Bạn đang đọc Sự ân sủng của hoàng đế – Chương 17 phần 1
Chương 9
Tôn Phật Nhi cúi đầu chỉnh lại cúc áo.
“Xong chưa? Anh…” Ánh nhìn của Quan Sơn Nguyệt vừa thoáng nhìn cô trong một khắc đã bị giữ lại, cả cử động cũng không, không thể di chuyển đi nơi khác. Bất giác anh đã nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng ngủ, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan thai, giống như con báo đen trên thảo nguyên tiến đến đứng trước cô.
“Sao vậy anh, em mặc như thế này rất kỳ quái à?” Ánh mắt kỳ lạ khó hiểu của anh khiến cô hoang mang. Tôn Phật Nhi nhìn chiếc áo mỏng tuyệt đẹp mình đang mặc.
Cô mặc một chiếc váy voan trắng như tuyết, chất vải màu xám bạc ôm trọn lấy những đường cong mỹ lệ của cô, tay áo rộng xẻ dần xuống đến khuỷu tay, mỗi khi cử động cánh tay mịn màng như ngọc lộ ra, chiếc váy xòe như cánh sen rũ xuống cách đầu gối 10 cm, chỉ cần eo lắc nhẹ là những đường cong tuyệt mỹ phô bày ra, đôi chân dài mê hoặc cũng đủ khiến cho người khác nước rãi chảy ròng ròng, dưới cổ áo hình chữ V là xương quai xanh và khuôn ngực phập phồng với làn da trắng như tuyết.
Ôi, anh hối hận rồi, anh vốn không nghĩ tới việc cùng người chia sẻ giai nhân tuyệt sắc mà mình độc chiếm, cho dù người khác chỉ có thể nhìn, anh cũng vạn phần không muốn.
“Kỳ quái thì không. Nhưng… Phật Nhi, chúng ta đừng ra ngoài nữa, được không?”
“Tại sao? Không phải là anh đã hẹn ăn cơm với bạn rồi sao? Tuy là bạn thân, nhưng lỗi hẹn không một lý do như thế chẳng phải là không tốt ư!” Liếc nhìn anh một cái, cô liền ngắm mình lại trong gương, sờ lên cổ và ngực, xem lại xem có chút gì kỳ quái không.
Quan Sơn Nguyệt lấy ra một chiếc hộp màu hồng từ túi áo, cầm lên một chuỗi ngọc trai màu xanh ánh bạc, nhẹ nhàng đeo cho cô.
Chuỗi ngọc trai màu xanh ánh bạc bí ẩn, mỗi một hạt đều có kích cỡ bằng đầu ngón tay, đeo trên chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của cô, càng tôn thêm khí chất trong sáng thoát tục của cô.
“Anh mặc kệ, anh không cho em đi!” Một lát sau, anh mới hoàn hồn, vội ôm lấy cô, ôm thật chặt, giống như một cậu nhóc bướng bỉnh.
“Sơn Nguyệt, rốt cuộc anh làm sao thế?” Sao đột nhiên anh lại bướng bỉnh thế chứ? Tôn Phật Nhi bắt đầu cảm thấy rối rắm kỳ lạ.
“Anh biết là mình nên giới thiệu em với bạn bè, nhưng…” Vẻ mặt anh có chút đắc ý, kiêu ngạo, không đành lòng và cả vẻ ngạo nghễ. “Em là của anh, vẻ đẹp của em cũng thuộc về anh, anh không muốn người khác nhìn em. Cứ nghĩ đến bộ dạng của lũ ruồi nhặng nhìn em nước rãi chảy ròng ròng là anh không chịu nổi.”
“Anh phát điên sao? Ai mà rảnh rỗi nhìn chằm chằm em chứ? Chúng ta đến nhà hàng cơ mà, nơi ấy rất nhiều người. Họ đều muốn ăn uống cho no nê, ai dư hơi nhìn em làm gì? Có nhìn em ăn cũng chẳng no, anh nghĩ nhiều quá đấy.” Cô vỗ vỗ hai má anh an ủi.
“Em không hiểu gì cả, vẻ đẹp của em đến hoa còn phải nhường, đáng yêu hơn vạn phần, nhất định hấp dẫn lũ ong bướm đến vây quanh.”
“Nhìn thì nhìn, vả lại em còn có anh ở bên, người ta cũng chỉ dám nhìn, ai dám có tư tưởng không an phận nào?” Về điểm này cô hoàn toàn yên tâm, nhìn xem với bộ dạng ngang ngược độc tài của mình, trừ những kẻ không có não còn lại ai dám trêu chọc anh chứ. “Hơn nữa, em không thể vì sợ bị người ta nhìn mà không ra khỏi cửa đâu!” Tức cười quá, cô là giảng viên mà! Giảng viên mà có thể sợ bị người khác nhìn à?
Những điều này anh đều biết, nhưng là anh thẹn quá hóa… trừng mắt.
“Đều là lỗi của em. Là em hại anh bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành người chẳng biết lý lẽ.”
“Nhảm nhí! Anh muốn gán tội cho người khác tìm đại lý do sao?” Rõ ràng là bản thân mình ngang ngược thành tính rồi lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm.
“Nhưng…”
Dáng vẻ chau mày của anh khiến Tôn Phật Nhi nhìn mà cảm thấy có chút đau lòng. Cũng không biết tại sao lại như thế chỉ biết là cô không thích nhìn thấy dáng vẻ không vui của anh.
Cô đành thở dài, bước dến trước mặt anh, ôm lấy anh, hai cánh tay ôm eo anh, “Đừng nói nhưng nữa, không phải là anh đã nói em là của anh sao? Nếu em đã là người của anh, người khác có thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn một cái mà thôi, hơn nữa em lại không để ý đến họ, anh đừng quá lo lắng, được không?”
Cuối cùng, Quan Sơn Nguyệt đành thuận theo ý của cô, dù sao anh rất tự tin vào bản thân mình.
Ngày 21 sau khi tan sở, Quan Sơn Nguyệt cùng Tôn Phật Nhi đáp máy bay tới Hồng Kông, nơi được mệnh danh là “viên ngọc của phương Đông”. Vừa đến Hồng Kông hai người liền tới khách sạn Peninsula, họ bắt đầu “chuyến du lịch Hương Cảng ba ngày” lên rừng xuống biển, vui chơi thỏa thích.
Ngày thứ ba, cũng là ngày triển lãm khai mạc, hội trường chật ních khách mời, nhưng nhân sĩ, người nổi tiếng, quý phu nhân, thiên kim tiểu thư từ khắp nơi trên thế giới đến thăm quan. Ban tổ chức còn chuẩn bị đồ uống, đồ ăn nhẹ trong đại sảnh, cùng những người phục vụ ăn vận sang trọng sẵn sàng phục vụ khách.
Tôn Phật Nhi với chiếc váy dài qua sự kiểm duyệt của Quan Sơn Nguyệt cuối cùng đã có thể bước vào phòng triển lãm mà mình mong chờ bấy lâu, phấn khích ngắm nhìn những cổ vật từ thời xa xưa, nếu bàn tay nhỏ nhắn không bị Quan Sơn Nguyệt nắm chặt, thì Quan Sơn Nguyệt đang đáp lại những lời chào hỏi từ bốn phương tám hướng, đã bị ném qua một bên từ sớm rồi.
Tuy đối với thái độ “vong ngã” của cô anh không có ý kiến gì nhưng nghĩ tới việc đến đêm có thể hưởng thụ những kich thích nóng bỏng, anh không nhịn được nhếch môi lên đắc ý, tận đáy lòng cũng không có một câu oán hận.
Kỳ thực mấy ngày nay đều như thế, ban ngày là thời gian hưởng thụ của Tôn Phật Nhi, Quan Sơn Nguyệt đưa cô đi thăm thú khắp các danh lam thắng cảnh của Hồng Kông, khiến cô được mở rộng tầm mắt, ăn các món trứ danh ở đây, đặc biệt là những món điểm tâm tinh tế đẹp mắt, quả thực cô đã coi chúng là bữa ăn chính.
Đến đêm, anh nhiệt tình dẫn dắt Tôn Phật Nhi khám phá bí mật cơ thể, cùng nhau hân hưởng niềm vui, đêm nào cũng như vậy, thế nên anh nhìn quầng thâm trên mắt Tôn Phật Nhi mà không khỏi đau lòng.
Tôn Phật Nhi tham lam nhìn chằm chằm những tác phẩm nghệ thuật trước mắt, hồn nhiên thưởng thức bất kể thời gian đã quá trưa rồi. Phải tới khi Quan Sơn Nguyệt nhắc nhở mình nên tới phòng triển lãm ở tầng cao nhất ăn trưa đã rồi sau đó tiếp tục xem, cô mới luyến tiếc rời đi.
Quan Sơn Nguyệt rũ khăn ăn, đưa tay nâng cằm Tôn Phật Nhi lên, nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm dưới mắt cô, có chút không nỡ nói: “Đều là tại anh không tốt, làm cho em mệt lại gầy thêm.”
Cô dừng động tác xắt miếng thịt bò, ngẩng đầu chun mũi với anh. “Anh lừa người ta, có phải muốn ép em ăn nhiều một chút nên mới dùng chiêu này phải không? Xưa rồi diễm, em sẽ không nhẹ dạ mà mắc mưu đâu!”
Gầy á? Sao có thể chứ, mấy ngày nay quả thực cô đã đem rất nhiều các món điểm tâm hàm lượng calorie cao làm món ăn chính, một ngày ăn tới ít nhất năm bữa, không béo thì thật buồn cười, còn có thể gầy sao?
“Nói như thế, anh cũng không áy náy nữa.” Quan Sơn Nguyệ thu tay lại, ánh mắt bí ẩn nhìn cô, vẫy phục vụ mang hóa đơn tới.
Tôn Phật Nhi đặt buông chiếc khăn ăn lau miệng xuống, cầm cốc nước uống một ngụm, đợi phục vụ đi khỏi cô mới hiểu kỳ hỏi: “Anh có gì áy náy sao? Rốt cuộc anh nói tới cái gì thế, sao em nghe mà chẳng hiểu gì cả?”
“Anh nói là…” Anh cúi đầu ghé sát tai cô, phát ra một luồng không khí nóng bỏng và ướt át. “Anh vốn sợ mỗi tối chúng ta nhiệt tình thái quá làm em mệt, em đã cho rằng không ảnh hưởng, vậy anh sẽ không khách sáo nữa, đêm nay…”
Một luồng điên chạy qua sống lưng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Phật Nhi thoáng chốc đỏ hồng lên giống như vừa thưởng thức rượu ngon, đỏ bừng bừng.
Cô vội che miệng anh, cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến cuộc đối thoại của hai người mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thoáng nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của anh, nhịn không được liếc anh một cái sắc lẻm, nũng nịu nói: “Háo sắc, anh nói linh tinh cái gì đấy! Buổi tối… anh còn dám chạm vào em, xem em không cắt hết bộ móng lang sói của anh mới lạ đấy!”
“A, tàn nhẫn vậy!” Quan Sơn Nguyệt cong môi lên thành mộ nụ cười buồn bã nói: “Em đã vô tình như thế, cái đó cũng đành tùy em vậy.”
“Tùy em? Anh… tối nay thật sự không chạm vào em?” Tôn Phật Nhi nghi hoặc hỏi. Anh đồng ý quá nhanh, ngược lại càng khiến cô không thể tin được. Con sói háo sắc này đổi tính đổi nết khi nào vậy, tự dưng ăn nói dễ nghe vậy? Từ sau lần đầu tiên, mặc dù không đến mức hàng đêm ý xuân dạt dào, nhưng trước khi đi ngủ, anh luôn miệng nói tay làm, phải ăn no đậu hũ của cô thì mới cam tâm.
“Đương nhiên…” Anh cố ý kéo dài giọng, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn nghi ngờ lại mang theo chút hy vọng của cô, cầm hóa đơn thanh toán và thẻ mà người phục vụ đưa, anh mới dội cho cô một gáo nước lạnh, “không phải!”
“Anh!” Cô không chịu nổi sự đùa bỡn của anh trừng mắt lên, lập tức kéo tay anh lại cắn một cái.
“Á, em đúng là cô nàng đanh đá!” Dường như phải bỏng anh rụt tay về, ai oán nhìn cô, nhưng cô thì một chút cũng để ý còn cười tươi, “Em sẽ bị báo ứng, nhanh thôi!” Anh cắn răng oán hận uy hiếp, nhưng ánh mắt thì ấm áp vô cùng.
Đạo lý binh đến tướng chặn, nước ngập be bờ, Tôn Phật Nhi hiểu rất rõ, đối với sự uy hiếp của anh một chút lo lắng cũng không có. Cô không để ý, cười tươi, thảnh thơi uống nước.
Quan Sơn Nguyệt trừng mắt nhìn cô một cái, nhất thời cũng không có cách gì đối với cô.
“Em biết là một ngày anh không thể không có em, muốn anh không chạm vào em căn bản không có khả năng. Cái mà anh nói tùy em là tùy em xử lí anh như thế nào anh cũng không oán thán. Ai bảo anh say đắm em đến độ không thể kiềm chế nổi cơ chứ! Chẳng trách mà cổ nhân đã nói: Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, chết rồi làm quỷ cũng phong lưu, ai da, thật là rất trí tuệ, đúng là danh ngôn muôn thuở!” Trước ánh nhìn như muốn mắng chửi người của cô, anh đẩy ghế đứng dậy, “Em ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi anh, anh đi gọi điện thoại rồi quay lại ngay.”
Tôn Phật Nhi cáu kỉnh nhìn bóng lưng anh vài cái, rồi lại nhấm nháp món điểm tâm mà người phục vụ mang tới sau bữa ăn một cách vui vẻ, nhân tiện giải quyết phần của anh luôn.
“Cô gái xinh đẹp, xin chào!” Một gã trai trẻ tuổi xuất hiện cạnh bàn ăn, với mái tóc ngắn tua tủa như bàn chông và bộ đồ hàng hiệu khoác lên thân hình cao lớn. Mặc dù đó là hành động làm quen, nhưng lại khiến người ta không có cảm giác nó không đàng hoàng, mà giống một cậu bé nhà bên đến làm quen, khiến người ta không phản cảm. Anh ta đưa danh thiếp, tự giới thiệu: “Tôi là Vương Hoa Tôn, người tuyên truyền cho triển lãm lần này, tôi có vinh hạnh được biết quý danh của cô không? ”
Khoảng thời gian hạnh phúc nhất bị quấy rầy, khiến Tôn Phật Nhi có chút rầu rĩ ngẩng đầu lên, căn cứ theo nguyên tắc “có giơ tay thì cũng không đánh người có khuôn mặt tươi cười”, cô cũng mỉm cười đáp lại. “Xin chào, tôi họ Tôn!” Cô không nói tên, mặc dù anh ta mỉm cười thân thiết như mặt trời tỏa nắng, nhưng thật đáng tiếc đối với những người trong thế giới giải trí, cô đều đặc biệt nâng cao cảnh giác, bởi họ bám rất dai, rất khủng bố, quả thực không từ bất kỳ thủ đoạn nào, làm cho cô sợ hãi.
“Ha, đừng như vậy chứ, cô Tôn xinh đẹp, tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi mà, chứ có ăn thịt cô đâu, cô không nên sợ hãi như vậy.” Đương nhiên anh ta nhìn ra vẻ gượng gạo trong nụ cười của cô, hại anh ta không nhịn được lấy ra một cái gương nhỏ, cẩn thận soi xem có gì không, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt có thể mê hoặc các cô gái từ thiếu nữ mười tám cho đến người tám mươi.
Nhìn dáng vẻ khoa trương nhíu mày chớp mắt của anh ta, Tôn Phật Nhi không nhịn được bật cười, “Ôi, anh là con trai hả, sao lại tự yêu mình đến vậy, lại còn mang gương bên người nữa, quá khoa trương rồi!”
“Nói gì chứ, chăm sóc sắc đẹp là thiên tính của con người. Không phân nam nữ già trẻ, vả lại…” Anh ta lại soi gương một chút, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của mình một cách đầy ưu ái, trân trọng, “Trời sinh ra tôi đã tuấn tú đẹp trai không thể chối bỏ, bản thân mà không ngắm mình nhiều hơn, há chẳng phải là quá tiện nghi cho người bên cạnh sao.”
Cái tên này, Tôn Phật Nhi không nhịn được nữa, cô bật cười vui vẻ, khuôn mặt bừng sáng lên như ánh dương, không còn chút đề phòng nào cả.
Vương Hoa Tôn đã cất gương đi từ lúc nào, đôi mắt long lanh nhìn nét cười của cô gái xinh đẹp động lòng người này.
Tôn Phật Nhi cười đã đời. Lúc này mới phát hiện ra anh ta nhìn mình đắm đuối như hổ nhìn mồi, cô lập tức thu lại nụ cười, đảo mắt, cảnh giác nhìn anh ta.
“Anh cố ý làm vậy!”
“Đúng thế!” Anh ta thản nhiên thừa nhận, “Đại mỹ nhân mê hoặc xinh đẹp như em vốn nên cười nhiều hơn, có thể tô đẹp thêm cho thành phố, an ủi trái tim mọi người, còn những người xấu xí, cứng nhắc cười thì nói có bao nhiêu người không phối hợp liền có bấy nhiêu người.”
Tôn Phật Nhi ảo não nói: “Kẻ trộm à, anh quản được tôi cười chắc!”
“Cũng không thể nói như thế, tôi nhìn em cũng chẳng phiền phức gì nhiều, xinh đẹp khiến cho người ta nhìn không chớp mắt, cái này gọi là xinh đẹp trời sinh hoặc là trời sinh, như vậy phải là mọi người cùng chung hương, em sao lại có thể độc chiếm chứ?”
“Trăm ngàn lần đừng nói với tôi là cậu có thể cùng người khác chia sẻ vẻ đẹp của vợ mình đấy, bới vì… tôi không tin!” Giọng trầm trầm êm dịu đặc biệt của Quan Sơn Nguyệt bất ngờ vang lên, khuôn mặt tuấn tú của anh dường như đóng băng.
Sau lần tiến công mãnh liệt sau cùng, Quan Sơn Nguyệt kêu lên một tiếng, đem phần nóng bỏng như lửa giải phóng vào cơ thể Tôn Phật Nhi, thân hình to lớn tráng kiện cúi xuống bên cô thở hổn hển.
Tôn Phật Nhi nhắm mắt thở hổn hển, cơ thể phía trên mặc dù nặng, nhưng cô lại không cảm thấy bị đè chút nào, ngược lại còn có cảm giác an toàn, thư thái.
Một lát sau, Quan Sơn Nguyệt trở mình rời khỏi cơ thể cô, bởi không muốn đè lên cơ thể mảnh mai của cô, anh ôm cô, để cô nằm lên trên mình, thì thầm âu yếm, giống như che chở bảo về bảo bối quý giá.
“Thật muốn vĩnh viễn giống nhe bây giờ, chỉ có cuộc sống của hai người chúng ta.”
“Điều này thì có gì khó, trước nay chúng ta không phải giống như vậy sao?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhớ tới chuyện lúc trưa, cô ai oán nói, “Anh không nên hung dữ như thế với Vương Hoa Tôn, người ta lại không có làm gì.”