Song Tử

Chương 34: Quỷ ám


Bạn đang đọc Song Tử: Chương 34: Quỷ ám

Bóng Lâm Linh Hi khuất từ lâu thì ba người bọn họ mới hoàn hồn, hai người Vân Ca vội đuổi theo, Trần Thiện Mỹ quên thét, ráng hết sức lết tấm thân đi theo bọn họ. Vừa đi vừa khóc nức nở
“Suỵt! đừng khóc mọi người nghe bây giờ.” Vân Ca vội vàng choàng vai trấn an cô bạn.
“Hi.. bị..bị… gì vậy?.” Tiếng nói nấc nghẹn.
“Bà đó bị quỷ ám chứ làm sao, giờ phải nhanh chóng đi tìm.” Vân Du nóng nảy nói.
Trần Thiện Mỹ vội bụm miệng, nước mắt tuôn như mưa. Vân Ca thở dài trong lòng, Vân Du dùng linh thức nói chuyện với bọn LaLa :”Hai người các người ra đây, hướng đi của Lâm Linh Hi là hướng nào?.”
Hai bóng em bé bỗng hiện ra trước mắt bọn họ, LaLa cất tiếng :”Chủ nhân, hướng kia.” Vừa nói vừa bay bay phía trước.
Hai người bọn Vân Du vội chạy theo, hai người Vân Du thì thấy được bọn LaLa, nhưng Trần Thiện Mỹ thì không thấy được bọn họ, cô nàng cứ khóc thút thít đi theo hai người Vân Du.
“Nhanh lên chủ nhân, cô bé sắp chết rồi.” TaTa nghiêm trọng nói.
Hướng bọn họ đang đi là hướng ngọn núi mà hai người Vân Ca hay lẽn tới vào buổi trưa, hai người Vân Ca gấp gáp đến độ tay chân run run chạy theo hướng bay của bọn TaTa bọn họ đã cách khu vực học viện rất xa rồi.
Từ xa cả đám đều thấy hai bóng người dưới gốc cây to lớn, Lâm Linh Hi vô hồn đi vào chiếc hố mà con quỷ đã đào sẵn, hiển nhiên con quỷ muốn chôn sống Lâm Linh Hi, đám Vân Du nháy mắt trợn to, Vân Du gào lên :”Hi, dừng lại.”
Con quỷ đang đứng bên cạnh cái hố nhìn Lâm Linh Hi cười đắc ý, nghe tiếng gào của Vân Du nó quay đầu nhìn đám người họ.

“Các người muốn chết cùng phải không?, ta không ngại thêm ba người bọn ngươi đâu.” Con quỷ phẩy tay, Lâm Linh Hi dừng lại xoay người đối mặt với bọn họ. Lâm Linh Hi giờ phút này không hề biết gì nữa rồi, hoàn toàn bị khống chế.
Hai người Vân Ca nhìn con quỷ híp mắt lạnh lùng, còn Trần Thiện Mỹ cả người run rẩy dữ dội.
Vân Du lạnh lùng :”Ai muốn chết chứ.”
Con quỷ vẻ mặt nhìn Vân Du khinh miệt, đang định nói gì đó thì nó nhìn phía sau bọn Vân Du cười đắc ý :”Ồ, lại có thêm một kẻ muốn chết.”
Cả đám xoay người nhìn thấy Dương Hàn, hai người Vân Ca nhíu mày, trong lòng suy nghĩ: lại là cậu ta. Trần Thiện Mỹ thấy Dương Hàn thì cũng rất bất ngờ, cô bé không biết tại sao Dương Hàn lại có mặt ở đây.., hai người bọn TaTa vừa thấy Dương Hàn với yêu linh Tịch Mạc như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp.
“Lại là ngươi, tên Kỳ Phi Dương chết tiệt kia.” TaTa giận dữ nói.
“Nè nè, nói ai chết tiệt hả?.” Tịch Mạc nghe thấy chủ nhân của mình bị TaTa mắng thì tức giận phản bác.
“Bọn ta nói cả ngươi và chủ nhân của người, đều là hai kẻ hỗn đản.” LaLa chóng nạnh hung ác
“Ê ê, có tin ta khâu miệng hai ngươi lại không?.” Tịch Mạc tức giận nói.
“Ngươi dám.” Hai người TaTa và LaLa đồng thanh.


Nghe tới đây ba người Vân Ca, Vân Du và Dương Hàn đều đen mặt, Dương Hàn nhìn Tịch Mạc lạnh giọng :”Đủ rồi.”
“Chủ nhân.” Tịch Mạc cảm thấy nó cực kỳ ủy khuất.
“Cái gì đủ rồi?, ta chỉ biết là hôm nay bốn người các ngươi có đi không có về.” Con quỷ hiển nhiên là không thấy được bọn yêu linh, vì đây không phải là Linh giới nên quỷ và ma cũng không thể thấy được yêu linh.
“Vậy sao?.” Dương Hàn cười tàn khốc, dám đòi giết chết người cậu bảo vệ sao, nằm mơ đi. Bỗng trên tay Dương Hàn xuất hiện một pháp trượng dài gần 1m, hình dáng như hai mũi tên đang sắp đụng vào nhau, giữa hai đầu mũi tên là một khoảng trống, chứa quả cầu màu xanh lam tròn lớn bằng bàn tay người đang quay chầm chậm, quả cầu phát ra ánh sáng màu lam nhè nhẹ, thân trượng viền đá Grandidierite màu xanh làm, bao bên ngoài pháp trượng có là tầng ánh trắng lấp lánh.
Dương Hàn giơ pháp trượng lên, xung quanh bọn họ bỗng dưng nổi gió, từ pháp trượng làn khói màu trắng tuôn ra như nước bao quanh khu vực bọn họ đứng thành một vòng lớn, hai người Vân Ca và Trần Thiện Mỹ, cả con quỷ nữa đều đá hốc miệng, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, trong bóng đêm pháp trượng trên tay Dương Hàn càng sáng lấp lánh chói mắt hơn bao giờ hết, cả đám đều cùng nghĩ: thật đẹp.
Còn hai người TaTa và LaLa khinh thường “hừ” một tiếng, chủ nhân trước kia còn oai phong hơn hắn ta gấp một ngàn lần, Tịch Mạc nhìn hai người bọn TaTa tức giận muốn nổ đóm mắt.
“Cái gì đây.” Con quỷ hoàn hồn gằng từng tiếng.
Dương Hàn hướng mũi trượng vào Lâm Linh Hi, cô nàng chớp chớp đôi mắt, đôi mắt đã trở lại bình thường, nhìn cảnh tượng xung quanh, nhìn bọn Vân Ca cô nàng hoàn toàn không hiểu gì, nhìn Dương Hàn cầm trên tay pháp trượng cô càng cảm thấy mình nằm mơ, nhìn sang con quỷ Lâm Linh Hi vẻ mặt nghi ngờ.
Dương Hàn hướng mũi tên, Lâm Linh Hi bay lên cách mặt đất hơn 1m rồi bay tới chỗ bọn Vân Ca đang đứng, Lâm Linh Hi vẻ mặt khiếp đảm, cô thế mà bay lên được, khi đáp xuống đất cô bé vội lao tới ôm ba người Vân Ca vẻ mặt hoảng sợ.

“Các ngươi dám phá chuyện tốt của ta.” Con quỷ rít lên giận dữ :”Hôm nay các ngươi sẽ chết rất khó coi.”
Cả đám quay lại nhìn hướng con quỷ, vừa nhìn thấy con quỷ cả bốn người bọn Vân Du toàn hoàn khiếp sợ. Đôi mắt khi nãy còn bình thường thì bây giờ đỏ như máu hoàn toàn không có tròng trắng, hàm răng nhọn hoắc đang nhe ra đe dọa, tóc đen dài đang quết đất bỗng dựng đứng cả lên, móng tay móng chân đen thui dài ra với tốc độ phát sợ, nguyên bản bộ đầm màu trắng giờ đã chuyển sang màu đen.
Trần Thiện Mỹ với Lâm Linh Hi sắp bật ra tiếng thét thì hai người Vân Ca vội bụm miệng bọn họ lại. Trần Thiện Mỹ mặt xám như tro, còn Lâm Linh Hi bật khóc nức nở, cô chưa từng trải qua nỗi sợ như thế này trong đời
“Dừng khóc, có bọn mình ở đây.” Vân Du an ủi vỗ nhè nhẹ trên lưng cô nàng, cô thở dài trong lòng.
“Chỉ bằng người?.” Dương Hàn cười khinh thường.
Dương Hàn hướng pháp trượng vào con quỷ, nguyên bản con quỷ đang cười đắc ý thì nụ cười chợt đông cứng trên môi, khóe mắt trào ra máu màu đen, lỗ tai, đầu ngón tay ngón chân cũng vậy, vẻ mặt vặn vẹo đau đớn, hai bàn tay cào lên mặt mình thét thảm thiết.
Thiệt tình nhìn cảnh này hai người Vân Ca lạnh cả sống lưng, nhìn thật ghê rợn, hai người Trần Thiện Mỹ và Lâm Linh Hi thì sắc mặt trắng như tờ giấy, hoàn toàn đứng không vững.
Máu màu đen cứ chảy kèm theo tiếng thét thê lương thân hình con quỷ dần dần mờ đi, đến khi không còn thấy nữa nhưng chỗ con quỷ vừa đứng khi nãy là một vũng máu màu đen.
Không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Lâm Linh Hi và Trần Thiện Mỹ, hai người Vân Ca nhìn vũng máu nhăn mặt, cảnh tượng vừa rồi làm bọn họ cảm thấy như mình vừa xem phim kinh dị.
Bỗng Dương Hàn quay qua nhìn hai người Lâm Linh Hi, hướng pháp trượng vào hai người bọn họ
Vân Du hoảng hồn la lên :”Cậu làm gì vậy?.”
Dương Hàn nhìn qua Vân Du, vẻ mặt nghiêm túc :”Làm bọn họ quên đi, không lẽ cô muốn bọn họ bị ám ảnh chuyện này tới chết sao?.”

Vân Du đang muốn phát hỏa thì nín bặt, cô nhìn bọn Lâm Linh Hi thấy hai người vẻ mặt đờ đẫn :”Bọn họ làm sao vậy?.”
“Sao không hết, dìu bọn họ về phòng, ngủ một giấc là xong, đoạn trí nhớ về chuyện lúc nãy và đoạn trí nhớ về con quỷ của Lâm Linh Hi sẽ hoàn toàn biến mất, có khi bọn họ cảm thấy mình bị mất đoạn trí nhớ đó nhưng sẽ không thể nhớ ra được.” Dương Hàn giọng không nghe ra xíu tình cảm nào.
Hai người Vân Ca gật đầu rồi dìu hai người Trần Thiện Mỹ, đi được một đoạn cách Dương Hàn chừng 2m Vân Ca cất giọng nhỏ xíu :”Cảm ơn.”
Tuy đứng xa Vân Ca nhưng Dương Hàn vẫn nghe rõ ràng lời cô, cậu sửng sốt, rồi không hề báo trước trên môi nở nụ cười rực rỡ, nụ cười đầu tiên trong khiếp này. Nhìn theo bóng lưng sáu người Vân Ca, Dương Hàn cảm thấy hôm nay là ngày đẹp nhất trong mấy ngàn năm thiếu vắng cô.
Về tới phòng ký túc, hai người Vân Du dìu bọn Lâm Linh Hi lên giường, vừa nằm xuống cả hai người liền nhắm mắt không lâu sau phát ra tiếng ngáy đều đều, nhìn cảnh này hai người Vân Du phì cười.
“Ca, chuyện rồi cũng kết thúc, em mừng vì đã giải quyết dứt điểm chuyện này.”
“Ừ, qua được chuyện này chị cảm ơn trời phật.”
“Đi ngủ thôi, chị mệt mỏi rồi.” Vân Ca duỗi thẳng lưng, cô muốn ngủ một giấc thật dài, vì lâu lắm rồi cô không hề ngủ đêm như thế này.
“Ừ. Em thèm ngủ trên giường mình gì đâu, à ờ thì từ khi con quỷ đó xuất hiện em thề rằng em từng ao ước mau mau tống xuất nó đi để em được ngủ.”
Cả hai nhìn nhau bật cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.