Đọc truyện Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử) – Chương 34Quyển 2 –
“Mình nên bỏ mặc cậu lại đây mới phải. Cậu đáng bị đi xe buýt vì giấu mình quá nhiều bí mật!” Emma đóng sầm tủ đựng đồ lại, sau khi hồi chuông cuối cùng của ngày hôm nay vang lên, nhưng đôi mắt nâu xinh đẹp của cô nàng đã nói điều ngược lại. Cậu ấy không hề giận, như đang cố tỏ ra. Cậu ấy chỉ là đang muốn moi tin về cái nhiệm vụ bean sidhe siêu-bí-mật mà cậu ấy tưởng tượng ra thôi.
Tôi xốc lại ba lô trên vai. “Tin mình đi, cậu chẳng bỏ lỡ chuyện gì hết.” Nếu cậu ấy biết sự thật, chắc chắn sự tò mò ấy sẽ nhanh chóng biến thành nỗi khiếp sợ, và đó chính là lý do tại sao tôi không muốn kể cho Emma biết.
Nhưng Emma vẫn sẽ cho chúng tôi đi nhờ, để đền bù cho vụ làm chúng tôi đi học muộn gần nửa tiếng đồng hồ. Đáng ra tôi phải đoán ra được là cậu ấy sẽ chẳng nhớ gì lời hứa lơ mơ lúc nửa đêm mới phải. Cô nàng thậm chí đã đến trường rồi, mới nhớ ra là quên chưa đón tôi và anh Nash. Tôi đã có thể nhắn tin nhắc cậu ấy nếu bố không cầm di động của tôi đi làm, mà tôi thì kém nhất cái khoản nhớ số điện thoại. Còn anh Nash thì không lưu.
Kết quả là cả ba đứa bọn tôi đều bị muộn học, cộng thêm vụ nghỉ học không có lý do ngày hôm qua vào giờ Sử và làm đổ nước sốt vào quyển bài tập Hoá đã làm xong một nửa của mình, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình không thể sắp xếp được việc học ở trường với việc làm bean sidhe. Lại còn việc làm thêm nữa chứ.
“Emma ơi.” – một giọng nam gọi với lên từ cuối hành lang. Hai đứa ngẩng đầu lên và thấy anh Doug Fuller đang đi cùng đội bóng, trong đó có cả anh Nash. – “Tối nay em có kế hoạch gì không?”
Anh Nash nhoẻn miệng cười, bước tới hôn chào tôi rất tự nhiên, không cần biết và cũng chẳng quan tâm đồng đội của mình có mặt ở đó hay không. Các thành viên trong đội bóng của anh chấp nhận tôi khá dễ dàng, một phần cũng vì tôi là bạn thân của Emma – người từng cặp với không ít chàng trai trong đội – nhưng cái chính là thấy tôi và anh Nash suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng.
Mặc dù sau lưng không hiểu họ có xì xào thắc mắc tại sao một người như anh Nash lại hẹn hò với một đứa con gái bình thường, không một xu dính túi như tôi không?
Anh Nash không có nhiều tiền hơn tôi là mấy. Thậm chí là ít hơn. Nhưng anh lại giàu có ở một lĩnh vực khác: Thể thao. Anh ấy đã giúp đưa đội bóng của trường vào đến trận chung kết của giải vô địch toàn bang. Tài năng ấy, cùng với khuôn mặt điển trai và một thân hình hoàn hảo – chưa kể cái giọng nói đầy ma lực – cũng khó trách tại sao các cô gái luôn đổ rạp dưới chân anh.
Emma cũng là một ví dụ khác về việc có lợi thế về sắc đẹp và hình thể, bạn có thể lựa chọn bất kỳ chàng trai nào bạn muốn. Nhưng các mối quan hệ của cô nàng thường không bền, bởi Emma rất nhanh chán.
Khi ở bên ngoài trường học, tôi thường quên mất là anh Nash cũng thuộc về cái thế giới giai-xinh-gái-đẹp ấy, và rằng anh có khá nhiều điểm chung với đám bạn cầu thủ của mình. Nhưng tôi thà đi tới Cõi Âm một mình, với linh hồn đã được giấu kín trong gấu áo, còn hơn là đi chơi vài giờ với đám bạn của anh. Chẳng hiểu sao nhưng tôi thấy như thế còn an toàn hơn.
“Có, em có kế hoạch rồi” – Emma kiễng chân thì thầm vào tai anh Doug – “Một kế hoạch rất thú vị…”
Mấy tay cầu thủ đứng phía sau quay sang cười rúc rích với nhau đầy ẩn ý, và Emma nói tiếp. “Đáng tiếc là nó không bao gồm anh trong đó.”
Nói xong cô nàng mỉm cười và quay lại với cái tủ đựng đồ.
Tôi bật cười. Emma đúng là bậc thầy của mấy trò mèo vờn chuột kiểu này.
“Em sẽ phải sớm thay đổi ý định thôi.” Anh Doug nháy mắt cười với Emma và đi giật lùi lại để vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy.
“Khó lắm.” Emma đủng đỉnh nói, trong khi anh Nash xua tay từ chối lời rủ rê của mấy cậu bạn để có thời gian ở bên tôi. Và mẹ anh ý – “Đi nào, hai kẻ đi nhờ. Muốn mình thả hai người ở đâu nào? Nhà cậu hay nhà anh Nash?”
“Nhà anh ý.” Tôi trả lời nhanh tới nỗi cặp lông mày của Emma nhướn lên đầy thích thú.
“Cậu có vấn đề ở nhà à?” Cậu ấy đeo ba lô lên vai.
“Cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng chiều nay mình có giờ học.” Không cần tôi phải nói rõ ra, Emma cũng thừa hiểu tôi đi học gì rồi.
Anh Nash nhảy ra băng ghế sau, trong khi tôi ngồi phía trước cùng Emma. Con xe của cậu ấy là đồ dùng thừa lại của một trong mấy bà chị gái, nhưng trông vẫn còn mới chán so với xe của tôi. Và quan trọng nhất là giờ cậu ấy đang được tự do lái xe, chứ không bị tịch thu chìa khoá như tôi.
Tôi cài dây an toàn và Emma nổ máy rời khỏi bãi đỗ xe của trường. “Cậu gợi ý đi.” – Emma liếc sang nhìn tôi, thay vì nhìn thẳng ra phía trưóc – “Một tẹo thôi cũng được. Ai đó sắp phải chết à? Có phải lại là người trong đội cổ vũ không?”
Tôi bật cười trước sự ngây ngô của của bạn thân.
“Hay là em cứ nói cho cô ấy biết đi” – giọng anh Tod từ đâu vọng ra, làm tôi giật mình nhảy dựng lên, dây an toàn cứa cả vào cổ.
“Thôi ngay đi!” Anh Nash quát ầm lên, tôi quay lại và thấy anh Tod đang ngồi chễm chệ cạnh anh ở băng ghế sau, một tay giơ lên miệng ra hiệu “suỵt”, một tay chỉ về phía Emma.
“Xin lỗi!” – Emma cấm cảu nói, vì tưởng anh Nash đang mắng mình. Cậu ấy chuyển sang làn đường bên phải mà không thèm bật xi nhan, làm cái xe đi đằng sau giận dữ, bấm còi inh ỏi – “Nhưng em không hề có ý rủa người nào của đội cổ vũ phải chết cả. Em chỉ đang muốn hỏi có phải ai đó sắp ra đi không thôi mà…”
Anh Tod cười khoái chí. “Anh thích cô bạn này đấy!”
Anh Nash huých cho ông anh một cái và Emma nhướn mày nhìn anh đầy nghi hoặc, qua gương chiếu hậu. Cậu ấy chỉ nhìn thấy cử chỉ của anh Nash, chứ không hề thấy cảnh anh chàng thần chết đang vặn vẹo ôm mạng sườn, kêu oai oái. “Xin lỗi!” – cuối cùng anh Nash ngẩng mặt lên nhìn Emma – “Anh không phải đang nói em.”
Miệng cô nàng há hốc ra nhưng tôi đã lập tức xen ngang bởi tôi biết tụi tôi sẽ khó mà đưa ra cho cậu ấy một câu trả lời thỏa đáng. “Emma, đi thôi kìa.” Tôi chỉ ra phía trước, ô tô trước mặt tụi tôi đã đi hết, sau khi đèn chuyển sang màu xanh. Cái xe phía sau lại bấm còi ầm ĩ, và Emma rồ ga cho xe chạy tiếp, cả đám chúi hết về phía trước, và cậu ấy tạm quên đi hành động khó hiểu vừa rồi của Nash.
“Chuyện này có liên quan gì tới vụ nữ ca sỹ Eden bị đột tử trên sân khấu không thế?”
Tôi còn chưa biết phải trả lời cậu ấy như thế nào thì đột nhiên nụ cười trên môi Emma vụt tắt, và cô nàng cuống cuồng đạp phanh dừng xe lại.
“Kaylee…” Anh Tod lên tiếng từ phía sau.
“Gì thế?” Tôi quay nghiêng người sang một bên để có thể nhìn được cả ba người họ cùng một lúc.
“Mình không nhìn thấy đèn chuyển sang màu đỏ ý mà.” Xe của chúng tôi chỉ còn cách đuôi xe buýt trước mặt vài chục phân.
Tất nhiên là tôi không phải đang nói chuyện với Emma, mà là với anh chàng thần chết vô hình, không mời mà tới đang ngồi ở băng ghế sau.
“Anh không thể gặp riêng hai chị em Addy và Regan đủ lâu để giải thích cho họ nghe về kế hoạch tối nay của bọn mình. Họ liên tục bị bao vây bởi đám tuỳ tùng, từ trợ lý, người trang điểm, thợ làm tóc, đến vệ sỹ, và bà mẹ kiêm quản lý…” – nói đến đấy, anh quay sang anh Nash – “… bác ấy trông vẫn chẳng thay đổi tẹo nào, ngoài trừ mấy nếp nhăn trên mặt, suốt ngày nhúng mũi vào mọi chuyện của Addy.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì?” Tôi hỏi hai anh em.
“Chuyện gì liên quan gì?” – Emma quay sang nhìn tôi – “Hai người hôm nay bị làm sao thế?”
“Xin lỗi cậu, Emma.” – tôi ái ngại nhìn cô bạn thân – “Là…”
“Chuyện của bean sidhe. Mình biết. Và mình đã phát ngấy khi phải nghe câu đó rồi.” Emma hậm hực đánh lái cái vèo sang bên phải mà không buồn đạp phanh để giảm tốc độ.
Tôi nắm vội lấy tay ghế để giữ thăng bằng. “Mình đã phải nói dối bố cậu hộ cậu tối hôm qua, và chịu trận bốn tiếng đồng hồ với tay Glen Frank dở hơi kia ở quầy bán vé. Lại còn đưa đón cậu cả ngày hôm nay không khác gì tài xế riêng của cậu. Thiết nghĩ ít nhất cậu cũng nên giải thích ình biết tại sao hôm nay hai người có những hành động kỳ quặc như thế.”
Tôi thở dài, nhướn mày hỏi ý kiến anh Nash, sau đó là anh Tod. Chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết không?
Hai anh nhún vai như muốn nói tùy tôi quyết định. Dẫu sao Emma cũng là bạn thân của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nói với Emma. “Mình chỉ là không muốn lôi cậu vào những chuyện nguy hiểm này thôi.”
Emma đảo tròn hai mắt. “Mình nào có nói là muốn đi cùng bọn cậu đâu. Mình chỉ không thích việc hai người chuyện gì cũng giấu mình thôi.”
Tôi hiểu cảm giác đó của Emma, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng trả lời, anh Tod đã nháy mắt với tôi cười ranh mãnh. “Xem ra cô bạn em đang muốn giúp chúng ta đấy. Hỏi cô ấy xem có thể cho chúng ta mượn xe tối nay được không.”
“Không!” – cả anh Nash và tôi đồng thanh kêu lên. Và trước khi Emma kịp nổi cáu hơn, tôi trừng mắt nhìn anh Tod – “Anh hiện ra đi!”
“Em chắc không?” Anh cau mày hỏi lại, rõ ràng vẫn chưa quên vụ tôi từng bắt anh phải thề là tránh xa Emma ra và không bao giờ được để cậu ấy nhìn thấy. Tôi không muốn cô bạn thân của mình phải giao du với thần chết.
“Chắc.”
“Chuyện…?” – Emma mới chỉ nói được đến đấy thì rú lên, trợn tròn mắt nhìn vào gương chiếu hậu. Tôi nhoài vội người sang nắm lấy cái vô lăng, trước khi cậu ấy buông cả hai tay ra, mặt sốc toàn tập. Có điều tôi không thể kiểm soát được cái chân ga đang càng lúc càng bị Emma đạp sâu hơn.
“Đã nói với em là không nên rồi mà.” Anh Tod thản nhiên khoanh tay lại trước ngực.
“Emma!” – tôi hét ầm lên – “Đạp phanh đi!” Xe của chúng tôi lao như bay về phía ngã tư, nơi mấy em học sinh đi xe đạp đang dừng lại chờ đèn xanh.
“Ai…? Tại sao…?” Emma quay hẳn người ra đằng sau để nhìn và chiếc xe càng rồ lên phía trước nhanh hơn, bởi vì cô nàng đã đạp chân ga, thay vì lấy sàn xe làm điểm tựa để quay ra sau.
“Emma, dừng lại đi!” Tôi gào lên và Emma cuống cuồng quay lại đạp phanh, ơn Chúa, xe của chúng tôi đã kịp dừng lại ngay sát mép vạch vôi.
“OK, đáng ra chúng ta không nên làm như thế trong lúc cô ấy đang lái xe.” Anh Nash lo lắng nhìn Emma.
“Ông gọi đấy là lái xe ý hả?” Anh Tod cười khẩy, không mảy may quan tâm tới chuyện tụi tôi xém chút nữa đã tông phải ba đứa trẻ con trên đường.
Emma vẫn đang cứng đờ người trên ghế, nhìn không chớp mắt vào gương chiếu hậu. Hơi thở của cậu ấy càng lúc càng nhanh, hai tay run rẩy ôm chặt lấy vô lăng.
“Cậu muốn mình lái cho không?” Tôi giơ tay chạm nhẹ vào vai cô bạn thân.
Emma lắc đầu, mắt vẫn không rời khỏi anh Tod. “Mình muốn cậu nói ình biết chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Anh ta là ai và làm sao anh ta lên được xe mình?”
“OK, nhưng chúng ta không thể ngồi ở đây cả ngày được.” – một chiếc xe khác dừng lại sau xe chúng tôi và bắt đầu bấm còi giục giã – “Lên trên kia tìm chỗ đậu xe rồi bọn mình sẽ giải thích cho cậu hiểu.” Nhưng chỉ là một phần thôi.
Khó khăn lắm Emma mới rời mắt được khỏi cái gương chiếu hậu. “Đây chính là cái công việc bean sidhe mà cậu nói đấy hả? Anh ta là ai thế?” Cậu ấy khẽ liếc về phía anh Tod thêm một lần nữa rồi cho xe chạy qua ngã tư.
Anh Nash nhoài người lên ôm lấy lưng ghế tôi đang ngồi, miễn cưỡng nói điều mà anh không hề muốn nói. “Emma, đây là anh trai anh, Tod.” Tôi có thể thấy rõ là giọng nói của anh có tác động ngay lập tức lên Emma, bởi vì vai và tay của cậu ấy đã thả lỏng hơn, nét mặt cũng bớt căng thẳng hơn.
“Anh có… Khoan đã.” – Emma vòng xe vào trong bãi xe dành cho các vị phụ huynh tới đón con và dừng xe lại. Kế đó cậu ấy quỳ hẳn lên ghế, quay cả người ra sau – “Anh có anh trai á?” – Hỏi xong, cậu ấy quay sang xác nhận lại với tôi. Không ai ở trường Trung học Eastlake biết về người anh trai đã mất của anh Nash, bởi vì cô Harmony và anh đã chuyển nhà – và chuyển trường – sau đám tang của anh Tod hai năm trước – “Và anh ấy có thể… làm gì? Dịch chuyển vào xe của người lạ à? Bean sidhe nào cũng có khả năng ấy hả?”
“Không…” Tôi ngập ngừng không biết nên kể cho cậu ấy nghe đến đâu. Nhưng anh chàng thần chết đã tự quyết định thay tôi, theo đúng phong cách của thần-chết-Tod.
“OK, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, vì thế nói luôn như thế này cho gọn…”
“Anh Tod…” Anh Nash trừng mắt lên nhưng vẫn chậm hơn anh ấy một bước.
“Anh là một bean sidhe, giống như Nash và Kaylee. Chỉ có điều anh đã chết. Phép dịch chuyển, lần đầu tiên anh nghe thấy có người gọi nó như vậy đấy, không phải là khả năng của bean sidhe. Mà là của thần chết. Và anh là một thần chết. Anh có thể hiện ra ở bất cứ nơi nào anh thích, bất cứ lúc nào anh muốn và anh có thể lựa chọn cho phép ai nhìn thấy và nghe thấy mình.”
“Anh là anh trai của anh Nash. Và là một thần chết á?” – Emma chớp chớp mắt. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe một tiếng rú lên kinh hãi hoặc một tiếng cười khanh khách của cô bạn thân. Nhưng với tính cách của Emma, đáng ra tôi phải đoán ra được cậu ấy sẽ không phản ứng như những người bình thường – “Rồi sao? Công việc của anh là đi giết người à? Có phải anh đã giết em hôm ở phòng thể dục không?” Mặt Emma tối sầm lại, nghiến răng kèn kẹt. Sau những gì cậu ấy đã được chứng kiến và nghe thấy về cái chết tạm thời của bản thân, xem ra lời thú nhận vừa rồi của anh Tod không có vẻ gì là quá bất ngờ nữa.
Hoặc cũng có thể do năng lực Ảnh hưởng của anh Nash vẫn đang tác động tới cậu ấy.
“Không.” – anh Tod lắc đầu – “Anh chẳng liên quan gì tới vụ đó. Đúng là anh có giết người thật, nhưng là để lấy đi linh hồn của họ và đem đến nơi tái sinh. Và chỉ với những người có tên trong danh sách của anh thôi.”
“Nói như vậy có nghĩa là anh không… nguy hiểm?”
Anh trề môi trêu Emma. “Ôi không, anh nguy hiểm lắm…”
“Anh Tod…” Tôi cao giọng cảnh cáo, anh Nash ngồi bên cạnh cũng quay sang thụi vào tay ông anh trai một cái rõ đau.
“Không chỉ với mình em đâu.” – anh Tod nhún vai nhìn Emma – “Anh gặp em suốt, nhưng em không nhìn thấy anh thôi, bởi vì Kaylee nói nếu anh dám lại gần em, cô ấy sẽ không để cho anh yên.”
“Anh Tod…” Máu nóng bốc trên đầu tôi ngùn ngụt.
Hơi cúi về phía Emma, anh hạ giọng thì thào nói tiếp. “Bạn em không đáng sợ như cô ấy nghĩ đâu, nhưng anh tôn trọng cô ấy.”
“Anh có cần phải thế không hả Tod?”
Anh nhún vai, ngồi lại xuống ghế. “Em muốn anh hiện ra, anh đã hiện ra đây còn gì. Giờ thì em hãy hỏi bạn em xem có thể cho chúng ta mượn xe được không, để anh còn thực hiện nốt nhiệm vụ của mình nào.”
“Đi mượn xe là trách nhiệm của anh, và chúng ta sẽ không mượn xe của Emma.” – kể cả nếu cậu ấy có sẵn sàng cho chúng tôi mượn xe, tôi cũng sẽ không hỏi mượn cậu ấy. Tôi muốn cậu ấy và Cõi Âm có ít liên quan tới nhau nhất có thể.
Và giờ tôi đang rất ân hận vì đã yêu cầu anh Tod hiện ra cho Emma thấy.
“Khoan đã, tại sao mọi người lại cần mượn xe mình?” Emma hết nhìn anh Tod lại quay ra nhìn anh Nash và tôi.
“Bố của Kaylee tịch thu chìa khóa xe của cô ấy rồi.” – anh chàng thần chết nhanh nhảu mách.
“Bọn mình không cần mượn xe cậu.” – tôi lườm anh Tod – “Cậu chở bọn mình qua nhà anh Nash là tốt lắm rồi. Nếu cậu đã hết sợ.”
“Ôi không, mình vẫn đang sợ phát khiếp đây này.” – Emma nhe răng cười, trông chẳng có vẻ gì là một người đang sợ cả – “Nhưng nó cũng không thể kỳ dị hơn vụ cậu và anh Nash cứu mình sống lại được. Hơn nữa, như thế vẫn còn tốt hơn việc ngồi nghe hai người nói chuyện với ai đó mình không nhìn thấy được. Hoặc quát mình.” – nói đến đó, cậu ấy nheo mắt nhìn tôi – “Mà khi nãy hai người quát anh ấy, chứ không phải mình đúng không?”
“Ừ.” – tôi gật đầu lia lịa – “Bọn mình quát anh Tod suốt ý mà.”
“Mình có thể đoán được tại sao. Thế…” – Emma ngừng lại – “Mọi người cần mượn xe của mình hả?”
“Ừ.” – anh Tod nói, cùng lúc với tôi và anh Nash đồng thanh kêu lên – “Không.”
“Nghe này.” – anh Tod hậm hực nhìn tôi – “Những người anh quen đều đã chết và chẳng có việc gì phải dùng đến ô tô. Ngoại trừ mẹ anh, nhưng tối nay mẹ anh cần lấy xe để đi làm. Vì thế một là em để anh đi ăn trộm một cái, hoặc lấy trộm chìa khóa xe em ở chỗ bố em, hoặc chúng ta mượn xe của Emma. Chỉ có ba cách đó thôi, em muốn chọn cách nào thì chọn.”
“Thế còn chị Addy thì sao?” – tôi lên tiếng, trước khi Emma có thể xen vào và tình nguyện cho tụi tôi mượn xe. Tôi còn lạ gì tính cô bạn thân của mình nữa. Nếu tụi tôi mà mượn xe của Emma, chắc chắn cậu ấy sẽ nằng nặc đòi đi theo à xem. Và tôi không thể để điều đó xảy ra – “Anh đừng nói với em là chị Addy không có xe riêng nhá.”
“Cô ấy không có thật mà.” – anh Tod cáu kỉnh gắt lên. Xem ra anh ý cũng đang hơi khó chịu với cô công chúa nhạc pop của mình – “Cô ấy thậm chí còn chẳng có bằng lái xe, bởi vì muốn đi đâu là có người đưa kẻ rước rồi. Và đó cũng là một vấn đề khá đau đầu đấy. Nếu chúng ta không thể tách cô ấy ra khỏi đám ruồi bu kia thì việc có hay không có xe cũng chẳng quan trọng nữa.”
“Addy là ai thế?” Hai mắt Emma sáng bừng lên đầy tò mò.
“Chẳng là ai cả.” – tôi lừ mắt cảnh cáo anh Tod – “Chỉ là một cô gái mà anh Tod phải lòng thôi.”
“Em đừng có suy diễn.” – anh Tod sửng cồ lên – “Anh chỉ là đang cố cứu lấy mạng sống của cô ấy thôi.”
“Không phải là mạng sống của chị ấy.” – tôi sửa lại, trong khi lông mày Emma nhíu lại đầy lo lắng. Cậu ấy biết mạng sống của mỗi con người đều có cái giá của nó và tôi không hề muốn cậu ấy nghĩ rằng bọn tôi đang tính giết hại một người đi đường vô tội nào đó, chỉ để cứu bạn gái của anh Tod – “Mà là linh hồn của chị ấy.”
“Linh hồn của cô gái đó bị làm sao?” Emma quay sang hỏi anh Tod, vì biết sẽ dễ moi được tin từ anh ấy hơn là tôi và anh Nash.
Anh chỉ nhún vai nói. “Không sao cả. Chỉ là hiện giờ cô ấy đang không sở hữu nó. Vào thời điểm này.”
“Uầyyyy…” – Emma trượt từ từ xuống ghế, dường như đã hiểu ra được tầm quan trọng của vấn đề, mặc dù chưa biết đầu đuôi câu chuyện là như thế nào – “Em sẽ tan làm lúc 8 giờ tối. Sau đó thì mọi người cứ lấy xe em mà dùng.”
“Emma, không được đâu…” – tôi lắc đầu từ chối – “Cảm ơn cậu, nhưng…”
“Cậu cần phải dùng tới xe. Hãy lấy xe của mình đi. Đừng để một cô gái tội nghiệp nào đó mất đi linh hồn của mình, chỉ vì cậu quá bướng bỉnh không muốn lái xe đi mượn.”
Tôi thở dài, nhắm chặt mắt lại, trước khi gật đầu chịu thua lý lẽ của cô bạn thân. “Cảm ơn cậu, Emma.”
“Không có gì.” – mắt Emma chợt loé lên vẻ láu lỉnh tôi vẫn thường bắt gặp ở anh Tod – “Và cậu sẽ phải tự mua xăng. Trừ phi cậu ình đi theo…”
“Không được.” – tôi mỉm cười, không muốn tỏ ra quá phũ với Emma – “Chuyện này rất nguy hiểm. Và nếu cậu còn định tranh cãi về chuyện đó, mình sẽ không mượn xe của cậu nữa.”
“Ờ, mình biết ngay là cậu sẽ nói thế mà. OK, chúng ta đi thôi. Mình phải có mặt ở chỗ làm lúc 4 giờ.” – Emma vặn chìa khóa và cho xe khởi động – “Nhưng mình e là mình sẽ chẳng thể tập trung làm được gì mất, sau những gì vừa xảy ra…”