Đọc truyện Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử) – Chương 35Quyển 2 –
“Mấy đứa vào nhà đi” – cô Harmony Hudson hớn hở chạy ra mở cửa trước cả khi chúng tôi ra khỏi xe – “Có chuyện gì xảy ra với Emma à?”.
Anh Nash và tôi quay lại thấy Emma vừa khóa xe vừa thộn mặt ra, nghĩ chuyện gì đó, có vẻ như mọi chuyện cậu ấy vừa nghe được giờ mới bắt đầu ngấm. Ông anh thần chết của anh Nash cũng đã không thấy tăm hơi đâu rồi.
“Bạn ấy vừa gặp anh Tod cô ạ.” – tôi bước vào trong cái phòng khách ấm cúng của nhà anh Nash và bỏ túi xách xuống sàn cạnh sô-pha.
“À…” – cô Harmony mỉm cười đầy thông cảm – “Vậy thì cháu sẽ cần phải ăn thứ gì đó ngọt ngọt vào. Vào nhà đi, cô sẽ lấy ít bánh quy nhà tự làm ấy đứa ăn.”
Emma không hề có vẻ gì là muốn từ chối. Cậu ấy đã được thưởng thức tài nghệ làm bánh của cô Harmony vài lần rồi nên dù đã muộn làm nhưng cô nàng vẫn không thể cưỡng lại được món bánh quy của cô.
Mẹ anh Nash đóng cửa lại và đi theo chúng tôi vào trong bếp, nơi ba đứa nhanh chóng ngồi vây quanh lấy đĩa bánh quy bơ lạc thơm phức của cô.
“Cháu thề với cô, cô Harmony, nếu cô cứ tiếp tục làm bánh thế này, cháu sẽ không thể chui vừa ô tô của mình được mất. Nếu cháu còn có thể lấy lại được nó.” – tôi sung sướng nhâm nhi miếng bánh thơm phức trên tay – “Cho cháu xin lỗi nếu tối qua bố cháu đã làm phiền cô nhé. Bố cháu đã phản ứng hơi thái quá.”
“Đáng ra cháu nên báo cho bố biết một câu, để bố khỏi lo lắng.” – nói rồi cô đưa tay đập nhẹ vào vai anh Nash một cái – “Cả con nữa. Mẹ trang bị điện thoại cho con để làm gì.”
Anh Nash nhún vai, tránh không trả lời bằng cách nhét cả cái bánh vào mồm.
“Cháu nghĩ bố mẹ nào cũng vậy. Sẽ luôn lo lắng dù cho con cái có không làm gì đi chăng nữa.” Một phần trong tôi cảm thấy biết ơn vì bố chỉ lo lắng tới những việc chính đáng, chứ không vặt vãnh như kiểu quan tâm tới cả nồng độ chì có trong lọ nước gội đầu tôi đang dùng là bao nhiêu. Nhưng một phần khác trong tôi vẫn không tránh khỏi sự mỉa mai. Mười ba năm qua bố thậm chí còn chẳng biết giờ về nhà của tôi là mấy giờ, vậy mà giờ chuyện gì của tôi bố cũng muốn biết.
Trước khi chị Addy gọi điện, bọn tôi quả thực là đã đang trên đường về nhà. Nếu tôi biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, tôi đã gọi báo với bố là về muộn rồi, dù có phải bịa ra lý do gì đi chăng nữa. Nhưng sau cú điện thoại của chị Addy, mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi tôi còn chẳng nhớ ra là mình có điện thoại, chứ đừng nói là giờ phải có mặt ở nhà.
“Ôi… ngon kinh khủng ý.” – Emma rú lên – “Cô cho cháu xin một cái để ăn dọc đường nhé?”
Cô Harmony đứng ngay dậy mở ngăn kéo tủ tìm túi giấy. “Cô sẽ lấy cho cháu mấy cái.”
Emma ra về sau đó năm phút, trên tay là một túi bánh quy bơ lạc, không quên bí mật hẹn gặp tụi tôi ở cổng nhà anh Nash vào lúc nửa đêm. Khi ấy mẹ anh Nash đã đi làm được một lúc rồi còn bố tôi thì chắc chắn đã say giấc nồng. Đấy là nếu tiếng mở cửa để trốn ra ngoài của tôi không làm bố thức giấc.
Sau khi Emma đi khỏi, cô Harmony đuổi khéo anh Nash về phòng, với một đĩa bánh quy đầy, và nhắc anh nên tranh thủ thời gian làm bài tập về nhà.
Nhưng chỉ độ một phút sau đã nghe tiếng máy điện tử Xbox được bật lên rồi. Cô Harmony và tôi chỉ còn biết ngao ngán nhìn nhau lắc đầu. Anh Nash thường để bài tập chất đống cho tới phút cuối cùng, hoặc làm có một nửa rồi bỏ đấy. Nhưng chưa lần nào anh bị dưới điểm B. Nếu anh ấy chịu đầu tư học hành một chút, có khi sẽ nằm trong top đầu của trường cũng nên.
Cô Harmony rót hai cốc soda đá và hất đầu ra hiệu bảo tôi bê theo đĩa bánh quy ra phòng khách. “Bố cháu biết cháu đến đây chứ?” Cô đi giật lùi và dùng lưng để giữ cửa cho tôi đi qua.
“Vâng ạ. Những buổi học này cũng là ý tưởng của bố cháu mà. Bố cháu nói trang bị cho cháu đầy đủ các kiến thức cần biết là cách tốt nhất để tránh khỏi rắc rối. Hay đại loại là như thế.” Thực ra đây là câu tôi đã nói với bố, lúc bố định bắt tôi đi thẳng từ trường về nhà.
Nêu tôi may mắn, bố sẽ không bao giờ biết được cái kiến thức mà tôi đang sắp sửa trang bị ình sẽ có thể khiến tôi gặp rắc rối lớn hơn rất nhiều so với sức tưởng tượng của bố.
Tôi đã biết phải làm gì để cô Harmony tình nguyện dạy cho tôi thứ tôi cần biết mà vẫn nghĩ rằng đó là ý tưởng của cô. Phương pháp tâm lý học nghịch đảo. Nó thường chỉ có tác dụng với trẻ con mẫu giáo và người lớn.
“Cô cháu mình có thể nghỉ một buổi và ngồi ăn bánh tán gẫu cũng được cô ạ.” – tôi ngồi xuống ghế, đặt đĩa bánh quy xuống bàn nước – “Bố cháu sẽ không biết đâu ạ.”
Các vòng xoáy màu xanh trong mắt cô Harmony từ từ chuyển động và cái nhíu mày của cô trông vô cùng đáng yêu. Ai mà ngờ cô đã 82 tuổi rồi. “Kaylee, cháu cần phải học để biết về cội nguồn của mình và cách phát huy các năng lực bean sidhe của mình. Cô rất không muốn sau này, nhỡ chẳng may gặp phải nguy hiểm, cháu lại không biết xử trí như thế nào, giống như lần với mụ Belphegore chẳng hạn.”
“Cái đó thì cô yên tâm. Giờ cháu đã biết mình là ai rồi. Hơn nữa, cháu nghĩ chắc cháu cũng chẳng phải sử dụng tới nó lần nữa đâu.” – tôi nhún vai tỏ vẻ bất cần, nhưng trong lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng khi phải thốt ra những lời khiến cô Harmony tổn thương – “Giờ cháu đã có thể kiểm soát tiếng khóc của mình rồi, và đó là tất cả những gì cháu cần phải biết đúng không ạ?” Tôi rất ghét phải giả vờ như không hề hứng thú với những thứ cô đã dạy ình, trong khi thực tâm tôi luôn tò mò muốn biết. Tệ hơn nữa, nó khiến tôi giống như một đứa vô ơn láo toét, không biết trân trọng sự giúp đỡ của người khác. Và tôi ghét điều đó. Nhưng có cứu được linh hồn của chị Addy và Regan hay không lại phụ thuộc vào việc cô Harmony có chịu dạy cho tôi thứ mà bố tôi không bao giờ tán thành. Thứ mà cô chưa bao giờ nói cho tôi biết.
“Không thể nói trước được điều gì đâu, Kaylee ạ.” – cô cầm cốc nước lên uống, nhưng tôi đoán là để che giấu nỗi thất vọng của mình – “Các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra, và cháu thậm chí có thể sẽ phải học cách làm sao để đi vào Cõi Âm, thay vì chỉ ghé mắt nhìn vào đó.”
Tôi cắn một miếng bánh, nhíu mày giả vờ như đang do dự. “Chuyện đó có nguy hiểm không ạ?”
Cô nhún vai, kéo hai tay ống tay áo len lên. “Nếu không có người hướng dẫn thì có. Nhưng độ rủi ro là rất thấp nếu chúng ta đi qua đó từ đây.”
“Bởi vì tư gia của con người không tồn tại trong thế giới Cõi Âm đúng không ạ?” Tôi nhớ lại những gì cô đã dạy cho tôi hôm Chủ Nhật vừa rồi.
“Chính xác. Nhưng người Cõi Âm cũng có nhà riêng của họ, và nếu cháu đi qua đó mà không biết trước nơi mình cần tới, rất có thể cháu sẽ lạc vào chỗ không mong muốn.”
Tôi dám cá là cô Harmony chỉ đang nói giảm nói tránh đi thôi.
“Chúng ta không thể chỉ dòm vào Cõi Âm và xem xem bên đó có gì hả cô?”
“Ừ.” – cô ngồi thẳng lưng, có vẻ phấn khởi khi thấy tôi đã hào hứng hơn với chuyện học – “Khi cháu nhìn vào Cõi Âm từ đây, hoặc ngược lại, cháu sẽ nhìn thấy hai tầng hiện thực chồng lên nhau. Cháu sẽ thấy rất rối mắt và dễ bị lẫn nếu không quen nhìn. Vì thế cháu sẽ có thể bỏ qua những thứ quan trọng. Hoặc nguy hiểm.”
“Làm thế nào để biết lúc nào thì an toàn để từ đây đi sang bên đó hả cô?” – tôi không thể che giấu sự hớn hở ra mặt của mình – “Cô đã từng làm chuyện đó đúng không ạ? Điểm đến cuối cùng từ căn nhà này là ở đâu hả cô?”
Cô Harmony đặt cốc nước xuống bàn và trả lời rất thật. “Ừ, cô đã từng qua đó. Khi mới chuyển tới đây, để biết chắc rằng bến đỗ đầu bên đó an toàn, trong trường hợp khẩn cấp. Thỉnh thoảng cô vẫn đi qua đó để kiểm tra xem có gì thay đổi không.”
“Cái gì thay đổi cơ ạ?”
Cô nhún vai. “Cảnh vật bên đó thay đổi liên tục, cũng giống như bên chúng ta thôi. Tùy thuộc vào nhu cầu của dân cư.”
“Vậy nghĩa là từ nhà cô mà đi là an toàn đúng không ạ?”
Cô mỉm cười, hài lòng thấy rõ trước sự ham học hỏi của tôi. “Ừ, an toàn. Nếu nói theo một cách tương đối, khoảnh đất này trong thế giới của Cõi Âm…” – cô dang rộng tay như muốn ám chỉ ngôi nhà của mình – “… vẫn… chưa có người sử dụng. Nhưng Kaylee ạ, mọi thứ bên đó giờ cũng đã khác xưa nhiều. Nó như một sự phản chiếu lệch lạc của thế giới chúng ta vậy. Mọi thứ đều đang bị mất cân xứng, giống như thế giới đã bị dịch chuyển và thay đổi sau khi mọi thứ được xây dựng nên.”
Tôi hiểu ý cô đang muốn nói gì, mặc dù tôi chưa từng đặt chân tới Cõi Âm, bởi vì tôi đã được tận mắt trông thấy các sinh vật sinh sống ở dưới đó. Bọn chúng cũng bị mất cân xứng, quằn quại thiếu cân đối, giống như những hình ảnh méo mó, dị dạng tôi vẫn thường thấy khi đứng trước mấy tấm gương trong nhà cười. Người còn như vậy, huống hồ gì cảnh vật xung quanh. Tôi hoàn toàn có thể hình dung ra nhà cửa bên đó trông thế nào.
Và tôi chỉ muốn hình dung thôi, không muốn bước chân sang đó một tẹo nào. Nhưng sự tưởng tượng của tôi không thể giúp hai chị em nhà Page lấy lại linh hồn của mình. Hoặc giúp tôi ra khỏi nhà mà không phải chờ tới khi bố đi ngủ say…
“Cô đã thử qua đó từ đường nhà cháu chưa ạ?” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể khi thốt ra câu hỏi đó. Bởi vì nếu không cô Harmony sẽ nhìn ra được mục đích của tôi. Biết tôi đang định làm gì. Và báo với bố tôi. Khi ấy, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Chị Addy sẽ chết mà không có linh hồn, Regan cũng sẽ theo chân chị của mình, khi thời khắc của cô bé điểm.
Nhưng hên cho tôi, cô Harmony chỉ nghiêng đầu sang một bên và nhíu mày nhìn tôi. “Mới một lần thôi. Sao cháu lại hỏi thế?”
Tôi nghĩ thật nhanh và quyết định thú thật một nửa với cô. “Tại cháu thấy hơi sờ sợ khi nghĩ rằng ai đó – một gia đình Cõi Âm kỳ dị nào đó – có thể đang sống trong một phiên bản khác của căn nhà mình. Nhỡ cháu gặp phải tình huống khẩn cấp nào đó và phải đi sang bên đấy thì sao? Cháu muốn biết trước để chuẩn bị sẵn tinh thần. Nếu có một ngày cháu phải đi qua bên đó thật, cháu muốn đảm bảo là nó an toàn.” Tôi nhắc lại đúng những lời cô vừa nói khi nãy, và đôi mắt xanh biếc của cô Harmony thoáng sầm xuống, trước khi bình thường trở lại như bầu trời sau cơn giông mùa Hè.
Tôi luôn ngưỡng mộ sự kiềm chế và tính nhẫn nại của cô Harmony. Cô vẫn gượng dậy được và sống tiếp sau hai biến cố lớn của cuộc đời, đó là cái chết của người chồng và cậu con trai lớn. Cô sẵn sàng chia sẻ với những người cần sự giúp đỡ của cô. Bảo vệ tôi và anh Nash, thậm chí cả Emma, chị Addy và Regan, nếu cần.
“Cháu không phải lo lắng về chuyện ấy.” – cô đưa cho tôi một cái bánh, như thể một chút đường sẽ giúp cho tôi bình tĩnh lại hơn – “Người ở Cõi Âm sống rải rác khắp nơi, chứ không đông đúc và chật chội như thế giới của chúng ta.” – cô nói tiếp, trong khi tôi nhâm nhi chiếc bánh không biết thứ bao nhiêu nãy giờ rồi – “Vì thế không nhất thiết ngôi nhà nào ở đây cũng sẽ có một cái tương ứng ở đầu bên kia. Nếu cháu đi từ nhà cháu, cháu sẽ thấy những cánh đồng lớn, xa xa là các tòa nhà, ở cùng phía với trung tâm thành phố của chúng ta í. Cháu cũng sẽ bắt gặp khung cảnh tương tự nếu đi từ nhà cô sang.”
Tốt quá. Tôi tiếp tục nhai để giấu đi sự nhẹ nhõm đang chỉ chực hiện ra trên mặt.
“Nhưng Kaylee này, như thế không có nghĩa là cháu nên thử làm chuyện đó đâu đấy nhé” – Cô nghiêm mặt lại cảnh cáo – “Thế giới của Cõi Âm rất nguy hiểm, đặc biệt là với các bean sidhe, và cháu đừng bao giờ nghĩ về chuyện tới đó, trừ phi không còn sự lựa chọn nào khác.”
Tôi chỉ có thể gật đầu. “Nhưng nếu cháu thực sự cần phải qua bên đó thì sao hả cô? Nếu cháu thực sự gặp phải tình huống khẩn cấp thì sao hả cô?” – tôi ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn cô Harmony, vừa có chút tò mò nhưng lại vừa có chút lo sợ. Như kiểu tôi rất muốn biết cái kiến thức ấy nhưng hy vọng không bao giờ phải sử dụng tới nó. Và tôi đang cảm thấy như vậy thật, chứ không phải là đang giả vờ – “Cô từng nói cách thức thực hiện cũng giống như khi chúng ta ghé mắt nhìn vào đó, đúng không ạ?”
“Ừ” – cô cầm lấy cốc nước và ngả người ra sau ghế, trông cô chỉ bằng ¼ tuổi thật của cô thôi – “Sự khác biệt nằm ở ý định của cháu. Nếu cháu chủ động triệu tập tiếng khóc của mình, như cách cô đã dạy hôm thứ Hai vừa rồi, nhưng với ý định muốn đi tới Cõi Âm, chứ không phải chỉ nhìn vào trong đó, là cháu sẽ sang được đó.” – Cô Harmony lại đặt cốc nước xuống bàn và ngồi thẳng lưng, như thể sắp tuyên bố một chuyện gì đó vô cùng quan trọng – “Nó đơn giản một cách đáng sợ như thế đấy, Kaylee ạ. Điều quan trọng là phải học cách làm sao để không đi sang bên đó, khi cháu chỉ muốn ghé mắt nhìn. Bởi vì một khi cháu đã sang được một lần, cơ thể cháu sẽ tự động ghi nhớ cách sang. Và nó sẽ tìm cách sang bên đó, kể cả khi cháu không hề muốn.”
OK, vụ đấy thì sợ thật! Đột nhiên tôi thấy gai hết cả người vì sợ.
“Đó là lý do tại sao chúng ta không nên thử.” – cô Harmony lại ngửa người ra sau ghế và nở nụ cười duyên dáng thường ngày của mình – “Cô nghĩ tạm thời cháu chỉ cần biết trên lý thuyết thế thôi, chứ không nên thực hành.”
Tôi gật đầu, mặc dù cái tôi cần lúc này chính là một sự trải nghiệm thực sự. “Lúc quay về có giống như lúc đi không ạ? Chỉ cần cất tiếng khóc với ý định về nhà là được hả cô?”
Cô Harmony gật đầu. “Nhưng Kaylee này, kiến thức ấy chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi. Cô phải nhắc đi nhắc lại điều này với cháu đấy nhé.” – tôi lại gật gật đầu – “Hãy bỏ ngay ý định qua Cõi Âm ngắm cảnh đi. Toàn thân cháu sẽ phát ra ánh sáng của tuổi trẻ và sức sống căng đầy, và nó sẽ thu hút sự chú ý của… người Cõi Âm.”
Áaaaaa, càng nghe càng thấy hãi.
“Cô đừng lo.” – tôi thở hắt ra và nhoẻn miệng cười trấn an mẹ anh Nash – “Cháu không đi lòng vòng tìm kiếm sự nguy hiểm đâu.” Nhưng chẳng hiểu sao nó toàn tìm tôi…
“Cô biết.”
Cô uống nốt chỗ nước cuối cùng trong cốc, sau đó hai cô cháu ngồi im lặng, lắng nghe tiếng trò chơi điện tử vọng ra từ phòng anh Nash. Nhiệm vụ của tôi vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một thông tin quan trọng nữa tôi cần phải biết.
“Để đảm bảo an toàn, cô đã đích thân đi sang bên đó để kiểm tra, chứng tỏ bố cháu chắc cũng đã làm điều tương tự với căn nhà bố con cháu đang ở đúng không ạ? Đi tới Cõi Âm từ đường nhà cháu ý?”
Cô Harmony tủm tỉm cười như thể tôi vừa hỏi cô sự khác nhau giữa con trai và con gái vậy. “Cũng không hẳn. Bố cháu không thể tự mình đi qua đó.” – điều đó thì tôi đã biết, nhờ anh Tod – “Vì thế cô đã đưa bố cháu sang. Loài người và các nam bean sidhe không thể qua bên đó nếu không có tiếng khóc của các nữ bean sidhe.”
“Thế ạ?” – tôi mở tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên và lo lắng – “Nhỡ bố con cháu gặp phải tình huống khẩn cấp và cùng phải đi qua bên đó thì làm thế nào ạ? Làm sao để đưa bố đi cùng cháu?”
Tôi không nghĩ là cô sẽ trả lời câu hỏi đó của tôi. Nếu không phải thấy có lỗi vì đã gieo vào đầu tôi cái ý nghĩ kinh khủng rằng một ngày nào đó, rất có thể tôi sẽ phải bỏ rơi bố mình lại trong căn nhà đang bốc cháy ngùn ngụt, chỉ vì bố không thể tự mình đi qua Cõi Âm.
“Cháu chỉ cần bám lấy bố lúc bước qua bên đó và bố cháu sẽ tự động đi theo cháu thôi. Nguyên lý ấy cũng áp dụng cả cho những vật dụng cháu đang cầm trên tay hoặc mặc trên người. Vì thế cháu không phải lo sẽ bị trần như nhộng trong thế giới Cõi Âm.” Cô Harmony nhe răng cười, làm tôi cũng giả vờ bật cười phá lên trước câu nói đùa vừa rồi của cô, cho cô thấy là mình đang không hề hoảng sợ.
“Hai người học xong chưa ạ?” – tiếng anh Nash vang lên. Tôi ngẩng đầu lên và thấy anh đang sốt ruột nhìn vào đồng hồ – “Gần bốn rưỡi rồi đấy. Mấy giờ em phải có mặt ở nhà?”
“Chắc bố em cũng sắp gọi điện kiểm tra rồi.” – tôi đứng dậy và nhặt ba lô lên.
“Đừng khắt khe với bố cháu quá. Mấy chuyện này vẫn còn quá mới đối với bố cháu.” – Cô Harmony cũng đứng dậy theo.
“Cháu hiểu ạ.” – Nhưng đó là lỗi tại bố chứ đâu phải tại tôi. Bố đã có hẳn 13 năm để thực hiện vai trò người cha của mình sau khi mẹ tôi qua đời. Nhưng xét cho cùng thì muộn vẫn còn hơn không – “Anh đi bộ về cùng em nhé?” Tôi hỏi anh Nash, quay lưng đi ra phía cửa.
“Tất nhiên rồi.”
“Cô Harmony ơi, cháu cám ơn cô rất nhiều về món bánh. Và cả buổi học hôm nay nữa ạ.” – Tôi muốn bù đắp lại cho hành động cố tình tỏ ra thờ ơ khi nãy.
“Không có gì.” – cô mỉm cười, cầm hai cái cốc đi vào trong bếp – “Và Nash này, đừng có ở lại lâu quá đấy. Mẹ không nghĩ là trong thời điểm này bác Cavanaugh ủng hộ việc Kaylee qua lại với con đâu.”
Cô Harmony nói thế là còn nhẹ đấy, nhất là giờ bố tôi đã mặc định là tất cả những việc tôi đang giấu bố làm đều có liên quan tới anh Nash.
Anh Nash đảo tròn hai mắt, lắc đầu chịu thua cô Harmony. “Tạm biệt mẹ…”
Bọn tôi không nghe thấy câu trả lời của cô bởi vì cánh cửa đã sập lại sau lưng chúng tôi. Tay trong tay, tôi và anh Nash cứ đi trong im lặng như vậy cho tới khi đến nhà tôi. Tôi mở cửa và anh đi theo tôi vào trong nhà, mặc kệ lời cảnh báo của mẹ.
“Anh muốn ăn gì không?” Tôi cởi áo khoác ra và ném lên ghế sô pha. Lúc tôi ngẩng mặt lên đã thấy anh Nash đang đứng gần mình đến nỗi… tôi như muốn ngừng thở. Anh nhìn tôi say đắm. Tôi như bị cuốn vào bên trong đôi mắt nâu lục nhạt đầy ma lực kia, không sao cưỡng lại được.
Ở bên anh Nash tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn, tự tin hơn. Sẵn sàng đương đầu với mọi khó khăn đang chờ đợi ở phía trước.
Nếu tôi có anh Nash, tôi có thể làm được mọi thứ.
Đột nhiên điện thoại trong phòng khách đổ chuông và anh Nash kêu lên đầy tiếc nuối. “Bố em à?”
“Chắc thế.”
Anh miễn cưỡng đứng tránh sang một bên, cho tôi đi qua lấy điện thoại, tay vẫn ôm chặt lấy eo tôi.
“Alô?”
“Con về rồi đấy hả?” Bố tôi hỏi, tiếng kim loại đập vào nhau chan chát ở phía sau.
“Phải về rồi thì con mới nghe được điện thoại thế này chứ.” Tôi nhắm mắt lại đầy ân hận; tôi không hề có ý định nói lẫy kiểu đó với bố, nhưng…
Bố thở dài và tôi biết câu trả lời vừa rồi của mình đã làm bố buồn. “Nash có ở đấy không?”
“Anh ấy vừa đi bộ đưa con về.”
Bố lại thở dài cái nữa, và cao giọng nói. “Nash, về nhà đi cháu.”
Anh Nash xịu mặt xuống. “Cháu cũng đang định… về đây ạ.”
“Cho bác gửi lời chào mẹ cháu nhé!” Bố nói. Sau đó không thấy bố nói thêm gì nữa, ngoài tiếng chát chúa của kim loại va vào nhau. Tôi hiểu rằng bố đang đợi anh Nash ra về. Ngay lập tức.
“Dạ vâng ạ” – anh Nash cúi xuống hôn lên má tôi chào tạm biệt, điều duy nhất anh có thể làm lúc này, khi có mặt bố tôi ở đó. Mặc dù chỉ là trên tinh thần. Và giọng nói. – “Hẹn gặp em sau, Kaylee.” Sau đó anh khép cửa lại trên đường đi ra.
“Bố vui chưa?” Tôi cáu kỉnh nói vào điện thoại. Lần này thì không hề thấy ân hận tẹo nào.
“Không, Kaylee ạ. Bố không hề vui. Bố sẽ có mặt ở nhà lúc 7 giờ 30. Con muốn ăn món gì ở chợ Tàu nào?”
Tôi mím chặt môi, cố dằn lòng không thốt ra những câu có thể sau này tôi sẽ phải ân hận. Nhưng là rất rất lâu sau này. “Cơm rang tôm ạ. Bố muốn con gọi điện kêu họ giao đến tận nơi không?”
“Được vậy thì tốt quá. Cám ơn con.” Nói xong bố cúp máy. Tôi đứng thẫn thờ một mình trong căn phòng khách, ước sao có thể vừa làm lành được với bố, vừa có thể cứu được linh hồn của chị Addy. Nhưng tính tới thời điểm này thì hai việc đó đang đá nhau choang choác. Cũng may là chỉ vài tiếng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc và cuộc sống của tôi sẽ được bình yên trở lại.
Nếu tôi vẫn còn sống sót sau đêm nay.