Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta

Chương 13: Tại Sao Nhất Định Là Ta


Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 13: Tại Sao Nhất Định Là Ta


Thạch Lệnh Thanh không đáp lại qua loa lấy lệ, còn rất nghiêm túc quan sát phong thủy một hồi.

Cuối cùng y nghiêm túc nói: “Không tồi.”.

Ngôn Tình Sắc
“Nơi này còn có một chỗ, ta để cho ngươi, thế nào?” Ánh mắt Quý Dương sáng như đuốc nhìn Thạch Lệnh Thanh.

Thạch Lệnh Thanh sửng sốt một chút, sau đó nhìn Quý Dương với vẻ mặt không thể tin.

Ở bên cạnh Quý Dương, sau khi chết an táng chung một chỗ? Quan hệ có thể an táng chung rất thân mật, giống như là phu thê vậy, ý tứ này…!
Thạch Lệnh Thanh kỳ quái nhìn Quý Dương.

Mấy tháng trước Quý Dương còn truy đuổi y muốn một mực hơn thua, nay đột nhiên lại bày tỏ muốn ở chung với y?
Thạch Lệnh Thanh cảm giác có chút hoang đường, y không biết từ nhỏ trong mắt Quý Dương chỉ có y, không biết sau khi Quý Dương rời khỏi y trong đầu chỉ nghĩ về y, không biết tất cả những gì hắn làm đều là vì muốn được ở gần y.

Trong lúc bản thân Quý Dương không biết tình là gì, hắn đã thuận theo bản năng tiếp cận Thạch Lệnh Thanh.

Cho dù là tâm ma cũng không muốn buông tha.


Thạch Lệnh Thanh xoa bụng mình, ánh mắt né tránh, không nhìn Quý Dương nữa, ngắm hoa đào, cười khẽ một tiếng: “Nói đùa rồi.” Thạch Lệnh Thanh nhớ tới Bạch Liên cô nương mà Quý Dương yêu thích bị đồ đệ của mình mang đi, chắc là đang trả đũa y đi.

Hơn nữa, bộ dạng này của y có thể sống chung với ai.

Quý Dương cảm thấy mình bị xem thường, vì vậy tâm trạng hắn dao động rất lớn, trong lòng hắn có một con ma đang kêu gào hãy cường thủ hào đoạt*.

Vết thương trên vai hắn đột nhiên đau âm ỉ, Quý Dương ấn vai một chút, nó đang nhắc nhở hắn, Thạch Lệnh Thanh không phải người dễ dàng thỏa hiệp.

Nếu cứng đối cứng, không cần biết ai là trứng, ai là đá, đều không phải là kết quả hắn mong muốn.

*cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh, quyền thế, tiền bạc hoặc lời đe dọa để ép buộc và chiếm đoạt người khác.

Xưa giờ hắn luôn là người thẳng tính, hiện tại cần phải khống chế bản thân, dồn nhiều tâm tư hơn để giữ Thạch Lệnh Thanh ở lại.

Quý Dương im lặng một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Ta nói đùa với ngươi khi nào.

Ngươi có đồng ý hay không!”
“Ta không hiểu ý của ngươi? Vị trí này vẫn nên giữ lại cho cô nương mà sau này ngươi ngưỡng mộ đi.”Thạch Lệnh Thanh nói.


“Sẽ không có cô nương nào cả.” Quý Dương sắc mặt u ám nói.

Thạch Lệnh Thanh không để tâm, đáp lấy lệ: “Ngươi vẫn còn trẻ.”
Quý Dương nhịn không được, tức giận nói: “Vì sao ngươi nhất định muốn ta tìm cô nương!”
Thạch Lệnh Thanh không thể nói rõ được nhìn hắn: “Ta…” Y nhất thời cảm thấy cứng họng.

Vì sao chuyện y nói với Quý Dương càng lúc càng kỳ quái.

Y tự biết mình đã không còn là sư huynh của Quý Dương, quả thực không thể nhúng tay vào chuyện riêng của hắn.

Có lẽ y lại chạm phải dây thần kinh nào đó của Quý Dương.

Y thở dài một hơi, nói: “Là ta nhiều chuyện rồi.”
“Không có cô nương nào cả.” Quý Dương tiếp tục nhấn mạnh nói.

Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc, có chút khó hiểu, lại có chút buồn cười, y cũng không suy nghĩ nhiều mà thuận theo lời hắn nói: “Không có cô nương, cũng không thể là ta.”
Quý Dương cúi đầu nhìn Thạch Lệnh Thanh, không chút do dự hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể là ngươi?”
“Tại sao nhất định là ta?” Trên mặt Thạch Lệnh Thanh có chút lạnh nhạt.

Lần đùa giỡn này hơi quá rồi.

Thạch Lệnh Thanh không muốn dây dưa thêm nữa, y lạnh mặt nói: “Trở về thôi.”
Quý Dương lại không muốn buông tha y như vậy, kéo y, trừng mắt nhìn: “Ta cũng không biết, ta chỉ biết ta rất khó chịu khi ngươi bị người khác chạm vào.

Ngươi có thể buông bỏ tư thái của mình để nghênh hợp tên đồ đệ chân đạp hai thuyền kia, tại sao không thể ở cùng ta! Ta kém hơn hắn ở điểm nào!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.