Đọc truyện Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn – Chương 3: Thì ra chỉ là người qua đường Giáp
Sở Hư Uyên ???
Có lẽ là trùng tên trùng họ thôi, nhưng mọi thông tin xuất hiện và kẹt trong đầu An Nhu, bao gồm các thông tin, ghi chú, lịch làm việc, cùng với các loại thông tin cá nhân khác … Đều thuộc về một người đàn ông tên là Sở Hư Uyên.
Căn cứ theo thông tin tài khoản trong điện thoại di động, trong PC lẫn trong laptop. An Nhu không thể hoài nghi thêm điều gì nữa. Chẳng lẽ, trên thế giới này còn tồn tại một Sở Hư Uyên khác?
Không chỉ có như thế, An Nhu ngồi suy nghĩ đến ngu người. Đột nhiên duỗi tay vò đầu tóc, lại nằm bò trở lại trên mặt bàn, phát ra động tĩnh có chút lớn. An Nhu không rảnh bận tâm ánh mắt chán ghét từ các bạn học, tất cả đều quay đầu lại liếc xéo trừng cô.
An Nhu đương nhiên nhận biết cái tên Sở Hư Uyên, không những vậy, cô còn vô cùng, vô cùng quen thuộc.
An Nhu nhớ rất rõ ràng.
Cái ngày định mệnh kia, cô cầm trong tay quyển sách này, bước qua đường bị xe đụng, sau đó xuyên qua thế giới này, trở thành nguyên chủ.
Sở Hư Uyên, nam chủ trong quyển tiểu thuyết 《 Người tình giàu có 》. Tính cách điển hình bá đạo tổng tài, máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác. Sau khi gặp được nữ chủ, hai người cùng nắm tay nhau phát triển một loạt quan hệ ngược luyến tình thâm, sống chết có nhau.
Trên con đường đó, còn hy sinh tánh mạng của vô số vai phụ … Cuối cùng, hai người cùng nhau thâu tóm giới tài chính thế giới, HE.
Bộ tiểu thuyết này rất được hoan nghênh ở trên mạng, tác giả cũng nhờ vậy mà nhận được giải thưởng tay bút trẻ của năm. An Nhu ôm tâm trạng tò mò, lén mua xem một chút, cảm thấy … Tuy rằng có hơi *cẩu huyết, nhưng cốt truyện cũng không tệ.
*Cẩu huyết: máu chó (là từ lóng đặc tả những sự vật, sự việc phi lý, không thể giải thích được. Khi gặp phải chuyện gì khó chịu, gai mắt, thường sẽ có một câu chửi thề trước từ cẩu huyết)
Lên xuống phập phồng, bố cục rất tốt, câu từ đặc tả đầy tinh túy, đặc biệt cẩu huyết gãi đúng chỗ ngứa.
An Nhu khóc đến đôi mắt đỏ bừng, khép lại trí nhớ về quyển tiểu thuyết cẩu huyết kia. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Đánh chết cô, cô cũng không nghĩ đến chuyện bản thân lại có ngày xuyên vào quyển sách này … (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lên xuống phập phồng chính là ngược luyến tình thâm, bố cục rất tốt ý nghĩa trên con đường phát triển sự nghiệp cùng tình yêu của nam nữ chủ chết vô số vai phụ. Còn vụ cẩu huyết gãi đúng chỗ ngứa … Trời ơi ! Sao lại không nhắc tới danh tính của những nhân vật mỗi lần cẩu huyết thì die vậy?
Dùng sức đè đè trán, An Nhu cưỡng bức mình bình tĩnh lại. Bản thân xuyên tới hơn một tháng cũng chưa phát hiện ra sự thật trớ trêu này.
Nhưng nghĩ lại, đây cũng là điều bình thường. An Nhu xuyên vào một gia đình nghèo rới mồng tơi, nguyên chủ còn là học sinh, độ tuổi chưa đủ để nhận thức thế giới to lớn bên ngoài. Hơn nữa còn đang dưỡng thương, nên càng không có cơ hội tiếp xúc với TV …
Từ ngày mở mắt ra ở bệnh viện, sau khi xác định ngày tháng năm, thời gian địa điểm, tất cả thông tin đều không trùng khớp với thế giới cũ. An Nhu cũng đã chết tâm, biết bản thân đã không thể quay trở về.
Cô cho rằng, đây là một giới khác, hoặc là thế giới song song. Ai sẽ nghĩ đến, nơi này lại là một quyển tiểu thuyết kia chứ, sao có thể xuyên vào một quyển sách?
Lại nói tiếp, cái dòng họ An này, hình như cũng là một trong bốn dòng họ giàu nhất trong sách … An Nhu cau mày, ngón tay không tự giác nắm chặt mép bàn, nhíu mắt, dùng sức nhớ lại cốt truyện.
Thế giới này chỉ là giả thuyết, nào là Mary Sue, rồi bốn dòng họ giàu nhất, rồi còn thâu tóm nền kinh tế thế giới … Nữ chủ Tô Hoàng, một vị thiên kim tiểu thư nghèo túng, dòng họ xuống dốc, học tại học viện quý tộc DICE.
Trước, cứ mặc kệ cốt truyện này có bao nhiêu chi tiết không logic. Dòng họ An… Có quan hệ với mình sao?
Nghĩ tới khả năng cực kỳ không ổn này, trong lòng An Nhu bỗng căng thẳng, dùng sức nhớ lại suất diễn của nguyên chủ.
Bộ tiểu thuyết này quá dài, dọc theo đường đi, vai ác BOSS lớn lớn bé bé nhiều vô số kể. Không phải bị nữ chủ thiết kế, chính là bị nam chủ hại thê thảm. Nam chủ máu lạnh vô tình … Bỏ qua không cần nhắc tới nhân vật nguy hiểm này.
Bạn bè của nữ chủ đều là đại tiểu thư, đại thiếu gia con nhà giàu.
An Nhu suy nghĩ nửa ngày, những nhân vật nồng cốt đều tìm không thấy danh tính của nguyên chủ. Đành lục tìm mấy nhân vật hi sinh vậy.
Tuy rằng cái tên An Nhu không hiếm thấy, nhưng thời điểm đọc truyện, dù là một nhân vật nhỏ bé cũng sẽ có ấn tượng đi. Dù sao cũng trùng tên trùng họ mà …
An Nhu dùng sức nhớ lại, một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người ngổi ở bàn thứ ba từ trên đếm xuống. Nữ sinh đang ngồi ngay ngắn nghe giảng bài, bà chị họ độc ác của nguyên chủ, An Như Uyển.
An Nhu cắn môi, biểu tình rất phức tạp.
Cô nhớ ra rồi.
An Như Uyển nhập học vào học viện DICE, là cái đuôi của một vai ác nhỏ xíu. Giai đoạn đầu hay tìm cớ hiếp bức, hãm hại nữ chủ Tô Hoàng. Đúng vậy, chỉ là một nhân vật cực kỳ nhỏ bé trong muôn vàn vai nữ phụ trong bộ tiểu thuyết này.
Mà bà chị họ của nguyên chủ thuộc nhân vật chỉ được nhắc đến vài dòng. Những ai đắc tội nữ chủ, hậu quả đều vô cùng bi thảm. Số phận của An Như Uyển cũng tương tự.
An Nhu mò mẫm ở trong đầu tìm nửa ngày, mới nhớ tới cô chị họ này, miễn cưỡng xem như có cái kết cục … Khá thảm.
Bị học viện DICE đuổi học, trả ngược trở về trường học cũ. Sau đó trở thành mục tiêu bị mọi người sỉ nhục, sống tạm bợ tồn tại qua ngày.
Ở thế giới này, bị học viện DICE đuổi học đều là loại học sinh hạnh kiểm có vấn đề. Tất cả những trường học còn lại không thể tiếp nhận một học sinh như vậy, kèm theo là sự khinh thường đến từ mọi người xung quanh.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của An Như Uyển, An Nhu nuốt nước miếng, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng kiêu ngạo của An Như Uyển. Lần đầu tiên, cô có ý thức rõ ràng, mọi tình tiết cẩu huyết ở trong từng câu chữ tiểu thuyết lại đang và đã xảy ra ở bên cạnh mình.
An Nhu nhíu mày, cẩn thận nhớ lại. Hơn một tuần trước, bác gái nửa che nửa lộ nói “Được quý nhân yêu thích”, còn nữa, mấy ngày nay bà ta đắc ý, đi đường đều mang bản mặt hếch mũi lên trời … Hẳn là cô chị họ này sắp nhập học vào trường quý tộc, làm cái đuôi nịnh nọt cho người ta. Không, là làm học sinh quý tộc.
Có thể bước vào học viện DICE, đối với loại người nghèo khổ tới nói, không thua gì một bước lên trời. Có cơ hội được giao tiếp với người xã hội thượng lưu, bọn họ đắc ý cũng là chuyện bình thường.
Nhưng An Nhu không có chút nào hâm mộ.
Người khác không biết, nhưng cô xem qua tiểu thuyết, sao có thể không rõ ràng cho được. Học viện DICE là nơi nào? An Nhu đi vào thì không có khả năng tồn tại ra tới.
So sánh nơi đó với nơi này. Cho dù bị bạn học tẩy chay, cô vẫn cảm thấy học sinh ở đây đáng yêu hơn nhiều.
Lại nói trở về chuyện hiện tại … An Nhu im lặng một lát, suy nghĩ có hơi lệch đường rây.
Cô xem qua cũng không ít tiểu thuyết, tuy rằng vụ xuyên sách khó có thể tiếp thu, nhưng cũng từng xem qua thể loại này. Những trường hợp giống cô, xuyên qua thành người thân của vật hi sinh nữ phụ của nữ phụ của nữ phụ. Nhỏ bé đến mức không có cái tên, chỉ là người qua đường Giáp … Thật đúng là kỳ diệu.
Người qua đường Giáp: chỉ một nhân vật là người đi qua lại trên đường, không được nhắc đến, cũng không có tên, là một nhân vật ảo làm nền trong truyện.
Cô u buồn thở dài, ôm lấy gương mặt. Xem như đây là thế giới song song đi, thân phận hiện tại cũng là vật hi sinh trong vật hi sinh, chưa từng được nhắc đến, cô có cái gì cần phải sợ.
Trong lòng âm thầm khuyến khích bản thân, An Nhu lại bất ngờ nghe được giọng nam trầm thấp dễ nghe kia, còn kèm theo ý cười ——【 ngươi tên gì? Tại sao không nói cho ta? 】
Giọng nói này rất dịu dàng ấm áo. Cho dù mang theo chút dụ dỗ, cũng sẽ làm người hoàn toàn chìm vào trong đó.
An Nhu cũng thất thần. Thật là dễ nghe nha … Giọng nói này, như là được người ở trong lòng yêu thương, nâng niu chiêu chuộng.
Không, không, không! Bỗng chốc hoàn hồn, An Nhu dùng sức cắn cắn môi, thuận tiện phỉ nhổ bản thân.
Mày bị ma quỷ ám ảnh hả, biết người đối diện là người nào còn dám thiếu cảnh giác? Ngại bản thân chết không đủ mau?
Gắt gao khống chế được tâm trạng, An Nhu nỗ lực làm lơ. Nhưng trong lòng lại có chút xúc động bởi vì giọng điệu ấm áp này.
Chuyện này cũng quá quỷ dị, hoàn toàn làm điên đảo nhận thức suốt mười tám năm sống trên đời này của An Nhu.
Tại sao cô lại có thể liên kết với cổng IT, cùng tất cả những thiết bị điện tử xung quanh Sở Hư Uyên, ngay cả cái đồng hồ thông minh cũng không chừa ???
Hơn nữa tất cả tập tin trong di động cùng máy tính đều được phân khu rõ ràng thành từng mục, ổ đĩa A, B, C, D, F đều có. Thậm chí An Nhu cảm thấy đầu óc của cô rất minh mẫn, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Đồng thời, cô lại có thể hóa thân thành một chiếc điện thoại di động biết đi, hoặc là một PC chủ. Có thể thao tác mọi việc khi cần thiết.
Nói tóm lại, chỉ cần một suy nghĩ, cô có thể điều khiển mọi thiết bị điện tử xung quanh “Ác thần Sở Hư Uyên”.
Một chút cũng không thể dùng khoa học tới giải thích. Bản chất tin tưởng khoa học, phản đối mê tín, học sinh An Nhu tiếp tục đâm đầu lên bàn.
Xuyên vào một quyển sách đã đủ làm cô ngỡ ngàng, còn muốn tiếp thu bản thân không phải là một nhân vật nào trong đó, thậm chí một chữ cũng không được nhắc đến. Chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể thảm hại hơn chuyện này sao?
An Nhu trong lòng miên man suy nghĩ, chuông tan học đột nhiên vang lên. Trong lòng chợt lạnh, An Nhu cũng không màng mọi chuyện, thấy giáo viên ngữ văn vừa bước chân ra khỏi cửa phòng học. Bản thân cũng nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, nhìn ra phía cửa sau lớp, tính toán chuồn êm.
“An Nhu, mày tính đi đâu?” Còn chưa đi đến cửa, bả vai An Nhu đã bị người vịn lại.
Vừa chuyển đầu, thấy thiếu nữ trang điểm đậm đang mỉm cười nhìn cô, tươi cười rực rỡ, lực tay rất mạnh, hận không thể móc thẳng vào xương vai An Nhu: “Không phải nói là bạn tốt, hửm? Tại sao mày có thể bỏ tao lại cứ thế mà đi ?”
“Hà Văn Thiến, buông ra”
Bả vai An Nhu bị véo đau đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, dùng hết sức vặn mở tay Hà Văn Thiến ra, lui về phía sau một bước, toàn thân đề phòng đứng ở trước cửa.
Nét mặt Hà Văn Thiến tươi cười khá âm trầm, cô rút tay về, khảy khảy móng tay: “Ê, tao cho mày mặt mũi mày đừng không biết xấu hổ. Tao nói chuyện với mày là để mắt mày. Sao đây? Ỷ vào bản thân được Như Uyển che chở thì mày có thể muốn làm gì thì làm phải không?” Cô ta tươi cười, lời nói toàn dao găm.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ khá yếu đuối, rốt cuộc cô ấy là một tiểu công chúa, được người nhà yêu thương, bạn bè che chở, sống trong nhung lụa … Nhưng bảo đảm vả mặt, bảo đảm vả mặt cực mạnh. Tin tôi đi.