy cách thức như vậy có hơi đơn giản, Hải thần! ngươi xem còn có trò nào mới hơn không…”

“Đại ca?”

Phía sau Triệu Công Minh truyền đến một tiếng gọi khẽ, “Có thể lấy đại đạo lời thế kia ra cho muội xem qua hay không?”

“Đương nhiên” Triệu Công Minh từ trong tay áo lấy ra một cuộn vải nhỏ do Long tộc sản xuất, dùng tiên lực đưa qua cho Quỳnh Tiêu.

Thuận tiện Triệu Công Minh cũng giới thiệu nàng với Lý Trường Thọ:

“Hải thần mau đến đây, vị này là nghĩa muội của ta, ngày bình thường đều ở trong Tam Tiên Đảo tu hành, đạo hiệu là Quỳnh Tiêu.”

Lý Trường Thọ nghe vậy, mới theo lời giới thiệu của Triệu Công Minh nhìn về phía Quỳnh Tiêu.

Ở bên kia nàng cũng bỏ đi thần thông tự che giấu bản thân, lộ ra hình dáng thật sự của mình.

Đây chính là Tam Tiêu Quỳnh đại danh đỉnh đỉnh sao?

Váy ngọc sợi phong lan, tóc đen tựa mây trôi, eo nhỏ nhắn buộc lỏng, giày trắng khéo léo tinh xảo…

Rất khó để miêu tả về nàng, nếu nói nàng tướng mạo tuyệt mỹ tỏ ra đơn bạc, nói nàng dáng vẻ lung linh lại tỏ ra quá tục.

Trong lòng lý Trường Thọ tán thưởng vài tiếng, cười lấy lòng nói: “Nghe danh Tam Tiên đã lâu, ngày hôm nay nhìn thấy quả thật không uổng một kiếp tu hành.”

Trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Quỳnh Tiêu khẽ nở nụ cười, dường như có chút xấu hổ, lại nhỏ giọng trả lời:

“Đạo hữu quá khen, không biết đạo hữu đạo hiệu là gì?

Ta nghe Đại ca nói ngươi đạo hiệu là Trường Canh đạo nhân, đây là tên giả phải không?”

Đúng là vị tiên tử thông minh…

Trong lòng Lý Trường Thọ run lên, lại không chút hoang mang đáp lại một câu: “Đạo hiệu hay danh tính chẳng qua chỉ là một loại xưng hô, ta và Triệu đạo hữu kết giao, không màng danh lợi cũng không màng Tiệt giáo che chở, đơn giản là vì duyên phận.”

Triệu Công Minh nghe vậy, trong mắt tràn đầy cảm khái, khẽ nói một tiếng: “Hay! Hay cho một câu duyên phận.”

Lý Trường Thọ thầm nghĩ không đúng, Triệu Công Minh và Tam Tiêu sau này đều có tên trong Phong Thần, hơn nữa người có quan hệ tốt với Triệu Công Minh, trong đại kiếp Phong Thần gần như đều không có kết quả gì tốt…

Lý Trường Thọ lập tức nói sang chuyện khác: “Hai vị đạo hữu ngày hôm nay đến đây, không biết là vì chuyện gì?”

“Chuyện này…”

Triệu Công Minh vuốt râu, nháy mắt với Quỳnh Tiêu.

Quỳnh Tiêu thở dài trong lòng, nhưng không theo lời dặn dò của Đại ca, ngược lại còn bắt đầu vấn tội:

“Ngày hôm nay ta đến đây là có một chuyện muốn hỏi đạo hữu.

Đạo hữu xui khiến Đại ca ta không ngừng đi tìm tây phương giáo gây phiền phức, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Triệu Công Minh nghe vậy, vội nói: “Tam muội! Ngươi đang nói gì vậy!”

Nhưng Lý Trường Thọ lại không chút hoang mang, cùng lắm thì để đạo nhân giấy tự bạo.


Hắn cười nói: “Hai chữ xui khiến, ta đảm đương không nổi.

Có thể mời Triệu đạo hữu nói rõ chi tiết việc hôm đó, sau khi đạo hữu đánh đệ tử môn hạ Thánh Nhân Tây Phương giáo với Quỳnh Tiêu tiên tử không?”

Triệu Công Minh gật đầu cũng không nhận thấy trong giọng nói của Lý Trường Thọ có gì bất thường.

Lập tức, Triệu Công Minh nói rõ mọi việc, từ chuyện mình đả thương đạo nhân lưng gù, ném tới đây, và chuyện thương lượng ra sao với Lý Trường Thọ. Sau đó hai người lại tính toán ăn vạ như thế nào…

Thật ra lần đó là do đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ tự nổ, mọi việc mới thành ra thế.

Nhưng chuyện này từ đầu đến cuối, Triệu Công Minh giải thích xong thì Quỳnh Tiêu lập tức hiểu thành “Triệu Công Minh trêu trọc ra phiền phức, Hải thần trượng nghĩa ra tay bày mưu tính kế”…

Trên mặt của Quỳnh Tiêu lộ ra vẻ hổ thẹn, nhẹ nhàng thi lễ với Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ vội vàng bưng phất trần hoàn lễ.

Quỳnh Tiêu thở dài: “Là ta hiểu lầm đạo hữu, xin đạo hữu chớ trách.”

“Tiên tử không cần để ý, ta và Triệu đạo hữu…”

Không đúng, bốn chữ “Vô cùng hợp nhau” tuyệt đối không thể nói.

Hai chữ “Hữu duyên” lại là độc của Hồng Hoang.

Lý Trường Thọ lập tức đổi giọng, cười nói: “Gặp phải chuyện như vậy, tất cả mọi người là luyện khí sĩ tam giáo đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Triệu Công Minh ở một bên đỡ râu cười khẽ, Quỳnh Tiêu giọng nói khẽ chuyển, bắt đầu thay Đại ca nói chuyện…

“Trường Canh đạo hữu, hôm nay Đại ca và ta tới đây, là muốn hỏi một chút, phương pháp này còn có phiên bản nào khác không?”

Còn muốn phiên bản khác…

“Vì sao Tiên tử không khuyên giải Triệu đạo hữu?”

Lý Trường Thọ cười khổ nói: “Phương pháp này thật sự chẳng có ích lợi gì, chẳng qua chỉ là cách đối phó dưới tình thế cấp bách.”

Quỳnh Tiêu khẽ chớp đôi mắt, quay đầu nhìn Triệu Công Minh: “Đại ca, huynh có thể biểu diễn một lần cho muội xem được không, đây rốt cuộc là đụng như thế nào?

Vừa rồi muội nghe huynh nói đại khái nhưng lại nghe không hiểu lắm.”

Triệu Công Minh cười ha ha vài tiếng, đi đến chính giữa hậu đường. Sau đó tay phải y điểm nhẹ một chiếc ghế, chiếc ghế kia lập tức hóa thành người gỗ, đứng ở bên cạnh.

Mượn người gỗ này, Triệu Công Minh biểu diễn một lần kịch bản ăn vạ tiêu chuẩn Hồng Hoang.

Đầu tiên là đánh một trận cho hả giận, sau đó bắt đầu cố gắng thảm hại làm đối phương mắc câu. Đợi đến lúc hai bên so ai thảm hơn, âm thầm dùng Lưu Ảnh châu cắn ngược lại đối phương một phát, bức đối phương lập đại đạo lời thề…

Lý Trường Thọ không nhịn được một tay nâng trán, thật sự muốn hỏi một câu:

[Đại gia vì sao ngài thuần thục như vậy?]

Quỳnh Tiêu ở bên cạnh che miệng cười không ngừng, trâm cày tóc đều lắc đến hơi nghiêng lệch một chút.

Trong lòng Lý Trường Thọ yếu ớt thở dài, cũng không biết Tam Tiên đảo ngày bình thường rãnh rỗi đến cỡ nào…

Không lâu sau Triệu Công Minh đã biểu diễn xong, nhìn về phía Lý Trường Thọ, trên khuôn mặt uy phong đường hoàng kia có mấy phần chờ mong tán thưởng.

Lý Trường Thọ chỉ có thể nói một câu: “Đạo hữu… kỹ thuật thật tốt.”

“Quá khen quá khen, đều là Hải Thần dạy tốt.”

“Ta không phải cũng không có, cái nồi này đừng vứt cho ta! Ta cũng không có dạy ngươi đi khắp nơi đụng người khác!”

Trong lòng Lý Trường Thọ la hét nhưng bên ngoài thì cười nói với Quỳnh Tiêu: “Tiên tử người xem, biện pháp này có thể dùng tùy tiện sao? Cứ như vậy thì thanh danh của Triệu đạo hữu chẳng phải là…”

“Ta cảm thấy” Quỳnh Tiêu sờ lên cằm trầm ngâm một lát, lại liếc nhìn Lý Trường Thọ, cười nói: “Đạo hữu ngươi quả nhiên là kỳ nhân, diệu kế bậc này cũng có thể nghĩ ra.”

Hả?


Lý Trường Thọ có chút hoảng thần.

Quỳnh Tiêu đứng dậy đi đến bên cạnh Triệu Công minh, trầm ngâm một lát, nói: “Đại ca huynh làm lại một lần thổ huyết đi.”

“Tốt” Triệu Công Minh thống khoái đáp ứng một tiếng, che ngực lui lại mấy bước, há mồm phun ra bọt máu đầy trời: “Đạo hữu ngươi ngươi thật ngoan độc! Thương thế của bần đạo, phải đến mấy vạn năm mới có thể khỏi được!”

Lý Trường Thọ: …

Quỳnh Tiêu cười đến nghiêng người: “Đại ca ngươi quá mức cường điệu rồi… Ha ha ha!

Thế nhưng nếu như có người ở bên cạnh phối hợp, cũng không tệ.

Đại ca lại thổ huyết đi, muội từ bên cạnh tới thử một chút!”

Ngay lập tức, Triệu Công Minh lại phun ra một ngụm máu, lui về phía sau mấy bước, thu hồi Định Hải thần châu.

“Đại ca!”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, Quỳnh Tiêu tiên tử đã ra trận, vội vàng nâng Triệu Công Minh dậy: “Huynh làm sao vậy?”

Hai huynh muội này trái lại vô cùng ăn ý, Triệu Công Minh chỉ vào người gỗ: “Tên đó… Oa!”

“Hảo tặc tử!”

Lập tức Quỳnh Tiêu quát khẽ một tiếng, giận tái mặt, từ sau lưng lấy ra một cái kéo lớn dài ba thước, nổi giận đùng đùng trừng mắt với người gỗ kia: “Nói, ngươi muốn chuyện nhỏ hóa không, hay là muốn làm lớn chuyện này.”

Triệu Công Minh ngẩn ra, rồi như chợt hiểu, vui vẻ nói: “Ta gần đây, lâm vào bình cảnh vẫn luôn suy nghĩ cách đột pháp mà không được, hóa ra là như vậy.

Đúng là thiếu một người phối hợp!

Ha ha! Đạo này có thể thành rồi, đạo này có thể thành rồi!

Hải thần ngươi xem…

Hải thần ngươi làm sao vậy?”

“A, không có việc gì.” Lý Trường Thọ híp mắt cười, đứng dậy, cung kính nói: “Đạo hữu, sau này tuyệt đối không được nói phương pháp này là do ta sáng tạo ra, hơn nữa đạo hữu sửa cũ thành mới nên đạo hữu mới là người khai sáng chân chính.”

“Việc này không ổn!”

Lý Trường Thọ vội vàng làm đạo vái chào: “Xin đạo hữu… Nhất định phải đáp ứng!”

Quỳnh Tiêu ở một bên hơi chớp mắt, bên miệng xẹt qua một chút ý cười xấu xa, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết suy nghĩ cái gì.

Đưa Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu rời đi xong, Lý Trường Thọ nhìn hai vò tiên tửu do Quỳnh Tiêu làm và đống bảo tài Triệu Công Minh để lại, không nhịn được yếu ớt thở dài.

“Ta… thật quá khổ.”

Ngay khi Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu rời khỏi miếu Hải thần, mới bay được mấy ngàn dặm liền phát hiện một thân ảnh từ cửu thiên hạ xuống mặt đất bên dưới.

Quỳnh Tiêu nháy mắt, nhỏ giọng nói:

“Đó không phải là Đông Mộc Công của Thiên Đình ư? Sao gã lại ở đây.”

Triệu Công Minh tâm lại không ở chỗ này, cười nói: “Tam muội, ngươi nói, chúng ta nên đi tìm ai thử phương pháp mới này?”

“Ừm? Đại ca, không bằng chúng ta…”

Quỳnh Tiêu truyền thanh nói, Triệu Công Minh có hơi do dự.

“Chuyện này thích hợp không? Không thù không oán.”

“Chúng ta không làm bị thương gã chẳng phải được rồi sao, đi thôi Đại ca!”

“Việc này, được rồi” Triệu Công Minh đỡ râu cười một tiếng, cùng Quỳnh Tiêu âm thầm đuổi theo một vị trọng thần Thiên đình nào đó. Bản thân vị đó lại không hề biết mình sắp sửa tao ngộ việc gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.