Đọc truyện Song Nữ Hiệp Hồng Y – Chương 43: Keo sừng rồng
Mẫn Trường Cương cười nhạt một tiếng, hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ Triển lão ca còn chưa tin hay sao?
Nguyên Nhân đáp:
– Đệ đâu dám không tin, nhưng việc này dù sao cũng phải thưa lại cho người chưởng môn hay, rồi hãy định đoạt sau!
Trường Cương lại cười nhạt, hậm hực nói tiếp:
– Đệ vị thừa lệnh dụ của ân sư nên không tiện để ra tay, nhưng đệ có thể nói cho lão ca hay, môn hạ của tệ phái bị giết hại đó là đệ tử của đệ
đấy.
– Ủa! Cao túc của Mẫn lão ca đấy à?
– Hà hà… người hành hung lại là môn đệ của lão ca!
Nguyên Nhân giật mình kinh hãi, vội đáp:
– Đệ lui ra ngoài giang hồ mười tám năm, chưa hề thâu qua đồ đệ bao giờ sao Mẫn lão ca lại…
– Hà hà…
Cười một hồi, Trường Cương lại nói tiếp:
– Triển lão ca còn dấu giếm làm chi nữa! Tên họ Giang thiên về tuyệt
nghệ của quý phái, chẳng lẽ Triển lão ca lại còn phủ nhận hay sao? Và
chẳng lẽ đệ lại chịu để bốn tên đệ tử chết oan chết uổng như thế ư?
– Là y ư?
Nguyên Nhân không ngờ Trường Cương lại chỉ Thanh Lam là người đã giết đệ tử
đời thứ ba của phái Tần Lãnh như vậy, nên ông ngẩn người ra giây lát rồi vội đáp:
– Mẫn lão ca chớ có hiểu lầm! Tuy y đã theo đệ học mấy năm võ công thật, nhưng y không phải là môn hạ của phái Không Động.
Thanh Lam vội đỡ lời:
– Thưa sư phụ, đệ tử đã chính thức được liệt vào môn hạ của phái Không Động rồi.
Trường Cương cười nhạt, xen lời nói:
– Thế nào, tên họ Giang kia đã nhìn nhận rồi, Triển lão ca còn dấu diếm hộ y làm chi?
Bát Ty Kiếm Khách mặt đỏ bừng, hỏi:
– Thanh Lam, đầu đuôi câu chuyện ra sao, mau nói cho lão phu hay!
Thanh Lam quỳ ngay xuống đất vào nói:
– Mấy tháng trước đây, đệ tử đã may mắn được gặp sư bá và đã được ông ta ân thưởng cho gia nhập phái Không Động. Đệ tử đang định thưa cùng sư
phụ, xin sư phụ thứ tội cho!
Nguyên Nhân là người giàu kinh
nghiệm giang hồ, thấy lời nói và thần sắc của Thanh Lam, biết ngay
chưởng môn đại sư huynh còn có lời dặn bảo mình, nhưng trước mặt người
ngoài không tiện nói ra, nên ông ta gật đầu, hỏi lại:
– Con hãy đứng lên! Vừa rồi Mẫn lão ca nói:
Bốn vị cao túc của Mẫn lão ca đã bị người ta giết hại, con có biết rõ không?
Thanh Lam nghe lời đứng dậy, nghiêm nghị đáp:
– Bốn vị cao túc của Mẫn đại sư huynh không phải bị chết trong tay đệ
tử, đệ tử chỉ ngẫu nhiên có mặt tại đó và mục kích tấn thảm kịch đó
thôi.
Nói xong chàng kể lại tình hình lúc bấy giờ cho Nguyên Nhân nghe.
Mẫn Trường Cương chờ chàng nói xong liền quát lớn:
– Việc này chính mắt lão phu trông thấy, chả lẽ lại còn sai lầm được hay sao?
Thanh Lam cười nhạt đáp:
– Mẫn đại sư huynh nói đích mắt trông thấy, đó chỉ là gặp tiểu đệ Ở trên ấy thôi, chứ có trông thấy lệnh cao túc bị thương dưới kiếm tiểu đệ
đâu? Như vậy sao đại sư huynh lại đổ tội cho tiểu đệ như thế được?
Trường Cương tức giận khôn tả, vội hỏi tiếp:
– Hôm đó, ngoài tiểu tử ngươi có mặt ở trên núi thì còn ai nữa?
Thanh Lam sực nghĩ lại câu chuyện hôm đó, bung bảo dạ rằng:
“Chả lẽ là…, không khi nào! Với công lực của nàng ta, làm sao giết nổi bốn đệ tử của phái Tần Lãnh một lúc như thế?”.
Nghĩ đoạn, chàng liền đáp:
– Tất nhiên, ngoài tiểu đệ ra, còn có người khác ở trên ấy nữa.
– Ngươi nói đi! Người ấy là ai?
– Tiếc thay, tiểu đệ cũng chỉ hay biết như Mẫn đại sư huynh thôi!
Trường Cương tức giận khôn tả, quát tiếp:
– Tiểu tử, trước mặt lão phu mà ngươi dám giở trò xảo trá này ra phải
không? Nếu không phải đã thừa lệnh dụ của ân sư, thì hôm nay ta đã cho
ngươi đoạn hồn dưới chưởng này rồi.
Thanh Lam hãy còn ít tuổi
tính nết bao giờ cũng nóng nẩy hơn những người lớn tuổi. Chàng thấy
Trường Cương quát tháo như thế, liền trợn ngược đôi lông mày lên, kiêu
ngạo đáp:
– Chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào!
– Hay lắm! Tiểu sư đệ cứng cỏi thật!
Hắc Y Côn Luân giả dạng ông già đứng cạnh đó, bỗng xen lời nói một câu như
thế, rồi y cắp cái kiếm gỗ vào nách, nhe răng cười, và vỗ tay khen ngợi
Thanh Lam.
Trường Cương thấy vậy càng tức giận thêm, liền quát hỏi Hắc Ma Lạc rằng:
– Ngươi là ai?
– Hà hà! Mẫn đại tiên sinh hỏi lão phu ư?… bỉ nhân đây là Hắc Y Côn Luân Ma Lạc đấy!
Nguyên Nhân sợ đôi bên lại xung đột, vội khuyên ngăn rằng:
– Xin Mẫn lão ca hãy nguôi cơn giận! Về việc lệnh cao túc bị người ta
giết hại, trước khi tìm ra hung thủ, tất nhiên tiểu đồ vẫn còn bị hiềm
nghi, nhưng Thượng nhân đã dặn bảo như vậy, để đệ thưa cùng người chưởng môn nhân, ba tháng sau sẽ thân chinh dẫn tiểu đồ lên Lưu Vân Lãnh để tạ tội.
Trường Cương cười nhạt đáp:
– Lời nói của Triển lão ca, đệ tin tưởng lắm!
– Mẫn lão ca cứ quá khen đấy thôi! Đệ xin cáo từ ngay!
Nói xong, ông ta chắp tay chào mọi người một lượt, rồi quay lại bảo Thanh Lam rằng:
– Thanh Lam, chúng ta đi thôi!
– Hãy khoan, tiểu tử họ Giang kia! Ngươi còn có việc gì chưa làm xong không?
Vương Ốc Tản Nhân quát lớn một tiếng, rồi nhảy ngay lại ngăn cản bước đi của Thanh Lam.
Bát Ty Kiếm Khách giật mình nghĩ thầm:
“Sao Thanh Lam lại gây hấn với nhiều ma đầu như thế? Mẫn Trường Cương đã là
kẻ khó đối phó rồi, bây giờ tên Vương Ốc Tản Nhân được liệt danh vào Lục Tuyệt, tên tuổi ngang với đại sư huynh, ta càng khó đối phó thêm”.
Ông ta đang muốn biết sau khi cách biệt, đồ đệ cưng của mình đã làm
những gì, đang định lên tiếng thì đột nhiên có người cười ha hả và đỡ
lời:
– Ủa! Lão già họ Kỳ à? Ngươi chả bảo vỗ đít bỏ đi rồi là gì?
Chẳng hay người còn việc gì chưa dứt khoát thế?
Mọi người nhìn cả vào người vừa lên tiếng nói, mới hay chính là Hắc Y Côn Luân.
Vương Ốc Tản Nhân mặt đỏ bừng, giận dữ hỏi lại:
– Ngươi còn muốn ngăn cản ta phải không?
Hắc Y Côn Luân rụt đầu lè lưỡi, cười khúc khích đáp:
– Lão già họ Kỳ kia! Ngươi được liệt danh vào trong Lục Tuyệt, xương cốt và tướng mạo đều thanh kỳ, không nên làm ra bộ hung thần ác sát như thế mà mất hết thân phận địa vị của mình đi! Y…
Chàng ta vừa nói vừa chỉ tay vào Thanh Lam mà nói tiếp:
– Y là tiểu sư đệ của mỗ, sao mỗ không có quyền can thiệp chứ?
Vương Ốc Tản Nhân vẫn e sợ phái Côn Luân, bây giờ nghe thấy đối phương nhận Thanh Lam là tiểu đệ, y thắc mắc vô cùng, hỏi lại:
– Y cũng là môn hạ của phái Côn Luân ư?
– Ai bảo là không phải? Việc này ngươi không cần phải hỏi tới làm chi!
Ta chỉ hỏi ngươi định kiếm tiểu sư đệ của chúng ta làm gì?
– Y
thị có thanh kiếm Thất Tinh nên đã chặt gẫy hai cái răng cưa ở Độc Băng
Luân của lão phu, như vậy khi nào lão phu lại chịu để yên cho y?
– Ủa! Chặt gẫy răng cưa của chiếc Độc Băng Luân ư? Nếu vậy tội đáng chết lắm!
– Phải, y chặt gẫy đến hai cái răng cưa một lúc.
– Hà hà!….
– Ngươi dám khinh thị lão phu phải không? Ngươi phải biết, sở dĩ lao phu nhân nhượng ngươi chỉ là nể mặt Côn Luân lão nhân đấy thôi!
–
Ồ! Khiếp thật! Khiếp thật! Nhưng tại hạ đâu dám khinh thường người trong Lục Tuyệt nào? Tại hạ chỉ thấy ngạc nhiên, nhất là người đã được liệt
danh vào nhóm Lục Tuyệt mà người còn hẹp lượng như vậy! Người phải nên
biết, khí giới đấu với nhau thể nào chả có cái bị sứt mẻ? Độc Băng Luân
có những ba mươi sáu cái răng cưa, bây giờ mới bị gẫy có hai cái, còn
lại những ba mươi tư cái, chứ có bị gẫy hết đâu mà người phải làm to
chuyện như thế?
– Tiểu tử, ngươi có biết đâu Độc Băng Luân của lão phu là…
– Phải, ta biết, làm bằng rễ ngọc vạn năm, chuyên môn dùng để chặt gẫy
khí giới của địch, bảo đao bảo kiếm sắc bén đến đâu cũng không cứng bằng nó. Nào ngờ tiểu sư đệ chúng ta dùng Thất Tinh kiếm lại chặt gẫy được
hai cái răng cưa, thế là ngươi đau lòng phải không? Việc này cũng dễ xử
lắm, ta hãy hỏi ngươi câu này, ngươi có còn giữ hai cái răng cưa ấy
không?
Thấy Hắc Y Côn Luân biết rõ lai lịch chiếc Độc Băng Luân
của mình như vậy, Vương Ốc Tản Nhân ngạc nhiên vô cùng. Bây giờ lại nghe thấy đối phương hỏi mình có còn giữ hai chiếc răng cưa ấy không, y càng ngạc nhiên thêm, vội trầm giọng đáp:
– Có, hiện giờ ở trong người lão phu đây!
– Chỉ sợ ngươi đã vứt đi thôi, chứ nếu còn thì dễ xử lắm!
– Ngươi có thể lấy được Long Giác Giao (keo sừng rồng) ư?
Không bao lâu, chàng đã đi tới gần ngôi mộ của mẹ Hồng Tuyến cô nương. Quả
nhiên từ xa xa chàng đã thấy cạnh ngôi mộ có lợp mấy căn nhà lá. Chàng
đoán chắc Hồng Tuyến thế nào cũng đang ở trong mấy căn nhà ấy. Chàng
càng tới gần bao nhiêu càng thấy hồi hộp bấy nhiêu. Khi tới trước ngôi
mộ, chàng liền quỳ xuống vái lạy ba cái, rồi mới đứng dậy đi tới trước
của căn nhà lá. Chàng cố đi nặng chân một chút để nàng nghe thấy mà ra
đón mình.
Ngờ đâu, khi chàng tới trước cửa, thấy bên trong tối om và im phăng phắc. Chàng tưởng nàng đã ngủ say rồi, nên định giơ tay lên gõ cửa lại thôi, và định ngày hôm sau sẽ quay trở lại. Nhưng chân chàng như bị đóng đinh vào đó, không sao rời khỏi nơi đó được. Sau đó chàng
cố gắng mãi mới lên tiếng gọi:
– Hồng Tuyến cô nương! Hồng Tuyến cô nương!
Không thấy có người trả lời, chàng lại tưởng là nàng không muốn gặp mình.