Bạn đang đọc Song Tử: Chương 27: Hồn ma người phụ nữ
Tối đó bọn Vân Ca hầu như đã gặp toàn bộ người nhà Trần Thiện Mỹ, ba Trần Thiện Mỹ là một doanh nhân thành đạt, tên Trần Long Hồ, là người đàn ông cao ráo điển trai, tính tình nghiêm nghị nhưng hễ gặp Phương Hồng Thủy là như mèo thấy chuột, hiển nhiên là mắc bệnh sợ vợ.
Phương Hồng Thủy là vợ sau này của Trần Long Hồ, tức là mẹ đẻ Trần Thiện Mỹ, hai người là mối tình đầu của nhau, không biết vì lý do gì chia tay, từ khi chia tay Phương Hồng Thủy vẫn chưa kết hôn, còn Trần Long Hồ kết hôn với Võ Hà Như. Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là hôn nhân không tình yêu, hai người có cùng một người con trai là Trần Khánh Duy, khi cậu ta được 5 tuổi thì Võ Hà Như qua đời vì bệnh.
Thời gian sau Trần Long Hồ gặp lại Phương Hồng Thủy, hai người nối lại tình xưa, Sau 3 năm vợ qua đời thì Trần Long Hồ kết hôn với Phương Hồng Thủy rồi sinh ra Trần Thiện Mỹ. Theo hai người Vân Du quan sát thì Phương Hồng Thủy là một người phụ nữ dịu dàng, hiền từ, đối xử với Trần Khánh Duy rất tốt, bọn họ không nhìn ra được là mẹ kế một chút nào. Nhờ bọn LaLa điều tra nên bọn họ mới biết được nhiều thông tin như vậy.
Bữa cơm gia đình ở nhà họ Trần đối với hai người Vân Du phải nói là cực hình, nhìn gia đình Trần Thiện Mỹ êm ấm còn gia đình bọn họ thì đang trên bờ vực tan vỡ, trong lòng đều nghĩ không biết giờ này mẹ bọn họ đang làm gì có ăn cơm đúng giờ không, từ khi trong nhà có chuyện thì Phạm Tú Quyên hầu như gầy rõ rệt, khi nào bọn họ nhắc nhở thì cô mới nhớ mà ăn, còn không thì nằm suốt ngày trên giường. Suốt bừa ăn Vân Du phải chịu dựng ánh mắt của Trân Khánh Duy làm cô thiệt khổ sở mà, cũng may là không có thêm Triệu Gia Hân, chứ không chắc bỏ cơm mất.
Lúc không ai để ý Vân Ca đã kêu TaTa tìm hiểu về Lâm Linh Hi, tại sao cô bé lại bị ám, mỗi lần hai người Vân Du nhìn khuôn mặt Lâm Linh Hi là bọn họ không khỏi khiếp đảm, vết bớt đen đen tím tím khắp mặt tay chân cô bé, chuyện đó chưa hẳn là tệ nhất, tệ hơn là trên người phát ra hơi thở tử khí nồng đậm quấn quanh người, chỉ những người sắp chết mới phát ra hơi thở đó mà thôi.
Ban đêm bốn người bọn họ che chúc trên cái giường của Trần Thiện Mỹ, cũng may gường cô nàng cũng không nhỏ. Hai người Vân Du kêu Lâm Linh Hi nằm giữa bọn họ, bọn họ có linh khí hộ thân nên không e ngại tử khí trên người Lâm Linh Hi, nhưng Trần Thiên Mỹ thì nằm gần sẽ rắc rối to.
Trần Thiện Mỹ muốn nằm giữa nhưng hai người Vân Du không đồng ý, cô nàng mè nheo một lúc thấy không được như ý thì đành ai oán xách gối nằm ngoài cùng kế bên Vân Ca. Đêm đó hai người bọn họ không thể vào không gian được, đành dùng linh thức nói chuyện với bọn TaTa.
“TaTa, ngươi nói tại sao trên người Lâm Linh Hi tại sao có tử khí, bị ai ám chăng?.” Vân Ca nghiêm trọng nói, cô không biết người ám cô bé là ai, sao lại ra tay độc ác như thế với một cô bé.
“Dạ chủ nhân, TaTa đã tìm hiểu ra được là chính con quỷ bên phòng 502 làm.”
Hai người Vân Ca nghe là con quỷ phòng 502 thì giật mình, bọn họ thật không ngờ lại chính là con quỷ phòng 502, hầu như không có cơ sở nào là nó ám Lâm Linh Hi, thứ nhất nếu muốn ám phải là người phòng 502, thứ hai là hầu như Lâm Linh Hi luôn đi cùng bọn họ thì làm sao mà gặp được con quỷ đó chứ.
“Sao có thể là con quỷ đó chứ, hầu như Lâm Linh Hi điều đi cùng bọn ta, làm sao mà gặp được nó.” Vân Du vẻ mặt nghi ngờ, thật sự là cô không hiểu.
“LaLa không biết, nhưng chắc chắn là con quỷ đó làm, vì tử khí trên người cô bé trùng khớp hơi thở của con quỷ đó, theo như LaLa thấy thì nó đã ám trong giấc mơ cô bé từ mấy tháng trước và dần dần đi ra hiện thực, nghĩ chắc cô bé đã từng tiếp xúc nói chuyện với con quỷ đó rồi.” LaLa giọng nói thành thật, nó với TaTa chắc chắn như thế, vì có tiếp xúc nói chuyện thì mới phát có khắp người vết đen, còn hơi thở phát ra tử khí là sắp chết rồi.
Bọn Vân Du nghe tới đây thì không hẹn mà cùng nhìn qua Lâm Linh Hi, hai người chỉ thấy nửa khuôn mặt đen tím của Lâm Linh Hi. bọn họ không thể ngờ Lâm Linh Hi vậy mà đã nói chuyện với con quỷ đó rồi, hôm nay thấy Lâm Linh Hi không còn hay ngượng ngùng nữa thì bọn họ nửa cao hứng nửa không, nếu là thường ngày chắc bọn họ sẽ vui mừng đấy nhưng tình trạng hiện nay thì bọn họ chẳng vui nổi.
“Thế bọn ngươi có cách gì không?.” Nhìn khuôn mặt nửa đen nửa tím của Lâm Linh Hi thì Vân Du đau lòng.
“Có chứ chủ nhân, nhưng bây giờ đối phó với nó thì cần phải cố hết sức mới được, nhưng khi dốc toàn lực thì phải ngủ trong một thời gian dài mới khôi phục lại, vì chủ nhân chưa đạt tới Địa tiên nên …” nói tới đây thì ấp úng. Bọn nó thiệt tình rất bất đắc dĩ mà, nếu là trước kia thì bọn nó không phải lo lắng, nhưng giờ bọn nó chỉ là yêu linh yếu ớt, đối phó với con quỷ đó cũng hơi khó khăn đấy.
“Thế các ngươi phải ngủ trong bao lâu?.” Vân Du dò hỏi, bọn họ không thế làm việc một mình trong không gian được, vì bọn họ còn cần bọn LaLa giúp trong việc tu luyện và đối phố với nhà họ Đặng nữa, nếu ngủ ít ngày thì không sao, còn nhiều quá thì bọn họ phải làm sao bây giờ.
“Chắc vài năm đó chủ nhân.” LaLa mệt mỏi nói, đối với bọn họ mấy năm thì chỉ như vài ngày mà thôi nhưng đối với chủ nhân hiện giờ là con số lớn, nếu là trước kia dù bọn nó có ngủ một trăm một ngàn năm đi chăn nữa thì cũng không sao, nhưng giờ chủ nhân đang cần bọn nó.
Nghe tới đó thì cả hai cùng phiền lòng, bọn họ không thế để hai người LaLa ngủ được, bọn họ nào không muốn đạt tới Địa tiên chứ, chứ bộ muốn là được sao, Vân Ca trầm giọng nói :”Thế giờ hai người các ngươi có cách nào kéo dài sự sống cho cô bé không?”
“Có thuốc đây, chỉ cần nhỏ vào giữa mi tâm, nó sẽ giảm âm khí xuống mức thấp nhất, còn nếu mất hồn thì sẽ khôi phục hồn lại.” TaTa vừa bay khắp các kệ thuốc tìm tìm, thuốc này trước kia chủ nhân buồn chán chế ra thôi, ngỡ tưởng là không có cơ hội sử dụng nó, thuốc này chỉ dùng cho người phàm, đối với người tu tiên thì vô dụng, lấy chai thuốc từ không hóc kệ ra, TaTa dặn dò :”Chỉ được nhỏ ba giọt mà thôi, vì con người có ba phần hồn và chín phần vía, cô bé chỉ mới mất 3 phần hồn mà thôi, như nếu đến hết 9 phần vía thì lìa đời là cái chắc.”
Lời vừa dứt thì trên tay Vân Ca xuất hiện lọ thuốc trắng óng ánh, Vân Ca khẽ ngồi dậy, sợ đánh thức hai người bọn Lâm Linh Hi, mở nắp lọ thuốc ra thì cả hai cảm nhận được không khí xung quanh bọn họ trong lành, thánh khiết, như là bọn họ đang ở trong một nơi cực kỳ thần thánh nhất thế gian vậy, thấy khuôn mặt chủ nhân mình dại ra thì bọn TaTa cười thầm, linh hồn ai mà không thánh khiết chứ, dĩ nhiên thuốc này vì linh hồn mà luyện ra dĩ nhiên phải giống rồi.
TaTa nhắc nhở, làm hai người Vân Ca từ trong ngẩn người tỉnh lại, đưa tới gương mặt Lâm Linh Hi, tay run run, Vân Du nằm kế bên nhìn động tác của Vân Ca mà tâm cũng run theo. Giọt thứ nhất vừa chạm vào tâm mi thì thấm vào da ngay lập tức, giọt thứ hai rồi thứ ba cũng vậy, ngay lập tức khuôn mặt nguyên bản đang đầy vết đen thì mờ dần nhưng không hề biến mất.
“Tại sao những vết đen đó không biến mất.” Vân Du nghi ngờ hỏi.
“Chỉ mới khôi phục lại 3 phần hồn mà thôi, còn 2 phần vía đã bị mất rồi, phần hồn thì phải gặp người tu tiên may ra lấy về được nhưng cũng không phải người tu tiên nào cũng chế ra được thuốc này đâu à, nhưng nếu không lấy được phần hồn về thì sẽ lìa đời. Vì phần vía vốn không thế thiếu phần hồn được, một khi phần hồn mất đi thì phần vía cũng dần mất, nếu hồn còn thì phần vía sẽ dần khôi phục.” TaTa ngầm cảm thấy may mắn cho cô bé này, nếu không gặp phải chủ nhân bọn họ thì đến khi phần vía thứ 9 mất đi thì cô bé này phải chết không thể nghi ngờ.
Hai người Vân Ca nhìn nhau, điều thấy vẻ khiếp đảm trong mắt đối phương, nếu không có dịp sinh nhật Trần Thiện Mỹ thì đợi tới lúc bọn họ đi học lại chắc Lâm Linh Hi là người tây thiên rồi.
Vân Ca đóng nắp lọ lại, kêu TaTa đem cất đi, vừa nằm xuống vén chăn trùm lên người thì hai người Vân Ca cùng rùng mình một cái, có luồng khí lạnh lẽo táp vào bọn họ, bỗng cả hai nhìn thấy một bóng trắng nhờn nhợt từ vách tường xuyên vào phòng bọn họ, đó là bóng ma một người phụ nữ ngoài 25 tuổi, khuôn mặt không tính là xinh đẹp, đang bay là đà ngang qua giường bọn họ rồi xuyên qua bức tường đối diện nơi vừa đi ra. Cả hai ngốc trệ nhìn bóng ma vừa biến mất, trong đầu bọn họ giờ chỉ có tiếng rè rè như tivi mất đài.