Đọc truyện Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn – Chương 4: Uất ức
Sắc mặt An Nhu vẫn trắng, một bàn tay che lại xương bả vai, cơ thể mỏng manh run rẩy. Hà Văn Thiến là học sinh cá biệt trong lớp, cũng là chị đại trong trường, nhưng cô ta lại có mối quan hệ rất tốt với một học sinh ngoan hiền như An Như Uyển.
Không, An Như Uyển ai cũng chơi được. Đây cũng là nguyên nhân An Nhu vẫn luôn đều rõ ràng, rằng bản thân đấu không lại An Như Uyển.
“Như Uyển đối với mày tốt như vậy, mày còn khi dễ con bé, còn đoạt bạn trai của nó? Thật không biết mày lấy đâu ra cái tự tin đó” Nhìn thấy sắc mặt An Nhu tái nhợt, khiếp sợ nhu nhược nhìn chằm chằm mình, Hà Văn Thiến càng tức: “Tao nói cho mày biết, mày khi dễ Như Uyển chính là khi dễ tụi tao”
Mọi người vây xung quanh nhiều chuyện, giọng của Hà Văn Thiến cũng không nhỏ. Lúc này, một đám học sinh đều đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn An Nhu.
An Nhu gắt gao cắn môi, không nói một câu nào.
Không phải không muốn giải thích, mà là không có một ai tin tưởng lời cô nói. An Như Uyển ở trong cái lớp này rất có tiếng nói, tất cả mọi người đều thích cô ta, cung phụng cô ta như nữ thần.
Hai người giằng co được một lúc, đột nhiên truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Văn Thiến, có chuyện gì vậy?”
An Như Uyển giống như mới phát hiện, từ phía sau bước nhanh tới, trên mặt tràn đầy lo lắng,: “Sao cậu lại cãi nhau với Nhu Nhu?”
“Như Uyển”
Nhìn thấy An Như Uyển tới, Hà Văn Thiến bĩu môi, rút về biểu tình độc ác trên mặt, cười hì hì nói: “Tớ chỉ nói mấy câu với An Nhu thôi, nó một hai phải biểu hiện ra bản thân thực ủy khuất, tớ nào có biện pháp khác nha.”
“Cậu thật thích gây chuyện quá đi”
An Như Uyển nhẹ nhàng hơi đụng vào người Hà Văn Thiến, như là bị cô chọc cười, thực mau lại quay đầu nhìn An Nhu, vẻ mặt quan tâm: “Nhu Nhu, em không sao chứ? Đừng sợ, Văn Thiến rất tốt bụng, chỉ là hơi nói thẳng chút, chị thay cậu ấy xin lỗi em.”
“Ok, ok, ok! Là lỗi của tui, tui sai, ok?”
Hà Văn Thiến trợn mắt, kéo cánh tay An Như Uyển: “Con người của tui hơi thẳng tính, nhưng không giống người nào đó, bên ngoài một dạng bên trong một dạng. Bạn trai của chị mình cũng đoạt, còn giả mù sa mưa đòi tự sát … Chặc, chặc, không thể trêu vào nha.”
Đây khác gì nói trắng ra, đồng học vây xem đều nhịn không được nhỏ giọng cười trộm. Ai không biết cô nói chính là An Nhu? Còn tự sát nữa chứ, mặt thật lớn.
An Nhu đứng ở cửa, ngón tay nắm chặt lòng bàn tay, cúi mặt không rên một tiếng, lắng nghe âm thanh trào phúng từ mọi người xung quanh.
Thấy bản thân có sỉ vả An Nhu như thế nào nó cũng ngậm chết miệng không hé răng, Hà Văn Thiến cũng cảm thấy không thú vị, xoay người nhìn An Như Uyển cười nói: “Như Uyển, đi với tui sang lớp bên cạnh được không? Tui đang thích một anh chàng ở lớp đó, mang cậu đi gặp mặt, đi đi ha”
“Được”
An Như Uyển cũng mỉm cười nói, nét mặt dịu dàng: “Vừa vặn đi ra ngoài hít thở không khí luôn”
Hai người thân mật nắm tay đi, Hà Văn Thiến còn cố ý dùng sức tông vào bả vai An Nhu, chỗ bị cô ta véo lúc trước. Còn tặng An Nhu một ánh mắt khiêu khích, lúc này mới hoàn toàn rời đi.
An Nhu cúi đầu đứng tại chỗ, bả vai bị tông trúng rất đau, cũng không rên một tiếng. Thẳng cho đến khi Hà Văn Thiến đã đi rất xa, cô mới hoàn hồn.
An Nhu chìm trong ánh mắt chán ghét của mọi người trong lớp, cô nhanh chân chạy khỏi lớp học.
Khu tập trung rác của trường, cũng là nơi duy nhất Hội Học Sinh không tới tra xét. An Nhu cuộn tròn người ôm đầu gối ngồi xổm xuống gần nơi này, cơ thể gầy yếu mỏng manh, nhỏ bé, bất lực lại đáng thương.
An Nhu ôm chặt người, vùi đầu ở giữa đầu gối, dùng sức cắn răng, áp lực đè nén không được nữa, nước mắt mãnh liệt trào dâng ra ngoài.
Oa… Oaaa, huhuhu! Tại sao lại là cô? Dựa vào cái gì lại tẩy chay cô? Cô có làm cái gì đâu mà phải bị đối xử tệ như vậy? Lòng bàn tay sắp bị cô moi chảy máu, An Nhu khóc đến cả người đều phát run.
Trong hai tháng ở nơi này, An Nhu không có ngày nào không sống trong nổi sợ hãi cùng chán ghét. Cho dù là người thân hiện tại, từ cha mẹ nguyên chủ cho đến Tào Lâm Tú cùng An Như Uyển, hay là những người trong lớp … Cô chỉ là một người bình thường, cô gần như sắp chịu đựng không nổi rồi.
【Đừng khóc. 】 Một giọng nam lãnh đạm, mang theo không kiên nhẫn, cứ như vậy truyền vào trong đầu An Nhu.
【 Không liên quan gì đến anh? 】
Hiện tại, cảm xúc của An Nhu đang trên bờ vực hỏng mất, cũng không quan tâm người đang nói chuyện trong đầu mình là nam hay nữ, là tổng giám đốc hay là thượng đế.
【 Tôi khóc thì sao? Ngay cả khóc còn muốn anh đồng ý hả? 】
An Nhu càng rống to ở trong lòng, nước mắt càng rơi nhiều.
Giọng nam im lặng một lát, mang theo chút áp lực, mở miệng nói: 【 Tôi không muốn quan tâm đến cô. Vậy cô có thể ngưng hành động gửi tin cùng hình ảnh đến di động của tôi không? 】
Sở Hư Uyên không có chút cảm giác hứng thú đối với tâm lí trạng thái của An Nhu, anh cũng không muốn biết hacker không biết tên này quấy rầy anh rốt cuộc là cái thứ gì. Điều duy nhất anh muốn biết rõ ràng, chính là, người làm chủ phía sau màn là ai? Nhưng anh lại không thể khống chế những hình ảnh chảy ào ào gửi vào di động của anh.
Một loạt emoji động 【 khóc thành một đứa bé nặng 100kg.jpg】 , hình ảnh tràn ngập khắp màn hình di động Sở Hư Uyên. Thậm chí lan đến màn hình máy tính.
Nhìn di động không ngừng nhảy ra hình ảnh, màn hình máy tính thì liên tục xuất hiện khung email hộp thư đến, thậm chí xâm chiếm mọi con đường thông tin liên lạc … Sở Hư Uyên cười lạnh một tiếng, sắc mặt đen nhánh.
Hay lắm, hiện tại anh không chỉ cảm thấy hứng thú với con tin tặc này … Hiện tại, anh càng muốn trực tiếp bóp chết thứ ồn ào này.
Ô ô ô ô oa oa oa, hu hu hu … Hức? An Nhu không tiếng động khóc rống, lập tức mắc kẹt, ngưng khóc.
Thiếu nữ tóc tai lộn xộn, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như thỏ, gương mặt còn ướt đẫm nước mắt. Nói chung, biểu tình hiện tại của cô rất buồn cười.
Hơi phân ra một chút tâm trí, nhìn lén lịch sử trò chuyện của cô cùng ác thần Sở đại tổng tài.
An Nhu chìm vào trong im lặng vô tận.
A! Thì ra trở thành thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên còn có thể chơi như vậy? Phì, cái hình emoji kia thật sự rất hài, a ha ha ha ha ha ha ha … Rõ ràng trên mặt còn dính đầy nước mắt, An Nhu lại không nín được cười như điên.
Tại thành phố S xa xôi, Sở Hư Uyên im lặng nhìn màn hình di động. Không biết bản thân làm cái giống gì kích thích kẻ điên kia, khiến đối phương gửi tới một đống tin nhắn emoji lung tung rối loạn.
【 ( hôm nay mày chưa uống thuốc sao.jpg ) ( ngửa mặt lên trời cười to bước ra cửa.jpg ) ( không uống thuốc mình cũng cực kỳ đáng yêu.jpg ) 】
【 khụ khụ khụ, tôi không phải có ý này 】
An Nhu thật vất vả mới dừng cười được, cô lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, châm chước dùng từ ngữ: 【 Chào ngài, Sở tiên sinh, tự giới thiệu một chút, tôi là thiết bị điện tử thông minh của ngài 】
Dù cho tâm tình hiện tại không tốt, nhưng An Nhu lại bị mấy ảnh động emoji kia chọc vui vẻ.
Nói như vậy có thể hay không có chút thiếu đánh? Nói những lời này thật là quá trâu, người bình thường ai lại nói những loại lời này, loại giới thiệu này đặc biệt giống “Hi! Tôi là 007” hoặc là “Hello! Tôi là FBI …”
An Nhu chớp chớp mắt, có chút ngẩng người.
Cô hoàn toàn quên mất, mới ba phút trước, bản thân còn khóc lóc thảm thiết, cảm thấy cuộc sống này không còn bất kỳ hi vọng nào. Ba phút sau, cô tạm thời bị mấy cái emoji hấp dẫn lực chú ý.
Nhưng cũng không thể trách cô, ai làm bên cạnh cô còn có một người chuyên gây rối.
Nếu là người bình thường, sẽ cảm thấy đậu má, gặp quỷ giữa ban ngày .
【Ngươi không tính toán nói ra là ai phái ngươi tới sao? 】 Giọng nam dịu dàng ấm áp truyền thẳng vào trong đầu An Nhu tự động chuyển thành giọng nói của chính chủ. Tuy ấm áp, nhưng An Nhu lại nghe ra sự lạnh lẽo từ bên trong.
Dựa theo quyển tiểu thuyết kia, thời điểm Sở Hư Uyên dùng loại giọng này nói chuyện … An Nhu im lặng.
Sở đại tổng tài … Xin ngài bình tĩnh một chút, nghe tiểu nhân giải thích …