Bạn đang đọc Song Sinh Tình Cố Thiếu Cuồng Thê – Chương 76: Trả Vợ
“Thay vì có thời gian nghi ngờ ghen tuông vô cớ thì dành thời gian đó mà để tâm, chăm sóc cho vợ mình tốt một chút.”
Từ phía sau lưng bất ngờ vang lên giọng nói bảy phần châm biếm ba phần lạnh lùng của một người đàn ông khiến Cố Hàn chợt giật mình, hắn vội quay lưng lại nhìn thì thấy Cố Thành đang bế Sở Nhu trên tay, điều này càng khiến lòng dạ hắn nóng ran như lửa.
“Sao vợ em lại ở chỗ của anh? Cô ấy bị sao thế này, sao lại bất tỉnh?”
“Chắc là trúng thuốc mê rồi.
Em mau gọi bác sĩ tới đi, chuyện dài dòng lắm lát nữa anh kể sau.”
Sắc mặt Cố Hàn giờ đây đã đen toàn phần khi nghe được thông tin Sở Nhu bị trúng thuốc mê.
Hắn ngồi xuống giường ngủ, một tay nắm tay cô, tay còn lại thì dùng tốc độ nhanh nhất để ấn điện thoại gọi bác sĩ tới.
Nghe tiếng nhạc chờ ngân dài từ đầu dây bên kia mà hắn cũng cảm thấy tức giận, như thể bấy nhiêu kiên nhẫn đã bị rút hết sạch sẽ.
[A lô, Cố thiếu tìm tôi…]
“Tôi cho ông 5 phút nữa phải có mặt ngay tại phòng ngủ của tôi.
Vợ tôi mà có chuyện gì thì tôi bảo đảm cái bệnh viện của ông cũng không còn tồn tại.”
[5 phút sao? Cố thiếu à, cậu đừng có đùa với cái mạng già này chứ.
Từ chỗ tôi đến biệt thự của cậu nhanh nhất cũng phải mất hơn 10 phút đấy.]
“Ông còn hơn 4 phút.”
[ Được được, tôi lập tức bay tới ngay.]
Hắn rất hiếm khi ra lệnh cho ai, nhưng một khi đã hạ lệnh thì không cần biết lý do, hay nguyên nhân mà buộc đối phương phải răm rắp chấp hành.
Lúc này chính là như thế, vợ hắn đang không rõ tình trạng sức khỏe thế nào thì làm sao hắn có thể không nôn nóng cho được.
“Nói em biết, tại sao vợ em lại ở chỗ của anh.”
“Chuyện này em nên đi hỏi cô người yêu cũ cũng là mẹ của con trai em thì sẽ rõ ràng hơn.”
Trong giọng nói của Cố Thành tràn đầy sự khinh thường, điều này càng khiến sắc mặt của người đàn ông trở nên lạnh lùng đến mức đáng sợ.
“Anh thừa biết em không thích dài dòng.
Em hỏi lại lần nữa, tại sao vợ em lại ở chỗ của anh? Và rốt cuộc chuyện này thì liên quan gì đến Mộc Lan Chi?”
“Trước tiên anh phải hỏi là em có kêu Mộc Lan Chi mang sữa lên phòng cho tiểu Nhu hay không?”
“Chuyện đó em thừa sức tự mình làm được.
Huống chi những gì đã qua bàn tay của cô ta em đều không cho tiểu Nhu động vào.”
Cố Thành bất giác cười lạnh, với những gì Cố Hàn nói thì hoàn toàn đồng nghĩa với những gì mà anh đã suy đoán từ trước.
“Cô ta đã lấy danh nghĩa của em mang lên cho tiểu Nhu một ly sữa và một tách cà phê, trong sữa có gì thì lát nữa em sẽ rõ.
Và tách cà phê là dành riêng cho anh, với lý do đau bụng cô ta thành công lấy được lòng tin và nhờ tiểu Nhu mang cà phê lên thay cô ta.
Lúc tiểu Nhu định quay trở về phòng thì đột nhiên lại ngất xỉu, với tính cách ghen tuông mù quáng của em và dĩ nhiên là không để người phụ nữ kia ngư ông đắc lợi nên anh mới mang vợ của Cố thiếu về đây trả lại cho em.”
Cố Thành ngưng một chút, sau đó lại thong thả tiếp lời, nhưng mỗi một câu nói của anh đều khiến người đàn ông kia nghe đến đâu phải thấm đến đó.
“Anh biết em rất yêu tiểu Nhu, nhưng cách yêu của em là không đúng.
Yêu, không phải lúc nào cũng giữ đối phương kề cận bên mình, càng không nên nghi ngờ mà điều cần thiết là tin tưởng lẫn nhau.
Bản tính em chiếm hữu cao anh hiểu, nhưng em có từng nghĩ đến nếu con người ta vốn đã lăng nhăng, không thủy chung, một lòng son sắc với mình thì em có giữ được hay không.
Nếu có thì cũng chỉ giữ được thân xác, còn con tim của họ mãi mãi vẫn không thuộc về em.
Cũng chính sự ghen tuông vớ vẩn của em mới có cơ hội để người thứ ba lợi dụng, em nhìn lại em xem có xứng đáng với tình cảm của tiểu Nhu hay không?”
“Nếu hôm nay anh không tinh ý nhận ra mọi chuyện thì chắc bây giờ người hả hê đắc ý, còn kẻ thì điên cuồng lao theo ngọn lửa ghen tuông và tức giận.
Cuối cùng người chịu nhiều tổn thương nhất lại là người con gái mà Cố thiếu yêu chiều hết mực.
Tưởng tượng thôi cũng thấy thật thú vị.”
Với chất giọng vô cùng thản nhiên để chất vấn Cố Hàn, nói xong Cố Thành còn kèm theo cái nhếch môi đầy ý xem thường.
Anh xem thường chính người em trai của mình vậy mà lại hồ đồ trong phút chốc, có được tình yêu nhưng lại không biết cách trân trọng.
Những câu nói của Cố Thành đã khiến người đàn ông ấy rơi vào trầm mặc, suy cho cùng thì những gì Cố Thành nói là không hề sai.
Chính hắn suýt nữa đã tự đánh mất chính hạnh phúc và tình yêu của mình.
Nhìn người con gái nằm trên giường mà lòng hắn không ngừng đau xót, cảm giác ân hận xen lẫn lo lắng đã in hằn trong đôi mắt phượng.
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của người con gái, đưa lên môi mình để gửi gắm lên nơi đấy một nụ hôn ngọt ngào.
“Anh xin lỗi!”
Cùng lúc này quản gia Lâm dẫn theo bác sĩ Trần đã đi đến tận cửa nhưng lại dè dặt không dám vào, mà phải lên tiếng thông báo trước:
“Nhị thiếu gia, bác sĩ Trần đến rồi.”
“Còn không mau đưa người vào đây.”
Sức mạnh quyền lực từ giọng nói của Cố Hàn khiến hai người đàn ông đứng bên ngoài giật bắn cả người.
Bác sĩ Trần chẳng dám chần chừ thêm một giây nào nữa mà đã hối hả đi vào trong.
“Chào Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia…”
“Bớt chào hỏi dư thừa lại, tôi kêu ông đến đây là để khám bệnh cho vợ tôi, ông đứng ngớ ra đó làm gì.”
Chưa gì Cố Hàn lại sẵng giọng lớn tiếng thêm một lần nữa làm bác sĩ Trần lại thêm một phen cuống cuồng hết cả lên.
Ổng nhanh chóng lấy dụng cụ hành y của mình ra và bắt đầu thăm khám cho Sở Nhu ngay lập tức.
Cả gian phòng dần chìm vào khoảng lặng, thời gian cứ nặng nề trôi qua, mất thêm mỗi một giây một phút là lòng dạ của hai người đàn ông càng nóng như lửa không ngừng thiêu đốt.
Rất nhanh sau bác sĩ Trần đã thăm khám xong, ông tháo ống nghe trên tai xuống sau đó liền quay lại nhìn Cố Hàn thông báo tình trạng hiện tại của Sở Nhu.
“Mạch tượng, huyết áp và nhịp tim của Nhị thiếu phu nhân đều hoàn toàn bình thường, hiện tượng hôn mê có thể là do tác dụng của thuốc ngủ, bây giờ chỉ cần cho cô ấy uống một ly nước chanh ấm chờ đến khi thuốc hết tác dụng thì người sẽ tỉnh lại.
Tình trạng của Nhị thiếu phu nhân là ngộ độc thuốc ngủ nhẹ nên không có gì đáng ngại, nhưng sáng mai vẫn nên đến bệnh viện khám lại xem đứa bé trong bụng có ảnh hưởng gì hay không.”
Nghe xong những gì bác sĩ Trần nói thì sợi dây căng thẳng trong lòng hai người đàn ông cũng được thả lỏng.
“Cảm ơn bác sĩ Trần, phiền ông đến gấp thế này thật ngại quá.”
“Đại thiếu gia đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của tôi mà.
Nếu không có vấn đề gì nữa thì tôi xin phép.”
Nói rồi bác sĩ Trần thu dọn đồ đạc của mình sau đó cúi đầu chào lần lượt từng người rồi mới lui ra khỏi phòng.
“Anh xuống pha nước chanh, em ở lại với tiểu Nhu đi.”
Cố Thành bước đến vỗ vai an ủi người anh em của mình rồi cũng quay lưng đi ra ngoài.
“Anh hai…!Cảm ơn anh!”.