Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 32
Edit: Tiểu Vũ
“Thạch chưởng môn đúng là dốc sức ghê! Kết giới kia ta chưa từng thấy, e là tốn không ít nội lực để vào nó!” Có người nói.
Thạch Lệnh Thanh lấy ra một nửa nội lực của mình đều dùng để thiết lập kết giới.
Kết giới thông thường có thể ngăn cản người bình thường, kết giới mạnh hơn một chút có thể ngăn được tu sĩ có tu vi thấp.
Kết giới của y không có ai có thể đơn độc phá được.
Trừ khi, tập hợp phần lớn cao thủ võ lâm cùng tiến công, còn nếu mấy môn phái riêng lẻ bình thường muốn trả thù phá kết giới thì gần như không có khả năng.
Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh rất khó coi, y không trả lời.
Ngược lại các vị hiệp sĩ cũng không trách móc.
Trong lòng nghĩ mỹ nhân thì luôn có chút khó tính.
Chưa từng thấy dung mạo bậc này của Thạch Lệnh Thanh, tất cả vẫn đang ngây ngốc nhìn.
Minh chủ võ lâm cười tiến lên ôm quyền hành lễ: “Cảm tạ Thạch chưởng môn hào hiệp tương trợ! Thạch chưởng môn mệt rồi nhỉ, không bằng đến lậu xá* gần đây của ta nghỉ ngơi mấy đêm?”
*lậu xá: lậu nghĩa đen là thô, xấu, có thể dùng như một cách giới thiệu khiêm tốn.
Xá là phòng trọ, phòng nghỉ.
Lý Úc ôm quyền đáp lễ: “Lý minh chủ, không cần phí tâm.”
Lý Triệu nhìn Thạch Lệnh Thanh, trước giờ phái Thanh Linh không có chuyện gì sẽ không giao du với người trong võ lâm, hắn dứt khoát nói thẳng ý định của mình.
“Thật ra Lý mỗ có chút chuyện riêng muốn nói với Lý thiếu hiệp.
Hy vọng Thạch chưởng môn có thể cho Lý mỗ một cơ hội.”
Thạch Lệnh Thanh và Lý Úc đưa mắt nhìn nhau, minh chủ võ lâm sẽ có chuyện gì mà phải tìm Lý Úc.
Nếu đã có chuyện, Thạch Lệnh Thanh liền gật đầu đồng ý.
Thạch Lệnh Thanh nằm thẳng ở trên giường, một đêm không chợp mắt.
Gương mặt của Quý Dương ở trong đầu y không xua đi được.
Quý Dương liều mạng cũng muốn giữ y lại đó, quá khó quên.
Quý Dương khóc lóc cầu xin y, đã rất lâu rồi y không nhìn thấy.
Quý Dương khiến y bận tâm không thôi kia, đã rất lâu rồi không xuất hiện lại.
Y đưa tay ra, ôm lấy ngực mình, khó chịu nhíu mày.
Không yên lòng.
Muốn biết hiện tại hắn thế nào rồi.
Một người kiêu ngạo như vậy phải tiếp nhận bản thân trở thành một phế nhân như thế nào.
Thạch Lệnh Thanh thở dài.
Chỉ khi Quý Dương bình an, y mới có thể thoải mái rời đi.
Khiến y nhìn thấy Quý Dương tuyệt vọng rơi lệ, sao có thể buông xuống được.
Thạch Lệnh Thanh mở bàn tay ra, trong tay giống như vẫn còn lưu lại cảm xúc của kết giới.
Y thở dài, chỉ có thể tự an ủi mình, chí ít, kết giới có thể bảo vệ hắn chu toàn.
Trong thời gian ngắn, võ lâm không có lý do thứ hai lại tập hợp trước cửa đào nguyên nữa.
Ngày thứ hai, Thạch Lệnh Thanh ngồi dậy, nhấp một ngụm trà.
“Sắc mặt Thạch chưởng môn nhìn không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon sao? Lý Triệu đặt chén trà xuống nói với Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh nhàn nhạt trả lời: “Không có gì đáng ngại.
Lý minh chủ có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
“Thạch chưởng môn đúng là người thẳng thắn! Nói ra thật xấu hổ, là chuyện nhà của Lý mỗ.”
Năm xưa Lý Triệu và sư muội Quý Trinh Trinh của mình kết làm đạo lữ.
Trai tài gái sắc, lại đều là huynh muội đồng môn, cũng từng là giai thoại được lưu truyền.
Hai người từng có một người con trai.
Khi đó hai vợ chồng để người khác chăm sóc hài tử, hài tử lại bị trộm đi mất, cũng không tìm được tung tích.
Quý Trinh Trinh đau khổ vì mất đi con trai yêu quý, đau lòng không thôi, giống như biến thành một người khác, không còn là dáng vẻ tươi sáng ban đầu.
“Thạch chưởng môn, dáng dấp đệ tử của ngài tương tự ta.
Lý mỗ cũng có chút phỏng đoán, muốn chứng thực với Thạch chưởng môn và Lý thiếu hiệp.”
Lý Úc sững sờ.
Thạch Lệnh Thanh đầu tiên là kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, bình tĩnh nói: “Quả thật ngũ quan giống nhau.”
Lý Triệu nở nụ cười: “Sau khi lệnh đồ đến chỗ ta, những người nhìn thấy đều nói giống, lại cùng họ, nói nhiều quá, ta cũng không nhịn được nhớ tới hài tử của mình lưu lạc bên ngoài.”
Thạch Lệnh Thanh cũng từng nghe chút quá khứ của vị minh chủ võ lâm này, y nói: “Chỉ là, con trai trưởng của ngài thất lạc vào 20 năm trước.
Lúc ấy đồ nhi của ta còn chưa ra đời.
Chỉ sợ đã khiến cho minh chủ thất vọng rồi.”
Lý Triệu sửng sốt một chút, hắn thu lại nụ cười, thở dài.
“Thạch chưởng môn, ta ăn ngay nói thật vậy.
Phu nhân ta vì đứa bé thứ nhất mà buồn rầu không vui mấy năm.
Sau đó, trời cao lại cho chúng ta thêm một hài tử.
Phu nhân đột nhiên biến mất, mang theo hài tử vẫn chưa ra đời.
Nếu sinh ra rồi, tính toán thời gian, vừa khớp với tuổi này của lệnh đồ.
Cho nên ta nghĩ mình muốn biết một chút hoàn cảnh của Lý thiếu hiệp.”
Thạch Lệnh Thanh nhìn Lý Úc.
Lý Úc được lão sư tôn mang về.
Khi đó, Quý Dương đã ở đào nguyên được 2 năm.
Lý Úc cũng chỉ khoảng 11-12 tuổi.
Lý Úc nắm chặt nắm đấm.
Từ nhỏ hắn được mẫu thân nuôi lớn.
Trong thời gian mẹ hắn mang thai bởi vì bôn ba vất vả, lúc sinh hắn thì bị khó sinh.
Sau khi sinh rồi, thân thể luôn không tốt.
Một nữ nhân mang theo một đứa trẻ sống qua ngày rất nghèo khó.
Hắn đã từng hỏi mẹ, phụ thân ở đâu.
Mẫu thân chưa bao giờ trả lời thẳng thắn, chỉ biết đau thương ảm đạm tinh thần nói xin lỗi với hắn.
Sau khi gặng hỏi mấy lần, Lý Úc cũng không hỏi lại nữa.
Cho đến năm hắn 10 tuổi, mẫu thân hắn lặng lẽ qua đời vì bệnh, chờ đến khi hắn mang thuốc về nhà, thân thể mẫu thân đã lạnh rồi.
Nếu như phụ thân hắn là Lý Triệu, tại sao mẹ lại tình nguyện mang theo hắn ra ngoài chịu khổ.
Lúc Lý Triệu nghe đến mẫu thân Lý Úc qua đời nhiều năm, sắc mặt tái nhợt, hắn thở dài.
“Không biết di vật linh đường còn không?” Lý Triệu hỏi
Lý Úc sửng sốt một chút, những năm kia nhà chỉ có bốn bức tường, còn có thể có di vật gì? Nhưng mẹ hắn có để lại cho hắn một miếng gỗ.
Lý Úc lấy ra tấm bảng gỗ viết tên hắn.
“Mẫu thân không có di vật gì, chỉ để lại cho ta cái này.”
Lý Triệu nhìn chữ trên tấm gỗ, hai mắt mở lớn: “Có thể cho ta xem chút được không.”
Lý Triệu nhận lấy nhìn một cái, tay run rẩy, run giọng nói: “Đây là chữ của phu nhân ta! Quả nhiên con là con trai của ta!”
Thạch Lệnh Thanh và Lý Úc cùng kinh ngạc.
Thạch Lệnh Thanh cầm lấy miếng gỗ, tay run một chút, không thể tin nhìn Lý Úc.
Miếng gỗ này y không lạ gì.
21 năm trước, y nhặt được một đứa bé, trên người nó đeo bảng gỗ như này.
Nét chữ giống nhau, bảng gỗ giống nhau, tên khác nhau.
Quý Dương và Lý Úc.
Lý Triệu đang đắm chìm trong niềm vui sướng tìm lại được con trai ruột, cũng không nhận ra động tác của Thạch Lệnh Thanh.
Lý Âm vẫn luôn ngồi ở một bên hiếm khi trầm mặc lúc này cười như không cười nhìn Thạch Lệnh Thanh.
Hắn đã sớm biết.
Thạch Lệnh Thanh nhìn Lý Âm nghĩ thầm.
Lúc này Lý Triệu lấy ra một bức họa chân dung từ trong tay áo, đưa cho Lý Úc xem.
Lý Úc nhìn một lúc lâu, ngẩn người: “Là mẫu thân.” Nhưng lại là một mẫu thân khác lạ mà hắn chưa từng thấy.
Người trong bức họa, dáng vẻ xinh đẹp, gọn gàng, dung mạo thùy mị, nụ cười nơi khóe miệng xán lạn, là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ chưa từng nếm trải ấm lạnh nhân gian.
Mẫu thân trong ký ức của hắn, mặc y phục màu xám chất phác, tiều tụy, ốm yếu, trong mắt ảm đạm tối tăm giống như đáy biển sâu mà ánh mặt trời không chiếu tới được.
“Sau khi Trinh Trinh biến mất, ta đã tìm rất lâu, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng các ngươi.” Ánh mắt Lý Triệu hoài niệm nhìn người trong bức họa.
Lý Úc mím môi, không tìm được cũng bình thường, từ khi hắn có ký ức đến nay đều trốn ở nơi cực hẻo lánh, sau đó, bệnh của mẫu thân càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi đại phu trong thôn đều bó tay, hắn cõng mẹ trèo đèo lội suối đi ra ngoài.
Trong lòng Lý Úc rất loạn.
Một người làm thế nào cũng không tìm được, hoặc là chết rồi, hoặc là trốn tránh.
Mẫu thân hắn là đang trốn phụ thân.
Cho dù thời gian cuối đời rất khổ, mẫu thân hắn vẫn không muốn trở về.
Tại sao.
“Không nghĩ tới, Trinh Trinh đã đi rồi.
Sau cùng nàng có lưu lại lời gì không?” Lý Triệu hỏi.
Lý Úc lắc đầu: “Ta không được gặp mẫu thân lần cuối.”
Nếu như gặp được, mẫu thân sẽ nói với ta đã phát sinh chuyện gì không.
Vì sao muốn mang hắn rời khỏi Lý Triệu.
Lý Triệu vì điều này thổn thức không thôi.
“Chung quy là ta sai, con trai, hy vọng ta có thể làm chút gì đó vì con, tận sức một phần trách nhiệm của phụ thân.” Lý Triệu nắm tay Lý Úc nói.
Lý Úc có chút luống cuống nhìn Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh vỗ bả vai hắn trấn an, để cho hắn rời đi trước.
Lý Triệu nhìn Thạch Lệnh Thanh, cười nói: “Con trai ta đã làm phiền Thạch chưởng môn rồi, sau này có việc gì Lý Triệu ta có thể giúp, Thạch chưởng môn nhất định đừng khách khí!”
“Minh chủ quá lời rồi.
Lý Úc là đồ đệ phái Thanh Linh ta, không liên quan đến việc là con trai nhà ai, đều là phần việc của Thạch mỗ.”
Lý Triệu có hơi lúng túng, trên mặt vẫn cười như cũ: “Thạch chưởng môn khiến cho người khác yên tâm, con trai nhà ta có thể bái nhập quý phái là may mắn của con ta.”
“Bộp” một tiếng, Lý Âm vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên đột nhiên khép quạt lại.
“Sư điệt, đứa con này cũng đã tìm về rồi, chuyện về sau từ từ nghĩ tiếp đi.
Để cho ta mang Thạch chưởng môn ra ngoài đi dạo một chút, được không?”
Lý Triệu ôm quyền: “Vậy làm phiền sư thúc rồi.”
Lý Âm cười lắc đầu: “Thạch chưởng môn quả thật là người có tư thái thần tiên, có thể cùng ra ngoài đi dạo, vô cùng vinh hạnh!”
Ánh mắt Lý Triệu lúng túng sửng sốt.
“Sư thúc, càn rỡ.” Thanh niên hắc y sau lưng thấp giọng nói.
“Trẻ nhỏ hiểu gì chứ.” Lý Âm đáp.
Thạch Lệnh Thanh đã quen với tác phong của Lý Âm, y nhàn nhạt nói: “Làm phiền Lý đại hiệp rồi.”
“Mời!” Lý Âm đưa tay làm tư thế mời người đi trước một bước.
Hắn quay đầu nhìn thanh niên hắc y phía sau, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tiểu sư điệt, để ta nói chuyện riêng mấy câu với Thạch chưởng môn được không?”
Thanh niên hắc y gật đầu, ôm quyền hành lễ đi về hướng ngược lại hai người.
Hai người đi dọc theo đường lát đá tới một cái đình nhỏ.
Thạch Lệnh Thanh trực tiếp hỏi: “Ngươi đã biết?”
“Ý em dâu là gì?”
Thạch Lệnh Thanh lạnh nhạt trả lời: “Lý đại hiệp vẫn nên gọi thẳng tên ta đi.”
“Chung sống 1 năm với Dương đệ, cũng đã làm phu nhân của đào nguyên 1 năm, vừa ra khỏi cửa lớn đào nguyên nói không phải liền không phải.
Lệnh Thanh cũng thật vô tình.” Lý Âm nhàn nhạt nói.
Thạch Lệnh Thanh không phản bác: “Là chuyện sớm muộn.”
“Nếu hôm đó, bọn họ nhất quyết muốn tiến vào đào nguyên, Lệnh Thanh sẽ không khoanh tay đứng nhìn đúng chứ.
Đến lúc đó không phải cũng đứng ở phe đối lập chính đạo sao, cần gì như vậy.”
Thạch Lệnh Thanh nói: “Quý phái là chính phái đứng đầu võ lâm, ái đồ Tiêu Dao Tử* của đại sư Phong Chính nói những lời này không thích hợp lắm đâu.”
*Tiêu Dao Tử: Chỉ những người có phong thái tiêu dao, ung dung tự tại không bị ràng buộc.
Vì nguyên văn là tên viết hoa nên mình để nguyên chứ không dịch ra.
“Ta làm việc bằng tâm, chính đạo cũng sẽ không trở thành dây thừng trói buộc ta.
Ta biết ngươi có lập trường của bản thân, cũng biết ngươi không cần tình ý của Dương đệ dành cho ngươi, nói cho cùng vẫn là Dương đệ đơn phương tình nguyện.
Chỉ là ta cảm thấy Dương đệ đáng thương.
Hắn sinh ra là ma nhân, không phải là điều hắn có thể quyết định.
Cũng bởi vì hắn không thể quyết định người sinh ra mình, nên hắn bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác.
Mất đi phụ mẫu, mất đi sư huynh và người thương, ngay cả nữ nhi của bản thân cũng mất đi mẫu thân.”
Thạch Lệnh Thanh rủ mắt, khiến cho người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt y.
“Ta đã đáp ứng sư tôn, không thể có quan hệ với hắn nữa.” Y lặng im sau đó nói.
Lý Âm bật cười: “Khi đó lão chưởng môn vì để sau này ngươi không khó xử thôi.
Chỉ là, quan hệ hiện tại của ngươi và Dương đệ thật sự cắt đứt được? Lòng ngươi thật sự chưa từng dao động sao? Lệnh Thanh, lừa mình dối người không phải là hành động sáng suốt.”
Thạch Lệnh Thanh im lặng không nói, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi quản quá nhiều rồi.
Ta tới tìm ngươi để nói về thân thế của Quý Dương.
Ngươi nói mất đi phụ mẫu là xảy ra chuyện gì?”
“Nếu đã muốn đoạn tuyệt quan hệ, vậy cần gì phải quan tâm thân thế của hắn.” Lý Âm cười như không cười nói.
Thạch Lệnh Thanh ngây ngẩn.
“Lệnh Thanh, ngươi đúng là kỳ lạ.
Ngươi vốn không yên lòng về hắn.” Lý Âm bất đắc dĩ lắc đầu.
Thạch Lệnh Thanh mím môi không phản bác: “Ngươi cũng họ Lý, ngươi có quan hệ như thế nào với Lý Triệu.”
“Họ Lý thì làm sao? Cùng họ mà thôi.”
“21 năm trước ta nhặt được Quý Dương ở bờ sông.
Lúc ta thấy hắn, trên người hắn chỉ có một tấm vải bọc thân và một bảng gỗ viết tên.
Nét chữ trên tấm bảng gỗ này vô cùng giống với tấm bảng kia của đồ nhi Lý Úc ta.”
Lý Âm cười nói: “Không cần suy đoán.
Hai người bọn họ chính là huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ.”
Đồng tử Thạch Lệnh Thanh co rút, chợt lui về phía sau một bước.
“Thế sự không thiếu cái lạ, hai huynh đệ đều bị phái Thanh Linh các ngươi nhặt được thu vào môn phái.
Hai người bọn họ đúng là có duyên phận với quý phái.” Lý Âm nói đùa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thạch Lệnh Thanh hỏi.
Lý Âm nhún vai, chìa tay: “Cũng chỉ phụ mẫu bọn họ mới biết xảy ra chuyện gì.
Hồi đó khi Quý Dương ra đời, ngay cả mặt hắn ta cũng chưa được nhìn.
Trinh Trinh sư điệt sinh ra Quý Dương ở bên ngoài, nghe nói sinh xong liền đưa cho người khác chăm sóc, chưa đến mấy ngày người chăm sóc này đã làm thất lạc.
Sư điệt tốt của ta từ đó miễn cưỡng cười cũng có chút đau khổ.
Ba năm sau, biết bản thân lại có thai, nhưng Trinh Trinh sư điệt có chút hoảng loạn bất an.
Triệu sư điệt đề nghị đến sơn trang nào đó dưỡng thai cho tốt, sau ngày thứ hai Trinh Trinh sư điệt đã đi mất rồi.”
Thạch Lệnh Thanh nhíu mày, ôm bụng bầu rời khỏi trượng phu, rời khỏi môn phái, không phù hợp lẽ thường.
Y hỏi: “Thật sự là nàng chủ động rời đi?”
Lý Âm nháy mắt: “Đương nhiên, ta nhìn nàng đi mà.”
Thạch Lệnh Thanh sửng sốt.
…!
“Trinh Trinh! Ngươi đi đâu?” Lý Âm 10 tuổi chạy tới.
Người bị gọi lại dừng bước, nhưng cũng không quay đầu giống như trước kia.
Lý Âm cảm giác có chút kỳ quái, hắn chạy tới kéo tay nàng, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi sao thế?”
“Không có gì, sao tiểu sư thúc lại chạy tới đây?” Quý Trinh Trinh nhẹ nhàng xoa đầu hắn, mỉm cười hỏi.
Lý Âm ngây ngẩn, nụ cười này của Quý Trinh Trinh bớt đi miễn cưỡng, có một tia thoải mái.
“Sao lại nhìn ta không nói gì? Trên mặt ta có thứ gì sao?” Quý Trinh Trinh ôm mặt hỏi.
Lý Âm lắc đầu: “Trinh Trinh lâu lắm rồi ngươi không cười như này.”
“Vậy sao.” Trong mắt Quý Trinh Trinh hiện lên một tia bừng tỉnh.
Lý Âm nhìn tới phương hướng Quý Trinh Trinh đi, là đường xuống núi.
Hắn hỏi lại lần nữa: “Trinh Trinh ngươi muốn xuống núi sao?”
Quý Trinh Trinh không phủ định, nàng cúi đầu hỏi: “Đúng đó, ra ngoài hóng mát một chút.
Tiểu sư thúc vẫn chưa nói cho ta tới đây làm gì vậy?”
Lý Âm nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta tới tìm ngươi đó.
Ngươi sắp đi với Triệu sư điệt ra ngoài đến sơn trang gì đó tĩnh dưỡng, ước chừng phải mất một đoạn thời gian dài ta không được gặp ngươi.
Ngươi còn chưa chơi đủ với ta đâu.
Còn có hài tử trong bụng ngươi nữa chứ, ra ngoài một mình làm sao được, mang theo ta là vừa khéo.”
Quý Trinh Trinh cười một tiếng, lại xoa đầu Lý Âm: “Sau này tiểu sư thúc hẳn là một người hay lo nghĩ, ta vẫn chưa lộ bụng bầu đâu, không cần cẩn thận như vậy chứ.
Ta đi lại ở vùng quanh đây, trong trấn dưới núi đều là người trong phái chúng ta, không sao đâu.
Xin lỗi nhé tiểu sư thúc, lần này ta muốn đi một mình.”
Lý Âm có chút không tình nguyện buông tay: “Vậy ngươi đi sớm về sớm nha.”
Quý Trinh Trinh khẽ gật đầu, trong mắt có hơi không nỡ, nàng dừng một chút, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Chăm sóc tốt bản thân.”
Lý Âm sửng sốt, đang lúc Quý Trinh Trinh xoay người, hắn vươn tay kéo nàng.
“Trinh Trinh có phải ngươi ở đây không vui không?” Lý Âm nói.
Quý Trinh Trinh hơi ngẩng đầu, nhìn từng nhành cây ngọn cỏ quen thuộc, ánh mắt hơi đỏ.
Một trận gió thổi qua, tóc đen che khuất gương mặt.
Quý Trinh Trinh nhàn nhạt nói: “Nơi này rất lớn, chứa được hơn ngàn tử đệ*, nhưng ta lại thấy có chút không thở được.
Tiểu sư thúc, ta đi đây.”
Lý Âm dừng chân không chịu rời đi, nhìn bóng người nhạt màu kia, phai mờ đi, cũng không tìm lại được nữa.
*tử đệ: lớp con cháu, thế hệ sau nói chung..