Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 31
Edit: Tiểu Vũ
Thạch Lệnh Thanh nhìn dáng vẻ cực kỳ chật vật của Quý Dương, sững sờ.
Y nhíu mày, không nói hai lời kéo Lý Úc vẫn đang bóp cổ Quý Dương ra.
“Sư tôn, là ta hại người, người vẫn tốt chứ.” Lý Úc đỏ mắt nói với Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh thở dài, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngừng miệng, y hơi gật đầu.
Quý Dương thấy Thạch Lệnh Thanh, ánh mắt đỏ thẫm, hắn suy yếu nói: “Sư huynh…”
Thạch Lệnh Thanh nhìn dáng vẻ của hắn trong lòng không rõ là tư vị gì.
“Lục sư thúc, sao ngài lại ở đây?”
Lý Triệu nhìn thấy Lý Âm ở phía sau Thạch Lệnh Thanh, nhíu mày hỏi.
Sư tôn của minh chủ võ lâm hiện giờ – Lý Triệu, có một tiểu sư đệ có thể coi như là cháu của mình, chính là Lý Âm.
Thạch Lệnh Thanh nghe được liền sửng sốt.
Lý Âm mở quạt ra, tự nhiên vui vẻ tiếp nhận một tiếng sư thúc này, nói: “Vì sao các ngươi đến đây, ta đương nhiên cũng vì lý do đó mà ở đây.”
Thanh niên bạch y đi qua, chắp tay hành lễ nói: “Lý đại hiệp, chúng ta theo minh chủ võ lâm tới cứu Thạch chưởng môn.”
Lý Âm thu quạt lại, dùng quạt chỉ Thạch Lệnh Thanh: “Không phải ta đã mang Thạch chưởng môn ra rồi sao?”
Mọi người rơi vào im lặng.
Sư tổ của minh chủ võ lâm là đại sư Phong Chính nổi danh thiên hạ, năm ấy khi 100 tuổi, đại sư đã thu nhận một bé trai 3 tuổi làm đồ đệ ở bên ngoài, chính là Lý Âm.
Tuổi tác đồ đệ đầu tiên của đại sư Phong Chính cũng có thể làm ông nội Lý Âm.
Không biết có phải là vì đó là đồ đệ nhỏ nhất hoặc vì đó là đồ đệ cuối cùng, đại sư Phong Chính thay đổi vẻ mặt nghiêm túc trước kia, đối xử rất khoan dung với Lý Âm, quan tâm chu toàn, phảng phất còn lộ ra ý tứ muốn truyền lại chức vị chưởng môn cho Lý Âm.
Đại sư Phong chính quan tâm yêu quý Lý Âm, toàn bộ từ trên xuống dưới Vân đỉnh tự nhiên cũng kính trọng có thừa với Lý Âm.
Có thể chính vì như vậy, Lý Âm làm việc phóng khoáng không kiêng nể, không theo quy tắc, khiến một đám lão đầu thông thái rởm trên Vân đỉnh đau đầu, nhưng lại ngại thân phận không biết làm thế nào với Lý Âm.
Năm vị sư huynh phía trên Lý Âm thả vào võ lâm cũng có thế gây chấn động đều nhắm một mắt mở một mắt với hắn, cuối cùng thực sự không nhìn nổi nữa, dứt khoát nhắm hai mắt lại không nhìn.
Trải qua mười mấy năm, có một lần đại sư Phong Chính trực tiếp tháo nhẫn chưởng môn trăm năm trên ngón tay xuống, hỏi Lý Âm, có muốn đeo không.
Sắc mặt Lý Âm bình tĩnh nhận lấy, trước con mắt khẩn trương của mọi người đeo lên ngón cái, tự ngắm một chút, sau đó đứng trước khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của tiểu sư điệt mặc áo đen: “Đẹp không?”
Gương mặt nhỏ của tiểu sư điệt trước giờ luôn nghiêm túc nghiêm chỉnh đột nhiên có vết nứt, cả người đều ngây ra.
Lần đầu tiên hắn ấp a ấp úng nói: “Sao…cơ?”
Lý Âm nhìn hắn cười, vươn tay đeo nhẫn ra bóp bóp mặt nhỏ của hắn: “Ôi chao, xem ra ta đeo không đẹp rồi.”
Hắn nói xong lấy nhẫn xuống trả lại cho đại sư.
Đại sư Phong Chính hiền từ nhìn hắn, nhận lại cũng không nói gì.
Tiểu sư điệt nhìn Lý Âm cả gương mặt đều đỏ bừng.
Sau khi đại sư Phong Chính viên tịch, vị trí chưởng môn giao cho đại đồ đệ nắm giữ.
Chưởng môn hiện nay, sư tôn của minh chủ võ lâm, thái độ đối với Lý Âm cũng không khác gì trước kia.
Bên dưới tự nhiên cũng như cũ.
Lý Âm liếc đám nhân sĩ võ lâm, “ơ kìa, ơ kìa!” một tiếng, hắn kinh ngạc nói: “Sao nhiều thanh niên hiệp sĩ đều tới vậy, nói cả võ lâm cũng không quá đâu.”
Một thanh niên hắc y vẫn luôn bàng quan không nói lời nào cũng như không động thủ đi qua, trên trán nổi gân xanh ẩn nhẫn nói: “Lục sư thúc!”
“Ấy chà tiểu sư điệt, ngươi cũng tới à.” Ánh mắt Lý Âm mang ý cười nói.
Lúc này một thanh niên bạch y đi ra nói: “Nếu Thạch chưởng môn đã được thả ra, vậy chuyện này của chúng ta đã xong rồi.”
“Đào nguyên không nên tồn tại! Chỉ cần ma nhân còn sống, võ lâm vĩnh viễn không có ngày yên bình!” Lão đạo trưởng căm hận trừng mắt nhìn cửa đào nguyên, giống như không nhịn được muốn lao vào, giết một cách thống khoái.
Thanh niên bạch y hòa hoãn nói: “Bọn họ đồng ý thả Thạch chưởng môn rồi, chuyện này coi như xong đi, vì lý do này mà diệt đào nguyên, có vẻ không hay lắm đâu.”
Lão đạo trưởng: “Ma nhân diệt cả nhà ta! Bọn chúng chỉ mang đến cho võ lâm máu tanh và tàn sát, có phải các ngươi đã quên tiền bối đồng môn bị hại rồi hay không, 49 mạng người! Hiện nay ma nhân vẫn đang không ngừng sát hại mạng người! Bọn chúng không nên tồn tại trên đời này! Hôm nay ta đặt mạng nơi đây, thay trời hành đạo!”
Quý Dương nghe thấy, nắm đất giãy giụa muốn đứng lên, sau cùng vẫn là chán nản ngã xuống.
“Các vị!” Thạch Lệnh Thanh cất cao giọng.
Thạch Lệnh Thanh hành lễ với các nhân sĩ võ lâm trước mặt, sau đó nghiêm nghị nói: “Các vị anh hùng hào kiệt vì Thạch mỗ đường xa mà tới, Thạch mỗ cảm kích vô cùng.
Chuyện này đều là vì ân oán cá nhân mà xảy ra, hy vọng các vị không nên bởi vì một mình Thạch mỗ khiến cho tay mình dính máu tươi vô tội.”
“Ma nhân không vô tội, một nhà lớn nhỏ bị hại của ta mới vô tội! Thạch chưởng môn đang bênh vực ma nhân đào nguyên sao!” Ánh mắt lão đạo trưởng hùng hổ dọa người.
“Phái Thanh Linh tuyệt đối sẽ không xuống tay với người vô tội.
Nếu bởi vì một mình Thạch mỗ ta, khiến nơi này máu chảy thành sông, vậy Thạch mỗ xin nhận tội trước.” Thạch Lệnh Thanh kiên quyết nói.
“Sư tôn!” Lý Úc cuống cuồng kêu lên.
“Đạo trưởng, người nhà của ngươi đương nhiên không vô tội, nhưng ma nhân hại người nhà ngươi đã sớm xuống địa ngục đền tội rồi.
Kết quả này vẫn là phái Thanh Linh đã bất chấp tất cả để đổi lại.
Ma nhân tẩu hỏa nhập ma cũng không có kẻ nào còn sống trên đời.
Nếu bởi vì một số người tạo nghiệt, lại đi giết toàn bộ, điều này không đúng lắm.
Ngoại trừ ma nhân, kẻ ác trên đời cũng có thể gọi được mấy cái tên, chúng ta sẽ vì mấy kẻ ác này mà tàn sát sạch sẽ nơi bọn họ sinh ra sao?” Lý Âm đi tới.
Lại có người nói: “Không giống nhau, ma nhân trời sinh ẩn giấu ma vật.
Nếu không có ma nhân thì sẽ bớt đi rất nhiều oan nghiệt!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Nhưng mà Thạch chưởng môn cũng đã được thả ra rồi, còn xông vào làm gì.
Những ma nhân hại người kia đều chết rồi.”
“Cũng không biết tình hình bên trong đào nguyên như nào, đối phó với một tên đã rất thê thảm rồi, nếu bên trong đều bị ép đến tẩu hỏa nhập ma, ai có thể gánh vác hậu quả này!”
“Vậy không để cho bọn họ ra ngoài là được.”
“Tẩu hỏa nhập ma mất đi lý trí ai có thể không chế bản thân, không phải trước kia cũng có một tên nổi điên chém người sao, ta thấy ma nhân lúc bình thường khá giống với người.”
“Người bình thường nào có dễ dàng phát điên tẩu hỏa nhập ma như ma nhân, cũng không biết nội tình là gì.”
“Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Đối phó với một tên ma nhân đã rất chật vật rồi.”
“Đến cũng đã đến rồi.
Cứ đi vào xem xem là địa phương quỷ quái nào nuôi ra được một đám ma nhân.”
Khi mọi người đang vì điều này tranh luận không ngừng, lúc này Lý Âm lặng lẽ thì thầm bên tai Lý Triệu: “Triệu sư điệt, ngươi có cảm thấy Quý Dương rất giống Quý chất nữ đột nhiên biến mất không gặp hay không.” Nói xong hắn còn nhìn Lý Triệu đầy ẩn ý.
Lý Triệu nhìn Quý Dương, sắc mặt đại biến.
“Triệu sư điệt, ngươi nói xem bây giờ phải làm sao đây?” Lý Âm không để Lý Triệu nghĩ nhiều, đột nhiên lớn tiếng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Triệu.
Lý Triệu trầm tư chốc lát: “Các vị, võ lâm phát sinh nhiều sự kiện liên quan đến ma nhân, lại không thể không phòng.
Chỉ có điều, chúng ta cũng không hiểu rõ đào nguyên, vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Thạch chưởng môn đã nói là ân oán cá nhân, cứng rắn xông vào cũng không có đạo lý.
Không bằng chúng ta thiết lập kết giới ở đây, phái người cư trú nơi này.
Nếu ma nhân dám bước ra nửa bước, vậy không trách được xuống đao vô tình.”
“Được!” Có một hán tử đứng đầu đáp lại.
“Minh chủ võ lâm nói rất có lý.” Thanh niên bạch y hưởng ứng.
Lúc có càng nhiều người nghe theo, lão đạo trưởng đột nhiên cầm kiếm xông về phía Quý Dương.
Thạch Lệnh Thanh cách Quý Dương gần nhất ngăn ở trước mặt, khiến cho lão đạo trưởng không có chỗ nào xuống tay.
“Thạch chưởng môn bảo vệ ma nhân khắp nơi, ta thấy Thạch chưởng môn không giống bị cầm tù, ngược lại giống như cùng một phe với đào nguyên.
Uổng công chúng ta đường xa tới cứu ngươi.” Trương đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Trương đạo trưởng, tha cho người ta được chỗ nào thì nên tha.” Có người không nhìn được nữa kêu lên.
Thạch Lệnh Thanh lãnh đạm nói: “Lão đạo trưởng, nếu hôm nay đổi thành ngươi nằm ở đây, ta vẫn sẽ ngăn thanh kiếm này, tâm ý của ngươi ta xin nhận.
Hy vọng không nên mượn danh nghĩa cứu Thạch mỗ mà tạo nghiệt.”
Trương đạo trưởng không cam lòng thu hồi kiếm, lão oán hận nói: “Các ngươi cứ chờ xem, các ngươi đang thả hổ về rừng.”
Minh chủ võ lâm đi tới nói với Thạch Lệnh Thanh: “Nghe đại danh kỹ thuật kết giới của phái Thanh Linh đã lâu, có thể làm phiền Thạch chưởng môn thi triển một lần ở nơi này được không?”
Thạch Lệnh Thanh quay đầu nhìn về phía Quý Dương trên đất.
Nhân sĩ võ lâm đã đồng loạt lui về sau.
Trước cửa đào nguyên chỉ còn lại Thạch Lệnh Thanh và Quý Dương vô lực nằm trên đất.
Quý Dương vươn tay nhuốm máu dính đầy bùn đất, hắn vô lực muốn bắt được Thạch Lệnh Thanh, nhưng ngay cả sức lực bò dậy cũng không có.
Trong mắt hắn dần dần nhuốm màu tuyệt vọng, hắn khàn giọng cầu xin: “Sư huynh, đừng đi…”
Thạch Lệnh Thanh hơi ngồi xuống, mắt y hơi đỏ, muốn nói chút gì đó an ủi Quý Dương, nhưng có một luồng cảm giác vô lực muốn đè chết người quấn chặt cổ y.
Những gì y có thể nói, đã nói rồi.
Giữa y và Quý Dương trừ phi có một người thỏa hiệp với đối phương, trừ cái này ra cũng không có cách nào khác.
Nhưng bọn họ đều là người quật cường, không người nào dễ dàng chịu thỏa hiệp.
Trước mắt Thạch Lệnh Thanh hiện lên từng màn từng màn cảnh tượng ở chung với Quý Dương, trong lòng co rút từng trận.
Y chợt nhắm mắt lại, lòng bàn tay vận chuyển nội lực, thiết lập kết giới.
Giữa y và Quý Dương xuất hiện một tầng kết giới, từ mỏng đến không ngừng dày thêm.
Thạch Lệnh Thanh dường như muốn moi sạch nội lực bản thân làm một tầng kết giới.
Bên trong kết giới có cư dân đào nguyên đối xử thân thiện với y, có tiểu Quỳ Nhi mới đầy tháng, có Quý Dương.
Y không thể ở lại nơi này, y nguyện dốc hết sức lực làm một tầng kết giới cường đại hiếm có trên đời để bảo vệ đào nguyên.
Bảo vệ Quý Dương quật cường, và nữ nhi của y.
“Sư tôn…” Lý Úc phát hiện có điều không đúng muốn đi qua, bị Lý Âm kéo lại, hắn nhẹ lắc đầu.
Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi trượt xuống, thấm vào áo trong.
Y mở hai mắt ra, nhìn Quý Dương gần trong gang tấc, lòng run lên, y không nhịn được vươn tay, chạm đến kết giới của mình, mới bị ép dừng lại, bám lên trên kết giới.
Quý Dương bên trong kết giới đang khóc, cặp mắt quật cường lại cuồng vọng kia đang khóc.
Quý Dương không biết cúi đầu, không biết thỏa hiệp kia đang khóc.
Hắn đã dốc hết tất cả rồi, cũng không còn khí lực đi bắt sư huynh hắn lần nữa.
Thạch Lệnh Thanh chợt nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
Y vịn vào kết giới, lảo đảo xoay người, được Lý Úc chạy tới đỡ đi..