Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 23


Đọc truyện Sự Gắn Kết Của Tình Thân – Chương 23


Sau khi tốt nghiệp tôi dành hẳn một kỳ nghỉ với em trai.

Thằng nhóc cũng vừa xong năm tiểu học sắp sửa bước vào cấp 2, toàn bộ thời gian nghỉ hè đều quấn tôi không bỏ.

Gần đây, thằng nhóc phải tham gia các lớp học tự vệ trong hè, rồi còn phải học mấy thứ tôi nhìn là đau cả đầu, vốn định dẫn nó ra ngoài du lịch nhưng tới cửa lớn của nhà nó cũng không thể ra quá lâu.
Sau cùng thì thằng nhóc mới được nhận về năm bảy tuổi, nó cần phải được học tất cả những thứ này nhiều hơn bất kỳ ai.
Tôi dạy nó làm đề toán Olympic, lấy những bài đơn giản cho xem.

Những đứa nhóc nhà khác đều được vui đùa trong dịp nghỉ còn nó thì vùi đầu vào mớ bài tập này, mà thằng nhóc này còn nói chắc nịch rằng được ở cùng tôi thì việc gì nó cũng làm.
Rõ ràng vừa mới đây thôi còn mệt đến mức ngủ gật mà.
Tôi cũng đang học chung với nó trong khóa học tự vệ, đang nói chuyện với giáo viên thì đối phương thở dài nói: “Mỗi lần cậu đến đây thì thằng nhóc chẳng có tí động lực gì, đánh một cái cũng than đau.”
Tôi cau mày nói: “Có gì đâu, không dừng lại thì còn làm gì nữa? Học võ phòng thân cũng không phải để tự làm đau mình.”
Giáo viên nhìn tôi tức tối, lúc đánh tập lần tiếp theo thì quật tôi ngã xuống không thương tiếc.
Tôi đã làm xong hết các thủ tục, hoàn tất hồ sơ du học và thuê luôn một căn hộ gần đó.


Đến ngày tôi lên đường, em trai đến sân bay tiễn tôi.

Lúc trước nói mình lớn rồi còn nhấn mạnh thế này thế nọ, nhưng lúc tôi đi rồi thì nó như quăng cái trưởng thành đó đi đâu mất, thằng nhóc ôm tôi khóc đến nỗi sắp lỡ chuyến bay.
Em trai đã cao hơn, không biết từ bao giờ đã cao hơn cả cổng soát vé, vụ lén đi qua cổng như năm trước sẽ chẳng thể xảy ra nữa.
Cách lan can tôi xoa đầu thằng nhóc, nó nghẹn ngào nói với tôi: “Em sẽ thường xuyên đi thăm anh.”
Tôi trả lời thằng nhóc rằng: “Ừ.”
Rõ ràng trời đang hè, tôi còn nhớ nhiệt độ cơ thể nó vốn hơi cao, lúc này nắm tay nó sao tôi lại thấy lạnh quá đỗi.

Tôi nắm chặt hơn chút nữa, ý muốn làm ấm tay thằng nhóc nhưng giọng nhân viên lại vang lên một lần nữa, hai tay chúng tôi không còn cách nào ủ lấy nhau thêm.
Tách ra một cm, rồi một mét.

Tay tôi nắm hành lý, tay thằng nhóc còn giữ trên không không chịu bỏ xuống.

Tôi gật đầu rồi cúi chào nó, khoảng cách giữa chúng tôi càng xa hơn, tám mét, chín mét, rồi hơn mười mét, sau đó tôi đi qua cửa cuối cùng chúng tôi chẳng còn nhìn được đối phương.

Lòng tôi vẫn cứ đếm, một trăm mét, ba trăm mét, năm trăm mét.

Những con số này cứ xuất hiện lung tung trong đầu tôi chẳng chút ý nghĩa.
Cuối cùng khi ngồi trên máy bay rồi lúc cất cánh, tôi ngừng việc đếm lại.
Ngay lúc này, cả lúc sau, tôi và em trai cách nhau ngàn dặm, lòng tôi chẳng còn nỗi niềm nào để đếm nữa.
Đời tôi chỉ có chút đặc biệt, bề ngoài hơi đẹp, học tập khá giỏi, nhân duyên vừa đủ, bản thân có thể làm quen với các bạn học mới nhanh chóng.
Mùa đông nước C đến rất nhanh, nơi tôi ở lại nằm hướng Bắc.

Vào lúc tuyết rơi tôi hớn hở chụp cho em trai xem chúng.
Nhà cũ chúng tôi ở vùng biển phía Nam, thành phố D cũng không gần phía Bắc, em trai lâu lâu sẽ ra ngoài cùng ông nội gặp khách nhưng thời gian cũng không đúng dịp, nên nó chưa bao giờ thấy tuyết.

Vẫn là anh trai thấy tuyết trước nó một bước.
Mùa đông đến tôi không để ý đến hình tượng của mình cho lắm, ăn mặc thì giống như chim cánh cụt, tôi mang bao tay, chỉ lộ ra mấy ngón chỗ tay phải để bấm điện thoại.

Trước khi gọi video cho em trai tôi đã làm sẵn một con người tuyết, dưới sự thúc giục của thằng nhóc tôi thần bí chuyển camera điện thoại cho nhìn, thằng nhóc thốt ra tiếng: “Anh, anh đắp xấu muốn chết!”
“Dám nói xấu không! Anh đây làm nửa ngày mới xong đấy!” Tôi dữ lên, “Anh đắp theo em đó! Em cũng xấu!”
Em trai giờ cao đến ngực tôi rồi, người tuyết cũng được đắp cao như vậy.

Tôi lấy một nhánh cây và thuốc màu chuyên dụng được một cậu bạn cho để vẽ mắt, mũi và miệng, nhưng bởi trong tôi chả có tí tế bào nghệ thuật nào nên thành phẩm đương nhiên trông rất khó coi, trừ chiều cao thì chẳng có gì giống em trai cả.
Nhưng làm một người anh, tôi vẫn cần mặt mũi chứ!
Tôi bắt đầu nói lung tung: “Em nhìn đi, người tuyết này trông giống em chưa này.

Có mắt to giống em, mũi nhỏ, môi hồng, giống hết.”
Thằng nhóc bị sự liêm sỉ chỉ còn chút xíu của tôi làm hoảng hồn, hai mắt trừng lớn, cuối cùng bẹp miệng nói: “Em đâu có lẻ loi một mình.”
“Anh cũng đâu có cách nào bay về.” Tôi nói.
Thằng nhóc nói: “Anh cũng làm thêm anh đi.” Nó khoa tay múa chân, “Để ở cạnh người tuyết của em ấy, để sát một chút nha.”
Thật ra giờ tôi đã lạnh đến phát run rồi, vì không muốn mất mặt mới giả bộ ngầu lòi phơi phới đứng trong tuyết.

Nhưng điều này không thể để thằng nhóc biết được, tôi thể hiện vẻ “anh đây không gì không làm được” cho nó xem, đặt điện thoại một chỗ cố định, xoa tay bắt đầu làm.
Mà thằng quỷ nhỏ này không những không cảm động.


Tôi trăm cay ngàn đắng làm thêm một người tuyết cao bằng mình, vẽ thêm đường nét khuôn mặt, ngón tay bị đông lạnh đến cứng còng, nó còn cười ha ha nói: “Anh xấu quá đi.”
Qua camera trước tôi thấy trong mắt mình lộ vẻ chết chóc.
Thằng quỷ nhỏ lại cười rung người, nói: “Em trai xấu thì có anh trai cũng xấu, không thì khó chịu chết mất.”
Tôi uy hiếp nó rằng sẽ đạp đổ hai con người tuyết này mà nó thì chẳng có vẻ gì quan tâm.

Đến thời gian vào học rồi, nó đành tạm biệt với tôi nói rằng tối gặp.
Bên nó tối thì tôi sáng, sao gặp được chứ.
Tôi nhìn hai con người tuyết, đúng là xấu không chịu được.

Nhưng tôi nào có xâu xa như vậy, không chỉ không đẩy chúng nó mà còn tìm hai nhánh cây làm tay gắn lên.
Lấy tay trái của con lớn để gần tay phải của con nhỏ, xem chúng chụm vào nhau cứ như đang nắm tay nhau.
Chậc, nhìn mắc ói khiếp, không thể cho em trai nhìn thấy được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.