Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 22: Dị Động
Edit: Tiểu Vũ
Ba người đứng trong gió một lúc, Quý Dương liền đưa Lý Âm đi uống rượu.
Thạch Lệnh Thanh không đi cùng, y nằm trên ghế dựa trong viện, nghiên cứu món ngon trong sách.
Nhưng y đã đặt sách xuống rất nhanh, bé con trong bụng lại hoạt động, giống như đang buồn chán vươn tay gõ gõ bụng, để cho y trò chuyện.
Thạch Lệnh Thanh xoa nhẹ, nhóc con trong bụng giống như không hài lòng cái vuốt ve này nữa, cũng không vì nó mà an tĩnh lại.
Khẽ cau mày nhìn bụng tròn nhô cao, Thạch Lệnh Thanh nhớ tới có một lần, hài tử trong bụng cử động, Quý Dương rất ngạc nhiên nhìn y, dán lỗ tai lên bụng y, sau khi thì thầm mấy câu với nhóc con, hài tử liền an tĩnh lại.
Thạch Lệnh Thanh do dự một chút, há miệng lại khép miệng, trong lúc vô ý ánh mắt y lướt đến một quyển bàn luận về các loại món ngon vẫn chưa gập lại, trước mắt y sáng lên, cầm sách lên lần nữa, hắng giọng, âm thanh êm dịu đọc lên nguồn gốc món ngon trên sách, cách làm và nơi làm món ăn, trong đó còn đan xen nhận xét cá nhân của Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh càng nói càng tập trung, cho đến khi miệng lưỡi y khô đắng, dừng lại uống ngụm nước, mới cảm giác bụng mình không còn động tĩnh nữa, y xoa xoa bụng, trong mắt hiện lên chút thần sắc chưa thỏa mãn.
Y nghĩ đợi đến khi hài tử tiếp tục nghịch ngợm, y lại nói tiếp đi.
Thạch Lệnh Thanh chống người, cẩn thận đứng lên.
Ngày tháng chảy trôi, hành động của y càng lúc càng bất tiện, y vịn vào đồ vật đứng lên, cảm thấy chân hơi khó chịu, nhẹ nhíu mày đi chầm chậm vào bên trong phòng.
Bước chân y hơi dừng một chút, bỗng nhiên ngửi thấy mùi rượu, vừa nghĩ tới đây, sau lưng y nóng lên, cả người liền rơi vào vòng ôm quen thuộc.
Quý Dương cười, hai tay ôm eo Thạch Lệnh Thanh, hơi thở mang theo mùi rượu phả lên gáy y.
Thạch Lệnh Thanh quay đầu lại nhìn, không bị dọa, y đẩy nhẹ hắn ra, nhìn hắn nhàn nhạt nói: “Khinh công tốt hơn rồi.”
Trong ngực Quý Dương trống không, cười hì hì nói: “Lý huynh nhất quyết kéo ta đi uống rượu, ta nhân lúc huynh ấy vào cầu tiêu chạy ra đây đó.”
Thạch Lệnh Thanh im lặng, trên mặt lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, y ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Chắc lúc này hắn ra rồi.”
Trong mắt Quý Dương lấp lánh: “Mặc kệ huynh ấy, ta sai người bố trí bàn rượu đủ cho huynh ấy uống đến ngày mai.
Để ngươi một mình ta không yên tâm.”
Thạch Lệnh Thanh ngẩn ra, có chút xấu hổ rũ mi mắt: “Ta không sao.”
Quý Dương lại dính lên cổ y lần nữa, cằm tựa nhẹ lên vai Thạch Lệnh Thanh, ôm người vào ngực, ngữ khí thân mật: “Sao lại không sao được, cũng đã lớn như này, nhóc con sắp ra rồi.”
Tai Thạch Lệnh Thanh nóng lên, sau khi Quý Dương uống rượu, có chút khang khác.
Cụ thể không giống chỗ nào, y lại nhất thời không nói ra được.
Y chỉ cảm thấy thân mật như này, khiến y vô cùng không tự nhiên, còn mất tự nhiên hơn trước kia.
Thạch Lệnh Thanh kéo tay hắn, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của hắn.
Trong mắt Quý Dương lộ ra tình cảm dịu dàng như nước, ánh mắt thuần khiết không nhiễm tạp chất, nhìn gần hơn nữa sẽ thấy cất giấu một bóng người, là y.
Đó là ánh mắt y chưa từng nhìn thấy, lúc này y lại cảm thấy có chút bối rối.
Thạch Lệnh Thanh rủ mắt, lẩm bẩm nói: “Ngươi uống nhiều rồi” sau đó xoay người đi.
Quý Dương vẫn luôn nhìn y, đương nhiên nghe thấy giọng nói rì rầm không to của y.
Hắn kéo Thạch Lệnh Thanh nói: “Sư huynh đừng đi mà, là chê mùi rượu trên người ta sao?”
Ngón tay hắn ngưng tụ một chút nội lực, lấy một lượng lớn hoa đào bay lượn trên không trung tập trung quanh thân hắn, hoa đào xung quanh hắn xoay tròn một vòng theo thứ tự, sau đó ào ào phân tán ra.
Trong mắt Quý Dương chứa ý cười xích lại gần Thạch Lệnh Thanh: “Bây giờ tốt rồi.”
Hoa đào rơi xuống rào rào như mưa, hương thơm dịu nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.
Thạch Lệnh Thanh nhìn đầu Quý Dương đầy cánh hoa đào, cười khẽ một tiếng.
Quý Dương nhìn đến ngây người.
Sư huynh hắn đã rất lâu rồi không cười thoải mái với hắn như này.
Có một tia dị động tản ra giữa hai người.
Quý Dương vươn tay, Thạch Lệnh Thanh tò mò chớp chớp mắt, không biết hắn lại muốn làm gì.
Quý Dương tiến lên vuốt ve ý cười vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên mặt y, sau đó hai cánh môi dán sát vào nhau.
Thạch Lệnh Thanh mở lớn hai mắt, cảm giác toàn thân đều tập trung lên môi.
Đó là một nụ hôn có chút cẩn thận, lại dịu dàng đến cực điểm.
Thạch Lệnh Thanh có một loại cảm giác được quý trọng.
Y rũ tay hai bên, vốn nên ngăn ở trước ngực đẩy Quý Dương ra, giống như trước kia vậy.
Y giơ tay lên, chạm đến y phục của Quý Dương, sau khi dừng một lúc, y níu lấy y phục người kia không buông, nhưng cũng không có động tác nào khác.
Thạch Lệnh Thanh nếm được một chút rượu, rượu này thật sự khiến người ta mê đắm say sưa.
Y nghĩ, đều trách rượu quá thơm rồi.
Hoa đào rơi đầy đất, Quý Dương cảm thấy mỹ mãn thả người ra.
Lúc này Thạch Lệnh Thanh mới cử động giống như vừa tỉnh khỏi cơn mê.
Y đột nhiên xoay người, động tác cấp bách.
Hai chân vốn đã không thoải mái giờ càng thêm khó chịu, y đau đến khom lưng, đè lên bụng, thân thể lung lay một cái.
Quý Dương theo ở phía sau vội vàng đỡ lấy y, nóng ruột hỏi: “Sao thế?”
Trán Thạch Lệnh Thanh toát mồ hôi lạnh: “Chuột rút chân.”
Quý Dương bế ngang người lên, bước nhanh thả người lên giường, tháo hai chiếc giày màu trắng xuống, sờ chính xác vị trí, thủ pháp xoa bóp rất nhuần nhuyễn, nhìn một cái liền biết đã xoa bóp không ít lần.
Cho đến khi nhìn thấy chân mày Thạch Lệnh Thanh giãn ra, biểu tình Quý Dương mới thả lỏng.
Quý Dương đặt hai chân Thạch Lệnh Thanh lên chân mình, vừa xoa ấn vừa nói: “Đỡ hơn nhiều rồi chứ.”
Thạch Lệnh Thanh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, y có chút ngại ngùng muốn rút chân lại.
Nhưng Quý Dương đè xuống không cho y rút về, vuốt ve dây đỏ trên chân Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh thấy sợi dây đỏ này, đột nhiên hỏi: “Sao lại phải đeo cái này?”
Quý Dương kéo một sợi dây đỏ treo chuông giống y hệt từ trong tay áo ra.
Thạch Lệnh Thanh sửng sốt.
Trong mắt Quý Dương lóe lên một tia sáng, hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh nói: “Đây là vì nhóc con của chúng ta.
Chúng ta mang theo coi như là cầu phúc cho nó.”
Thạch Lệnh Thanh nghi ngờ, cái hiểu cái không chớp chớp mắt, y chưa từng nghe nói mang dây đỏ treo chuông có ý nghĩa như này, nhưng y lại không quá chắc chắn.
Có thể là phong tục của đào nguyên.
Thạch Lệnh Thanh vẫn cảm thấy có điều kỳ quái, y nhìn Quý Dương giấu dây đỏ vào trong ống tay áo lần nữa, nói thẳng: “Vậy tại sao lại đeo lên chân ta.”
Quý Dương cong khóe miệng, tâm tình không tệ nói: “Ta thích.” Để đồ vật của bản thân quấn lên chân sư huynh là có ý nghĩa gì, hiện tại sư huynh không cần hiểu.
_______________
Editor: Hôm nay phát chút đường nào.