Đọc truyện Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào – Chương 9: Thích ăn cỏ cũ
Năm 2014
Lúc Khương Sơ ra ngoài, bạn cùng phòng còn nhét thêm một chai nước vào balo của cô.
“Sao vậy?”
“Sợ cậu khát thôi.”
Khương Sơ không suy nghĩ nhiều, đeo balo rồi đi làm thêm.
*
Gọi là làm thêm nhưng thật ra chỉ là phát tờ rơi giúp một người bạn, phải hóa trang thành nhân vật hoạt hình rồi đứng ven đường để thu hút sự chú ý của mọi người, Khương Sơ mặc bộ đồ hình chú gấu, cầm tập tờ rơi liên tục phát cho người qua đường…
Đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô, Khương Sơ liền đưa tờ rơi ra nhưng người đó không nhận, tầm nhìn của cô đột nhiên được mở rộng, trước mặt bỗng được soi sáng.
Đầu của bộ đồ chú gấu đã bị người ta tháo ra.
Khương Sơ nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thì thấy một gương mặt vô cùng tinh xảo, hai tai cô lặng lẽ đỏ lên.
Cuối cùng cảnh tượng biến thành, Khương Sơ ngồi dưới bóng cây uống nước, thiếu niên mặc bộ đồ gấu phát tờ rơi, bởi vì chân cậu dài nên trông hơi kỳ quặc, không những hóa trang thành nhân vật đáng yêu, mà còn phải chụp ảnh cùng mọi người.
Khương Sơ thử tưởng tượng nét mặt của cậu bên trong bộ đồ, không nhịn được liền phì cười, bỗng cô có cảm giác chú gấu đang nhìn mình nên đành nhịn cười, khóe miệng cất giấu sự vui vẻ, hai cánh tay đặt trên đầu gối trắng như tuyết.
Sau khi kết thúc công việc, Khương Sơ lấy chai nước trong balo ra mới hiểu ý của bạn cùng phòng. Cô liền đưa nước cho Hứa Đình Thâm.
Trên trán Hứa Đình Thâm còn vương mồ hôi, tay cầm bộ đồ gấu, nhìn Khương Sơ trêu chọc: “Không có tay để uống.”
Bắt cô cầm hộ sao?
Khương Sơ thầm nghĩ, anh chỉ cầm bộ đồ bằng một tay chứ có phải hai tay đâu! Nhưng trên mặt cô vẫn giả vờ ngoan ngoãn, mở nắp chai nước suối rồi đưa Hứa Đình Thâm, nhưng không ngờ là cậu vẫn không chịu cầm.
Khương Sơ đứng tại chỗ duy trì động tác, không dám ngẩng đầu nhìn cậu, hai người cứ xấu hổ đứng đó đối mặt nhau, cuối cùng Khương Sơ nghĩ một hồi mới lắp bắp nói: “Cảm ơn anh, tiền lương hôm nay em mời anh ăn cơm.”
“Chút tiền lương ấy không đủ để cảm ơn anh thì phải?
Giọng của cậu hết sức vô lại.
Khương Sơ trợn tròn mắt, thầm nghĩ, rõ ràng là anh chủ động giúp tôi chứ tôi đâu có nhờ anh, sao còn đổ lỗi cho tôi…
Cô nhìn giày của Hứa Đình Thâm: “Vậy anh muốn cảm ơn như thế nào?”
Cơn gió đầu thu còn lưu lại hơi nóng của mùa hè, thổi vào những tán lá phong phát ra âm thanh xào xạc.
“Làm sao đây?” Trông Hứa Đình Thâm giống như không biết nên làm gì, cậu hơi nghiêng người tiến lại gần bên tai Khương Sơ: “Anh chỉ cần em!”
*
Tiếng nhịp tim đập kịch liệt như xuyên qua thời gian để đến hiện tại: Thịch, thịch, thịch…
Mũi Khương Sơ bỗng chua xót, bất giác vành mắt đã ửng hồng.
Người bên trên đã tháo đầu của bộ đồ gấu xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Gương mặt kia rất xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc, có lẽ là do nó đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cô bằng dáng vẻ dịu dàng nên có chút hư ảo, dưới sự mai mòn của năm tháng, gương mặt ấy đã mất đi vẻ ngây thơ, thay vào đó là mị lực của người đàn ông trưởng thành.
Trong nháy mắt, Khương Sơ suýt tin là Hứa Đình Thâm thật lòng, nhưng sau đó cô liền tỉnh táo lại, giọng nói xen lẫn chút nghẹn ngào mà cô đã kiềm chế, không khác với lúc bình thường: “Hứa Đình Thâm, anh đứng dậy đi.”
Cô tức giận ngước nhìn anh, vành mắt vẫn còn hồng.
Trong mắt Hứa Đình Thâm thoáng hiện lên tia yếu ớt, anh đứng dậy, cong môi nhàn nhạt nói: “Coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, mọi người nhìn Khương Sơ cảm động đến phát khóc này.”
Nhân viên: “…” Cậu xác thực là cô ấy không phải bị dọa hay tức giận đến phát khóc đấy chứ?
Lúc sau cùng, có mấy anh chàng còn chăm chú nhìn Khương Sơ vài lần, không khỏi đau lòng cho một cô gái đáng yêu như vậy. Ai cũng cảm thấy Hứa Đình Thâm hơi quá đáng, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt âm hiểm của anh thì bị dọa chạy mất.
Hiện tại, chương trình gần như đã hoàn thành, Khương Sơ nhìn bóng bay rơi đầy trên sàn nhà, lòng hơi tủi thân: “Hứa Đình Thâm, anh có thể đừng dùng lại cách này để đùa giỡn tôi được không?”
Hứa Đình Thâm hơi giật mình.
“Tôi sẽ tưởng là thật đấy.”
“Em có thể xem đó là thật!”
Khương Sơ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cong môi nở nụ cười khinh thường, đã nhiều năm rồi, vậy mà anh ta còn dùng thủ đoạn này để đối phó với mình.
“Chương trình đã quay xong, camera cũng đã đóng, anh không cần phải tiếp tục diễn nữa.”
Trong lòng Hứa Đình Thâm liền lóe lên một tia lửa, anh quay mặt đi, cong môi khẽ cười nhạo.
Vành mắt Khương Sơ vẫn còn hồng, cô cúi đầu nói: “Anh có biết là tại anh mà ngay cả cơ hội để thử vai diễn mà mình muốn, tôi cũng không có hay không?”
Hứa Đình Thâm nhìn cô, lông mi run rẩy.
Cô hơi khịt mũi, vẻ mặt cố giả vờ bình tĩnh, giọng nói run run nhưng vẫn lộ ra chút tâm tình mà lúc này cô không thể kiềm chế: “Có phải anh thấy mình rất lợi hại hay không, có thể tùy ý khống chế người khác?
Có thể tùy tiện trêu chọc cô, rồi lại biến tất cả thành trò cười giống như lúc xưa.
Nếu trước kia anh chưa từng qua lại với cô, thì giờ cô còn có thể chịu đựng được. Nhưng kiểu đùa giỡn ngày hôm nay, lại khiến cô không thể chấp nhận.
Khương Sơ sợ, sợ bản thân sẽ đánh mất lòng tự trọng mà mình đã vất vả duy trì từ trước.
“Anh nổi tiếng hơn tôi, kỹ năng diễn tốt hơn tôi, có diện mạo hơn, nhiều tài nguyên hơn, tôi đây cái gì cũng không bằng anh, tôi nhận thua.” “Đối thủ một mất một còn” của Hứa Đình Thâm giờ đây thẳng thắn một cách lạ thường: “Từ giờ trở đi, anh có thể nương tay, buông tha cho tôi được không?”
Ánh mắt của Hứa Đình Thâm càng tỏa ra âm hiểm, các ngón tay nắm chặt lại cho thấy bây giờ anh đang vô cùng tức giận, nhưng trên mặt lại không để lộ chút dấu vết nào, thậm chí còn nhẹ nhàng cười rộ lên. Một lúc sau anh mới ngồi thẳng người, ngón tay lạnh buốt nắm cằm Khương Sơ, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào mắt cô.
Người đàn ông như cười như không, từng chữ như phun ra từ trong kẽ răng: “Nằm mơ đi!”
Cuộc tranh chấp giữa hai người đã chấm dứt trước đôi mắt ửng hồng của Khương sơ.
*
Hứa Đình Thâm đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu mới trở lại căn phòng đầy bóng bay kia, dường như làm vậy mới có thể giảm bớt sự tức giận và phiền muộn trong anh.
Tại anh mà Khương Sơ không nhận được vai diễn mà cô mong muốn, chuyện này Hứa Đình Thâm quả thực không biết, chẳng qua là anh chỉ cố ý giả vờ bất hòa với cô, chưa từng nghĩ tới sẽ gây ra hậu quả lớn như vậy.
Anh gọi điện cho người đại diện Liên Thắng. Vì gần đây hai người đều liên hệ qua Wechat nên khi nhận được điện thoại của anh, Liên Thắng còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, giọng nói còn mang theo chút căng thẳng: “Có chuyện gì không?”
“Anh giúp em liên hệ với đạo diễn Từ Thành, nói rằng em sẽ tham gia 《Bình Thượng Tước》, nhưng mong ông ấy có thể cho Khương Sơ một cơ hội tham gia.”
Có lẽ là người ở đầu dây bên kia cho rằng mình nghe lầm, trước khi anh ta gào thét, Hứa Đình Thâm đã kịp giơ điện thoại ra xa nên lúc này mới may mắn giúp tai thoát khỏi kiếp nạn.
“Hứa Đình Thâm! Có phải não cậu vừa bị đụng hỏng rồi không? Đã tham gia loại show giải trí thấp kém xuyên lục địa này lại còn tham gia cùng với nghệ sĩ nữ, bây giờ lại định bỏ đóng phim điện ảnh để tham gia show truyền hình cơ đấy! Có phải tôi quá dung túng cậu rồi hay không? Cậu còn định hành hạ người khác như thế nào nữa?” Liên Thắng tức giận đến nỗi toàn thân phát hỏa, hận không thể chui từ trong điện thoại ra để chất vấn Hứa Đình Thâm: “Có phải cậu chê tôi sống lâu, nên muốn tôi phát bệnh tim đúng không?! Tôi khổ tám đời mới dẫn dắt phải nghệ sĩ như cậu mà!”
“Ngại quá!” Giọng Hứa Đình Thâm thản nhiên: “Não của em có vấn đề cũng không phải lần đầu anh biết, nếu không thì sao ngày xưa em lại theo người đại diện như anh chứ!”
Liên Thắng: “…”
Sau một hồi im lặng, người ở đầu dây bên kia lại càng tức giận: “Hứa Đình Thâm, có phải cậu muốn ăn đòn hay không?”
Mặc dù mọi ngày Hứa Đình Thâm đều không đứng đắn, nhưng mỗi việc làm đều rất có chừng mực, nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy anh cũng chẳng thu được danh tiếng như bây giờ, không biết Liên Thắng nghĩ gì, đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Là vì Khương Sơ đúng không? Cậu không biết là ngựa tốt không ăn cỏ cũ à?”
Tựa như Hứa Đình Thâm vừa nghe được chuyện gì thú vị, anh dựa người về sau, vắt chéo chân cười khẽ: “Tiếc là, em lại chẳng phải ngựa tốt!”
Nên chỉ thích ăn cỏ cũ!