Đọc truyện Sự Gắn Kết Của Tình Thân – Chương 22
Đàn anh thần kinh sau khi tỉnh rượu rồi thì xin lỗi tôi ríu rít, tôi trừng mắt nhìn khiến ảnh chột dạ, một mực nói: “Anh say rượu nói lung tung mà!”
Cái cách ảnh chết cũng không nhận làm tôi bất lực nhưng đây cũng không phải chuyện lớn gì, tôi có thể làm gì anh chứ? Tôi với vẻ khoan hồng rộng lượng mà khoát tay, sau về trường viết tiếp luận văn tốt nghiệp, viết được một nửa thì không muốn làm nữa lôi tiền tích cóp ra kiểm tra.
Trước kia ông Nhạc từng cho tôi một số tiền, tôi không dùng mấy, đem đi góp vào số cổ phần của công ty đàn anh nên kiếm được chút lời, số tiền hiện có cũng đủ để tôi sống một năm.
Nói không muốn đi du học thì không phải, ai lại muốn vuột mất cơ hội trước mắt bao giờ.
Nhưng bốn năm trước tôi đã bỏ rơi em trai một lần rồi, nếu thêm một lần nữa thì thằng nhóc sẽ đau lòng chết mất.
Hai ngày sau ông Nhạc gọi cho tôi.
Ông già lắm rồi, xương cốt chẳng còn mấy chắc khỏe, thế mà vẫn đi lo việc trong công ty và chăm sóc nuôi dạy cháu trai, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, có thể rảnh mà tìm tôi đúng là khó.
Ông hỏi thẳng tôi chuyện đi du học, tôi nói ngắn gọn lại một chút không thêm chuyện khác.
Bởi nói nhiều thì sai nhiều.
Liên kết giữa tôi và Tiểu Trăn thêm việc ông Nhạc còn hỗ trợ tôi không ít, tôi cũng không tính để quan hệ đôi bên quá xa lạ.
Ông Nhạc cũng không nhắc đến việc giúp đỡ gì, Thật là ngoài dự đoán.
chỉ cười nói: “Hai ngày trước Tiểu Trăn đập vỡ hết bình hoa trong nhà.”
Bình hoa cổ nhà họ Nhạc một cái cũng trị giá hơn trăm vạn, mỗi lần đến chơi tôi không dám chạy lung tung, sợ đụng vỡ cái gì thì chết, bán cái thân tôi đi cũng chẳng đủ bồi thường.
Tôi than một tiếng, nói: “Đúng là phá của.”
Ông Nhạc lại nói: “Cậu kiểm tra tài khoản mình đi.”
“Hả?”
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi mở từng thẻ ra xem, sau đó phát hiện tài khoản Alipay của mình có một số tiền rất lớn được chuyển vào.
Tài khoản Alipay và mật khẩu em trai đều biết, không biết thằng nhóc làm kiểu gì mà tôi thậm chí không nhận được tin nhắn nhận tiền.
Đầu tôi lập tức trống rỗng, mỗi ngày nói đùa với bạn cùng phòng việc trời cho giàu sang giờ đây lại xảy ra trước mắt mình, tôi hoảng luôn.
Tôi nhìn những con số trên đó rất lâu nhưng không biết ý của em trai là gì.
Ông Nhạc chỉ nói: “Tôi nói chuyện với Tiểu Trăn rồi, nếu cậu nghiêm túc muốn du học thì đi đi.
Tiền là của Tiểu Trăn, cậu muốn trả thì trả nó.”
Tôi gọi cho em trai liên tục, gọi ba lần không được đành phải gọi video.
Lần này thì thằng nhóc nghe, khóe mắt nó đỏ bừng, nhìn chằm chằm tôi.
“Tiểu Trăn?” Tôi kêu, “Sao lại khóc?”
Nó nói: “Em không khóc.” Nó lấy tay lau khóe mắt, rồi cho tôi xem mặt lần nữa, giờ đã không còn nước mắt.
Tôi đành nói: “Được được, không khóc.” Thằng nhóc mới hừ một tiếng.
“Sao lại chuyển cho anh nhiều tiền vậy?” Tôi hỏi.
“Không nhiều đâu! Chỉ là tiền tiết kiệm thôi…!”
Trọng tâm của câu nói làm tôi nghiến răng, bực bội nói: “Khoe giàu trước mặt anh nữa thì anh xuyên qua màn hình đánh em đó.”
Nó ôm đầu nói: “Em thật đáng thương, anh còn muốn đánh em.”
Sau đó nó không bỏ tay xuống, dừng một chút rồi chậm rãi nằm sấp, dùng đỉnh đầu mình đối diện tôi qua màn hình.
Một hồi lâu sau tôi mới nghe thấy giọng nói rầu rĩ của nó, “Không muốn anh đi.”
Tôi nhìn đỉnh đầu thằng nhóc, sợi tóc bồng mềm đen nhánh, lâu lắm rồi tôi không xoa được, có hơi nhơ nhớ.
Giọng tôi không khỏi nhẹ đi, hỏi nó: “Không muốn anh đi thì sao lại cho anh tiền?”
Giọng nó rất nhỏ, tôi phải mở nút âm lượng lên cao nhất mới miễn cưỡng nghe rõ một chút.
Âm giọng của thằng nhóc vẫn còn sự đặc trưng của trẻ con, nói rằng: “Em lớn rồi…!Em phải nghĩ cho anh.”.