Sự ân sủng của hoàng đế

Chương 18 phần 2


Bạn đang đọc Sự ân sủng của hoàng đế – Chương 18 phần 2

Nếu hắn ta thật sự dám làm gì, anh lại thả hắn đi dễ dàng như vậy sao? Quan Sơn Nguyệt nhìn cô không nói, vấn đề này thực không đáng làm lãng phí thời gian thảo luận của họ, cho dù thời gian có quay trở lại, anh sẽ vẫn dùng phương pháp xử lí như cũ.
“Nè…”
“Cái loại háo sắc đó không đáng phí thời gian để thảo luận.” Anh vuốt sợi tóc bết dính mồ hôi trên trán cô, ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng mê hoặc.
“Không chỉ anh ta, đối với sinh viên, bạn bè và cả đồng nghiệp của em anh cũng đều nhìn họ với vẻ mặt dữ dằn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.”
“Đâu có!” Anh không thừa nhận, đưa ra bằng chứng chứng minh: “Anh chỉ giúp em dạy dỗ tụi nhỏ, còn có Tâm Bình, Phách Nhi không phải cũng đối xử rất khách sáo sao?” Tâm Bình và Phách Nhi là bạn thân của Phật Nhi, đúng thật không sai.
“Các bạn ấy đều là con gái.”
“A, anh đối xử tốt với phái nữ, em ghen!” Anh giễu cợt cô.
“Không phải!” Cô trừng mắt với anh một cái, cáu bẳn nói: “Ý của em là, anh chỉ đối xử khách sáo đối với bạn em khi người ta là nữ, ấy là khi các bạn ấy không chiếm dụng em quá lâu, anh mới đối xử khách sáo với người ta. Giống như lần trước chị bên phòng Kế toán mới nói với em vài câu nhiều hơn một chút, anh đã làm nhìn người ta sắc lẻm, hại em sau đó gặp chị ấy đều ngại ngùng, chẳng phải là em đã nói với anh chị ấy đối xử rất tốt với em, rất quan tâm, săn sóc…”
“Quan tâm săn sóc nên muốn giới thiệu em với anh trai cô ta sao?” Anh hừ mũi nói, ánh mắt tràn đầy uy hiếp nhìn trừng trừng cô đang chột dạ.
“A… anh đã biết rồi.” Làm sao anh lại không biết chứ? Những chuyện này cô vốn không dám “báo cáo” với anh, dù có tin tưởng cô nàng đó cũng không ngốc nghếch mà nói với anh.

“Hừ, em tưởng em không nói, thì cái gì anh cũng không biết sao? Rõ ràng cô ta biết em là vị hôn thê của anh, còn dám vọng tưởng muốn em làm chị dâu của cô ta hử? Cô ta coi anh là người chết chắc? Nếu cô ta đã không coi anh ra gì thì hà cớ gì anh phải đối xử khách sáo với cô ta chứ.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cắn một miếng, cô đau đến nỗi cau mày lại, nhưng lại nhát gan đến nỗi không dám kêu đau.
“Anh nói cho em biết, chỉ cần là điều anh muốn biết thì cho dù em không nói, cũng có người tìm ra cho anh. Anh nói như thế, em đã hiểu chưa? Đây cũng là cảnh cáo em đừng nghĩ đến việc làm xằng bậy sau lưng anh, nếu anh mà biết được em không ngoan, đến lúc ấy thì hừ hừ!”
Trời ơi, lời cảnh cáo thật đáng sợ, không thẹn là đại gian thương.
Nhưng lời của anh thật chói tai, khiến cô rất rất không vui, “Cái gì gọi là làm chuyện xằng bậy? Anh coi em là loại gì? Là Carmen[4] sao, anh thật đáng giận! Em…” Cơn phẫn nộ của cô lập tức bị miệng anh bịt chặt.
[4] Carmen là tác phẩm văn học hiện thực của nhà văn PhápMérimée, tác phẩm này còn được dựng thành vở opera cùng tên. Kể về Carmen một phụ nữ  Gypsy xinh đẹp với tính khí bốc lửa, tự do trong tình yêu cô đã quyến rũ hạ sĩ Don José, một người lính chưa có nhiều kinh nghiệm. Quan hệ của họ khiến anh ta chối bỏ người yêu cũ của mình, chống lại chỉ huy, và gia nhập một nhóm buôn lậu. Vì sự ghen tuông khi cô bỏ mình để quay sang đấu sĩ đấu bò Escamillo anh ta đã giết Carmen.
Quan Sơn Nguyệt xoay người hôn cô say đắm, qua một lúc lâu khi đã thỏa mãn anh mới rời đôi môi đỏ mọng như cánh hoa ấy, anh thì thầm bên tai cô: “Em là dâm phụ…” Trước khi mặt cô biến sắc anh đã nói tiếp: “Là dâm phụ riêng mình anh độc chiếm, lúc ở trên giường cùng anh, em càng lúc càng nhiệt tình phóng đãng, biểu hiện của em cho thấy năng lực của anh ngày càng cao siêu, lại càng thỏa mãn được sự tôn nghiêm của đàn ông trong anh.”
“Anh… heo háo sắc, đầu óc toàn tạp chất màu vàng, ai hỏi anh cái đó chứ? Còn nói người khác háo sắc, cũng không nghĩ nên xem lại đức hạnh của mình.” Cô bất mãn hé miệng kêu lên: “Rốt cuộc anh có tin tưởng em không?”
“Ngốc quá, còn phải hỏi nữa sao? Chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu ngày rồi, anh còn không hiểu em sao? Đối với em, trước nay anh chưa từng nghi ngờ. Anh chỉ không tin vào mấy con sói với bộ mặt chảy rãi ròng ròng, bọn họ dám thèm nhỏ rãi đối với vị hôn thê của Quan Sơn Nguyệt này, anh không ra tay trừng trị bọn họ đã là nhẫn nhịn lắm rồi, cớ sao còn phải làm ra vẻ hòa nhã với bọn họ chứ?” Những lời anh nói hợp tình hợp lí, tuyệt nhiên không cảm thấy mình sai chỗ nào cả.
“Nhảm nhí, đều là anh viện cớ cả, anh vốn không muốn để em ra ngoài, mới không cho đàn ông con trai quanh quẩn tiếp xúc với em, nếu không thì là…” Cô nhìn anh một cái, lại nói tiếp: “Anh mắc bệnh hoang tưởng, nên mới suốt ngày tưởng tượng rằng người khác muốn cướp vợ của mình.” Cô không nhận thấy mình quyến rũ đến thế nào, có thể trở thành mục tiêu của những người khác phái.

“Em… thôi bỏ đi, tùy em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Anh cuối cùng cũng không thừa nhận nguyên nhân chính là: Anh ghen! Có lúc anh cảm thấy cô vợ chưa cưới chậm chạp này thật khiến anh có nỗi khổ mà không thốt nên lời.
Tôn Phật Nhi cũng không chú ý nữa, lim dim mắt giống như chú mèo nhỏ ăn no, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của chủ nhân, ngáp một cái, hưởng thụ sự âu yếm dịu dàng của anh.
Quan Sơn Nguyệt dịu dàng vuốt vuốt mái tóc hơi rối của cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng rất nhẹ nhàng dường như sợ sẽ làm cô hoảng sợ: “Sau khi về Đài Loan, chúng ta nên về căn nhà lớn, tuần sau Trúc Nguyệt kết hôn rồi.”
Trúc Nguyệt? Tôn Phật Nhi nhanh chóng nhớ đến cô bạn mới sắp kết hôn, cô lập tức nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, hoảng loạn ôm đầu nói: “A, tiêu rồi! Kết hôn nhất định sẽ rất bận rộn, chúng ta chẳng những không giúp đỡ được cái gì rồi lại còn đi đến nơi xa như vậy du lịch, thật không có gì để nói nữa, Trúc Nguyệt nhất định sẽ rất giận.” Tôn Phật Nhi càng nghĩ càng sợ hãi, tay chân cuống hết cả lên.
Quan Trúc Nguyệt là một cô em gái dịu dàng hiền thục, mặc dù là con nhà trâm anh thế phiệt nhưng không có một chút kiêu ngạo nào, mới gặp Tôn Phật Nhi mà như đã quen thân từ lâu, hai người quả thực mà nói chuyện với nhau thì mãi cũng không hết đề tài, Quan Sơn Nguyệt cố tình nói nơi làm việc của hai người họ gần nhà anh, đã mấy lần cự tuyệt khi Trúc Nguyệt đề nghị họ dọn về nhà lớn ở.
“Đừng căng thẳng, hôn lễ hoàn toàn giao cho nhân viên chuyên trách tổ chức rồi, ngay cả Trúc Nguyệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ mặc váy cưới thôi. Hơn nữa trước đó thì em cũng đã tiêu tốn khá nhiều thời gian và thể lực để đi cùng nó tới các cửa hàng shopping, thế là đủ rồi, anh chỉ không nỡ để em tiếp tục làm nô dịch cho nó tàn phá thôi, thế nên mới muốn đưa em đi chơi để giải khuây. Huống hồ…” Anh xoay người đặt cô xuống dưới, cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại ngát hương của cô, cắn nhẹ, khiến cô cảm thấy hơi đau lại ngưa ngứa, sau đó mới thấp giọng nói: “Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Có điều em có thể yên tâm, là con gái độc nhất Trúc Nguyệt vốn rất cô đơn, lại có địa vị và giàu có hơn người nên Trúc Nguyệt rất khó có được một người bạn thuần chân đơn giản không vụ lợi, đến giờ có em, cô chị dâu tuổi tác cũng tương đồng, xinh đẹp quyến rũ lại hiểu biết nhiều về nghệ thuật bầu bạn, nó vui mừng còn không kịp ấy chứ, sao lại có thể vì chuyện cỏn con này mà trách em chứ!” Anh thì thầm bên tai cô mãi không dứt.
Trong quan hệ nam nữ, lời lẽ ngọt ngào luôn là yếu tố quan trọng. Nhưng làm thế nào để những lời tình tứ âu yếm trở nên ngọt ngào lại không giả dối thì lại là cả một nghệ thuật.
Từ sau khi yêu Phật Nhi, Quan Sơn Nguyệt đã thay đổi từng ngày, những lời ngọt ngào giống như không cần  gượng ép, mỗi ngày đều có thể thì thầm bên tai cô không dứt.

  Những lời đường mật trong tình yêu đều là những lời ủy mị vô nghĩa đến buồn nôn, nhưng khi chìm đắm trong bể tình thì lại như rót vào tai, cho dù người đó có trái tim cứng rắn như sứt thép cũng sẽ trở nên dịu dàng mềm mại như nước, một chút cảm giác buồn nôn cũng không có.
Tiến sĩ Tôn, Tôn Phật Nhi tiểu thư cũng không là ngoại lệ, khuôn mặt cô mỉm cười, nhưng lí trí lại mách bảo cô phải nghi ngờ: “Thật chứ? Nhưng thế nào em vẫn cảm giác rằng anh ghen tỵ khi thấy tình cảm giữa em và Trúc Nguyệt quá tốt, luôn đặt anh qua một bên vậy?”
“Anh là chống của em, vốn đã có quyền độc chiếm em rồi, anh chỉ không muốn em tiêu tốn thời gian vì người khác thôi, sao chứ, em cắn anh!” Anh khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ rất đường hoàng hợp tình hợp lí.
Anh bộc lộ dục vọng muốn chiếm hữu mãnh liệt với Phật Nhi một cách dạn dĩ, cô là của anh, anh không thích chia sẻ với người khác, cho dù người đó có là em gái của mình đi chăng nữa.
“Trúc Nguyệt là em gái duy nhất của anh mà, anh tính toán như vậy thì là anh cả cái nỗi gì!” Tôn Phật Nhi chau đôi mày thanh tú, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
“Em gái cũng không được!” Quan Sơn Nguyệt hạ thân hình rắn chắc xuống, ngang ngược đè lên cô, cúi xuống khuôn mặt cô, hơi thở nóng bỏng phảng phất quanh đôi môi cô. “Em hơi ồn ào đó, nếu em sợ dư thời gian quá, chúng ta có thể làm việc khác.”
“Việc khác ư?” Giọng nói tràn đầy quyến rũ rót vào tai cô, mê hoặc khiến cô hoảng hốt.
“Đúng vậy, ví dụ như việc này!” Phần dưới của anh mãnh liệt tấn công lấp đầy cô, khiến cô thở dốc. Hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng vào anh, rên lên một tiếng, một lần nữa khí nóng của cuộc hỏa chiến lại lan tràn…
Quan Sơn Nguyệt kien quyết không dọn về nhà, còn một nguyên nhân nữa mà Tôn Phật Nhi không biết. Anh luôn nhớ rằng anh em nhà họ Tống lần đầu tiên trông thất Phật Nhi, ánh mắt họ phát ra thần thái, loại ánh mắt đó anh vừa nhìn đã biết. Bởi anh cũng có cùng phản ứng như họ. Trước khi anh giữ chặt được cô, anh sẽ không mạ hiểm tiết lộ hành tung của cô, vì thế anh đã phái người âm thầm gây trở ngại việc người nhà họ Tống truy tìm tung tích Tôn Phật Nhi, Phật Nhi không biết rằng cô có thể sông yên bình ung dung kỳ thực là kết quả của cuộc đấu trí vô cùng dữ dội của nhân lực hai nhà.
Một khi đã như thế thì bây giờ tại sao Quan Sơn Nguyệt vốn âm thầm gây trở ngại cho người nhà họ Tống điều tra, lại muốn đưa cô dọn về nhà họ Quan? Ha ha! Đương nhiên là vì anh đã giữ chắc Tôn Phật Nhi, vợ của anh nhất định chạy cũng không thoát, và cũng sẽ không chạy trốn.
Tôn Phật Nhi gõ lên cánh cửa phòng nghỉ của cô dâu, nhìn vào bên trong cảnh huốn mọi người bận tối mặt tối mày, khuôn mặt ngoài vẻ hưng phấn ra còn có một chút lo lắng. “Vẫn chưa chuẩn bị xong ư? Sắp đến giờ rồi đó!”

“Xong rồi, xong rồi!” Chuyên viên trang điểm trang điểm lớp cuối cùng trên khuôn mặt Quan Trúc Nguyệt, sau khi thoa lớp son hồng trên môi cô dâu, vội vội vàng vàng thu dọn chai chai lọ lọ bừa bãi tren bàn, rồi kéo hai trợ lý của mình ra ngoài, trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Quan Trúc Nguyệt và Tôn Phật Nhi.
“Ôi, chị Phật Nhi, làm thế nào đây? Em căng thẳng quá!” Quan Trúc Nguyệt mặc váy co dâu trang điểm tuyệt đẹp, nắm chặt lấy tay chị dâu tương lai vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu, cảm xúc lo lắng bất an đã lên tới cự điểm.
“Không sao đâu, em đừng căng thẳng. Hãy nghĩ đến đứa con trong bụng mình, em sẽ cảm thấy mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều.”
“Con em…” Cái gọi là làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Quan Trúc Nguyệt dịu dàng xoa bụng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc ấm áp, dung nhan xinh đẹp yêu kiều bất giác phát ra hòa quang sáng chói lay động lòng người, quả nhiên là không còn cảm thấy hoảng loạn nữa.
Ở bên ngoài tiếng nhạc du dương đã vang lên, hai người nhìn nhau cười.
“Nào, đến giờ rồi, chúng ta nên bước ra ngoài thôi.” Cô đỡ Trúc Nguyệt đứng dậy.
“Chị Phật Nhi!” Hai người bước ra đến cửa, Quan Trúc Nguyệt dừng lại một chút, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Phật Nhi long lanh, cảm động dâng trào. “Cám ơn chị…” Hôn lễ chờ đợi từ lâu sắp bắt đầu, cô có thể trở thành vợ của Chấn Cương như mong ước, đối với sự chủ động giải trừ hôn ước của Phật Nhi, ánh mắt cô càng phát ra sự cảm ơn lẫn xúc động.
Hiểu ý của Trúc Nguyệt, Tôn Phật Nhi lắc đầu. “Không, đã là của em thì ai cũng không thể tranh giành, hôn lễ này là do tình yêu và sự kiên trì của các em, không can hệ gì đến chị.” Cho dù lúc đó không giải trừ hôn ước, cô vẫn tin rằng hôn lễ này sẽ sớm được cử hành, vì thế cô không thấy rằng mình có công lao gì đáng kể cả. “Ngàn vạn lần em không được nói cảm ơn chị nữa, chẳng may bị ông anh độc tài của em nghe thấy, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Tôn Phật Nhi không biết đến “gene ghen tuông nhà họ Quan” , anh em họ đều là “cao thủ” ghen.
Quan Trúc Nguyệt vốn cũng rất sợ Tống Chấn Cương nhìn những người con gái khác, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp đa tài đa nghệ như Tôn Phật Nhi, vì thế đối với những hành vi của anh trai mình cô rất tán thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.