Song Nữ Hiệp Hồng Y

Chương 21: Hoàng hà tam khấu


Đọc truyện Song Nữ Hiệp Hồng Y – Chương 21: Hoàng hà tam khấu

Thanh Lam liền móc túi một nén vàng ra đưa cho người chưởng quầy và nói tiếp:

– Đây ngoài số tiền sáu lượng sáu ta thối lại cho ông già tám lượng tư.

Người chưởng quầy không ngờ lại có một không khí như thế đồng thời y thấy
Thanh Lam ăn mặc lịch sự như vậy, y không dám chậm trễ, vội đỡ lấy và
chắp tay chào. Ông già liền đưa mắt nhìn y một cái rồi nhìn vào đống
vàng lạnh lùng xem lời nói:

– Này ngươi xem kỹ đi, không có một lát lại bảo là tiền giả đấy nhé!

Người chưởng quầy vừa cười vừa đáp:

– Tiền bạc của công tử thì có khi nào là giả được!

Nói xong, y để lên trên cân, xem được là bao nhiêu, trừ mười lăm lượng ra còn bao nhiều thì trả lại cho Thanh Lam.

Ông già đỡ lấy số bạc, rồi bảo trưởng quầy rằng:

– Còn chỗ bạc giả, ngươi cũng đưa cho lão, để ngươi khỏi dùng tiền bạc giả này mà lừa dối người khác!

Người trưởng quầy nghe thấy ông già nói như thế càng tức giận thêm, nhưng
trước mặt đông đảo như vậy, y không trả không được, bằng không, mình sẽ
bị người ta nghi oan cho mình là gian, vì vậy y hậm hực đưa số bạc giả
ném lên mặt quầy và đáp:

– Ai ngay ai thực đó, thiên hạ cũng biết hết!

Ông già lấy lại số bạc giả cầm lên tay, nhếch mép cười và khẽ hỏi người trưởng quầy tiếp:

– Từ giờ trở đi, ngươi còn dám khinh thường nữa không?

Nói xong, ông ta không thèm cám ơn Thanh Lam mà cứ vênh váo đi luôn.

Người trưởng quầy cứ cám ơn Thanh Lam hoài. Ai nấy thấy vị công tử quí phái
rộng rãi đều khen ngợi. Cũng có người bảo ông già không phải là người tử tế, đã ăn quịt lại còn lấy tiền đem đi mà không thèm cám ơn chút nào.

Vì sự chậm trễ đó, Thanh Lam không sao kiếm ra được ba tên đại hán ấy nữa, liền thủng thẳng đi ra khỏi cửa điếm.

Tên phổ cây chưa kịp dắt ngựa tới, thì ông già lúc nãy đã trở lại, đi tới cạnh chàng ngắm nhìn một hồi, rồi đột nhiên hỏi:

– Vừa rồi, có phải chính ngươi đã trả tiền hộ lão phu đấy không?

Lúc nãy, Thanh Lam đã nhận ra ông già này không phải là người tầm thường,
định lên tiếng hỏi để làm quen, nhưng vì bấy nhiêu người nhìn mình quá,
nên chàng không tiện đuổi theo để hỏi.

Ngờ đâu bây giờ ông ta lại quay trở lại hỏi mình trước, nên chàng mỉm cười đáp:

– Việc nho nhỏ như vậy, hà tất lão trượng phải chú ý tới! Xin hỏi quê quán ở đâu?


Ông già chỉ trợn hai mắt lên, gật đầu mà trả lời ngoài đầu đề câu hỏi của Thanh Lam rằng:

– Người mà ngươi muốn kiếm đang ở trước mặt. Ngoài ra, cũng có người muốn tìm ngươi nữa, vậy ngươi hãy mau mau đi theo lão!

Nói xong, ông ta không đợi chờ cho Thanh Lam trả lời, đã quay người tiến thẳng về phía trước.

Ông già đi nhanh thật, chỉ thoáng cái đã đi thẳng về phía trước ngay, nhưng Thanh Lam khi nào chịu bỏ, liền giở khinh công đuổi theo ngay.

Chàng không biết mình đã được Không Không sư bá đả thông huyền quan rồi, nên võ công đã tiến lên mức cao thủ hạng nhất.

Chàng chỉ biết giở khinh công ra đuổi theo luôn.

Ít nhất chàng cũng theo ông ta đi được hai ba chục dặm mà không thấy ông
ta dừng lại, không thấy ông ta nói năng gì hết mà ông ta chỉ cắm đầu
chạy thôi.

Chàng vừa nghĩ như vậy lại thấy ông già đi nhanh thêm
và thấy ông ta chạy thẳng vào một khu rừng, chàng vội đuổi theo vào,
nhưng vào tới nơi không thấy bóng người nào hết, chàng nhìn bốn phía
chung quanh thấy cây cối không rậm rạp cho mấy lại thêm bên ngoài có ánh sáng chiếu vào, chàng đoán chắc ông đã xuyên qua khu rừng này đi về
phía trước, nên chàng cắm đầu đuổi theo.

Nhưng vừa ra khỏi khu rừng, chàng đã thấy thân hình nhẹ nhõm, hình như trên người thiếu mất một vật gì vậy.

Chàng vội giơ tay lên trên vai rờ mó, liền nổi giận, thì ra thanh kiếm đeo
trên vai không biết đã mất từ lúc nào, nên chàng mới thấy người nhẹ nhõm như vậy.

Thất tinh kiếm là của người yêu Hồng Tuyến cô nương lấy trộm được ở Điền vương phủ tặng cho mình, chàng coi quí như tính mạng
mình, bây giờ bỗng vô duyên vô cớ bị mất như vậy, chỉ có ông già hồi nãy lấy trộm thôi, nên chàng liền bụng bảo dạ rằng:

“Lão già ấy khả ố thật, mình có lòng tốt với y, mà y lại đùa giỡn mình như thế hay là lão có ý định lấy trộm bảo kiếm của ta từ lâu rồi?”.

Nghĩ đoạn,
chàng vừa tức giận vừa lo âu, vội giơ hết tốc lực khinh công ra tiến
thẳng về phía trước, chàng thấy phía đằng xa có một căn nhà lá trong căn nhà lá đó có ánh sáng đèn chiếu ra, chàng đi tới gần mới hay đó là một
quán rượu, chàng ngẩng đầu nhìn thấy trước cửa điếm có một xe ngựa rất
tráng lệ đậu ở đó, chàng đoán chắc người đó không kịp đi tới thành thì
trời đã tối, cho nên đành ngừng chân ở đó.

Cửa điếm vẫn chưa
đóng, chỉ có một tấm mành buông xuống bên trong có ánh sáng đèn chiếu
ra, bên trong hình như có lò lửa và lửa đang cháy hông và có tiếng người văng vẳng vọng ra.

Lúc ấy là đầu mùa xuân, nhưng tiết trời hãy
còn giá lạnh không kém gì mùa Đông, Thanh Lam không để ý gì đến tiết
trời nóng hay lạnh, mà chỉ để ý tìm kiếm ông già để lấy lại thanh bảo
kiếm Thất tinh thôi.

“Bộp”.


Tiếng kêu ở trong quán nhỏ vọng ra, hình như tiếng của một thanh sát đập vào mặt bàn vậy.

Tiếp theo đó lại có tiếng một người quát lớn. Chàng lại tưởng bên trong có
chuyện gì xảy ra vội phi thân tới trước cửa sổ ngó nhìn vào bên trong.

Tiểu quán ấy bé nhỏ bên trong chỉ để có ba cái bàn thôi và bàn nào cũng kê
tựa vào vách cả, ba cái bàn ấy, chỉ có bàn giữa là có một cái lò lửa,
những người ngồi ở quanh ba cái bàn đó là ba nhóm người khác nhau. Ba
người ngồi ở cái bàn ở cạnh ngồi sổ, lúc ấy đã đứng cả dậy, tay người
nào cũng cầm đơn đao, mặt vàng khè chàng đã nhận ra chính là ba tên đại
hán mà mình đã theo hút hồi nãy, đại hán đứng giữa mặt có vết sẹo thật
lớn, có lẽ y là lão đại của chúng, y đang đạp chân trên một cái ghế,
đang cất giọng khàn lớn tiếng nói:

– Anh em thái gia là Hoàng Hà Tam Nghĩa, chắc các ngươi có biết anh em chúng ta mời anh em các ngươi đến đây làm gì không?

Nói thật cho các người biết, hiện giờ trong người các ngươi có bao nhiêu
tài báu, thì mau đưa ta, thì may ra anh em thái gia mở lượng, cho các
ngươi được chết một cách nhanh nhẩu, hà hà cô bé kia đừng có sợ, nếu anh em thái gia thích, thì cô bé còn được sung sướng là khác.

Y càng nói càng đắc chí đột nhiên vỗ mạnh thanh đao xuống bàn một cái, cười ha hả.

Thanh Lam thấy vậy mới biết Hoàng Hà Tam Nghĩa là ba tên giặc, chàng đã gặp
khi nào lại chịu khoanh tay để yên, chàng lại đưa mắt nhìn vào bên
trong, thấy cái bàn cạnh đó có hai khách thương béo lùn chàng đoán chắc
ba tên cường đạo này chú ý nhất là hai người khách thương phì nộn này,
chàng thấy hai người này mặt mếu máo, vừa kinh hãi, vừa lo sợ run lẩy
bẩy, cả cây nến trên bàn cũng rung động theo.

Cái bàn ở phía bên
trong có một thiếu phụ ăn mặc rất lịch sự trên người đeo nhiều trang
sức, có lẽ đại hán mặt sẹo vừa gọi cô nương, chính là gọi thiếu phụ đó
chắc. Chàng thấy mặt nàng đẹp không tả và chỉ một cây Thúy Phụng thoa
cắm trên đầu cũng đáng giá vạn bạc rồi.

Phía sau nàng có một nữ
tỳ trạc tuổi mười lăm mười sáu, tay đang bưng một cái hộp trạm chổ hoa
nho nhỏ, cái hộp này coi bộ cũng quí giá lắm.

Thanh Lam đoán chắc trong hộp đó thế nào cũng có rất nhiều châu báu quí giá, chàng không
ngờ ở chốn hoang vu này lại gặp một thiếu phụ con nhà quí phái mang
nhiều châu báu đến thế, trông hình dáng chàng đoán chắc nàng ta thế nào
cũng là ở nhà chồng về quê thăm cha mẹ chứ không sai. Nếu tối hôm nay
không gặp mình, thì có thể nguy tai rồi.

Chàng đang nghĩ như vậy
thì bỗng thấy nàng ta đưa mắt nhìn ra cửa sổ tủm tỉm cười một cái, như

cố ý mà lại như cố tình, chàng trông thấy mặt nàng ta lại đẹp thêm chàng bỗng cảm thấy hai má đỏ bừng, trên ngực đập mạnh chàng bụng bảo dạ
rằng:

“Chẳng lẽ nàng ta đã biết ngoài cửa sổ có người nhìn trộm
chăng? Không, không có lẽ nàng là thiếu phụ của một nhà giàu có như thế
thì làm gì biết võ nghệ, có lẽ nàng ta thấy mà tưởng lầm chăng?”.

Trong lúc chàng suy nghĩ thì gã nhà buôn đầu tròn lông lốc cứ gật đầu và cười hoài, hai mắt cứ ti hí, nhưng hiển nhiên là y gượng cười thôi, rồi y
tiến lên hai bước chắp tay chào đại hán mặt sẹo và nói một cách ấp úng
rằng:

– Khỏi, khỏi … ba vị anh hùng là Hoàng Hà Tam Khấu à không, không Hoàng Hà Tam … Tam … Tam …

Y lo sợ quá nên nói mãi chữ Tam ấy mà không sao nói tiếp được những chữ sau.

Đại hán mặt có vết sẹo nóng lòng sốt ruột, nhìn y một cái và quát bảo tiếp:

– Ngươi phải nói Hoàng Hà Tam Nghĩa nghe chưa?

Thương gia béo lùn ấy vội đỡ lời:

– Vâng, Hoàng Hà Tam Nghĩa, Hoàng Hà Tam Nghĩa không sai chút nào, anh
em chúng tôi ở Lãnh Nam đi ra ngoài quan ngoại … rồi lại ở quan ngoại
đi về Lãnh Nam, Hoàng Hà Tam … Tam … Tam Nghĩa đại danh của ba vị
kêu như sấm động, anh em chúng tôi nghe tiếng đã lâu, không riêng gì anh em chúng tôi có lẽ người ở trên trần gian cũng như âm ty đều biết hết.

Đại hán mặt có vết sẹo cười ha hả đáp:

– Anh em thái gia xưa nay kiếm ăn dù ở đường thuỷ hay đường bộ cũng thế
không bao giờ để cho tên nào sót hết cho nên cả dưới âm ty cũng biết đến ta nữa.

Khách thương nọ gật đầu nói tiếp:

– Phải, phải ba vị anh hùng cả đến vua Diêm Vương cũng nghe từ lâu.

Y thấy đại hán có vẻ thích thú, y cho mình đã lấy được lòng đối phương nên can đảm hơn trước cười hì hì tiến lên một bước nữa.

Đại hán mặt sẹo bỗng vỗ bàn một cái và quát tiếp:

– Đừng có nói lôi thôi, anh em thái gia không có thì giờ nói chuyện phiếm với ngươi.

Nhà buôn béo lùn vừa mới đi tới gần, đã bị đại hán quát như thế, y hoảng sợ vô cùng, lui bước không kịp, chân vướng phải một vật gì ngã ngồi phịch
xuống.

Thiếu phụ nọ thấy vậy không sao nhịn được cười khì mấy tiếng.

Khách thương thứ hai cũng béo lùn như thế vội đỡ người nọ dậy mồm thì nói:

– Lão đại đừng có nói nữa, ta là người buôn chạy nam tẩu bắc, Hoàng Hà
là con đường mà chúng ta thế nào cũng phải đi qua, sau này chúng ta còn
phải nhờ vả ba vị rất nhiều, lần này chúng ta có bao nhiêu biếu cả ba vị ấy đi. Cũng may con số này không đáng là bao, tất cả hơn ba vạn lạng
thôi, đồng thời chúng ta mau ra nói với các vị ấy đi, thế nào cũng phải
để lại cho chúng ta hai cái trò ấy, quí hồ có hai trò ấy chúng ta vẫn có thể làm ăn buôn bán, số tiền đã biếu ba vị lại kiếm được ngay, chứ lo
âu gì điều ấy.

Đại hán mặt sẹo cũng chỉ muốn cướp được , trăm
lạng bạc thôi là ba anh em tha hồ sung sướng rồi. Bây giờ nghe thấy
người nọ nói có những ba vạn lạng bạc, nên y khoái chí cười tít mắt lại.


Khách thương vừa té ngã chính là người anh, liền gật đầu lia lịa rồi nói:

– Lão nhị nói rất có lý, quí hồ chúng ta còn lại hai cái trò ấy thì lo
gì chúng ta không kiếm lại được số tiền này. Nào lại đây chúng ta hãy
biếu họ một chút ít trước.

Nói xong, cả hai cùng mở cái bị da ra
và cái túi tiền đeo ở ngang lưng xuống, móc ra một đống vàng bạc châu
báu để từng thứ một lên trên mặt bàn ở chỗ ngồi trước mặt đại hán có
sẹo.

Đại hán nọ cứ trợn tròn xoe đôi mắt nhìn thẳng vào đống vàng bạc châu báu ấy không chớp mắt.

Lão nhị đặt xong mọi vật xuống bàn liền đeo cái túi không lên trên lưng.

Vừa rồi đại hán nghe thấy lão đại nói còn có hai cái trò nữa quí hồ có hai
cái trò ấy vẫn có thể làm ăn phát tài được, nên y đoán chắc thế nào cũng là vật rất quí báu, vì vậy y mới nói tiếp:

– Hề, hề, hai ngươi còn hai cái trò gì mau đem cả ra đây cho ta.

Lão đại nghe nói tỏ vẻ lo âu ngập ngừng đáp:

– Thưa … đại hán … đó là … những cái này là của … người buôn bán chúng tôi dùng … đại anh hùng … không dùng được đâu.

Lão nhị hoảng sợ đến mặt tái mét với giọng run run xen lời nói:

– Đại anh hùng … đừng … lấy cái đó … nguy hiểm lắm cơ đấy …

có thể mất mạng được chứ không phải là trò chơi đâu.

Thấy thái độ của hai người như vậy đại hán mặt có sẹo yên trí vật đó thể nào cũng rất quí báu nên càng muốn thêm. Y đột nhiên đổi nét mặt giận dữ,
nhìn hai người quát lớn:

– Chả lẽ các ngươi lại muốn anh em thái gia này phải ra tay mới chịu cho thái gia xem hai cái trò ấy phải không?

Hai thương gia béo lùn hoảng sợ đến ngẩn người ra nhìn nhau.

Sau cùng lão nhị đẩy lão đại một cái và nói:

– Thôi lão đại đưa cho họ đi, chắc y cũng không lấy của chúng ta đâu?

Bất đắc dĩ lão đại mới gật đầu rồi y vén cái áo lông cừu ở bên trong lên,
cởi ra một cái bọc vải hình dài và có vẻ nặng chình chịch, trông như một cái hộp đựng thiệp đám cưới vậy.

Đại hán mặt có vết sẹo cười nhạt nói:

– Không ngờ trong người của các ngươi còn dấu giếm nhiều vật báu như thế.

Lão đại cười nhạt đáp:

– Có gì đâu, có gì đâu, quả thực tiểu nhân không dám lấy ra vì nó là thứ của tiểu nhân dùng để làm ăn buôn bán nên mới giấu kín như vậy, hì hì,
thôi được hôm nay anh em chúng tôi coi như … dẹp chuyện làm ăn buôn
bán đi, nên không định dùng đến nó nữa, nhưng đại anh hùng nhất định đòi lấy tiểu nhân cũng đánh liều chiều lòng chứ biết làm sao bây giờ.

Y vừa nói vừa cởi giây cột miệng túi và rút một cái bàn tính đen ra, hai
tay bưng tỏ vẻ e sợ, khi tới gần hai tay run run để lên trên mặt bàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.