Đọc truyện Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào – Chương 10: Dựng ngón giữa
Từ lúc Hứa Đình Thâm mới ra mắt đã báo cáo toàn bộ chuyện tình cảm của mình cho người đại diện, để tránh sau này nếu bị lộ thì studio có thể kịp thời xử lý, vậy nên đối với chuyện tình cảm giữa Hứa Đình Thâm và Khương Sơ, tuy Liên Thắng không hiểu rõ cặn kẽ nhưng vẫn biết chút ít.
Khi đó, Liên Thắng không hề ý kiến gì về chuyện này, nhưng lúc này lại không chịu đựng được: “Cậu đột nhiên phát bệnh thần kinh à? Thật sự cho rằng mình là minh tinh hạng nhất, có rating cao sao? Cậu khó khăn lắm mới nhận được cơ hội này nên đừng tự tìm đường chết. Khương Sơ có gì đáng để cậu vứt bỏ cơ hội quý giá như vậy? Vì tình yêu sao? Nếu cậu cứ yêu như vậy thì tôi dám chắc sau này cậu sẽ không còn lối thoát nữa. Hứa Đình Thâm, tôi không ngăn cản cậu tự tìm đường chết, nhưng đừng để nỗ lực của tôi đều đổ sông đổ bể!”
Thật ra tài nguyên của 《Bình Thượng Tước》 cũng không tệ, không biết bao nhiêu nghệ sĩ đều mơ ước được tham gia. Chưa kể đến ekip là chế tác lớn, kỹ xảo của tất cả diễn viên là online, mà ngay cả vai phụ cũng đều là những người dày dặn kinh nghiệm. Không những bộ phim sẽ hot, mà ngay cả rating và doanh thu cũng đều được đảm bảo tuyệt đối. Cho dù chỉ diễn vai phụ cũng có rất nhiều cơ hội để tích lũy kinh nghiệm.
Nhưng đối với Hứa Đình Thâm, được tham gia diễn phim điện ảnh là một cơ hội khó có được, hơn nữa, không ai hiểu rõ điều này bằng Liên Thắng, bản thân Hứa Đình Thâm cũng muốn diễn phim điện ảnh, dù sao thì đây cũng là mơ ước hàng đầu của rất nhiều diễn viên.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Câu cuối mới là lời thật lòng của anh chứ gì.”
Tình cảm giữa hai người rất bền chặt, từ trước đến nay Liên Thắng vẫn luôn ăn ngay nói thẳng, bây giờ lại bị anh vạch trần nên bỗng hơi chột dạ.
Nhưng Hứa Đình Thâm lại không hề tức giận như anh ta tưởng, trong mắt ngay cả chút gợn sóng cũng không có, ung dung nói: “Vậy mới nói… Anh là cẩu độc thân”
Liên Thắng: “???”
Đang nói chuyện nghiêm túc, sao lại đả kích người khác thế này!
Liên Thắng nhíu mày: “Nói như kiểu cậu không giống cẩu độc thân vậy!”
“Sắp không phải rồi!” Hứa Đình Thâm dựa lên sofa: “Hơn nữa, nguyên nhân độc thân của em và anh khác nhau về bản chất.”
Liên Thắng: “…”
Haha, không thoát khỏi ngày này mà!
Anh ta vừa định cúp máy thì Hứa Đình Thâm đột nhiên nghiêm túc nói: “Nhớ nói với đạo diễn Từ Thành đấy!”
Thật ra Hứa Đình Thâm có thể tự mình làm chuyện này, nhưng anh vẫn nhờ Liên Thành là bởi tôn trọng chức danh người đại diện của anh ta.
Liên Thắng cũng hiểu điều này, anh ta thầm mắng Hứa Đình Thâm vạn lần: “Lần sau lại định nhờ tôi tìm tài nguyên cho Khương Sơ chứ gì? Nếu không thì để một mình tôi dẫn dắt cả hai nghệ sĩ các người luôn cho rồi!”
Các ngón tay thon dài đẹp đẽ của Hứa Đình Thâm khẽ gõ trên đùi, tao nhã tựa như đang chơi đàn dương cầm, gương mặt anh tỏ ra vẻ hứng thú: “Đề nghị này của anh không tệ đấy!”
“Cút!”
Liên Thắng vội vàng cúp máy, nói chuyện với Hứa Đình Thâm nữa chắc tổn thọ mất!
Nhớ lại lúc trước nói chuyện với Nguyễn Sơ Tinh, đối phương từng nói nghệ sĩ trong giới giải trí đều không chịu an phận, rõ ràng là nhân vật của công chúng nhưng lại không hề chú trọng hình tượng, bị phóng viên săn tin đều đần độn lọt lưới, không cho làm nóng couple thì nhất định phải làm, người đại diện nói gì cũng không nghe, lúc nào cũng làm ngược lại.
Lúc đó Liên Thắng rất kiêu ngạo, bèn khoe với Nguyễn Sơ Tinh rằng Hứa Đình Thâm xuất sắc như thế nào, khiến anh ta bớt lo ra sao, đến tận khi Nguyễn Sơ Tinh muốn thọc gậy bánh xe thì anh ta mới ngừng lại. Bây giờ thì… để anh ta đập đầu vào tường chết đi cho rồi!
Hứa Đình Thâm tắt điện thoại, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên, tự cười nhạo bản thân. Hứa Đình Thâm anh từ bao giờ lại trở thành nam phụ vô danh, trao đi tất cả mà không mong nhận lại trong phim tình cảm ngày xưa rồi! Chuyện này cũng chẳng phù hợp với tác phong của anh, không mong được báo đáp thì cũng hơi cạn lời…
Hứa Đình Thâm ra khỏi phòng, Khương Sơ đang thu dọn đồ đạc ngoài phòng khách, Hứa Đình Thâm yên lặng dựa lên cửa nhìn cô, ánh mắt ảm đạm không rõ.
Khương Sơ cố gắng không để ý đến ánh mắt kia, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của đối phương như sắp đục lỗ trên người mình, cô ngước mắt lườm anh, khóe miệng Hứa Đình Thâm cong lên, anh bước đến trước mặt Khương Sơ, dựa người lên bàn: “Không phải em nói không nhận được vai diễn sao?”
Khương Sơ vẫn ngước nhìn anh.
“Em cũng biết rõ tôi là tài nguyên của ngành giải trí. Anh hơi nghiêng người: “Không thì như vậy đi.”
Anh lại nghiêng thêm một chút, chỉ lên mặt mình: “Hôn một cái, anh đây sẽ liên hệ với đạo diễn Từ Thành giúp em, thế nào?
Mặt Khương Sơ hết đỏ lại trắng, cô vốn tưởng lúc không có camera thì Hứa Đình Thâm sẽ bớt lại, không ngờ anh lại càng giở trò lưu manh: “Hứa Đình Thâm, tôi đã nói…”
“Em nói gì?” Bàn tay mát lạnh của Hứa Đình Thâm khẽ xoa cổ cô, anh hạ mắt, nhẹ giọng đưa ra một phương án khác: “Không thì bị phong sát [1] vậy, chắc sẽ thú vị hơn đấy.”
[1] Phong sát: không được đóng phim, tham gia chương trình, hoạt động…vì không nhận được tài nguyên.
Khương Sơ không nhịn được nữa, bèn đá mạnh lên chân Hứa Đình Thâm, anh hít vào một hơi, đau đến mức phải khom người: “Thế mà em lại ra tay thật!”
“Ngại quá, tôi dùng chân!” Khương Sơ bình tĩnh nói sự thật.
“…” Giọng nói hơi khàn pha chút ý cười của Hứa Đình Thâm lọt vào tai cô: “Lúc trước còn cầu xin tôi, vậy mà lại trở mặt rồi à?”
Khương Sơ không để ý đến anh nữa.
“Ai da, em ra tay mạnh thế!” Nét tươi cười của Hứa Đình Thâm biến mất, dáng vẻ đáng thương cúi người ôm chân, như thể bị thương rất nghiêm trọng: “Chân của tôi cũng mua bảo hiểm đấy, Khương Sơ, em định bồi thường thế nào đây?”
Kỹ thuật lừa người của anh rất cao siêu, Khương Sơ đã bị anh lừa nhiều lần mà vẫn mắc bẫy như cũ, sự tức giận trên mặt cô đã phai đi, trong mắt mang theo vài tia lo lắng, lén nhìn đùi anh rồi rời đi: “Tôi thấy chắc không nghiêm trọng đâu.”
“Nghiêm trọng lắm đấy, không tin thì em ra mà xem!” Hứa Đình Thâm duỗi chân: “Thâm tím rồi!”
Khương Sơ liếc nhìn, Hứa Đình Thâm đang mặc quần jean xanh nhạt, muốn xem có bị đọng máu hay không chỉ còn cách phải cởi quần ra, thế mà anh lại nói dối trắng trợn là chân bị thâm tím rồi, lúc này Khương Sơ mới nhận ra là Hứa Đình Thâm lại trêu mình, liền đá anh một phát còn mạnh hơn trước.
Khốn kiếp!
Hôm sau, trong lúc tất cả thu dọn hành lý trở về, Hứa Đình Thâm đã đứng đắn hơn, Khương Sơ cảm thấy rằng nhất định cú đá hôm qua đã phát huy tác dụng, bỗng lại nhớ đến cảnh người ta đánh nhau. Cô kéo vali đi ra cửa, đột nhiên quay đầu lại, dựng ngón giữa với anh.
“…”
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lại, Khương Sơ cảm thấy bản thân rất oai phong, ngay cả Hứa Đình Thâm cũng bị mình dọa đến không nói nên lời. Nhưng trong mắt mọi người thì đều thấy một cô gái rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn lại dựng thẳng ngón giữa lên, hai bên má nhuộm vẻ hồng hồng, khiến người khác nhìn đều muốn cắn một miếng.
Thế này thì ai mà chịu đựng được?
Hứa Đình Thâm cũng thật sự cạn lời, sao cô gái của anh lại học thói xấu thế này!
Anh hơi nhếch môi, nghĩ lại hàm ý dựng ngón tay giữa của cô, chẳng những không sợ hãi mà còn có chút mong đợi.
Fuck you?… Anh quả thật đã xem thường Khương Sơ rồi!