Đọc truyện Song Nữ Hiệp Hồng Y – Chương 42: Một cành mây dại
Chàng đang vận công điều tức thì bỗng thấy đầu óc bối rối và nóng lòng sốt ruột khôn tả. Chỉ trong nháy mắt hình bóng của
Hồng Tuyến, Lan Nhi và Liễu Kỳ đều lần lượt hiện cả lên…
Tiếp
theo đó, chàng lại nghĩ đến chỉ còn hai ngày nữa đã đến tết Đoan Ngọ
rồi, mà ân sư của mình chỉ có một thân một mình đi phó hội. Không Không
lão nhân đại sư bá đã thông sinh tử huyền quan cho mình và còn truyền
thụ tuyệt học vô thượng của bổn môn là Ly Hợp Thần Công. Vì ông ta không tiện ra mặt nên mới bảo mình gắng sức học tập để đi thay mặt ông ta
giúp ân sư mình, nhưng mình lại may mắn được gặp Thiên Si Thượng Nhân,
và được ông ta ban cho một hòn ngọc để hoá giải cuộc ân oán của đôi bên, nên lúc này mình là người rất quan trọng, chỉ có mình mới hoá giải được mối ân cừu này thôi. Bây giờ chỉ còn hai ngày nữa là tới tết Đoan Ngọ
rồi mà lại đang bị giam ở dưới tử cốc này!
Chàng lại đưa mắt nhìn những vách núi, thấy nơi nào cũng thẳng tuột và bóng nhoáng như mặt
gương, như vậy thì làm sao mà leo lên được? “Nếu không rời khỏi được nơi đây, không những nhiệm vụ kia không hoàn thành được và còn bị chết đói
là khác. Vì vậy, bây giờ chỉ có một cách là đi kiếm Tử Cốc Tàn Tú, và
chỉ có ông ta mới may ra giúp được mình thoát khỏi được nơi đây”. Nghĩ
tới đó, chàng lại tự nhủ thầm:
“Không nên! Thung lũng sâu muôn
trượng như thế này, không ai vô cớ mà rớt xuống đâu, mà dù có rớt xuống
thì ai mà tránh khỏi chết? Nay ông ta lại lập điều kiện:
“Rớt
xuống sơn cốc mà không chết tức là người hữu duyên”. Như vậy có thể nói
là không ai gặp nổi ông ta cả. Bây giờ mình đường đột vào tìm kiếm, khi
nào ông ta chịu buông tha? Như thế có khác gì mình tự dấn thân vào chỗ
chết không?”.
Trời đã tối xầm mà chàng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào thoát thân cả!
Cả một ngày lẫn một đêm hôm sau chàng vẫn chưa nghĩ ra cách gì để thoát
khỏi nơi đó hết. Lúc ấy chỉ còn một ngày nữa là tết Đoan Ngọ rồi và trời cũng đã xâm xẩm tối đến nơi. Chàng cứ đi đi lại lại ở trên đống đá vụn. Hai ngày một đêm rồi chàng chưa được ăn uống một tý gì, nhờ có nội công tinh thâm nên chàng chưa đến nỗi bị uể oải như những người khác. Riêng
có một điều khiến chàng không yên nhất là tết Đoan Ngọ đến nơi rồi mà
mình vẫn còn quẩn thân ở nơi đây.
“Bộp”. Bỗng có một tảng đá rớt xuống ở chỗ cách chàng không xa. Chàng ngạc nhiên vô cùng.
“Cách”, lại một hòn đá nữa ở trên cao rớt xuống. Lần này chàng đã để ý nên vừa thấy hòn đá bay tới đã vội giơ tay ra chụp luôn.
Chàng thấy hòn đá ấy bọc bằng miếng vải nho nhỏ vội mở ra xem, bỗng thấy mừng rỡ vô cùng. Thì ra trong đó có một hàng chữ viết bằng than như sau:
“Đáng lẽ ta không đếm xỉa tới ngươi đầu, nhưng vì đại sư huynh bảo ta tới, ta mới phải nghe lời. Ta đang đan sợi dây mây đây, ngươi hãy đợi chờ một
lát nhé?”.
Chữ viết vừa tháu, vừa ngang ngang ngửa ngửa, rất khó
trông thấy rõ, nhưng nét bút mảnh khảnh chỉ thoáng trông chàng cũng biết tờ giấy này là của một người đàn bà viết chứ không phải là người xa lạ
gì đâu. Nhưng chàng nghĩ mãi vẫn không sao nghĩ ra người ấy là ai hết?
Sau chàng lại nghĩ thầm:
“Ta khỏi phải quan tâm đến nàng là ai
cả, cứ chờ nàng kết xong sợi mây, rồi thả tòng teng xuống đây để cho ta
leo lên, lúc ấy ta sẽ biết liền. Hà! Vách núi cao như thế này, ít nhất
cũng tốn trên nửa ngày, nàng ta mới kết xong được một sợi dây dài xuống
tận dưới đáy vực thẳm này…”.
Chàng vừa nghĩ vừa lo âu, nhưng dù sao cũng có đôi chút hi vọng, chả hơn là không ư?
Chàng đợi chờ hết giờ này sang giờ nọ, phút này sang phút khác, từ ban ngày
chờ tới đêm khuya, rồi từ đêm chờ tới sáng mà vẫn không thấy sợi dây nào thòng xuống hết.
Vì ngày hôm nay đã là tết Đoan Ngọ rồi, chàng
không thể đợi chờ được nữa, khí huyết trong người sôi lên sùng sục, trái tim đập mạnh, hình như chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chàng cứ đi đi
lại lại ở bên dưới, bụng bảo dạ tiếp:
“Sự thành bại của ân sư, sự lôi thôi rắc rối của hai phái đều phải đợi chờ ta giải quyết, mà ta còn đang phải đợi mãi như thế này!….”.
Lúc ấy bên trên đã có một
cái chấm đen rung động. Chàng cảm thấy gay cấn hết sức, các mạch máu đều căng thẳng vì chàng đã trông thấy rõ một sợi dây thòng xuống. Chàng
quên hết cả sự xúc động hồi nãy và cũng quên cả mỏi mệt và đói rét, chỉ
mong sợi dây đó xuống mau tới để mình leo lên thôi…
Khi sợi mây thòng xuống tới chỗ cách chàng chừng mười trượng, chàng đã rú lên một
tiếng thật dài, rồi tung mình nhảy lên chộp lấy sợi mây ấy. Chàng đang
định leo lên, thì bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của một ông già
vọng tới:
– Đã vào trong tử cốc này rồi, người tuổi trẻ hà tất phải đi vội vã như thế?
Giọng nói ấy có một sức hấp dẫn rất mạnh, và cũng không khác gì ông già nọ
thả một cái lưới đánh cá úp chụp vào người chàng vậy, nên tay phải chàng vừa va đụng vào sợi dây một cái thì người đã bị lôi ngược xuống bên
dưới. Chàng kinh hãi vô cùng, và thấy mình lại rớt xuống chỗ cũ, hai
chân đứng ngay vào vết chân hồi nãy không sai một tí nào hết. Chàng vội
quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng chỉ thấy cảnh vật như cũ mà không hề
thấy một bóng người nào cả. Chàng lại tưởng vì mình quá đói, quá mỏi
mệt, nên không thể nhảy được lên cao, không đủ sức bắt lấy sợi dây mây
rồi bị rớt xuống, nhưng mình lại ảo tưởng là có tiếng người kêu gọi và
có sức mạnh lôi kéo lại chớ sự thật không có gì hết.
Nghĩ tới đó, chàng ngẩng đầu nhìn lại sợi mây thấy sợi mây đã đứng yên ở trên chỗ
cách mình chừng mười trượng, có lẽ vì mình đuối sức quá, không nhảy lên
được đấy thôi. Chàng nhận định như vậy rồi, vội ngồi xếp bằng tròn vận
công điều sức một hồi. Một lát sau, thấy chân tay đã hết rời rã chàng
vội vận Ly Hợp Thần Công vào chân tay, hít hơi lấy sức, rồi tung mình
nhảy lên một cái thật cao.
Lần này chàng đã chuẩn bị trước, nên
tốc độ nhảy lên của chàng vừa nhanh vừa cao hơn hồi nãy nhiều, khi chàng lên tới gần chỗ có sợi mây, chàng vội giơ tay ra chộp lấy sợi mây ấy.
Nhưng lạ thật, lại có một sức hút mạnh vô cùng và cũng tựa như có một
cái lưới đã bao trùm vào người mình rồi lôi mạnh xuống bên dưới như hồi
nãy.
Trong khi người chàng chưa rớt xuống tới mặt đất, chàng vội
dùng Ly Hợp Thần Công, dùng tay phải đánh luôn về phía sau một chưởng để phá sức hút kia đi.
Nhưng sự thật lại khác hẳn ý muốn, vì chàng cảm thấy chưởng lực của mình như đánh vào một chỗ hư vô, nên chỉ mất
công tốn sức thôi, chứ người chàng vẫn rớt xuống như thường.
– Cậu bé này, Ly Hợp Thần Công của cậu còn non nớt lắm!
Nghe giọng nói đó, chàng đã đoán biết ông già này chính là Tử Cốc Tàn Tú rồi chứ còn ai vào đây nữa. “Nhưng ngày hôm nay đã là tết Đoan Ngọ rồi, có
lẽ lúc này ân sư của mình đang đấu với kẻ thù cũng nên, vậy mình không
thể đợi chờ được nữa”. Nghĩ như thế, chàng lại nhún chân một cái, nhảy
lên lần nữa.
– Ủa! Cậu bé lại biết cả Vân Long Tam Hiện đấy à?
Thế ra cậu còn là môn hạ của phái Côn Luân đấy? Hà! Đáng tiếc thật! Đáng tiếc thật!
Thanh Lam đang bị sức hút mạnh lôi kéo như trước,
nhưng khi nghe tới câu đáng tiếc của ông già thì bỗng cảm thấy người
không bị lôi kéo nữa, nên chỉ trong thoáng cái, chàng đã nắm được sợi
mây rồi. Chàng yên chí mình đã thoát khỏi phạm vi sức hút của Tử Cốc Tàn Tú, nên chàng không dám trì hoãn chút nào, vội leo lên phía trên nhanh
như một con vượn leo cây vậy. Không bao lâu, chàng đã lên tới được hai
ba chục trượng, lại nghe thấy tiếng nói của ông già như rót vào tai
rằng:
– Nhỏ này, đừng có sợ! Hễ gặp Côn Luân lão nhân thì bảo lão Tàn này hỏi thăm đấy nhé!
Chàng chỉ gật đầu thôi chứ không dám quay đầu lại nhìn và cứ tiếp tục leo lên trên hoài.
Thật đấy, nếu không có sợi mây đó thì dù tài ba của chàng có cao siêu đến
đâu, hay có mọc thêm đôi cánh ra cũng không sao lên khỏi được vực thẳm
này. Một lát sau, chàng đã lên đỉnh núi rồi, liền thở dài một tiếng.
Nhưng khi chàng muốn tìm kiếm người thòng sợi mây xuống cho mình lên thì không một bóng người nào hết, và chỉ thấy sợi mây cột vào một gốc cây
cổ thụ và trên thân cây có dùng mũi kiếm khắc hai chữ “Đi mau!” dưới hai chữ đó còn một dấu hiệu mũi tên chỉ xéo về phía bên trái. Chàng nhìn về phía mũi tên chỉ ấy giây lát mới đoán chắc Công Tôn Bảo ở phía đó cũng
nên. Chàng không kịp suy nghĩ tới người cứu mình thoát hiểm là ai nữa,
vì chàng thấy mặt trời sắp mọc lên cao rồi ,và cũng sắp dến giờ Ngọ đến
nơi.
Chàng nóng lòng sốt ruột, vội phi thân về phía đó ngay.
Khi tới Công Tôn Bảo, chàng vừa hiện thân ở trong đại sảnh đã thấy ân
sư của mình là Triển Nguyên Nhân đang đấu nội lực với Công Tôn Vô Kỵ và
đang đến mức gay cấn nhất.
Chàng bỗng nghe thấy Công Tôn Vô Kỵ
khẽ kêu “hự” một tiếng và có mấy tiếng kêu sột soạt, hai thanh kiếm gẫy
của hai người đang đấu bỗng nát vụn và rớt xuống đất. Chàng cả kinh muốn tiến lên khuyên giải cũng không kịp nữa, và đã thấy Vô Kỵ tung mình
nhảy lên, hai chân liên hoàn đá luôn mấy cái một lúc. Nguyên Nhân thấy
vậy liền lớn tiếng cười một hồi, hai tay áo bỗng múa tít phong toa? luôn mấy cái đá của đối thủ, đồng thời ông ta còn trả đũa luôn bốn chưởng
một lúc.
Kiếm của hai người đã nát vụn, bây giờ hai người lại đấu tay không, trận đấu trông càng đẹp mắt hơn khi đấu kiếm nhiều. Vì thế
công nào của hai người cũng nhanh và mạnh khôn tả, nhất là thân hình của cả đôi bên đều nhanh chớp nhoáng, chưởng phong lại kêu vù vù, nhưng sự
nguy hiểm lại dồn dập hơn trước.
Đúng lúc ấy, Công Tôn Vô Kỵ bỗng tung mình nhảy lên, giơ hữu chưởng ra, nhằm ngực đối phương tấn công tới.
Nguyên Nhân thấy đối phương dùng hữu chưởng tấn công mình; đang định giơ
chưởng lên chống đỡ, nên không tránh né gì hết, ông ta vội vận hết sức
lực vào tay phải…
“Bùng”.
Một tiếng rất nhỏ, hai người
cùng nhảy lui về phía sau. Nhưng Vô Kỵ bị đẩy lui bẩy tám bước, còn
Nguyên Nhân thì chỉ lui có bốn năm bước thôi.
Vô Kỵ vừa đứng vững đã cười khì một tiếng lại tung mình nhảy lên, múa song chưởng tấn công
tiếp. Nguyên Nhân khi nào chịu lép vế, cũng nhảy lên và chống đỡ tiếp,
Lần này chưởng của hai người vừa va đụng nhau, cũng có một tiếng kêu
“bùng” như hồi nãy. Nhưng lần này hai người không bị đẩy lui, trái lại
tay của hai người lại dính chặt vào nhau.
Thanh Lam thấy vậy cứ
ngẩn người ra thôi, chứ không biết ra tay giúp sức như thế nào cho phải. “Vì những trận đấu nội lực như thế này, mình phải có hơi sức mạnh hơn
sức tổng hợp của hai người đang đấu thì mình mới có thể rẽ hai người
sang hai bên được, nhưng hai người đang đấu đây đều là người trên mình
một bực. Với chút hơi sức của mình mà can thiệp vào thì có khác gì trứng chọi đá không?
Nhưng nếu cứ để yên cho hai người đấu như thế mãi thì thể nào hai người cũng bị kiệt sức mà chết chứ không sai”.
Nghĩ tới đó, chàng cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục và không còn
biết lợi hại gì nữa vội vận Ly Hợp Thần Công lên, mồm thì quát lớn:
– Tất cả mọi người mau dừng tay lại!
Chàng vừa nói dứt đã múa hai tay áo phất mạnh vào giữa hai người một cái.
Chàng ra tay rất vừa lúc và cũng rất khéo léo, đồng thời chàng lại sử
dụng môn tuyệt học Ly Hợp Thần Công nên mới gạt được Bát Ty Kiếm Khách
và Công Tôn Vô Kỵ sang hai bên.
Vô Kỵ yên chí phen này thể nào
mình cũng đấu tới lúc kiệt sức mà chết chứ không sai. Ngờ đâu bỗng có
một luồng nội lực xen vào giữa tay của hai người rồi chia làm đôi một
đẩy vào người y, một đẩy vào đối thủ, cả hai cùng bị đẩy lui về phía sau ba bước. Y loạng choạng mãi mới đứng vững được, rồi ngẩng đầu lên nhìn. Y bỗng biến sắc mặt, hoảng sợ hết sức, còn Bát Ty Kiếm Khách thì mặt lộ vẻ rất ngạc nhiên.
Còn những đôi khác đang đấu nhưng cũng phải ngừng tay ngay, bởi tiếng kêu như sấm động của Thanh Lam vừa rồi.
Trong lúc mọi người đang đứng yên ngơ ngác nhìn Thanh Lam thì một cái bóng
đen trong mấy người đang đấu đó bỗng phi thân ra ngoài đại sảnh nhanh
như sao sa, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng ngay.
Tuy người đó ra
đi rất nhanh, nhưng mọi người đã trông thấy rõ người đó chính là Lan
Nhi. Có lẽ nàng vẫn còn tức giận Thanh Lam nên vừa thấy chàng hiện thân
ra đã vội bỏ chạy ngay.
Mọi người vẫn cứ chăm chú nhìn vào người
Thanh Lam, mặt lộ vẻ kinh ngạc vì không ai ngờ chàng lại gỡ nổi trận đấu của Công Tôn Vô Kỵ với Triển Nguyên Nhân như thế. Thiên Hồ thấy con gái mình chạy ra ngoài sảnh lo âu vô cùng, vội lớn tiếng kêu gọi:
– Lan Nhi!
Vợ chồng Thiên Lang Thiên Hồ ẩn cư trên núi Thác Thành, rất ít khi hạ sơn
đi lại trên giang hồ. Lần này cả hai đều xuống núi như thế vì đi tìm
kiếm đứa con gái cưng, còn việc họ nhận lời tới dự đại hội Ngao Sơn này
cũng là do sự ngẫu nhiên đấy thôi, chứ họ có thật tâm đến giúp sức cho
Vô Kỵ đâu. Bây giờ Thiên Hồ bỗng thấy con gái mình chạy ra ngoài sảnh,
liền lớn tiếng kêu gọi và giở hết tốc lực khinh công ra đuổi theo ngay,
khi mụ đi qua cạnh chồng, mồm thì quát bảo:
– Lão già bất tử này, có mau đuổi theo con gái không!
Thiện Lang hơi do dự một chút, đưa mắt liếc nhìn Liễu Kỳ một cái, mặt tỏ vẻ
đau đớn, rồi y cũng quay người giở hết tốc lực khinh công đi theo vợ
ngay.
Thiên Lang, Thiên Hồ đi khỏi, Tam Nhỡn Tỳ Ni vẫn còn đứng
thở hồng hộc, đang định đuổi theo, nhưng bà ta đã nghe Thanh Lam lớn
tiếng nói tiếp:
– Phái Tần Lãnh với phái Không Động có mối liên
quan rất mật thiết. từ nay trở đi, đôi bên không được vì một việc nhỏ
mọn gì mà làm tổn thương đến hòa khí…
Vô Kỵ bỗng cười nhạt mấy tiếng, rồi xen lời quát hỏi:
– Tiểu tử kia không được nói bậy! Lão phu hãy giết chết ngươi trước!
Y vừa nói vừa giơ hữu chưởng lên định tấn công, Nguyên Nhân thấy vậy cũng giơ chưởng lên định chống đỡ.
Ngờ đâu Thanh Lam không sợ hãi chút nào, trợn mắt lên quát hỏi:
– (Thiếu một câu) Công Tôn Vô Kỵ cười khẩy, đáp:
– Tiểu tử kia, ngươi chỉ có thể lừa dối được người khác thôi chứ không lừa dối được lão phu đâu!
Thanh Lam không trả lời, chỉ thò tay vào túi lấy viên ngọc của Thiên Si Thượng Nhân tặng cho, giơ lên, vừa từ từ hỏi lại:
– Công Tôn Vô Kỵ, ngươi có nhận ra được vật này không?
Vô Kỵ vừa trông thấy viên ngọc ấy mặt đã biến sắc, nhưng trong lòng vẫn hồ nghi,bụng bảo dạ rằng:
“Chả lẽ tiểu tử này đã gặp ân sư mình rồi chăng?”.
Nghĩ đoạn, y vội hỏi lại Thanh Lam rằng:
– Phải, đây là vật của ân sư ta vẫn thường đeo thật. Tiểu tử, ngươi lượm được ở đâu ra thế? Mau nói ra sự thật đi!
Thanh Lam lớn tiếng cười, đang định trả lời thì bỗng có tiếng nói như tiếng chuông kêu vọng tới:
– Công Tôn sư đệ, họ Giang này nói đúng đấy! Viên ngọc ấy của ân sư chúng ta chứ không sai.
Mọi người quay đầu nhìn về phía có tiếng nói đó, mới hay người đó là
một ông gia sói đầu, mặt đỏ, mình mặc áo dài trắng, tuổi ngoài năm mươi, trông rất oai võ, hai mắt như ngọn đèn ló sáng quắc.
– Đại sư huynh!
Tam Nhỡn Tỳ Ni với Công Tôn Vô Kỵ đồng thanh kêu gọi ông già ấy như vậy.
– Hà hà! Mẫn lão ca cũng tới đấy à?
Vương Ốc Tản Nhân ngồi ở trên cao, chỗ khán đài, lúc này cũng chắp tay chào hỏi ông già và nói như trên.
Mẫn Trường Cương vẫn đứng yên tại chỗ, chắp tay đáp lễ Vương Ốc Tản Nhân và hỏi lại:
– Kỳ lão ca cũng có mặt ở đây đấy à? Xin thứ lỗi đệ tới chậm một bước!
Nói xong, y lại quay lại nói với Triển Nguyên Nhân tiếp:
– Triển lão ca, cuộc hội họp hôm nay vốn do sự hiểu lầm mà nên, ân sư
chúng tôi đã biết rõ nguyên nhân rồi, nên mới cho người đến truyền lệnh
dụ như vậy. Bây giờ việc này coi như là xong.
Nguyên Nhân nghe nói mừng rỡ khôn tả, vội chắp tay đáp lễ:
– Được như vậy, đệ còn mong muốn gì nữa!
Nói tới đó, ông ta quay lại vái chào Vô Kỵ và nói tiếp:
– Vừa rồi có gì thất lễ, mong Công Tôn lão ca miễn thứ cho nhé?
Mẫn Trường Cương bỗng đưa mắt nhìn Thanh Lam cười nhạt và nói rằng:
– Ân sư còn có một lời nữa, phiền Triển lão ca chuyển lời cho Không Không đạo nhân, người chưởng môn của quý phái.
Bát Ty Kiếm Khách vội hỏi lại:
– Thượng nhân còn dặn bảo gì nữa?
Trường Cương trầm giọng đáp:
– Qúy phái dung túng môn hạ, dám hành hung ở núi Chung Nam, giết hại đệ
tử đời thứ ba của phái Tần Lãnh, ân sư yêu cầu quý chưởng môn trong ba
tháng dẫn hung thủ lên Lưu Vân Lãnh để khỏi tổn thương đến hòa khí giữa
đôi bên.
Bát Ty Kiếm Khách nghe thấy Trường Cương nói như vậy, giật mình đánh thót một cái, mặt lộ vẻ kinh hãi, hỏi:
– Từ khi đệ lỡ tay đả thương Nhiếp Ngũ Nương, liền lệnh chưởng môn đại
sư huynh lui khỏi giang hồ mười tám năm nay, chưa trở về sư môn. Nếu môn hạ của tệ phái mà có người ngông cuồng như vậy, thì đệ thể nào cũng
thưa cùng người chưởng môn nhân để điều tra việc này.