Đọc truyện Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng – Chương 167: Ngươi cảm thấy ta có lẽ bị thua thiệt, nhưng …
Dịch: Vì anh vô tình
Biên: Vũ Tích
“Biểu huynh, mấy vị tiền bối đều rời đi rồi.”
Hùng Linh Lỵ ngửa đầu nhìn không trung, nhỏ giọng nói.
Lý Trường Thọ đang tĩnh tọa dưới bóng râm bên cạnh nàng chậm rãi gật đầu, cũng không ngẩng lên xem, chỉ cúi đầu suy nghĩ.
Liếc mắt lại thấy Hữu Cầm Huyền Nhã đang cảm ngộ tu hành bên trong kết giới, trong lòng Lý Trường Thọ có chút run rẩy.
Hắn đang nghĩ đến một loại tiên đan tên là “Nghịch Hùng Tâm đan”, chuẩn bị sau này dùng để khắc chế độc công của Hữu Độc sư muội…
Lần này pháp bảo lồng chim giúp Hữu Độc vượt qua thiên kiếp, nhưng trước đây Lý Trường Thọ cũng đã lợi dụng nàng mấy lần, nên xem như không ai nợ ai.
“Sau này nếu nàng ấy có đến Tiểu Quỳnh phong tốt nhất nên tránh gặp mặt, cũng không cần đi ra tạm biệt.”
Như vậy có thể dần giảm bớt liên quan, tránh cho sau này lại bị nàng liên lụy thêm nhân quả.
« Ổn Tự kinh » có nói: Bằng hữu nhiều, muốn tránh cũng không được, bạn nếu ít, đỡ phải gặp tai họa bất ngờ.
“Ta… thật sự không lừa mình!”
Trong lòng Lý Trường Thọ hơi động, cầu một câu tiên lộ trường ninh, nói một tiếng an tâm trường sinh.
Còn về pháp bảo lồng chim…
Các vị “Nguyên” đại tiên rời đi, đại biểu cho Tam giáo khởi nguyên đại hội lần này đã tới lúc kết thúc. (* nguyên: ban đầu, sơ khai, bắt nguồn…)
Nhưng đối với những tam giáo tiên tông trên mặt đất mà nói, sẽ còn có những loại dư vị rườm rà.
Không Hư chưởng môn lo lắng không lâu sau sẽ có người đến sinh sự…
Quả nhiên, chúng tiên tam giáo vừa tan cuộc, người của Nhân giáo Tiêu Dao tiên tông và Chưởng môn của bốn nhà tiên tông đã cùng nhau đến tìm Quý Vô Ưu.
Quý Vô Ưu hàn huyên ứng phó mấy câu, rồi đi tìm Lý Trường Thọ.
“Trường Thọ à.” Quý Vô Ưu cười cười, cho Lý Trường Thọ một ánh mắt, “Tới đây gặp mấy vị tiền bối.”
“Tuân lệnh chưởng môn.”
Lý Trường Thọ đi về phía trước, làm đạo vái chào với năm vị lão thần tiên, ba nam hai nữ ở trước mặt, trán hơi đổ mồ hôi, có chút khẩn trương nói:
“Đệ tử Lý Trường Thọ của Độ Tiên môn… bái kiến năm vị Chưởng môn.”
Một vị lão bà vẻ mặt tươi cười, ấm giọng nói: “Ngươi đúng là rất có phúc duyên.”
Tất nhiên là đang nói chuyện về câu tuyên bố của Hữu Cầm Huyền Nhã lúc nãy.
Quả nhiên, năm người này cũng không tiếp xúc với đạo khu của hắn, cho nên khoảng cách gần cũng không nhìn thấu bản « Quy quyết » thứ sáu… trong lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp đó, bà lão này tiếp tục nhỏ giọng nói: “Trường Thọ ngươi có biết, lồng chim kia của ngươi có thể để giúp cho cho bao nhiêu đệ tử Nhân giáo, bị chết dưới thiên kiếp có sơ hội vượt qua tiên thiên kiếp không?
Ta biết ngươi cũng không có phương pháp luyện chế, nhưng có thể lấy nó ra để cho chúng ta tham khảo một chút xem sao?
Nếu có thể tìm ra phương pháp luyện chế, vậy thì ngươi sẽ lập được công lớn, bần đạo ắt có hậu lễ hồi báo.”
Hậu lễ…
Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn Chưởng môn, Vô Ưu đạo nhân khẽ chớp mắt với hắn…
Đây là ý gì vậy?
Lý Trường Thọ khẽ nhíu mày, mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều thêm, “Kính xin… các vị tiền bối thứ tội, đệ tử sợ không thể lấy vật này ra được.”
Bà lão kia cau mày nói: “Vì sao không thể lấy ra? Chẳng lẽ ngươi muốn độc hưởng? Hay là chỉ muốn cho người trong Độ Tiên môn sử dụng?”
Lại có một lão giả thấp giọng nói: “Sáu Nhân giáo tiên tông chúng ta vốn thân thuộc như người một nhà, nếu giấu giếm như vậy… chỉ sợ có chút không ổn.”
Lý Trường Thọ lại nhìn về phía Chưởng môn nhà mình, Vô Ưu đạo nhân lại lộ ra vẻ mặt khó xử…
Thôi bỏ đi, Chưởng môn có chút không đáng tin, ánh mắt liếc qua đây cũng quá chậm.
Cũng may trước đây hắn đã nghĩ ra biện pháp để ứng phó.
Lý Trường Thọ vội vàng làm đạo vái chào, âm thanh càng nói càng nhỏ, giọng nói cũng nhiều thêm mấy phần bất đắc dĩ:
“Đương nhiên đệ tử không dám giấu giếm.
Nhưng giúp người khác độ thiên kiếp, sẽ nhiễm nhân quả…
Mặc dù vật này rất khó luyện chế, nhưng trong môn phái của các vị tiền bối có không ít luyện khí tông sư, muốn mô phỏng lại không khó.
Các vị tiền bối đều là Chưởng môn đại tông, có thể cam đoan… vật này không lưu truyền ra bên ngoài Nhân giáo không?
Đệ tử cảm thấy, một khi vật này lưu truyền ra ngoài, nếu trợ giúp thiện tiên đắc đạo, có thể hưởng được phúc nguyên, nhưng nếu trợ giúp ác tiên đắc đạo, vậy chắc chắn sẽ nhận lấy ác quả.
Đệ tử đã đọc « Vô Vi kinh » trong Độ Tiên môn, kinh văn trong đó có nhắc…
Tiếp nhận vô vi ắt sẽ có triển vọng, đi thuận theo chi đạo của tự nhiên…”
Chưởng môn của năm nhà tiên tông nhíu mày, trong lúc nhất thời á khẩu không nói được gì.
Chúng tiên Độ Tiên môn nghe những lời này, các đệ tử đều mang theo vẻ mặt nghi hoặc không hiểu, nhưng các vị trưởng lão thì từng người gật đầu.
Nhất là Vong Tình thượng nhân, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Trường Thọ, đáy mắt có nhiều thêm mấy phần cảm khái…
Quý Vô Ưu mỉm cười bước lên phía trước hai bước, vừa khéo đứng giữa Lý Trường Thọ và năm vị Chưởng môn của Nhân giáo tiên tông.
Tinh thần Lý Trường Thọ bình tĩnh, biết Chưởng môn rất hiểu mình, nếu vậy sẽ không còn một ít nỗi lo về sau nữa.
Sau này có cơ hội, nghĩ cách giới thiệu Chưởng môn cho Đại pháp sư, dù sao Chưởng môn cũng là Kim Tiên, làm chân chạy cho Đâu Suất cũng được đấy…
À, đây tuyệt đối không phải muốn cho Đại pháp sư tìm pháp bảo hình người mới đâu!
Một vị lão giả tóc trắng xoá cười nói:
“Trong thiên địa Hồng Hoang tam giới này, ai có thể thật sự không dính nhân quả?
Trường Thọ à, ngươi nghĩ như vậy thật sự có chút quá xa rồi.”
“Đệ tử cũng không phải là…”
Lý Trường Thọ nói đến đây thì dừng lại, trong lòng có chút kinh ngạc.
Là vì tiên thức thấy được, chúng tiên Xiển giáo Ngọc Hư cung vốn đã rời đi, lại có một vị lão thần tiên gầy gò, xách theo lẵng hoa quay lại…
Thấy phương hướng mà lão ấy bay tới, hình như phía này.
Vân Trung Tử!
Chẳng lẽ vị luyện khí đại sư Hồng Hoang này… cũng cảm thấy hứng thú với pháp bảo lồng chim sao?
Ngay lập tức, tâm niệm Lý Trường Thọ thay đổi, trong miệng tiếp tục nói:
“Đệ tử cũng không phải là suy nghĩ quá xa, chỉ đơn thuần cảm thấy vật này là do một vị trưởng lão nhờ vả trước khi lâm chung. Nên nếu vì vật này, mà vị ấy phải rước lấy nghiệp chướng vào người khi đầu thai chuyển thế, vậy chẳng phải là…”
“Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu.” Lại có một lão bà cười buông tiếng thở dài, “Ngươi hãy lấy vật ấy ra cho chúng ta xem một lát sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, cố ý kéo dài thời gian đợi Vân Trung Tử.
Vân Trung Tử cách nơi này vẫn còn trăm dặm, lại làm ra dáng vẻ lắng nghe một chút, lúc này Lý Trường Thọ mới do dự nói một câu:
“Cho các vị nhìn một chút cũng không sao, nhưng cần có một vị luyện khí tông sư ở nơi này.
Để vị ấy nhìn thấy, nói vật này không cách nào luyện chế ra, kính mong các vị Chưởng môn, sau này đừng làm khó dễ đệ tử nữa.
Con đường tu hành của đệ tử mới chỉ hai trăm năm tuổi, quả thực…
Không gánh vác nổi.”
Quý Vô Ưu cười nói: “Yên tâm đi, các vị Chưởng môn đều là trụ cột vững vàng trong Nhân giáo chúng ta, sao có thể làm khó dễ một đệ tử nho nhỏ như ngươi chứ?”
Hai người này kẻ xướng người hoạ, ngược lại làm cho mấy người kia á khẩu không được gì nữa.
Năm vị Chưởng môn Nhân giáo tiên tông lập tức bắt đầu thương nghị, bọn họ còn chưa thương nghị xong, đã nghe trên không trung truyền đến một tiếng cười nói:
“Có thể để cho bần đạo xem một lát không?”
Đang khi nói chuyện, thân ảnh của Vân Trung Tử đã lóe lên ngoài trăm dặm, lại dùng càn khôn độn pháp, trên không trung lưu lại mấy đạo tàn ảnh, tu vi bày ra không hề che giấu.
Vân Trung Tử vừa hiện thân, Quý Vô Ưu và năm vị Chưởng môn khác, chúng đệ tử Độ Tiên môn và đệ tử của hai nhà tiên tông khác, cùng nhau hành lễ làm đạo vái chào, miệng nói:
“Bái kiến tiền bối (Phúc Đức kim tiên sư bá).”
Lúc này, trong lòng Lý Trường Thọ thật sự có chút lo lắng, vị đại lão này sẽ nhìn thấu ngụy trang của mình, gia tăng thêm phiền phức.
Nhưng Lý Trường Thọ không ngờ rằng, Vân Trung Tử lại trực tiếp truyền thanh nói với hắn:
“Ngươi đừng lo, bần đạo sẽ giúp ngươi hóa giải cục diện này.
Lúc nãy khi Huyền Đô sư huynh rời đi, đã bàn giao một chút với bần đạo, bảo bần đạo đừng có vạch trần thân phận của ngươi.
Bần đạo mắc nợ rất nhiều ân tình của Huyền Đô sư huynh, nên hôm nay ngươi cứ an tâm.”
Trong lòng Lý Trường Thọ thở phào nhẹ nhõm…
Quả nhiên là chỉ cần có chỗ dựa, chính mình có thể bớt tiêu tốn đi rất nhiều tâm lực.
Vân Trung Tử xách theo lẵng hoa cười khẽ, nói một câu: “Các vị đạo hữu không cần đa lễ, Trường Thọ tiểu hữu, lồng chim của ngươi vậy mà mạnh mẽ chống đỡ thiên kiếp, có thể để cho bần đạo mở mang tầm mắt được không?”
Lý Trường Thọ tiếp tục lộ ra vẻ mặt do dự, đương nhiên là muốn diễn cho đủ rồi.
Quý Vô Ưu ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ thấp giọng nói: “Kính mong tiền bối lập ra một tầng kết giới, vật này ta sẽ đưa cho tiền bối xem.
Nếu tiền bối nói không thể luyện chế, chắc có lẽ các vị tiền bối đều tin tưởng.”
Có Chưởng môn Nhân giáo tiên tông mắng: “Tại sao tiểu đệ tử như ngươi cứ đề phòng chúng ta như phòng trộm vậy?”
Lý Trường Thọ lộ vẻ khó xử, Vân Trung Tử lại đứng dậy, cười nói: “Thế nào, chẳng lẽ các vị không tin tưởng bần đạo sao?”
Mấy vị Kim Tiên này vội nói không dám.
Ngay lập tức, Vân Trung Tử lấy ra một đầu bảo bình để ở một bên, bay đến trước mặt Lý Trường Thọ, giữ chặt cánh tay Lý Trường Thọ, cùng nhau hóa thành lưu quang chui vào trong bảo bình này.
Một đám luyện khí sĩ lập tức xông tới.
Nhưng mặc kệ bọn hắn dò xét thế nào cũng không thể nhòm ngó được một chút tình hình bên trong bảo bình.
Một lát sau, một đạo lưu quang bay ra, ở bên cạnh hóa thành thân ảnh của Lý Trường Thọ và Vân Trung Tử.
Vân Trung Tử nhíu mày suy ngẫm, trong tay không ngừng bấm đốt ngón tay, rồi thở dài một tiếng:
“Pháp bảo này, bần đạo luyện chế không được.”
Mọi người xung quanh nhất thời hai mắt nhìn nhau.
Vân Trung Tử lẩm bẩm nói: “Chuyện này không hợp với đạo lý luyện khí, cũng không phù hợp với đạo pháp, vật này vốn không nên tồn tại trên đời.
Từ khi bần đạo luyện khí đến nay, đã luyện chế ra mấy vạn bảo vật, nhưng căn bản chưa từng nhìn thấy vật nào huyền diệu như thế.
Đại đạo chí giản, trong dễ có khó… Không biết nên nói tuyệt diệu, hay nói kỳ lạ.”
Lúc này Chưởng môn của sáu Nhân giáo tiên tông, trưởng lão môn nhân đệ tử của Độ Tiên môn, và chúng tam giáo tiên tông đều dùng tiên thức nhìn chằm chằm nơi này, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Phúc Đức kim tiên Vân Trung Tử của Ngọc Hư cung cũng không phỏng chế ra?
Vân Trung Tử thở dài, ở trong lẵng hoa lấy ra một ngọc phù, đưa cho Lý Trường Thọ, nói với Lý Trường Thọ: “Ngày hôm nay bần đạo nợ tiểu hữu một nhân tình, sau này nếu có chuyện gì, có thể dùng vật này tìm ta.”
Lý Trường Thọ cầm ngọc phù nâng trong lòng bàn tay, biết đây là Vân Trung Tử đang nhìn mặt mũi của Đại pháp sư, cho mình một chỗ dựa tạm thời…
Hắn nhớ rõ, trong đại kiếp Phong Thần, Vân Trung Tử được xem là số ít cao thủ trong tam giáo, thật sự quan tâm đến sinh tử của phàm nhân.
Thân là Kim Tiên của Xiển giáo, biết thiên mệnh của Xiển giáo là duy trì Chu quốc, nhưng vẫn đi Triêu Ca thành vì Trụ Vương hiến kiếm gỗ trừ Ðát Kỷ, vì không muốn sinh linh rơi vào tình cảnh khó khăn.
Nên vị Phúc Đức kim tiên này không vào Phong Thần bảng, hoàn toàn là nhờ vào phúc nguyên thâm hậu…
Chính mình dùng đạo pháp [tĩnh điện che đậy], khiến cho vị lão thần tiên này sinh ra hoài nghi về tiêu chuẩn luyện khí của bản thân, có phải… có chút hơi quá đáng…
Nhưng chuyện này, Lý Trường Thọ cũng không có cách nào giải thích được, hắn cũng chỉ biết một chút bên ngoài thôi, cũng không phải Faraday đại tiên chuyển thế hay Schrödinger kim tiên trọng sinh.
“Bỏ đi!”
Vân Trung Tử cười khẽ, khuôn mặt mang theo vẻ mất mát, xách lẵng hoa quay người bay về phía chân trời, không ngừng lắc đầu thở dài, trực tiếp rời đi.
Kỳ thật đến lúc này, có Vân Trung Tử bảo đảm, nói vật này không nhìn thấu về nguyên lý, không có cách nào phỏng chế. Hơn nữa lại nói thẳng nợ Lý Trường Thọ một nhân tình, trực tiếp bảo vệ Lý Trường Thọ, nên các vị tiên nhân sẽ không tiếp tục làm khó nữa…
Nhưng với Lý Trường Thọ mà nói, như vậy chưa đủ.
Vân Trung Tử vừa đi, Lý Trường Thọ đã khẽ thở dài, tiện tay xách hai pháp bảo lồng chim tới đây, một trái một phải, miệng thở dài:
“Mọi chuyện đều do ngươi khởi xướng, còn làm chư vị tiền bối thất vọng một trận, đệ tử thật có lỗi.”
Sau khi nói xong, pháp lực trong tay hắn phun trào, hai lồng chim đồng thời nổ tung bắn ra khắp nơi.
Chúng tiên xung quanh không hề nghĩ rằng hắn sẽ làm chuyện như vậy, nhưng Lý Trường Thọ ra tay quá nhanh, tu vi bọn họ có cao tới đâu cũng không ngăn cản kịp.
Quý Vô Ưu hô: “Ài! Làm như vậy là không được! Vật này để ngươi dùng cũng được!”
“Trường Thọ ngươi đừng phá hủy kỳ bảo như thế!”
“Này!”
“Trường Thọ!”
Lý Trường Thọ lộ vẻ mặt kiên quyết, lại tiện tay vung ra mấy chục tờ bùa chú, hỏa thuật phun ra đầy trời, trong nháy mắt đã bao lấy toàn bộ linh kiện văng tứ tung của lồng chim…
Trong chốc lát, mặt đất chỉ còn lại một chút tro tàn.
Chi phí của hai pháp bảo lồng chim này vốn không đủ một trăm khối linh thạch, bị Lý Trường Thọ tiện tay chấn động, tro tàn tung bay theo gió…
Cuối cùng không để lại một chút dấu vết.
Lý Trường Thọ làm đạo vái chào với các vị tiền bối, rồi nói: “Ban nãy đệ tử đã có nhiều đắc tội, kính mong các vị tiền bối đừng trách, đệ tử tâm cảnh bất ổn, tạm thời đả tọa bình tâm.”
Nói xong, hắn ngồi xuống bên cạnh Hùng Linh Lỵ, nhắm mắt ngưng thần, toàn lực thu liễm khí tức của bản thân, đối phó với từng đạo tiên thức đang dò xét xung quanh.
Mặt khác, sắc mặt của năm vị Chưởng môn Nhân giáo tiên tông có chút xấu hổ, một đám muốn đi lên phía trước nhưng không được, vẫn nên đi tới bên cạnh Quý Vô Ưu.
“Vô Ưu sư đệ, lần này quả thực đã đắc tội rồi.” Bà lão kia lấy ra hai trữ vật pháp bảo, dùng tiên lực đưa tới, “Những thứ này xem như là tặng cho tiểu đệ tử kia để nhận lỗi.”
“Chúng ta chỉ muốn quan sát một chút, chưa từng nghĩ tới muốn hủy vật độ kiếp của Trường Thọ tiểu hữu, mấy món bảo vật này, xem như là đền bù cho tiểu hữu.”
“Vô Ưu sư đệ, sau đó mong ngươi dẫn Trường Thọ sư điệt đến Tiêu Dao tiên tông ta làm khách.”
“Ở đây có hai món, cũng là bảo vật bảo vệ nguyên thần trong thiên kiếp, mặc dù không so được với lồng chim kia, nhưng xem như đền bù.”
Quý Vô Ưu ngược lại không hề từ chối, cau mày, mang theo mấy phần ghét bỏ, thay Lý Trường Thọ thu nhận những món này.
Năm vị Chưởng môn Nhân giáo tiên tông cũng không ở lại thêm, nói xong thì vội vàng cáo từ…
Lý Trường Thọ cảm nhận được, tiên thức quan sát mình đang nhanh chóng rút ra, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ vậy, pháp bảo lồng chim cũng không còn nhiều tai hoạ ngầm, nhưng vẫn không thể phớt lờ.
Đợi Tửu Ô sư bá đưa mấy món đồ mà năm vị Chưởng môn nhận lỗi tới, Lý Trường Thọ cũng nhíu mày nhận lấy, cúi đầu thở dài…
Phải diễn đến cùng a, lúc này nhất định phải làm ra vẻ mặt như bị thua thiệt lớn.
Nhưng trên thực tế…
Hắn đột nhiên vốn liếng dồi dào thêm, ban nãy trong bảo bình, Vân Trung Tử tiền bối đã cho hắn hơn mười mấy đồ chơi nhỏ cấp bậc linh bảo, và mấy vật nhỏ cấp bậc hậu thiên linh bảo.
Đó đều là những mặt hàng mà Vân Trung Tử luyện chế ra để tiện tay tặng cho người khác.
Nếu so sánh với bảo vật mà vị Vân Trung Tử tiền bối này luyện chế ra, những món đồ mà Chưởng môn nhận lỗi đương nhiên thua kém hơn nhiều, nhưng hai pháp bảo bảo vệ nguyên thần trong thiên kiếp, ngược lại là vô cùng hiếm có.
Đại lễ độ kiếp của Linh Nga lại lập tức dày thêm…
Hả?
Trong lòng đột nhiên dâng lên sóng triều, hình như đến từ Hải thần miếu trong Nam Hải.
Lý Trường Thọ phân ra một phần tinh thần, rơi vào tượng chủ thần trong Hải thần miếu đang nảy sinh phản ứng, lập tức [nhìn thấy] một thân ảnh khôi ngô quen thuộc từ cửa miếu bước tới.
Tại sao Triệu đại gia lại đến chỗ của hắn?
Không chỉ có Triệu đại gia, hắn còn lôi kéo theo một thiếu nữ, miệng không ngừng nói:
“Tiểu muội, ngươi nghe ta đi, lão Hải thần này rất cơ trí, nếu hắn đáp ứng, vi huynh sẽ truyền cho ngươi diệu pháp đánh người mà đối phương còn không dám nói gì!”