Bạn đang đọc Song Sinh Tình Cố Thiếu Cuồng Thê – Chương 77: May Quá Anh Vẫn Bên Em
Khi bóng trăng bên ngoài tô lên ánh sáng cho vạn vật nơi chốn hồng trần đồng thời cũng khắc lên bóng hình người đàn ông mang nhiều ưu tư đang đứng bên cạnh khung cửa sổ trắng xóa.
Trên tay hắn ta là thứ mà rất lâu rồi hắn không động tới, cũng là thứ nước mà người con gái hắn yêu tuyệt không thích hắn nhấp môi dù chỉ là một ngụm nhỏ.
Nhưng hôm nay vì tâm trạng thật sự quá tệ nên hắn mới lén lút tìm đến men rượu, với hi vọng có thể phần nào vơi bớt tâm tư đang trĩu nặng trong lòng.
Chẳng biết hắn đã đứng đó bao lâu nhưng ly rượu lúc này đã trở nên rỗng tuếch, cũng không biết đã vơi được bao nhiêu tâm sự nhưng hiện tại hắn đã rời khỏi khung cửa sổ để tiến về chiếc bàn nhỏ đối diện với giường ngủ.
Lúc quay lại hắn vẫn không quên hướng ánh mắt trìu mến nhìn đến người con gái vẫn chưa chịu tỉnh lại, tuy bác sĩ đã nói tình trạng của cô không đáng ngại sẽ nhanh tỉnh lại nhưng đến giờ cũng ngót nghét gần 3 tiếng trôi qua nhưng Sở Nhu vẫn chưa có bất cứ một động thái nào, khiến lòng dạ của người đàn ông không thể nào ngừng lo lắng.
Hắn lấy chiếc laptop riêng được cất trong hộc tủ bên cạnh sô pha, đặt lên bàn.
Với vài thao tác ngắn gọn, rất nhanh sau màn hình đã chuyển đến giao diện video được ghi lại trong camera giám sát tại biệt thự.
Di chuyển con trỏ đến đoạn clip trong thời gian từ 20 giờ trở về sau, đầu tiên video được ghi lại trong phòng bếp.
Ở những giây đầu tiên là bóng dáng của Mộc Lan Chi dần xuất hiện, vừa đến nơi cô ta đã dáo dát nhìn xung quanh, tiếp đến là bắt tay vào việc pha chế sữa và cà phê như lời Cố Thành đã nói trước đó.
Đôi đồng tử nâu trầm chợt trở nên lạnh lẽo hòa lẫn với những tia phẫn nộ khi nhìn thấy Mộc Lan Chi đang bỏ thứ thuốc gì đó vào trong ly sữa.
Người đàn ông cho clip dừng lại, với gương mặt đằng đằng sát khí khi xem xong từ clip đầu tiên cho đến đoạn video thứ ba được ghi lại trước phòng của Cố Thành.
Hắn thấy người con gái mình yêu mang nét mặt buồn bã khi đối thoại với Cố Thành, đến cả khoảng cách cô cũng giữ một khoảng nhất định như lời mà hắn đã từng nói cách đây vài ngày.
Cho đến khi Cố Thành xoa đầu thì mới thấy được nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện qua khuôn miệng của cô gái, sau đó cô đã quay lưng rời đi, nhưng đi được một đoạn ngắn thì cô đã ngất xỉu trước sự ngỡ ngàng của Cố Thành.
Những gì muốn xem, muốn xác thực thì lúc này hắn cũng đã xem và có thể xác thực được rõ ràng mọi chuyện, cũng là lúc hắn nhìn thấu tâm tư bẩn thỉu của Mộc Lan Chi.
Hắn đã giữ một con rắn độc trong nhà mà không hề hay biết, để rồi suýt chút nữa con rắn độc ấy đã cam tâm phá nát hạnh phúc gia đình hắn.
“Cố Hàn…Chồng ơi…!Em đau quá…”
Bất ngờ từ phía giường ngủ truyền đến những âm thanh thều thào của Sở Nhu khiến Cố Hàn chợt hoảng sợ, hắn vội vàng đi đến bên cạnh cô vợ nhỏ của mình.
“Chồng ở đây…!Vợ làm sao, nói chồng nghe!”
Sở Nhu một tay đặt lên bụng, tay còn lại thì siết chặt bàn tay của người đàn ông.
Cô cố gắng mở hai mi mắt nặng trĩu lên để ngắm nhìn Cố Hàn, dù đang phải hứng chịu cơn đau đớn nào đó, dù mồ hôi đang lấm tấm trên trán thì nơi khóe môi ngọt ngào lại hiện lên nụ cười, là nụ cười của sự an tâm và hạnh phúc.
“May quá…!Chồng vẫn ở bên cạnh vợ, chồng không có giận mà bỏ mặc vợ một mình.”
Câu nói của Sở Nhu cứ như một mũi dao đâm thẳng vào tim Cố Hàn, khiến nó không ngừng nhỏ máu, khiến nó kêu gào trong đau đớn.
Người con gái hắn yêu đã sợ phải ở một mình, sợ bị bỏ rơi như thế vậy mà hắn lại hờ hững, vô tâm.
Hắn chỉ lo đa nghi ngớ ngẩn, ghen tuông vô cớ để hôm nay cô phải chịu đựng khổ sỡ thế này.
“Chồng xin lỗi, lẽ ra chồng nên tin tưởng vợ.
Không nên bỏ vợ ở một mình cô đơn với bốn bức tường lạnh lẽo.
Thậm chí chồng còn không bảo vệ được vợ, tất cả đều là lỗi của chồng hết.”
Người con gái nào trách hờn gì chồng của mình, được hắn ở bên cạnh, được hắn yêu thương là cô đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Trên khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn là nụ cười hiền hòa, nhưng cơn đau dưới bụng mỗi lúc một nhiều hơn khiến sắc mặt của cô ngày càng trở nên khó nhìn.
“Vợ…bụng của vợ đau quá…Con, con của chúng ta…”
“Vợ cố chịu một chút, chồng gọi anh hai qua rồi cùng đưa vợ đi bệnh viện.
Có chồng ở đây vợ đừng sợ ha…”
Cố Hàn một tay nắm chặt tay Sở Nhu, tay còn lại thì lướt điện thoại gọi cho Cố Thành.
Ở đầu dây bên kia cứ như đang túc trực điện thoại, khi chuông vừa vang lên Cố Hàn ở bên đây đã nhận được tín hiệu trả lời.
“Anh hai, vợ em đau bụng, anh xuống lái xe cùng em đưa cô ấy đến bệnh viện nhanh đi.”
Cố Thành sau khi nghe Cố Hàn nói xong, không cần trả lời anh đã vội vàng lao ra khỏi phòng, đi thẳng đến gara lấy xe và lái đến trước cửa đại sảnh chờ sẵn.
Bên này, Cố Hàn đã bế Sở Nhu chạy hẳn xuống lầu bằng thang bộ, vì lúc này thang máy cũng không nhanh bằng đôi chân của hắn.
“Vợ ngoan, cố chịu thêm một chút.
Anh hai sẽ đưa chúng ta đến bệnh viện nhanh thôi!”
Sở Nhu có thể nghe thấy những lời trấn an của chồng mình, nhưng hiện tại cô đã quá mệt nên không thể trả lời mà chỉ cong nhẹ khóe môi rồi nép người vào cơ thể ấm áp của người đàn ông.
Cô đưa tay đặt lên bụng, trong lòng âm thầm cầu khẩn chưa đứa con bé nhỏ của cô được bình an vô sự, cô không muốn mất đi tiểu thiên thần bé nhỏ đã được kết tinh từ tình yêu giữa cô và Cố Hàn, người đàn ông mà cô hết lòng yêu thương.1
Phía dưới xe, Cố Thành đã mở cửa chiếc xe gia đình chờ sẵn.
Khi Cố Hàn vừa bế Sở Nhu vào xe xong thì anh đã lập tức khởi động cho xe rời đi.
Giữa màn đêm vắng lặng, tiếng động cơ vang lên theo cường độ hối hả cứ lao như bay trên đường, xé tan một màn đêm tĩnh mịch..