Đọc truyện Sư Đệ Luôn Có Thể Tìm Được Ta – Chương 12: Rừng Hoa Đào
Nguyệt Bạch Liên tỉnh lại, sau khi có thể xuống giường đi lại, Quý Dương để cho nàng và Lý Úc rời khỏi đào nguyên.
Thạch Lệnh Thanh ở phía sau nhìn bọn họ rời đi.
Y vốn muốn đi tới nói với Lý Úc vài câu, Quý Dương ngăn y lại, hơn nữa còn ngang ngược nói: “Không được phép đi!” Quý Dương không muốn nhìn dáng vẻ bọn họ lưu luyến không rời, hắn sợ bản thân không kìm được đao chém chết Lý Úc.
Thạch Lệnh Thanh nghe ngữ khí của Quý Dương càng lúc càng không khách khí, trong lòng có chút không vui, nhưng y không nói gì.
Sau đó y nhớ đến bản thân đã từng vì muốn né tránh Lý Úc mà để lại bức thư rời đi.
Dáng vẻ hiện tại của y quả thực không thích hợp gặp người khác, đặc biệt là Lý Úc.
Vì vậy, y yên lặng đứng cùng Quý Dương ở một chỗ khuất, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi cánh cổng ngăn cách đào nguyên và thế giới bên ngoài sập xuống trước mắt bọn họ.
Sau khi Thạch Lệnh Thanh đáp ứng ở lại đào nguyên, Quý Dương liền sai người thu dọn một căn phòng cách phòng ngủ của hắn không xa để cho Thạch Lệnh Thanh ở.
Thạch Lệnh Thanh ôm theo tâm tình “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”* tiến vào.
*nguyên văn là ký lai chi, tắc an chi.
Đây là một thành ngữ cổ, được trích từ Luận ngữ Trung Quốc của Khổng Tử.
Thành ngữ này có nghĩa sơ khai nhất là dân đã đến rồi, nhất định phải làm cho họ được sống yên ổn, phải an dân.
Sau này, cùng với sự phát triển của ngôn ngữ, thành ngữ “ký lai chi, tắc an chi” còn có nghĩa là mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống.
Hay còn có thể hiểu theo một nghĩa khác nữa đó là chuyện gì đến cũng đã đến, phải bình tĩnh đối mặt với nó.
Đào nguyên ngoại trừ được biết đến là sào huyệt của ma nhân, còn là một tiên cảnh nhân gian khiến người ta muốn dừng chân ở lại.
Đào nguyên một năm chỉ có một mùa, là mùa xuân vạn vật hồi sinh, trăm hoa đua nở.
Ở đào nguyên, mỗi ngày hoa đào đều nở rộ, rất đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người.
Thạch Lệnh Thanh ở đây mấy ngày, ngủ dậy thì đi đi lại lại ngoài phòng, thưởng thức hoa đào trong viện, cho cá chép trong ao ăn, cảm thấy nội tâm mình thoải mái không ít, ngay cả thai nhi trong bụng cũng bớt giày vò y.
“Uống cái này.”
Trước mặt Thạch Lệnh Thanh lại bị đưa lên một viên thuốc.
Y nhận lấy viên thuốc, không từ chối mỗi ngày một viên, yên lặng nuốt xuống.
Y nghĩ, có lẽ thai nhi trong bụng không quá giày vò mình, viên thuốc này cũng có công lao.
Quý Dương nhìn y nuốt viên thuốc, giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại, cơ mặt thả lỏng chút, nói với y: “Lý trưởng lão nhờ ta hỏi ngươi, thai nhi trong bụng có gì khác thường không.”
Thạch Lệnh Thanh ngơ ngác, sau đó nói: “Đã tốt hơn nhiều, Lý trưởng lão, có lòng rồi.”
Quý Dương hừ một tiếng, sau đó thờ ơ nói: “Ngươi đã đến được một thời gian rồi, ta đưa ngươi đi dạo chơi.”
Hắn nhìn Thạch Lệnh Thanh một cái, lại bổ sung thêm: “Người tới là khách, cũng đâu thể để người khác nói đào nguyên chúng ta tiếp đón không chu đáo.”
Thạch Lệnh Thanh bật cười: “Là Thạch mỗ ta làm phiền rồi.”
Quý Dương nhướn mày, không tỏ thái độ gì: “Ngươi buồn bực ở chỗ này, chỉ có thể nhìn hoa đào qua cửa sổ, ta đưa ngươi đi xem rừng hoa đào.”
Thạch Lệnh Thanh cẩn thẩn đứng lên, vuốt phẳng y phục hồng phấn trước mắt, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Quý Dương sóng vai cùng Thạch Lệnh Thanh đi ra ngoài, hắn luôn liếc Thạch Lệnh Thanh mấy lần.
Sau khi Thạch Lệnh Thanh tiến vào đào nguyên, nhập gia tùy tục đổi thành một thân phấn y.
Y lớn lên có làn da trắng ngần như ngọc mỡ cừu thượng hạng, kết hợp với một thân phấn y, người càng trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng càng tiên khí hơn.
Quý Dương quen nhìn Thạch Lệnh Thanh cả người áo trắng, vẫn là lần đầu tiên thấy y mặc một bộ y phục hồng nhạt.
Dáng dấp Thạch Lệnh Thanh thanh tú, mặc một thân phấn y, giống như một vị thần tiên giáng trần.
Quý Dương không nhịn được cũng đã nhìn thêm mấy lần.
Người đi đường nhìn Thạch Lệnh Thanh, cảm thấy cực kỳ kinh diễm.
Không kìm được cũng dừng chân lại, có điều thấy sắc mặt Quý Dương không tốt lắm, vẻ mặt như đang bảo vệ đồ của mình, rối rít che miệng cười chạy đi, kéo bạn mình nói: Không ngờ chủ tử còn là một hũ giấm.
Quý Dương đã sớm biết Lý trưởng lão là người lắm mồm, chỉ sợ toàn bộ đào nguyên đều đã loan truyền hắn sắp làm cha rồi.
Lỗ tai Quý Dương nhạy bén nghe không sót lời nào.
Hắn hừ một tiếng, không phản bác.
So với việc truyền tin tai tiếng tình ái của Thạch Lệnh Thanh với người khác, chẳng bằng truyền hắn với Thạch Lệnh Thanh còn hơn, để cho hắn được thoải mái.
Đột nhiên hắn thích làm cha, liền bỏ qua những chuyện khác khiến hắn không vui.
Dù sao chỉ có hắn và Thạch Lệnh Thanh biết hài tử là của ai, Thạch Lệnh Thanh tuyệt đối không nhiều lời, y không nói.
Hài tử là của ai, tự nhiên do hắn định đoạt.
Việc còn lại là lặng lẽ cầu nguyện hài tử nhất định phải giống Thạch Lệnh Thanh.
Đào nguyên không có tập tục thứ bậc quá nghiêm chỉnh, Quý Dương và những ma nhân đào nguyên khác chung sống rất hiền hòa.
Người đào nguyên nhìn Thạch Lệnh Thanh lớn bụng, biết là người có thể chất đặc thù cũng không sinh lòng bài xích.
Ma nhân đào nguyên bọn họ bởi vì khác với người thường ở thế gian nên không được đối đãi tử tế, đối với người khác thường tự nhiên cũng có loại cảm giác cùng cảnh ngộ.
Thạch Lệnh Thanh cảm nhận được ánh mắt bọn họ nhìn y là ôn hòa, không mạo phạm, coi y như một người thường mà tiếp đãi.
Ở nơi này y không cần phải giấu diếm, an tâm dưỡng thai.
Thật sự là một địa phương tốt.
Ban đầu, y quan sát Quý Dương sau khi thấy hai người Lý Úc rời đi, người cũng trở lại bình thường lần nữa.
Y liền bắt đầu tính toán tìm một thời cơ tốt nói với hắn chuyện rời đi.
Chỉ là, sau khi y ở lại đào nguyên mấy ngày, thực sự cả người thấy thoải mái, lòng không khỏi có chút lưu luyến.
Sau khi y bái nhập phái Thanh Linh, thường chu du bốn phương cùng lão sư tôn, đi khắp ngàn núi vạn sông.
Nhiều năm qua như vậy, lại phát hiện đào nguyên mà thế nhân không muốn đặt chân đến mới là địa phương phù hợp y muốn dừng chân nhất.
Y cứ tiếp tục ở lại.
“Nơi này đẹp chứ.” Quý Dương đột nhiên nói.
Lúc này hai người đang đi trên đường đá xanh, hai bên trồng đầy cây hoa đào, gió thổi một cái, một loạt hoa đào theo gió bay lượn trên không trung.
Đẹp đến chấn động lòng người.
“Rất đẹp.
Ta từng xem vô số rừng đào, cũng không bằng đào nguyên.” Thạch Lệnh Thanh ngẩng đầu, đưa tay đón lấy một cánh hoa đào rơi xuống.
“Đúng là rất đẹp.” Quý Dương nhìn đồng tử sạch sẽ của Thạch Lệnh Thanh phản chiếu một mảnh hoa đào, nhẹ giọng nói.
Quý Dương đột nhiên lại nói: “Linh hồn của ma nhân chỉ có ở rừng hoa đào mới có thể yên ổn.”
Thạch Lệnh Thanh sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt xuất hiện một tia hàm ý.
“Nơi này chôn vô số hài cốt ma nhân.” Quý Dương nói.
Thạch Lệnh Thanh nghĩ, chẳng trách hoa đào nở rộ hơn so với chỗ khác.
Thạch Lệnh Thanh cười, nơi này quả thực rất tốt.
Quý Dương cười nói: “Trước kia khi ta còn ở phái Thanh Linh, đã từng hỏi lão sư tôn, vì sao chúng ta phải lưu lạc tứ phương, sao không dứt khoát tìm một địa phương thanh tĩnh tu hành.
Ngươi đoán sư tôn nói thế nào.”
Thạch Lệnh Thanh ngây người một lúc, thật ra y cũng đã từng hỏi, y nửa hoài niệm nửa cảm thán nói: “Bởi vì vẫn chưa tìm được nơi muốn dừng chân.”
Quý Dương khẽ cười một tiếng, chầm chậm dụ dỗ nói: “Vậy người cảm thấy nơi này như thế nào?”
Thạch Lệnh Thanh ngẩn người, đây là đang mời y ở lại nơi này lâu dài, y đột nhiên không biết đáp lại như nào.
Quý Dương không vội muốn y nói ra đáp án, hắn nói: “Ngươi đi theo ta.”
Quý Dương đưa Thạch Lệnh Thanh xuyên qua vô số cây hoa đào, đi tới một cây khiến người ta cảm giác được cây đào này rất khác với những cây còn lại.
“Ta đã tìm được rồi.
Dưới cái cây này không có hài cốt của bất kỳ ai, trăm năm sau ta già đi, sẽ ngủ ở nơi này.
Ngươi cảm thấy thế nào.”.