Song Tử

Chương 35: Người ái mộ Trần Thiện Mỹ


Bạn đang đọc Song Tử: Chương 35: Người ái mộ Trần Thiện Mỹ

Chín năm sau
Học viện Ventura vẫn không hề thay đổi, khung cảnh hành lang lớp học ồn ào náo nhiệt như trước, hàng cây to lớn rợp bóng mát, mặt hồ lăn tăn gợn sóng… phong cảnh vẫn như chín năm trước nhưng học viên thì thay đổi theo từng ngày.
Trong khuôn viên khu vực cấp hai, dưới bóng cây hoa tử đằng có hai thiếu nữ đang đứng, cả hai đều giống nhau như đúc, khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc, nếu đã gặp qua thì không thể nào quên được, một người thì toát ra vẻ đẹp mị hoặc như yêu tinh, một người thì vẻ đẹp nhẹ nhàng tinh khiết như tiên tử, mái tóc bồng bềnh bay bay trong gió nhưng không hề rối loạn, trong hai người khó có thể nói được ai là người đẹp hơn, nhưng không hề nghi ngờ rằng cả hai đều là vẻ đẹp khó tìm được trên thế gian.
Nhìn hai cô gái những người xung quanh cảm thấy mình sắp bị đui mù, nụ cười kia, ánh mắt kia, làm bọn họ tưởng mình bị ảo giác.
“Trời ạ! Đó còn là người sao?, thật là đẹp.”
“So với hai người đó hoa khôi lớp tôi chỉ đáng xách dép.”
“Dĩ nhiên rồi, hoa khôi lớp ông là ai chứ, người ta là nhân vật nổi danh nhất học viện đó, thành tích học tập xuất sắc tới mức người ta phải hít hà.”
“Vậy sao?, tôi thấy hai người đó quen quen.”
“Dẹp đi ông, đừng có thấy người ta đẹp thì nhận người quen nha, người ta từ năm cấp một tới nay luôn nằm trong top 4 đó.”

“A!” vỗ tay cái bộp kích động nói :”Hai người đó là phải Vân Ca với Vân Du phải không?”
“Chứ ai nữa.”
“Má ơi! đẹp ghê, đúng là thần tượng của tôi mà.”
Hai người Vân Ca từ khi cấp một tới nay luôn đứng trong top 4, hai người bọn họ, Dương Hàn và Tiêu Tường luôn luôn thay phiên nhau giành hạng nhất trên bảng xếp hạng, có khi Vân Ca và Vân Du hạng nhất, cũng có khi Dương Hàn và Tiêu Tương, bởi vậy mỗi khi sắp tới thời điểm công bố kết quả thi là mọi người đều tranh nhau đoán ai trong bốn người bọn họ sẽ hạng nhất, nhờ tiến độ xuất hiện trên bảng xếp hạng dày đặc như thế hiển nhiên bốn người trở thành nhân vật nổi tiếng trong học viện ai ai cũng biết.
“Ca, hôm qua mẹ điện thoại nói năm nay Uy sẽ nhập học đó.” Vân Du vừa vọc cánh hoa trên tay vừa nói. Uy theo lời Vân Du là em trai của bọn họ, khi hai người lên chín thì mẹ bọn họ sinh Vân Uy.
“Ừ.” Vân Ca cười cười.
Từ khi sinh Vân Uy thì Phạm Tú Quyên xin nghỉ dạy ở trường, hai năm nay bọn họ không hề về nhà, hè năm ngoái cả hai bận việc công ty của Vân Du và tu luyện nên nói dối với hai người Vân Lăng là bọn họ muốn đi du lịch. Vốn hai người bọn họ ít khi ở nhà, giờ có thêm em trai thì ba mẹ họ không phải cô đơn.
“Ca, chị định cho em ấy vào học viện à?, chị thừa biết là bọn mình…” Nói tới đây thì Vân Du im lặng
“Chứ em muốn làm sao?, tới đâu hay tới đó đi.” Vân Ca thở dài, bây giờ bọn họ đã đạt tới tu vi Độ Kiếp trung kỳ rồi, bọn họ dùng chín năm thời gian đạt được cấp độ trước kia Kathryn đang dang dở, vì nhờ trong tiềm thức của bọn đã tu luyện qua nên luyện lại cũng không quá lâu, bây giờ bọn họ phải tới Linh giới, nếu không đã đứng ở tu vi này mãi, không thể tiến bộ thêm được nữa.
“Chị định khi nào nói với ba mẹ đây.” Vân Du cau mày nói :”Cứ theo tiến độ này thì hè năm sau bọn mình đã đột phá Thiên Tiên rồi, tới lúc đó nếu mình không đi Linh giới thì sẽ mãi bị kẹt ở đây, không thể tới Linh giới được nữa.” Vân Du chán nản nói, cô rất muốn tới Linh giới nhưng còn gia đình bọn họ thì làm sao đây.
“Chị không biết.” Vân Ca nhìn ra bờ hồ, bọn họ đã kéo dài ngày đi Linh giới gần mười năm nay rồi, người khác tới Địa Tiên thì đã đi Linh giới, còn bọn họ thì vướn chuyện gia đình nên cứ kéo dài.
Vân Du đang định nói típ thì hai người nghe tiếng gọi bọn họ, cả hai nhìn qua thì thấy hai cô gái 15 16 tuổi, một người khuôn mặt tròn trịa nhưng rất xinh đẹp, nhìn cô nàng thấy được vẻ nghịch ngợm tinh quái hiển nhiên là Trần Thiện Mỹ. Bên cạnh là Lâm Linh Hi xinh đẹp dịu dàng, cô nàng mấy năm nay đã không còn hay ngượng ngùng xấu hổ nữa, có đôi khi Trần Thiện Mỹ nhắc lại chuyện trước thì cô nàng mới đỏ mặt.
“Hai bà chờ tôi lâu không?.” Vừa nói vừa thở phì phò :”Tôi lo cắt đuôi cái tên Hoắc Võng khốn khiếp kia.” Tới chữ Hoắc Võng thì Trần Thiện Mỹ nghiến răng nghiến lợi.
Hai người Vân Ca nhìn Trần Thiện Mỹ nhắc tới Hoắc Võng thì giọng căm hận như muốn ăn thịt cậu ta thì cả hai phì cười. Hoắc Võng này là người ái mộ Trần Thiện Mỹ, lúc trước học viện tổ chức hoạt động dịp hè, Trần Thiện Mỹ đăng ký hát nhạc rock, khi cô nàng vừa bước lên sân khấu bọn Vân Ca không thể tin vào mắt mình, mặc trang phục rách te tua, tóc tai thì búi thành chùm chùm cục cục, khuôn mặt trang điểm đậm, cô nàng lạc loài trong cả rừng người, nhờ vậy mà bị Hoắc Võng chú ý, cậu ta nói Trần Thiện Mỹ rất phong cách và hơn nữa là cậu ta trúng tiếng sét ái tình với cô nàng.
“Tôi thấy bà nên hẹn hò với cậu ta luôn đi, nhìn bà với cậu ta cũng xứng đó.” Vân Du trêu chọc, Lâm Linh Hi và Vân Ca xì cười.

“Xứng cái quỷ gì chứ, có tin tôi đập cho bà một trận không?.” Trần Thiện Mỹ hung dữ nói. Có lầm không vậy, bắt cô hẹn hò với cậu ta không bằng kêu cô đi chết đi, cậu ta suốt ngày bám riết lấy cô, đánh mắng thế nào cũng không đi, làm cô sắp phát điên rồi chứ ở đó mà chấp nhận cậu ta làm bạn trai mình.
“Chứ bà định chơi trò người đuổi ta bắt với cậu ta hoài sao.” Vân Du cười thâm ý.
“Ba người có cách nào giúp tôi coi, tôi chịu cậu ta hết nổi rồi.” Trần Thiện Mỹ than thở. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Trần Thiện Mỹ kêu ba người bọn họ nghĩ cách ình rồi, nhưng mà cách nào cũng không hiệu quả với Hoắc Võng.
“Mỹ!!.” Tiếng gọi ảm đạm đầy hơi thở hắc ám vang lên làm cả người Trần Thiện Mỹ run run sắp sụp tới nơi, cô nàng cứng nhắc quay đầu thì hỡi ơi, Trần Thiện Mỹ muốn mình ngất xỉu ngay lập tức.
Hoắc Võng đang đi tới, cười quỷ dị nhìn Trần Thiện Mỹ, ba người Vân Du nhìn thấy Hoắc Võng thì cảm thấy run run cả da đầu nữa là huống chi là Trần Thiện Mỹ, cậu ta đi tới đâu là làm không khí ảm đạm hắc ám tới đó, tới gần cậu ta làm bọn họ tưởng như mình chìm vào chốn âm u quỷ dị.
“Sao cưng nói mình đi toilet, làm anh đứng ngoài chờ từ nãy giờ đó biết không?.” Hoắc Võng cười ôn nhu, bọn họ ước sao cậu ta không cười thì tốt hơn, cười lên càng thêm quỷ dị.
“Việc tôi làm còn cần phải báo cáo với cậu sao.” Trần Thiện Mỹ cáu kỉnh nói.
“Sao??.” Hoắc Võng nhướng mày lên hỏi lại.
“A.. ờ ờ.. tôi tôi không thấy cậu nên đi trước.” Trần Thiện Mỹ ấp a ấp úng.
“Vậy sao?.” Hoắc Võng vẻ mặt nghi ngờ :”Được rồi, tạm tin em, nè cầm đi.” Vừa nói thì kéo tay Trần Thiện Mỹ thả hộp thuốc vào tay cô nàng.
Trần Thiện Mỹ và bọn Vân Ca nghi ngờ nhìn hộp thuốc, Trần Thiện Mỹ lên tiếng:”Cái gì đây?.”

“Thuốc trị táo bón.” Hoắc Võng nói dửng dưng nhưng vào tai bọn họ là sét đánh giữa trời quang.
Oh! my god!! Bọn họ không có nghe lầm đi.
“Cái … cái này, đưa.. đưa.. tôi làm gì?.” Trần Thiện Mỹ cà lăm.
“Khi nãy anh thấy cưng lâu quá không đi ra nên đi phòng y tế xin đó.” Hoắc Võng nhìn Trần Thiện Mỹ, khóe môi nhếch lên.
“Cái đồ biến thái!.” Trần Thiện Mỹ nổi xung thiên đập cho Hoắc Võng vài phát rồi ôm mặt đỏ bừng chạy đi, Hoắc Võng vội chạy theo cười ngọt ngào, nhưng vào mắt ba người bọn Vân Ca thì hoàn toàn không ngọt ngào xíu nào.
Khi bóng bọn họ vừa khuất thì cả ba người Vân Du nhìn nhau cười ầm lên, rồi kéo nhau vào lớp học
(BB: Trình độ biến thái của anh Hoắc Võng này đã đạt tới cấp lever max :)) )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.