Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 23: Bởi Vì Ngươi Cười


Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 23: Bởi Vì Ngươi Cười


Edit: Tiểu Vũ
Thạch Lệnh Thanh liếc nhìn khóe miệng mỉm cười của Quý Dương, luôn cảm thấy không đơn giản.

Y không nói ra được, sau đó cảm thấy có trận buồn ngủ ập tới, y điều chỉnh tư thế một chút, nói với Quý Dương: “Ta muốn ngủ.”
Quý Dương trải chăn ra, đắp lên thân hai người, sau đó hắn ôm nghiêng Thạch Lệnh Thanh vào ngực, nói bên tai y: “Ngủ đi.”
Trong lòng Thạch Lệnh Thanh động một cái.

Từ khi nào, quan hệ giữa y và Quý Dương đã thân mật như vậy.

Bọn họ sẽ chung chăn gối, thậm chí kề cận da thịt, người làm sẽ tôn kính gọi y là phu nhân, bằng hữu của Quý Dương sẽ gọi đùa y một tiếng em dâu.

Mọi thứ xung quanh đều thể hiện rõ quan hệ giữa y và Quý Dương thân mật đến không thể phân rõ, giống như hai người bọn họ chính là một đôi phu thê.

Tại sao lại như này, chẳng qua chỉ là một trận ngoài ý muốn.

Chẳng qua chỉ là vì hài tử…!
Nhưng nụ hôn không thể giải thích được tối nay, khiến Thạch Lệnh Thanh ý thức được giữa y và Quý Dương sớm đã không còn là quan hệ như quá khứ.

Ánh mắt Quý Dương nhìn y khiến y không dám đối mặt.

Thạch Lệnh Thanh cảm thấy nhiệt độ cơ thể thoải mái sau lưng trở nên nóng bỏng, y chầm chậm nhích ra bên ngoài một chút.

Nhưng Quý Dương lại đặt tay lên đầu y, thấp giọng nói: “Khó chịu chỗ nào sao?”
“Không có…” Chính là hơi mất tự nhiên, Thạch Lệnh Thanh im lặng nghĩ thầm.

Quý Dương không biết trong lòng Thạch Lệnh Thanh đang đấu tranh, hắn lầm bầm một câu: “Bị lạnh sẽ không tốt” sau đó ôm sát người vào.


Thạch Lệnh Thanh chớp chớp mắt, sau lưng truyền đến từng trận nhiệt độ ấm áp, khiến cho người khác muốn chìm vào giấc ngủ.

Y thở ra một hơi, nhắm mặt lại, tiếp nhận cơn buồn ngủ kêu la.

Thạch Lệnh Thanh mở mắt ra, ngơ ngác nhìn màn sa trên giường, qua một lúc mới từ từ ngồi dậy.

Biểu tình y nhàn nhạt, sau khi quét mắt đến một góc phòng liền trở nên ngây ngẩn.

Y cẩn thận đi tới.

Đó là một cái giường gỗ nhỏ cho em bé.

Thạch Lệnh Thanh vươn tay vào, lấy ra một bộ quần áo trẻ em mềm mại, vừa tinh xảo vừa đáng yêu.

Bên trong còn có vớ nhỏ và các loại đồ chơi cho trẻ.

Chỉ nhìn những đồ vật nhỏ bé này thôi cũng khiến lòng người trở nên mềm mại.

Thạch Lệnh Thanh để quần áo nhỏ xuống, xoa xoa bụng.

Nhìn thấy những đồ vật này của hài tử, y đột nhiên nghĩ tới đứa trẻ này sắp ra rồi.

Quý Dương thật sự rất mong đợi đứa nhỏ này.

Y cười cười, sau khi sinh ra hài tử, nội lực của y cũng sẽ trở lại.

Khi đó Quý Dương cũng sẽ không nhìn y kỳ quái như vậy.


“Phu nhân, ngài tỉnh rồi sao? Muốn ăn chút gì không?”
Thạch Lệnh Thanh quay đầu nhìn lại, là Mai Hương thường tới chăm sóc y.

Y gật đầu nói: “Làm phiền cô nương Mai Hương rồi.”
Mai Hương cười: “Phu nhân khách khí rồi.

Mai Hương lấy trước mấy món để ngài lót bụng.”
Mai Hương dọn chén đĩa xong, thấy Thạch Lệnh Thanh ngẩn người nhìn giường trẻ sơ sinh, cười đi tới, nói: “Nhà Mã đại ca có tin vui thêm một bé trai mập mạp, chủ tử nghe vậy liền tới thăm.

Ngài ấy nhìn thấy đồ vật của trẻ con, lúc về đã phân phó người làm chuẩn bị toàn bộ.

Cái giường này, một ngày chủ tử vòng qua vòng lại nhà đại thúc thợ mộc đến mấy lần, đại thúc nói đùa sơn chủ sốt ruột cái gì, hài tử này phải một tháng nữa mới chào đời.

Chủ tử nói lời này không đúng, nhóc con của ta có tính khí giống ta, nóng vội muốn ra sớm một chút thì sao, sớm chuẩn bị tâm lý mới tốt! Trực tiếp chặn họng đại thúc luôn.

Chủ tử nói xong còn vén tay áo lên, kéo Lý đại hiệp cùng làm giúp.”
Thạch Lệnh Thanh kinh ngạc nhìn cái giường gỗ kia, tay nghề này, không có võ công cũng có thể lăn lộn kiếm ăn.

Mai Hương nhìn biểu tình Thạch Lệnh Thanh, lại không nhịn được nói thêm mấy câu: “Ta nghe nói, lúc chủ tử mới tới đào nguyên, chính là ở lại chỗ thợ mộc kia giúp đỡ.

Sau này mới được trưởng lão nhìn trúng, muốn đưa đi, sau khi đại thúc thợ mộc biết vẫn còn tức giận với trưởng lão cơ.”
Thạch Lệnh Thanh đưa tay vuốt ve cái giường này, giống như đang cảm nhận một tác phẩm nghệ thuật.

Mai Hương che miệng cười, thức thời lui ra.


Buổi chiều, Thạch Lệnh Thanh nằm trên ghế đọc sách.

Lý Âm tay cặp bàn cờ, miệng treo nụ cười ấm áp đến trước cửa, đi về phía Thạch Lệnh Thanh, cao giọng nói: “Em dâu, tới đánh cờ đi.”
Thạch Lệnh Thanh ngồi dậy, Lý Âm nhanh chóng bày xong bàn cờ, làm tư thế “mời” với Thạch Lệnh Thanh.

Thạch Lệnh Thanh đặt sách xuống.

Trước kia y hay đánh cờ với lão sư tôn, sau khi lão sư tôn cưỡi hạc về tây thì cũng không chơi lại nữa.

Tay y cầm một quân cờ trắng, không chút nghĩ ngợi đặt một điểm trên bàn cờ.

Lý Âm mở cây quạt ra, cười nói: “Em dâu rất quyết đoán.”
Thạch Lệnh Thanh mờ mịt nhìn Lý Âm.

Lý Âm cười không nói, nắm chặt một quân cờ đen nghĩ tới nghĩ lui, giống như đang dùng tay đánh bóng quân cờ.

Thạch Lệnh Thanh cũng không vì vậy mà sốt ruột, ngược lại y có chút hoài niệm, y đánh cờ nhanh, trong ngực lão sư tôn thường ôm một con mèo màu vàng, bao giờ cũng lấy tay vuốt ve một phen mới hạ cờ.

Hai người một nhanh một chậm, ngược lại thời gian trôi qua rất mau.

Quý Dương đi tới nhìn bọn họ, không nói hai lời ngồi bên cạnh Thạch Lệnh Thanh.

Ngồi chưa được một lúc, Quý Dương không nhịn được vươn tay nói với Thạch Lệnh Thanh hạ cờ ở chỗ kia.

Thạch Lệnh Thanh liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi chơi hay là ta chơi?”
Quý Dương sửng sốt một chút cười nói: “Ngươi chơi.”
Lý Âm hào phóng thu quạt vào nói: “Phân biệt ngươi chơi hay ta chơi làm gì! Các ngươi cứ cùng tới đi! Lý mỗ ta không sợ nữa.”
Quý Dương híp mắt một cái, hắn cười với Thạch Lệnh Thanh nói: “Sư huynh, muốn xem mưa hoa đào không?”
Thạch Lệnh Thanh sững sờ: “Cái gì?”
Quý Dương không giải thích quay qua nói với Lý Âm: “Lý huynh, thắng thua không đánh cược thì không có ý nghĩa.”
“Người nào thua phải múa kiếm trên đường hoa đào ngoài kia, để hoa đào trên đất bay lượn một giờ, thế nào?”
Lý Âm cười: “Một lời đã định.”

Thạch Lệnh Thanh đặt cờ xuống, Quý Dương nói bên tai y: “Sư huynh ngươi cứ chơi thỏa thích đi, nếu thua còn có ta làm mưa hoa đào cho ngươi.”
Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không phải tối hôm qua ngươi rất thích ngắm mưa hoa đào sao?” Quý Dương hỏi ngược lại y.

“Cái gì?”
“Bởi vì ngươi cười.” Quý Dương nhìn y nói.

Trong lòng Thạch Lệnh Thanh chấn động một chút.

Không phải mưa hoa đào, là ngươi.

Thạch Lệnh Thanh mở miệng, cuối cùng không nói gì, chuyên tâm đánh cờ.

Thạch Lệnh Thanh không đánh cờ theo trực giác nữa, suy nghĩ cặn kẽ một phen, nhưng Lý Âm vẫn cao tay hơn.

Thạch Lệnh Thanh và Lý Âm ngồi ở cách đó không xa, nhìn Quý Dương múa kiếm dưới mưa hoa đào.

“Ta nhận ra là, phần thưởng này không dành cho ta, ta thấy hắn ngược lại rất hưởng thụ.” Lý Âm cười nói.

Thạch Lệnh Thanh giống như bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn đến không thể dời mắt.

Công lực Quý Dương thâm hậu, từng chiêu thức lưu loát gọn gàng, mà kiếm điểm lên cánh hoa đào nào, cánh hoa đó tung bay, giống như hóa thân của thần hoa đào.

Sau cùng, Quý Dương sải bước đến chỗ Thạch Lệnh Thanh, ánh mắt chứa ý cười ngồi xổm hỏi y: “Đẹp không?”
Thạch Lệnh Thanh chú ý tới trán Quý Dương ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, nội lực thâm hậu như vậy, y cong khóe miệng: “Rất đẹp.”
“Vậy ta có thể đòi một cái hôn không?” Quý Dương cười nói.

Thừa dịp Thạch Lệnh Thanh ngẩn ra một lúc, Quý Dương nhẹ nhàng hôn chóc một cái, tốc độ rất nhanh, giống như trong lúc vô ý một cánh hoa đào rơi lên bên môi.

Trong mắt Quý Dương lóe lên một tia giảo hoạt: “Không cự tuyệt ta coi như ngươi đồng ý rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.