Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 63
Lộ Nam đi ngủ đều giữ thói quen khóa cửa, đương nhiên, cô cảm thấy hễ Chu Lỗi không ngu, liền sẽ không làm ra hành động khác người nào.
Ngoại trừ…!tối nay lúc vào wc, không thể ỷ vào tầng này chỉ có chính mình mà không cần khóa cửa wc.
Một đêm này trôi qua như vậy.
Hôm sau 7h sáng, mọi người trong văn phòng thành phố nhận được tin nhắn: do ảnh hưởng bão, hôm nay được nghỉ.
Mặc dù bình thường đi làm cũng tản mạn, nhưng nhận được tin nhắn, ký túc xá nữ vẫn vui vẻ hoan hô.
Lộ Nam đương nhiên cũng vui vẻ.
Đã dậy liền rời giường thôi, cô xuống lầu luộc hai quả trứng gà, đun nóng một cốc sữa, mười mấy phút làm xong bữa sáng, sau đó rửa sạch rồi lau khô bát đũa, xoay người lên lầu.
Mang nút bịt tai, tiếng mưa rơi phong thanh biến mất, sáng tác thôi.
Vừa vặn mấy hôm trước bận Phẩm rượu lớn, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể kiên trì dự lưu 1-2 chương, hôm nay thừa dịp nghỉ ngơi cả ngày, không gõ 5 chương không thể được.
Tháng 8 sắp trôi qua, xem tiền nhuận bút sắp được 9 nghìn tệ, Lộ Nam cũng không mấy kích động – bởi vì cô biết, quyển xuyên nhanh này chỉ hơi xuất sắc ở đề tài.
Có lẽ, cô viết văn ở mức khá, nhưng dàn ý và kết cấu thì không quá ổn.
[Chỉ là một tác phẩm văn học mạng ăn nhanh đề tài hơi mới mẻ mà thôi, làm tác giả mới, thành tích này có lẽ không tệ, nhưng nếu muốn phát triển mạnh, ta còn phải mài giũa bản thân.]
Gần trưa, di động vang lên.
Lộ Nam thấy người gọi, thở hắt ra một hơi dài, điều chỉnh giọng nói, lúc bắt máy liền nhẹ nhàng nói: “Alo, mẹ ạ.”
Hiếm thấy – đầu bên kia, mẹ Lộ nói năng bình thản: “Mẹ xem dự báo thời tiết, bên chỗ con có bão, không có việc gì đừng ra ngoài, biết chưa?”
“Biết rồi ạ, hôm nay công ty cho nghỉ, con ở ký túc xá, không ra ngoài.” [Thực ra bão đổ bộ tối qua, không phải hôm nay.]
“Tốt.” Ngắn ngủi yên lặng, mẹ Lộ nói: “Vậy mẹ cúp máy đây.”
Lộ Nam cho rằng, giống cuộc gọi mỗi cuối tuần, mẹ Lộ còn sẽ mạnh mẽ lên án phụ lòng hán một phen, không ngờ cuộc gọi hôm nay hoàn toàn không có những đề tài nghẹt thở đó, liền thuận lợi tắt máy.
Lộ Nam 23 tuổi sẽ cảm thấy trạng thái tâm lý của mẹ bắt đầu tốt hơn, Lộ Nam 30 tuổi thì hoàn toàn không dám coi thường, cô an ủi mình: lấy bất biến ứng vạn biến, ngày mai sầu thì để ngày mai.
Qua buổi trưa, mưa gió dần nhỏ lại, Chu Lỗi và Vương Hiểu Tuyết rời đi.
Đổng Tuệ vô cùng ân cần dọn vệ sinh phòng khách và phòng ăn, xem như cảm ơn tối qua mọi người đồng ý cho họ ở lại.
Cô ta đã biết ý, những người còn lại cũng không muốn so bì – dù sao tối qua là tình huống đặc biệt.
Chuyện này coi như qua.
[Nhưng, có một loại người, thích coi người khác khách sáo là đương nhiên, tiến tới từng bước thách thức giới hạn người khác.] Lộ Nam nhìn thấy giường lò xo trong thư phòng không được gấp lại, liền nghĩ vậy.
Hôm sau, mặc dù còn mưa, nhưng gió không to nữa, tự nhiên phải đi làm chấm công.
Bởi vì chậm trễ một ngày, cho nên họp sáng nay đặc biệt nhanh gọn, giám đốc Vương thả mọi người mau chóng đi làm việc.
Trần Kiêu gọi Lộ Nam, hỏi: “Bản mẫu vật trang trí của Phi Tường sắp làm xong rồi phải không?”
Lộ Nam gật đầu: “Tôi đang định qua xác nhận, nếu làm xong thì mang mấy cái về cho anh và giám đốc Vương xem.”
“Được, vậy cô đi đi.”
Lộ Nam buổi sáng chặt chẽ xử lý công tác, cầm trong tay hàng mẫu, hơn 1h về tới văn phòng.
Giám đốc Vương và Trần Kiêu không có mặt, cô liền đưa vật trang trí chất liệu bất đồng cho Giang Hiểu Vân – đương nhiên, sau khi giao liền nhắn tin trong group cho hai vị lãnh đạo biết một câu.
Đêm đó, văn phòng và Phi Tường liền quyết định dùng pha lê nhựa làm vật trang trí.
Sau đó vài hôm, công việc và cuộc sống của cô diễn ra như thường.
Thứ Bảy đầu tiên của tháng 9, Phan Toa Toa tới họp sáng đều không nhịn được hỏi: “Bọn họ tìm đường chết chưa?”
“Đâu nhanh như vậy.” Lộ Nam cười nói: “Phẩm rượu lớn sắp tổ chức, Đổng Tuệ sẽ không gây rối với tớ vào thời điểm mấu chốt này.”
“Chậm chạp quá, tìm đường chết cũng chậm!” Phan Toa Toa luôn thiếu kiên nhẫn.
Lộ Nam bật cười: “Cậu sao thế? Còn sốt ruột hơn cả tớ.”
“Cậu không biết chứ, huyện Phụng Vân rất bé, ở lâu thật sự cảm thấy bản thân đang ở nông thôn dưỡng lão ấy.
Không được, tối nay tớ không về nữa, muốn ở lại thành phố lớn sống cuộc sống về đêm của người trẻ tuổi!” Phan Toa Toa nghĩ thế liền lập tức gọi điện thoại cho mẹ: “Căn hộ chung cư cho thuê rồi cũng không sao, con ở cùng đồng nghiệp.
Đồng nghiệp đương nhiên là nữ nha!!!”
Phan Toa Toa im lặng nói: lừa bà ấy, tớ đi khách sạn cũng được.
Tắt máy, Lộ Nam nói: “Không cần, qua chỗ tớ đi, nhưng cậu phải chen với tớ đó.”
“Thuận tiện không?”
“Có gì mà không tiện?”
“Cũng được, chúng ta có thể đốt đuốc tán gẫu cả đêm!” Phan Toa Toa vung tay lên: “Cậu không biết chứ, về nhà tớ liền mất tự do…” Cô ấy ra sức kể lể tâm trạng cấp bách của cha mẹ, hay quản thúc và thúc giục tìm bạn trai, cuối cùng tổng kết một câu: “Năm đó lúc còn đi học ngàn dặn dò vạn nhắc nhở không được yêu sớm, bây giờ…!Ha ha, hận không thể hôm nay tìm bạn trai ngày mai gả chồng luôn, quả thực chính là lật mặt nha.”
Lộ Nam chống cằm, cười mi mắt cong cong nghe Toa Toa lải nhải, trong lòng không biết hâm mộ hay có cảm giác khác.
Bởi vì Phan Toa Toa là con gái, còn là đồng nghiệp cùng công ty, cho nên buổi trưa cô gửi tin nhắn vào nhóm chat ký túc xá nhắc chuyện ngủ lại, các cô gái dưới tầng không hề ý kiến.
Buổi chiều họp tuần xong, Phan Toa Toa hỏi Lộ Nam: “Nào, xem xem tối nay chúng ta nên làm gì?”
Lộ Nam lắc di động: “Dạo này rạp phim đang chiếu một bộ hài kịch, chúng ta đi xem phim rồi đi ăn đêm, thế nào?”
“Tớ cảm thấy sắp xếp không ổn lắm.
Cậu chẳng phải luôn có thể quản cái miệng sao? Đừng ăn đêm nha.” Phan Toa Toa nghiêm trang: “Chúng ta có thể đi dạo phố rồi đi xem phim, sau đó đi bar nhảy nhót?”
[Cũng được.] Ăn đêm vốn vì Phan Toa Toa, nếu cô ấy không muốn đương nhiên tốt nhất.
Dạo này cuộc sống quá quy luật, thỉnh thoảng làm càn một chút mới gọi là thanh niên nha.
Lộ Nam gật đầu: “Ok.”
“Vậy đi Luna trước nhé?” Phan Toa Toa đề nghị.
…
Du Hà Phi nhìn thấy hai người họ liền vô cùng vui vẻ, kéo tay Lộ Nam nhỏ giọng: “Lần trước cậu kể khái niệm “cửa hàng nhà xưởng” và cửa hàng direct-sale trên sàn thương mại điện tử, tớ làm một bản kế hoạch trình lên, được phê chuẩn rồi, tổng công ty mấy hôm trước tìm tớ bàn chuyện, hỏi có ý tưởng gì với công việc sau này.”
*Cửa hàng nhà xưởng là hình thức tiêu thụ tới thẳng tay khách hàng không qua nhà bán buôn.
Direct-sale store là tổng công ty kinh doanh chuỗi cửa hàng bán lẻ.
Lộ Nam cũng rất mừng rỡ, cô chỉ thuận miệng kể lại một ít mô hình kinh doanh của nhãn hàng thời trang sau này, hi vọng có thể gợi ý cho Du Hà Phi, nhưng kết hợp lại những thông tin vụn vặt với hiện trạng nhãn hiệu Luna bây giờ, biến thành bản kế hoạch hoàn thiện vẫn phải dựa vào khả năng của chính cô ấy: “Vậy tốt quá, sắp thăng chức tăng lương à? Nhớ mời tớ ăn nướng nhé, phải ba bữa mới được!”
“Mời mời mời, nhất định phải mời, tối nay tan làm mời cậu một bữa thật ngon, thế nào?” 4 năm ĐH, Lộ Nam là kiểu người thế nào Du Hà Phỉ vẫn khá hiểu, cô biết, Lộ Nam cố ý nói thế để bản thân có cơ hội đền đáp nhân tình.
Lộ Nam tỏ ra tiếc nuối: “Tối nay có hẹn rồi.” Ánh mắt ra hiệu hôm nay đi với bạn.
“Haiz, thế để sau vậy, chờ bao giờ tớ nhận tiền thưởng nhé!” Du Hà Phi cũng không để ý, dù sao hai người đều ở nội thành, muốn hẹn ăn cơm vẫn rất dễ.
“Ok.”
Lúc trả tiền, Du Hà Phi giảm giá giống như lần trước, nhưng cô còn tặng cho hai người họ mỗi người một cái khăn lụa: “Ưu đãi Vip”.
Cũng tương đối biết ý.
Rời khỏi Luna, đi xem bộ phim khiến người ôm bụng cười to, đã 9h30.
Cuộc sống về đêm của người trẻ tuổi vừa mới bắt đầu.
“Đi đâu chơi?” Phan Toa Toa thăm dò ý Lộ Nam.
“Đâu cũng được, chủ yếu xả stress một chút.”
Thế là, Phan Toa Toa quen thuộc lái xe tới phố quán bar, tìm một cửa hàng trông thuận mắt: “Chỗ này đi, hình như không thu phí vào bàn với phái nữ.”
Ngồi xuống, Lộ Nam không định uống rượu – cô còn muốn lái xe đưa Toa Toa về, nhưng Phan Toa Toa lại nói: “Đến cũng đến rồi, lát nữa gọi lái hộ là được.”
Câu “đến cũng đến rồi” này thật hữu hiệu.
Con gái đẹp vào quán bar luôn có ưu đãi, nhân viên mau chóng đưa tới 2 ly cocktail sặc sỡ.
Có thể thấy, Phan Toa Toa trước kia rất hay tới những nơi này chơi, cô bê ly rượu đong đưa theo nhạc.
“Đi thôi?” Cô ấy nhướn mày về phía sàn nhảy.
Lộ Nam nhìn chén rượu: “Lát nữa uống nốt không?” Nếu uống nốt, cô tự nhiên phải ngồi tại chỗ trông ly rượu.
“Không uống nữa, lòe loẹt, khó uống.”
“Vậy đi thôi.” Lộ Nam cũng cảm thấy cocktail free này rất khó uống, còn không bằng uống rượu Hài Hòa thêm băng.
Không có drama gì, ở nơi kinh doanh giải trí hợp pháp này sôi nổi ra mồ hôi, Toa Toa kề sát tai Lộ Nam cười nháy mắt: “Dance Queen giấu kỹ nha, trước kia từng tới chơi hả?”
“Đâu có, hồi nhỏ từng học múa mấy năm.”
“Nam Nam tớ phát hiện cậu thật là con gái bảo tàng nha, cậu nói xem, còn có gì là không rành không.”
Gân cổ tán gẫu trong hoàn cảnh ầm ĩ này thật quá mệt mỏi, Lộ Nam bất đắc dĩ nhún vai, kéo Toa Toa: trò chuyện làm gì, vào sân nhảy thì nhảy cho đã ghiền đi.
Ánh đèn chớp nháy, có người vỗ vai Lộ Nam.
Lộ Nam ngoái đầu lại: Shangri-La Triệu Bân.
Thế giới này thật nhỏ.
Triệu Bân mặc áo polo, tóc xõa tùy ý, dường như hai người khác nhau so với lúc đi làm.
Lộ Nam cười gật đầu.
Nghỉ ngơi, Triệu Bân mời Lộ Nam và Phan Toa Toa tới ghế dài có bạn anh ta, Lộ Nam liếc Phan Toa Toa, cô ấy vui vẻ đồng ý.
Đều là thanh niên, cũng coi như quen biết, chơi cùng người khác một chút cũng không sao.
Gần 12h, Lộ Nam và Phan Toa Toa cáo từ với nhóm Triệu Bân.
Triệu Bân nói: “Tôi ra ngoài gọi xe cho các cô nhé.”
Lộ Nam từ chối khéo ý tốt: “Bạn tôi lái xe, chúng tôi gọi lái xe hộ là được.”
“Vậy được, trên đường cẩn thận, về nhà gửi tin nhắn nhé.” Triệu Bân dặn dò.
Lộ Nam và Phan Toa Toa vẫy tay từ biệt đối phương.
12h30, lái xe hộ dừng xe, hai người nhẹ nhàng vào ký túc xá.
Đây là lần đầu tiên Phan Toa Toa bước vào phòng Lộ Nam, cô dạo quanh một vòng, đánh giá: “Mái cửa sổ này đẹp thật nhưng hơi bất tiện, giống như Trần Kiêu, ngoại hình dễ nhìn nhưng lòng dạ thật chẳng ra gì.”
Có thể trêu đùa như vậy chứng tỏ cô ấy đã hết buồn.
Lộ Nam hỏi: “Có cần nút bịt tai không?”
“Có chứ, mưa đánh vào mái cửa sổ hơi ầm.”
Lộ Nam bóc một bộ mới cho cô ấy, chính mình thì dùng bộ hàng ngày.
Phan Toa Toa như thể phát hiện đại lục mới: “Cậu dùng nhãn hiệu giống ai đó nha…”
“Trần Kiêu đưa cho tớ.” Lộ Nam nói: “Lúc trước đi tàu tham dự hội nghị nửa năm, tớ bị say sóng mà.”
“Cẩu nam nhân, nhưng biết mua đồ lắm.” Phan Toa Toa rì rầm.
“Được rồi, sắp 1h rồi, dù ngày mai không phải đi làm nhưng ngủ sớm mới đẹp da, ngủ đi.”
Tắt đèn, Phan Toa Toa bỗng hỏi: “Tớ đến tá túc một lần, thật sự có thể thúc đẩy Đổng Tuệ và Chu Lỗi tìm đường chết ư?”
Lộ Nam định gật đầu, nhưng Toa Toa không nhìn thấy, bèn nói: “Đa phần là thế.
Cô ta thích bắt chước tớ, hôm nay tớ về muộn thế, còn cho cậu ngủ lại, chắc chắn sau này cô ta sẽ làm ra chuyện cho Chu Lỗi ngủ lại – thư phòng cách vách còn trống cơ mà.”
“Có bệnh đi? Để Chu Lỗi ngủ cùng tầng với cậu? Cô ta cảm thấy cậu dễ bắt nạt phải không?”
[Đời trước chắc chắn cảm thấy ta là bánh bao mềm.
Đời này lúc nhậm chức cô ta lại không dám, nhưng bắt đầu quen bạn trai làm quản lý nghiệp vụ, lại bắt đầu to gan lớn mật.] Lộ Nam điều chỉnh ngữ điệu: “Nói thế nào nhỉ, có một số kẻ, có thể trời sinh bất hòa khí trường rồi.”
Phan Toa Toa nhếch miệng: “Được lắm, bây giờ Đổng Tuệ và Chu Lỗi cấu kết với nhau, cậu hai tay khó địch bốn tay nha?”
“Có phải đánh nhau đâu, cậu hình dung khoa trương thế.”
“Tớ nói thật, cảm giác cậu sẽ chịu thiệt nha.
Hay là suy nghĩ một chút đàn anh của cậu? Nghiêm Khải có vẻ không tồi.” Toa Toa nghiêng người hết sức nhiệt tình đề nghị.
Lộ Nam cười: “Nói bậy gì thế, quá quen thuộc, không có cảm giác.
Hơn nữa tớ không thích quan hệ đồng nghiệp trở nên phức tạp.”
Phan Toa Toa gật đầu: “Không có cảm giác thì không thể ép buộc.
Hơn nữa cậu nói đúng, đồng nghiệp thật sự không phải đối tượng tốt, bằng không nếu chia tay, còn chẳng làm bạn được nữa.
Thôi được rồi, cậu đừng tìm ở phòng làm việc, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chả có không gian riêng tư gì hết.”
“A~ không biết trước kia là ai…” Lộ Nam kéo dài giọng, giễu cợt Toa Toa.
“Dừng lại! Chuyện cũ không được nhắc lại!”.