Song Tử

Chương 37: Lễ tổng kết


Bạn đang đọc Song Tử: Chương 37: Lễ tổng kết

Khán phòng Vorkuta là một căn phòng rộng lớn thênh thang hình nửa vầng trăng, có 17 tầng khu ghế và hàng trăm ngàn chỗ ngồi, những dãy ghế bao quanh sân khấu. Trần nhà hình vòm được chạm khắc nổi với hai màu đỏ và vàng kim. Giờ phút này bên trong khán phòng toàn người là người, tất cả các chỗ ngồi đều kín, mọi người đều hướng mắt về phía sân khấu.
Những người có tên trên bảng xếp hạng ở kỳ thi cuối năm mới lên được lên sân khấu nhận huy hiệu, top 10 được huy hiệu vàng, từ 10 đến 30 thì huy hiệu bạc, 30 đến 100 là huy hiệu đồng. Có rất nhiều lớp không có học viên nào được giải, hầu như mỗi lớp chỉ được một người, hiếm hoi lắm mới có hai người.
Trên sân khấu giờ phút này là một người thanh niên đẹp trai cao lớn bễ nghễ, khí chất lạnh nhạt cao ngạo cuốn hút người khác, mái tóc đen được chải chuốt bóng mượt, tóc mái được chải ngược và phần tóc hai bên chải gọn ra sau, ánh mắt đen sắc bén, mũi cao thẳng tắp, đôi môi bạc lạnh lùng.
“Woa! đẹp trai quá đi.”
“Không những đẹp trai, học giỏi mà gia cảnh cực tốt, ôi! tình trong mộng của tôi.”
“Nhìn lại mình đi, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Kệ tôi, ôi ôi đẹp trai quá đi.”

Mọi người si ngốc nhìn đắm đuối, bọn con trai thì hâm mộ còn con gái thì si mê, ánh mắt tràn đầy trái tim nhìn Dương Hàn.
Vân Ca cũng không hề ngoại lệ, cô không thể không nói rằng Dương Hàn thật đẹp trai, đẹp tới mức chói mắt, mấy năm qua cậu ta vẫn biểu tình lạnh lùng đó, nhưng có không biết bao nhiêu cô gái thích cái lạnh lùng của cậu ta, chợt Dương Hàn ánh mắt lơ đãng hướng về phía Vân Ca, bốn mắt nhìn nhau, nhìn biểu tình ngơ ngác của Vân Ca thì Dương Hàn như có như không cong khóe môi, Vân Ca bừng tỉnh, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhớ tới biểu hiện của mình lúc nãy không khỏi ảo não, trong lòng thầm mắng Dương Hàn một trăm lần, cậu ta lớn lên gây họa nhân gian mà.
Kế bên Vân Ca là Vân Du, cô nàng ngồi im lặng nhìn thẳng về phía trước, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy cô nàng hoàn toàn ngồi bất động không hề chớp mắt, hiển nhiên là bây giờ trong khán phòng chỉ là cái xác của Vân Du, còn linh thức thì đã vào không gian. Dạo này Vân Du ham mê chế dược, hầu như có phút nào rãnh là bay ngay vào phòng luyện chế.

Dương Hàn đi xuống chỗ ngồi thì tới lượt một cô gái đi lên sân khấu, cô nàng này tên Kiều Phúc Yên, khuôn mặt thanh tú nhưng nhìn rất nhu nhược, mang vẻ đẹp khéo léo thành thục, trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc cầu kỳ, hiển nhiên là thiên kim tiểu thư.
Vân Ca thấy sắp tới lượt bọn họ thì dùng linh thức kêu Vân Du đi ra. Vân Du chớp chớp mắt nhìn lên sân khấu rồi nhìn qua Vân Ca giọng kích động :”Ca, em nghe bọn LaLa nói sắp tới ở chợ đen có bán đấu giá, mình đi coi đi, biết đâu mua được vài món vừa ý.”
“Chợ đen?, em không biết nơi đó phức tạp lắm à.” Vân Ca cau mày.
“Phức tạp thì làm sao, bọn mình giờ sợ ai chứ, bốn năm mới mở đấu giá một lần, bỏ lỡ thì tiếc lắm.” Vân Du vẻ mặt mong chờ nhìn Vân Ca.
“Nguy hiểm.” Vân Ca nghiêm túc nhìn Vân Du
“Chị yên tâm, bây giờ tu vi của bọn mình khó có đối thủ.”
Vân Ca cũng chưa yên tâm lắm, nhướng mày nhìn Vân Du :”Em định mua cái gì hay sao?.”
Vân Du cười hắc hắc gian trá :”Em nghe LaLa nói nơi đó bán rất nhiều món đồ giá trị, có khi bán nhiều thảo dược quý hiếm, gặp em đang cần nữa.”
Vân Ca đang định nói thì tiếng micro đọc tên người khác làm cô hướng mắt về phía sân khấu.
Kiều Phúc Yên đi xuống thì một cậu nam sinh đi lên, dáng người cao ráo, mái tóc vàng được vuốt dựng đánh rối, hai bên phần mai được cạo sát chân tóc, mắt phượng dẹp dài, cộng thêm nốt ruồi dưới mí mắt càng làm đôi mắt thêm câu hồn người khác, mũi thẳng tắp, môi cười tà tứ nhìn rất đa tình.

“Trời ạ!, thêm một mỹ nam nữa.”
“Đúng đúng, quá đẹp, người này không thua gì Dương Hàn.”
“Tiêu Tường! Em yêu anh.” Bỗng giọng nữ ở đâu hét lên, vừa dứt thì cô nàng nhận được hàng trăm ánh mắt những người ái mộ Tiêu Tường phóng tới.
Tiêu Tường nở một nụ cười nửa miệng , mắt ánh cậu lướt tới đâu là thiếu nữ nơi đó nội tâm xáo trộn mãnh liệt, nhìn cảnh này Vân Du cười khinh thường, mấy năm nay bọn họ nghe không ít chuyện tốt của cậu ta, thay bạn gái như thay áo, sài tiền đi nước, là một kẻ đào hoa chính hiệu. (BB: Vì chuyện này mà con đường truy nữ chính của Tường soái ca gian nan gấp trăm lần người khác. -_- )
Vân Du quay người nhìn Vân Ca :”Sao Ca?, đi đi.”
Vân Ca nhanh chóng suy nghĩ, thật ra trong thâm tâm cô cũng muốn đi, nhưng nơi đó phức tạp vậy làm cô hơi e dè, vì bản thân cô và cả Vân Du nữa nên cô phải suy nghĩ kỹ :”Để sau hẳn tính.”
Vân Du hé miệng định nói thì tới lượt Lâm Linh Hi lên nhận huy hiệu nên cô đành nuốt xuống, để nói sau vậy.
Từng người từng người lên nhận huy hiệu, tới Trần Thiện Mỹ rồi tới Hoắc Võng, cuối cùng cũng đến hai người Vân Ca.
“Mời Vân Ca lớp S-9 và Vân Du lớp S-9.” Người dẫn chương trình là Alexandra, người quản lý khu cấp hai.
Hai người Vân Ca đứng dậy đi lên sân khấu, vì hai người cùng lớp nên bọn họ nhận huy hiệu cùng lúc.

Mọi người lúc này mới nhìn thấy hai mỹ nữ bước lên sân khấu, nữ thì phóng tới ánh mắt ghen ghét còn nam thì vẻ mặt cuồng nhiệt.
“Woa! không ngờ lần này là hai mỹ nhân.”
“Đúng đúng, cả hai đều đẹp, một người thì vẻ đẹp yêu mị một người thì vẻ đẹp tinh khiết.”
“Nữ thần trong lòng ta.”
Tiếng bàn tán xung quanh không ngớt, bọn Vân Ca cười nhạt, bọn họ là người tu tiên nên nhan sắc có phần rực rỡ chói mắt hơn.
Hiệu trưởng cười cười đi tới trao huy hiệu cho hai người, tới khi bắt tay thì hiệu trưởng Anthony nhìn xuống chiếc nhẫn Vân Ca đang đeo trên ngón tay trỏ thì nhíu mày, nhưng vội chỉnh lại sắc mặt ngay lập tức, hạnh động này không hề lọt khỏi ánh mắt hai người Vân Ca.
Chiếc nhẫn màu bạc có mặt nhẫn là hai viên đá Ruby thước nhỏ bằng bằng hạt đậu hà lan, hình tròn và hình vuông chồng lên nhau, chiếc nhẫn do Vân Du thiết kế, bọn họ đã phù phép cho chiếc nhẫn có thể trữ đồ vật bên trong và che giấu tu vi của bọn họ.
“Chúc mừng hai em.” Anthony cười cười đứng bên cạnh bọn họ, phía dưới mọi người vỗ tay.
Hai người Vân Ca cười nhạt xong đi xuống đài, bọn họ không ham hố gì đứng trên đó với lão hồ ly kia, chắc chắn lão ta đã nhìn ra bọn họ có vấn đề, bọn họ không dại gì đứng đó mặc lão ta quan sát.
Lễ trao huy hiệu vẫn tiếp tục nhưng hai người Vân Du hoàn toàn không còn hứng để xem.
“TaTa, ngươi có cảm thấy Anthony có điểm kỳ quái không?.” Về tới chỗ ngồi Vân Ca dùng linh thức nói chuyện với bọn TaTa.
“Ông ta là người tu tiên, nhưng chỉ đạt tu vi Toàn Chiếu hậu kỳ, không phải là đối thủ của chủ nhân.” Nới tới mấy từ cuối TaTa dùng giọng điệu khinh thường.

“Thế ngươi nó cảm thấy ông ta biết bí mật chiếc nhẫn không?.” Vân Du chen vào.
“Có thể, kiểm tra trong dữ liệu thì ông ta là hệ kim nên cảm nhận vật chất rất rõ, nhưng chắc là chỉ mới nghi ngờ mà thôi.” TaTa gật gật đầu nói.
“Thế sao ông ta không đi Linh giới mà còn ở đây?.” Vân Ca nghi ngờ, theo cô được biết một khi tới Địa Tiên mọi người đều tới Linh giới không phải sao.
“Chủ nhân tưởng đi Linh giới là dễ lắm sao?.” TaTa trề môi :”Con đường đi tới Linh giới một khi mở ra thì không thể quay lại, bên trong đầy yêu ma quỷ quái, người tu tiên phải không sợ hãi mới tu hành được, với lại thiên la địa võng bày khắp nơi, trong nhiều năm qua không biết có bao nhiêu người tu tiên tán thân ở đó.”
Cả hay người cùng giật mình, bọn họ nghĩ chỉ cần qua thông đạo là được, ai dè phải trải qua nhiều kiếp nạn mới được.
“Một phần cũng vì nguyên nhân này mà số người tu tiên Alisia tuyển mộ được mới ít đến thảm thương như vậy.” LaLa giọng mỉa mai

Trong phòng ký túc xá hai người Vân Du đang thu xếp quần áo để mai còn về nhà nghỉ hè, hai năm rồi bọn họ không có về nhà, cả hai đều cảm thấy háo hức nên thu xếp cũng nhanh hơn rất nhiều.
Bỗng cửa mở ra, hai cô gái đi vào, khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, đang cười vui vẻ thấy liếc mắt thấy bọn Vân Du thì vênh mặt hất hàm, ánh mắt khinh miệt nhìn hai người bọn họ rồi đi thẳng tới giường mình kéo màn che cái “roẹt.”
Hai người Vân Ca cười lạnh, bọn họ ở chung phòng với hai người khác, cả hai người này là nhà giàu mới nổi, gặp nghe người khác đồn đại bậy bạ là bọn Vân Du nhà nghèo nên khinh thường làm bạn với bọn họ, lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây là thiên kim tiểu thư rồi vênh mặt với bọn họ, hai người Vân Du làm như không nghe không thấy, sống chung phòng ký túc bốn năm, số lần nói chuyện không vượt quá mười câu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.